Chương 12: Trái Đất Thực Nhỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Cha mẹ biết, công việc ở Ngô Thị bề bộn, nhưng cũng không nhất thiết con phải chuyển ra bên ngoài."- Ngô lão gia nhìn đứa con trai trước mắt, mọi việc nó làm ra khiến ông vô cùng hài lòng, chỉ đạo Ngô Thị ngày càng lớn mạnh, nhưng về phần dọn ra bên ngoài, gia đình ông vốn rất truyền thống.

"Cha, việc nhiều, mà con cứ sau mỗi ngày phải về nhà, thật sự rất mệt mỏi, hơn nữa lại thường xuyên về muộn, sẽ khiến cha mẹ lo."- thật ra nếu anh về muộn thì cũng là có người hầu ra mở cửa, nhưng anh không muốn ở chung nhà với kẻ đó.

Anh vốn có sẵn một biệt thự bên ngoài, giờ thông báo với cha mẹ để chính thức ra đó thôi, cho dù cha mẹ không đồng ý, anh cũng lặng lẽ mà tới đó.

Ngô lão gia thở dài.

"Thôi, cho dù thế nào con cũng sẽ không nghe lời chúng ta, vậy cứ theo con quyết định đi."

Ngô phu nhân im lặng hồi lâu, cũng nói.

"Vậy chuyển qua đó, cuối tuần về đây thăm chúng ta."- nhìn lên cầu thang một hồi, bà nói tiếp- "Anh con..."

Ngô Thế Huân ngắt lời.

"Mẹ, con biết rồi, giờ con sẽ chuyển ra đó luôn, có gì cuối tuần con sẽ về."

Nói xong Ngô Thế Huân chào hai người rồi rời khỏi. Anh xác định là mình không thừa thời gian để ngồi nghe nói về Ngô Mân Thạc cũng như Tân Ngô Thị.

Bạch Hiền đã đợi sẵn bên ngoài, anh lên xe, chiếc xe phóng tới tập đoàn Âu Dương thị.

"Chuyện gì?"- Lộc Hàm mất kiên nhẫn, cậu đang vô cùng bận với đống tài liệu phân tích mà Diêu Giai Mẫn vừa gửi, Cung Dương Á Miên còn gọi điện cho cậu là có chuyện gì chứ?- "Không phải tôi đã chuyển tiền cho cậu rồi sao?"

"Hàm, sao cậu nóng vậy, không phải vấn đề tiền bạc."- Âm thanh có chút nhiễu loạn- "Tôi chuẩn bị đáp phi cơ, cậu ra phi trường đón tôi đi."

Lộc Hàm khó hiểu. Âm thanh càng thêm lạnh lùng như muốn giết người.

"Cậu muốn gì đây hả? Cậu muốn tới đâu thì tới, tôi đâu phải người hầu nhà cậu?"

Cung Dương Á Miên khẽ gạt đống da gà trên tay, giọng điệu của Lộc Hàm quả thật khiến cậu nổi hết da gà.

"Này này, tôi chính là làm ơn mắc oán được không? Giúp đỡ cậu mà giờ chỉ muốn cậu tới đón tôi, chúng ta cùng bàn về Âu Dương thị, mà cậu nỡ ác với tôi như vậy sao?"

Lộc Hàm thở dài.

"Chờ mười phút."- rồi cúp máy.

Oán hận bấm số nội bộ gọi Dương Nhậm Vũ đang đầu tắt mặt tối ở phòng bên cạnh sang, hai người đi thang máy xuống gara, lấy xe rồi đi thẳng đến phi trường.

Nam nhân trẻ tuổi đứng giữa phi trường xa hoa phóng điện với bất cứ nữ nhân nào đi qua, tạo nên một mảng ồn ào. Nhiều người còn tưởng đó là một minh tinh điện ảnh nào đó, nhưng khi nhìn kĩ, mới biết đây chính là Cung Dương tổng giám đốc của tập đoàn Thiên Kì- tập đoàn hàng không đặt tại Las Vegas.

"Cậu rốt cục muốn gì đây hả? Cứ bắt tôi cùng cậu xuất hiện, sớm muộn tôi cũng bị bại lộ danh tính."- Lộc Hàm liếc xéo Cung Dương Á Miên rồi quay đi, đi thẳng tới Maybach đang đỗ bên ngoài.

Cung Dương Á Miên vội vã bước nhanh theo Lộc Hàm, ai không biết còn tưởng Lộc Hàm là cậu tình nhân đang hờn dỗi vì người yêu phóng điện khắp nơi nữa.

Vũ Bảo Lĩnh- trợ lí của Cung Dương Á Miên khóc thầm, thì ra bạn của Cung Dương tổng cũng là một núi băng nha, sao dạo này băng nhiều quá vậy? Không phải báo chí có nói Trái Đất đang nóng lên sao?

"Tại sao lại tới Âu Dương thị?"- Lộc Hàm nhìn Cung Dương Á Miên dò xét.

"À... không phải tôi nói chúng ta sẽ qua đó kí hợp đồng hay sao?"- Cung Dương Á Miên lôi ra một tập tài liệu.

"Chúng tôi đã bàn bạc cách đây hai hôm, bên Âu Dương thị cũng đã đồng ý mời chúng tôi tới để bàn bạc rồi."

Đã đồng ý sao? Lộc Hàm cảm thấy kì lạ, Ngô Mân Thạc cũng không gọi điện cho cậu để hỏi vay vốn, vậy là sao?

"Hợp tác bao giờ tiến hành?"- Lộc Hàm quay sang Cung Dương Á Miên.

"Tháng sau cơ, giờ chúng tôi chỉ tới đây để bàn kế hoạch, họ vẫn chưa quyết định, thấy bảo rằng còn chờ một tập đoàn chuẩn bị vốn."

"Là Tân Ngô Thị sao?"- Lộc Hàm có thể đoán ra ngay.

"Tôi chính là muốn cậu giành lấy ba mươi phần trăm dự án đó, ba mươi phần trăm của Bạch Tư thị, bốn mươi phần trăm đã là của Âu Dương thị ngay từ đầu. Không để bất cứ một phần trăm nhỏ nào cho Tân Ngô Thị."

Cung Dương Á Miên im lặng, rốt cục là Tân Ngô Thị đã làm cái gì khiến Lộc Hàm phải đuổi cùng giết tận vậy chứ? Ai... quả là vận khí của người kia không tốt rồi.

Khi tới, Dương Nhậm Vũ ở bên ngoài xe, nếu như anh vào, việc gặp phải phóng viên là không tốt với Lộc Hàm, đành để cậu cùng Cung Dương Á Miên và Vũ Bảo Lĩnh đi vào.

Ngô Thế Huân mặt lạnh lùng, ánh mắt phát ra hàn băng như muốn giết người, hai bàn tay nắm chặt. Nhìn về phía đại sảnh của Âu Dương thị.

Người mà hắn ngày đêm nhớ tới giờ lại đi cùng một nam nhân anh tuấn, mà nam nhân kia... lại chính là đàn em của anh hồi du học bên Mĩ.

Nhìn cậu tuy không cười, nhưng vẫn là tâm tình thoải mái, kẻ nam nhân kia còn dí mặt vào tóc cậu rồi cười cười đùa đùa.

Mới chưa gặp nhau gần hai tuần, cậu đã có thể ở bên người đàn ông khác sao?

Ngô Thế Huân giữ vẻ mặt bình thường hướng hai người đi tới.

"Lộc Hàm, cậu vẫn lạnh như vậy a... tóc đẹp quá... còn thơm nữa..."

Lộc Hàm đảo mắt khinh thường, loại tóc dài không muốn thích tóc ngắn còn khen cậu cái gì chứ?

"Trái Đất thật nhỏ, không ngờ lại gặp cậu ở đây."- âm thanh ẩn trong đó là sự tức giận vang lên.

Hai người nhìn sang bên trái, Ngô Thế Huân đang đi tới. Anh hướng bàn tay tới Cung Dương Á Miên.

Cung Dương Á Miên bắt tay Ngô Thế Huân, cậu cảm thấy ánh mắt người này nhìn cậu mang theo lãnh ý. Mà Lộc Hàm bên cạnh, đã có chút gì không thích hợp. Xem ra...

"Ngô tổng, anh cũng tới đây sao?"

"Phải, tôi đương nhiên tới, dự án lần này mong Cung Dương tổng chiếu cố rồi."

Có nghĩ cũng đừng nghĩ, Lộc Hàm chính là muốn cậu giành lấy được không? Nếu không giúp, hậu quả của cậu chính là không ai gánh được.

"Chỉ sợ sẽ làm Ngô tổng thất vọng."- Cung Dương Á Miên cười vui vẻ, cánh tay vòng qua eo Lộc Hàm kéo về phía mình- "Còn gần ba mươi phút nữa mới bắt đầu, Ngô tổng có muốn cùng tôi đi uống chút coffee không?"

Nhìn hành động Cung Dương Á Miên với Lộc Hàm, Ngô Thế Huân thật muốn xông lên giết người.

Mà vẻ mặt của cậu, giống như chẳng quan tâm tới anh.

"Hàm, em có điều gì muốn nói với tôi không?"- Ngô Thế Huân cười như không cười nhìn Lộc Hàm- "Có phải là do tôi đã quá... không để ý tới em không?"

Lộc Hàm mắt không động. Cậu biết Ngô Thế Huân khó chịu, nhưng anh nghĩ cậu thì không sao? Cậu không thể để kế hoạch đổ bể, nếu không, thiệt hại của Ngô Thị sẽ là vô cùng lớn, mà Ngô Mân Thạc cũng sẽ phá hủy Ngô gia.

"Ngô tổng, anh và Tiểu Hàm quen nhau sao?"- Cung Dương Á Miên nhìn Ngô Thế Huân khiêu khích, thực tế cậu chính là muốn phá bọn họ cho vui, nhìn mặt Lộc Hàm có vẻ bình thường, nhưng bên trong, hàng vạn con sóng sớm làm cậu chao đảo rồi.

Ngô Thế Huân không nói gì, anh quay người đi thẳng về phía thang máy. Lúc này, anh không nên nán lại, anh sợ mình sẽ nói những điều khiến Lộc Hàm tổn thương.

"Này, cậu có nên giải thích với anh ta chuyện tôi là phụ nữ không thế?"- buông eo Lộc Hàm ra, Cung Dương Á Miên nhìn cậu dò xét.

"Kệ đi, anh ta muốn nghĩ sao thì nghĩ."- nhìn ra bên ngoài, Ngô Mân Thạc cùng Lệ Đổng Nhân đi tới. Lộc Hàm quay mặt đi- "Đừng để họ thấy tôi."

Vũ Bảo Lĩnh thấy vậy, cùng Cung Dương Á Miên đem cậu ra đứng phía sau họ, rồi giả bộ như đang đứng chờ ai đó.

Ngô Mân Thạc cùng Lệ Đổng Nhân và thư kí của hai người đi vào thang máy, vì mải nói chuyện nên không thấy Lộc Hàm.

"Có lẽ tôi sẽ về."- ngừng lại một chút, cậu nói với Cung Dương Á Miên- "Lát qua chỗ tôi làm việc, chúng ta bàn chuyện tiếp."

Rồi cậu đi ra ngoài, xe Dương Nhậm Vũ đã đợi sẵn, trở về Lộc Thị

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro