Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Cha. . . . . Cha. . . . . Ôm ta. . . . ."

"Ha ha ha, cha ngươi cẩn thận một chút, đừng làm ta ngã. . . . ."

"Cha. . . . . Đêm nay mang ta đi chợ. . . . ."

Lộc Hàm nằm ở đống cỏ khô, mơ mơ màng màng xuôi tai đến tiếng cười đùa của đệ đệ. Rụt lại thân mình đông cứng, nó ôm lấy đống cỏ trên người nghiêng tai nghe. Đệ đệ đang nói cái gì? Cha. . . . . Cha?

Lộc Hàm mở to hai mắt, chui ra khỏi đống cỏ khô, ngã xuống.

Cha. . . . . Phụ thân đã trở lại! Ở gần đây sao? Kia. . . . . Có phải hay không có thể nhìn thấy phụ thân ?

Nó một bên nghiêng tai lắng nghe, một bên lần theo tiếng nói vội vàng sờ soạng đi qua. Ánh mắt không tiêu tụ mang theo vui sướng, hôm nay, hôm nay nhất định phải cùng phụ thân trò chuyện.

"Lộc Hàm, ngươi muốn đi đâu?" Đột nhiên nghe được một giọng nữ, Lộc Hàm run lên, ôm đầu lui ở trên mặt đất, một chút cử động cũng không dám.

Bước chân nhẹ nhàng tới gần, một chiếc giầy thêu nhỏ đá vào lưng khiến nó ngã vật ra, sau đó thêm hai cước vào bụng. Lộc Hàm cắn răng không dám kêu đau, cúi đầu xuống, kêu đáng thương: "Nương, mẫu thân. . . . ."

"Câm miệng, ai cho ngươi gọi ta mẫu thân!" Mỹ phụ hướng về phía Lộc Hàm đá xuống mấy đá, thấy nó cuộn tròn người run rẩy thì nghĩ mình quá mức thô bạo nên dùng giọng điệu ôn nhu nói: "Ta khi không được gọi mẫu thân, tân tân khổ khổ dưỡng ngươi đến lớn, ngươi là con ngay cả lời của ta cũng không nghe, ta đây làm mẫu thân còn có cái gì ý tứ!"

"Không, không có!" Lộc Hàm thất kinh, hướng mỹ phụ ôm lấy chân nàng, lại bị đá văng ra. Lộc Hàm không thấy thần tình chán ghét của mỹ phụ nên vừa quờ quạng trên mặt đất vừa bối rối giải thích. "Hàm nhi, Hàm nhi không có không nghe lời mẫu thân! Hàm nhi, Hàm nhi chính là muốn gặp phụ thân, nói chuyện một chút. . . . . một chút là tốt rồi!"

"Ai nói với ngươi cha ngươi tại đây? Thấy hắn? Đi nơi nào gặp?" Mỹ phụ lại đá mấy đá, đem Lộc Hàm sờ soạng dưới chân nàng đá văng ra, mắng: "Hơn nữa, ngươi nhìn không thấy, nếu hắn đứng ở trước mặt, ngươi nhận ra được chắc?"

"Hàm nhi. . . . . Hàm nhi nhận được. . . . ." Lộc Hàm nho nhỏ tiếng biện giải, cảm thấy ánh mắt mỹ phụ kiềm nén giận ý trừng trừng nhìn nó, sợ tới mức rụt người lại, vùi đầu trên mặt đất chờ roi quất xuống như thường lệ.

Đợi cả nửa ngày mỹ phụ mới khoát nhẹ tay lên vai khiến toàn thân nó run rẩy, kế đến là tiếng nàng thở dài: "Ngươi đã muốn gặp cha như vậy, ta sẽ đưa ngươi đi tìm hắn."

Lộc Hàm ngẩng mạnh đầu, kích động nắm chặt tay mỹ phụ, không dám tin run giọng hỏi: "Thật, thật vậy sao? Mẫu thân, Hàm nhi. . . . . Hàm nhi có thể đi gặp phụ thân?"

"Đương nhiên, đương nhiên!" Mỹ phụ rút tay về, nhìn cổ tay tuyết trắng bị nắm đen, tức giận đến xanh mét mặt mày, một cái tát thiếu chút nữa lại quăng ra nhưng cuối cùng vẫn là nhẫn nhịn, đứng lên lạnh nhạt nói. "Ta hiện tại an bài người đưa ngươi đi, ngươi thành thành thật thật đi theo hắn, đừng gây phiền toái cho người ta, biết không?"

"Hàm nhi, Hàm nhi sẽ nghe lời!" Lộc Hàm ngồi dưới đất, mừng rỡ đến không biết làm sao. Có thể, có thể nhìn thấy phụ thân rồi! Lung tung sửa sang lại quần áo đơn bạc, vừa cười vừa nghĩ, phụ thân, phụ thân như thế nào? Gặp phụ thân thì nói gì? Nhất định phải ngoan ngoãn, đừng làm cho phụ thân tức giận a.

Lộc Hàm đang nghĩ ngợi thì nghe thấy tiếng bước chân đi tới, một giọng khàn khàn nói với nó: "Lộc thiếu gia, Lộc thiếu gia? Chúng ta nên đi."

"A? A, hảo hảo!" Lộc Hàm luống cuống tay chân đứng dậy, lại bị người nọ rất không khách khí nắm khuỷu tay nó kéo giật lên. Lộc Hàm bất chấp đau đớn nắm chặt ống tay áo người nọ, sợ mình lạc khỏi hắn.

"Kia, cái kia. . . . ." Nó không biết xưng hô với người này như thế nào nên chỉ có thể hàm hàm hồ hồ hỏi: "Mẫu thân đâu? Còn có đệ đệ đâu? Bọn họ ở nơi nào? Không cùng đi?"

"Bọn họ a? Hắc hắc, bọn họ mới không cần!" Nghe người nọ cười đến kỳ quái,  Lộc Hàm liền cảm thấy không thoải mái nên lập tức thả tay hắn ra, đứng lui lại nói: "Hàm nhi, Hàm nhi không đi, Hàm nhi đi cùng mẫu thân."

"Bọn họ nói không đi, ngươi thành thật đi theo ta, ít gây phiền toái!" Người nọ cũng lười nhiều lời, nắm tay nó muốn dẫn đi nhưng Lộc Hàm lại ngồi xuống đất, như thế nào cũng không chịu đứng lên.

"Lộc Hàm, ngươi đang làm gì đó?" Thanh âm nghiêm khắc của mỹ phụ rơi vào tai nó, Lộc Hàm lúc này sợ tới mức động cũng không dám động, chỉ nghe người nọ khàn khàn nói: "Phu nhân, Lộc thiếu gia không chịu đi, người xem. . . . ."

"Lộc Hàm, ngươi lại muốn làm gì?" Một cái tát hung hăng hướng mặt Lộc Hàm. Mỹ phụ rốt cuộc vẫn muốn làm xong chuyện nên tâm tình lập tức dịu đi rất nhiều, nàng hỏi: "Không phải nói muốn gặp cha ngươi sao? Lại ở đó nháo cái gì?"

"Hàm nhi. . . . . Hàm nhi. . . . ." Lộc Hàm ôm một bên má sưng đỏ, cười lấy lòng, nhỏ giọng nói: "Hàm nhi nghĩ muốn cùng mẫu thân đi gặp phụ thân!" Phụ thân cho tới bây giờ không có quay về nhà, mẫu thân nhất định cũng rất muốn gặp phụ thân!

"Không cần, ngươi thật sự là. . . . ." Mỹ phụ chán ghét dùng khăn lụa chà lau bàn tay đánh Lộc Hàm, không kiên nhẫn nói: "Ngươi hãy đi trước, ta với đệ đệ ngươi theo sau. Đi mau, đừng chậm trễ."

"Ân. . . . . Ân. . . . ." Nghe ra mẫu thân không kiên nhẫn, Lộc Hàm không dám nói nhiều liền đứng lên. Lần này người nọ không để nó nắm nữa, chỉ nói một tiếng: "Lộc thiếu gia thỉnh." Liền xoay thẳng người tránh ra.

Lộc Hàm ở tại chỗ do dự một hồi, nghe được âm thanh thiếu kiên nhẫn của mẫu thân nên không dám dừng lại, theo tiếng bước chân phía trước nghiêng ngả lảo đảo đi, ngay cả té ngã vài lần cũng không dám ngừng.

Cửa sau Lộc phủ có mấy bậc thang nhỏ nhưng do không ai nói nên Lộc Hàm vừa mới sờ soạng bước ra liền hụt chân ngã xuống, đầu đụng vào càng xe, trán nổi lên một mảng sưng đỏ.

"Lộc thiếu gia mời lên xe." Thanh âm khàn khàn kia lạnh lùng nói, cũng không tính toán giúp đỡ Lộc Hàm.

Lộc Hàm vịnh càng xe lắc lắc đứng lên, không biết rõ hắn nói lên xe là có ý gì, giật mình sửng sốt nửa ngày mới cẩn thận hỏi: "Lên xe. . . . . Phải . . . . lên này sao?"

Thứ này gọi là xe ngựa thật có điểm khoa trương, bất quá là lấy miếng gỗ làm giá, phía trước có một con ngựa gầy, ngay cả rơm rạ phủ lên cũng không có. Bất quá Lộc Hàm không biết, nó cho tới bây giờ chưa từng ra ngoài, không biết cái gì là xe ngựa, đừng nói đến việc ngồi qua.

Biết mình phải ngồi "Xe ngựa" đi gặp phụ thân, Lộc Hàm trừ bỏ vui sướng ra còn có thể biết cái gì đơn sơ hay không đơn sơ. Lộc Hàm luống cuống leo lên, chỉ nghe giọng khàn khàn kia quát một tiếng "giá" xe ngựa liền di chuyển.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro