Chap 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


- Cậu nói cái gì? Anh ta lấy đứa nhỏ ra uy hiếp cậu? Đồ đầu heo!

Giữa buổi đêm, âm thanh cao vút của Hyoyeon bay lượn giữa nhà ăn, gây chú ý cho không biết bao nhiêu khách hàng. 

- Nhỏ giọng chút, mọi người đều đang nhìn chúng ta. Seohyun da mặt mỏng, sợ nhất là những tình huống xấu hổ. 

Hyoyeon ho khan vài tiếng, tầm mắt xẹt qua một lượt, ám chỉ mọi người không có gì hay ho, mọi người cũng thức thời đem sự chú ý của mình trở lại với thực đơn, cũng không cố vểnh tai nghe lén. Hyoyeon nắm giơ hai nắm đấm lên, hỏi bạn tốt: 

- Cậu sẽ không để cho hắn ta thực hiện được đấy chứ?

- Không có biện pháp, anh ấy hung dữ, lại bá đạo như vậy... Seohyun đối với bản thân mình cũng thật ảo não, vì sao Oh Sehun đối với cô vẫn có những ảnh hưởng mãnh liệt như vậy? Chỉ cần anh chau mày, giận dữ hét lên cô liền không có khả năng phản kháng. Độc lập tự chủ sau khi ly hôn, chẳng lẽ chỉ là ảo giác của cô? Cô thật sự không thể làm một người phụ nữ hiện đại ư? 

- Cậu thật sự là có thói quen bị ngược mới không thể phản kháng, nếu mà là tớ, lập tức đá anh ta bật rễ! Hyoyeon nghe xong thiếu chút nữa hất đổ bàn, cô và chồng sống chung, tôn trọng giúp đỡ lẫn nhau, đều là người đương nhiên phải có nhân quyền, có thể dùng thủ đoạn uy hiếp vậy sao? 

- Cậu nói đúng, tớ thật vô dụng... Seohyun cúi gằm mặt, giống như một bông hoa héo rũ, uổng phí bao nhiêu sự cổ vũ của Hyoyeon đối với cô, uổng phí cô lúc trước hạ quyết tâm, những điều này thật không có ý nghĩa... 

Nhìn dáng vẻ ủ rũ của người đối diện, Hyoyeon thấy chính mình nếu trực tiếp quá cứ trách móc sẽ làm cho người này càng uể oải, nên cô đổi phương thức mới. 

- Tớ hơi phóng đại, thật ra thì cậu cũng đã tiến bộ rất nhiều, đừng hà khắc với chính mình quá.

- Cảm ơn. Seohyun cười khổ một chút, hét lên hơi thở toàn mùi trà sữa 

- Còn có, anh ấy nói muốn cùng tớ tái hôn, thật là kỳ quái...

- Hả? Anh ta nói như thế nào? Hyoyeon trợn to đôi mắt, chẳng lẽ hai vợ chồng bất hòa có khả năng hợp lại? Cô biết Seohyun từng yêu chồng trước, lại không biết người đàn ông kia có hiểu hay biết quý trọng cô không?. 

- Vẫn là dùng kiểu nói ra lệnh, giống như tái hôn là việc nhỏ vậy!

- Quả nhiên là bản tính không thể thay đổi, làm tớ còn nghĩ... Hai con ngươi Hyoyeon đảo qua đảo lại, bỗng nhiên nghĩ đến một điều 

- Nếu anh ta muốn kết hôn, không thể dễ dàng như vậy được, bảo anh ta một lần nữa theo đuổi cậu! 

- Bảo anh ấy theo đuổi tớ?

Seohyun có nằm mơ cũng không nghĩ đến tình huống này, Oh Sehun là một người đàn ông cao ngạo như thế, sao có khả năng đi theo đuổi phụ nữ, huống hồ người đấy là vợ trước. 

- Đúng vậy, cái gì dễ dàng có được sẽ không biết quý trọng, bản tính của con người chính là như thế, đặc biệt là đàn ông, cậu trước tiên phải biết coi trọng bản thân, anh ta có thế mới biết nên quí trọng cậu như thế nào. 

Hyoyeon không phải khuyên bạn nên nên chấm dứt hay nên hợp lại, chỉ cần bạn tốt có thể vui vẻ, cho dù đã ăn xong cũng không có sao, nhưng điều kiện kiên quyết là người đàn ông đó nhất định phải thực sự yêu cô. 

- Trước khi kết hôn có người thích tớ, nhưng anh ấy chưa từng theo đuổi tớ. Thời trung học cô học trường nữ sinh, nhưng Seohyun tính có khí chất ôn nhu điềm tĩnh, vẫn hấp dẫn không ít chàng trai ở bên ngoài. 

- Vậy thì sao! Nếu quan trọng thì hoàn toàn có thể làm, nếu anh ta muốn cậu trở lại bên cạnh, thì phải xuất hết chiêu thức của bản thân ra!

- Anh ấy sẽ chấp nhận yêu cầu này sao? Tớ cảm thấy thật là khó...

- Có cái gì khó? Hyoyeon có thể nói là chỉ tiếc là rèn sắt không thành thép

- Cậu phải mạnh mẽ lên, nếu không vẫn sẽ bị anh ta áp bức, vậy cả đời này cũng đừng nghĩ thay đổi!

- Đúng rồi, tớ có cắn anh ấy một cái! Seohyun nghĩ đến chuyện đó, chính mình cũng thấy buồn cười. 

- Cắn anh ta? Ha ha ~~ Hyoyeon sửng sốt, ngửa đầu cười to 

- Cậu thực sự, có một chút khí phách, tiếp tục phát huy!

Hai người phụ nữ ngồi nói chuyện với nhau say sưa, còn gọi bánh ngọt để chúc mừng trước, cho tới tận lúc ông xã của Hyoyeon đến đón cô, cả hai mới chào tạm biệt nhau. Nhìn bóng dáng vợ chồng bọn họ hai người tay trong tay, trong đáy lòng Seohyun thầm hâm mộ, cái cảm giác thân mật này là điều cô hướng tới, không biết đến ngày nào đó mới có khả năng xảy ra giữa cô và chồng cũ? Phải đợi anh thông suốt, có lẽ là một điểm đích thần kỳ.

Ba ngày sau, Oh Sehun cho lái xe nghỉ ngơi, tự anh lái xe đưa đón người phụ nữ của mình tan tầm, anh thầm nghĩ muốn cùng một chỗ với cô. Kỳ thật qua ba ngày này, anh ngày nào cũng đều muốn nhìn thấy cô, nhưng mà cô lại lấy cớ "ăn cùng bạn", "đến trường để học" lý do không thể không cự tuyệt anh. Người phụ nữ này ăn phải gan hùm gan báo gì đây? Buổi tối hôm đó cô ở trong lòng anh cầu xin tha thứ, mảnh mai như một đóa hoa bách hợp nhỏ, anh nghĩ đến hình ảnh đó máu trong cơ thể như sôi trào, ai ngờ hiện tại cô lạnh như băng, một con người dáng vẻ như xa cách nghìn dặm, quả nhiên là một người phụ nữ không thể nhìn rõ.

Lúc trước chính là anh bị vẻ ngoài ngây thơ của cô lừa gạt, nghĩ đến cô ngoan ngoãn hiến thân về sau sẽ càng ngoan ngoãn uống thuốc, không nghĩ tới cô lại gây cho anh một tin vui động trời, gắt gao dùng hôn nhân cùng đứa con đưa anh vào lao tù, đây là cái nhìn sai lầm đầu tiên của anh, dù sao sau khi kết hôn anh cũng không để cô lừa gạt nữa. Ai mà biết được người tính không bằng trời tính, sau khi ly hôn anh lại nhớ đến cô, khát khao có cô, hay là anh chính là thiên vị người phụ nữ có tâm địa rắn rết? 

Từ mười năm trước cho đến mười năm sau, anh không biết gì về cô, chỉ cảm thấy cô mâu thuẫn lại phức tạp. Nhưng mà mặc kệ có như thế nào, anh cũng phải mau chóng tóm cô quay về, nếu không chứng mất ngủ về đêm của anh sẽ thật là gian nan. Xe mới chạy đến nơi cần đến, Sehun lập tức phát hiện, người phụ nữ của anh cũng một người đàn ông đang nói chuyện ở cửa lớn, xem ra không khí rất vui vẻ, cười cười nói nói, một lúc lâu thì mới vẫy tay tạm biệt nhau. 

Seohyun không biết được màn vừa rồi đã bị chồng trước nhìn thấy, ngồi lên xe, cô phát hiện Sehun vẻ mặt nghiêm trọng, như là vừa mới ăn vài tấn thuốc nổ, tùy thời có thể phát nổ. 

- Tên kia là ai? Tiếng nói của anh chui ra qua hai kẽ răng. 

- Tên kia? Cô nghĩ hoặc nhìn theo hướng mà anh chỉ mới giật mình nói 

- Anh ấy là sếp của tôi, quản lý Kim!. 

- Hắn ta muốn theo đuổi em có phải không? Dựa vào trực giác của người đàn ông, Oh Sehun xác nhận là có vấn đề. 

Seohyun ngạc nhiên một chút, không hiểu anh sao lại đột nhiên nảy ra ý nhĩ này? 

- Làm gì có chuyện đó, anh đừng có nói bậy.

- Chỉ có mắt mù mới không nhìn ra được, vẻ mặt của hắn ta nhìn em thèm thuồng như vậy.

Cô bị cách dùng từ của anh chọc giận 

- Cho dù có chuyện như thế thì cũng không liên quan gì đến anh.

- Chẳng lẽ tên kia quan trọng với em đến thế? Anh đem phản ứng của cô đọc theo một lý giải khác, bỗng nhiên có một khối tức giận bốc lên nghi ngút, hoàn toàn không nhớ là hai người đã ly hôn, trong nhận thức của anh, cô vĩnh viễn là người thuộc về anh. 

- Đừng có gọi là tên này tên nọ, anh ấy là một người sếp rất thân thiết, tôi thực sự biết ơn anh ấy. 

Cô ở công ty đã chịu đủ ánh mắt dòm ngó của đồng nghiệp, bây giờ còn phải chịu sự nghi ngờ của chồng trước, cô muốn nhịn cũng không nhịn được nữa. 

- Bắt đầu từ ngày mai không cần đi làm, lập tức từ chức cho anh! Sehun không thể mặc kệ mà ngồi xem được, nếu anh không tóm lại người phụ nữ của anh, không chừng cô sẽ bị người đàn ông khác cướp đi, anh tuyệt đối không cho phép điều đó. 

- Anh cũng không phải là gì của tôi, xin đừng quyết định giúp tôi, cảm ơn anh hợp tác. Seohyun lười cãi vã cùng anh, nếu lớn tiếng cô chẳng phải là giống anh sao, nhưng nếu so với bình tĩnh mà cô vừa học xong, làm vẻ mặt khinh thường quay đi là được rồi. 

- Em đã thay đổi! Anh nhìn chằm chằm vào cô, chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng, cô có thể trấn định như thế, người nói chuyện luôn nhút nhát như con thỏ nhỏ rút cuộc là ai vậy? 

- Bất kể là ai rồi cũng sẽ thay đổi, chỉ có anh là sẽ không thay đổi. 

Người đàn ông này giống như một tảng đá lớn, cứng rắn đến vạn năm không thay đổi. 

- Vì sao anh phải thay đổi? Anh rất tốt mà! Từ lúc có ý thức cho đến giờ, anh khẳng định mình ở khắp nơi, sự nghiệp học hành, công tác đều rực rỡ, ngay cả chuyện tình cảm cũng thuận buồm xuôi gió, đương nhiên Seohyun là một ngoại lệ, gây nhiễu loạn sinh con cho anh. 

Nói tóm lại anh vĩ đại kiệt xuất như vậy, đâu cần thay đổi? Anh được lắm! Cô mở miệng ra nói chuyện cũng không muốn, lè lưỡi với anh, thái độ rõ ràng bất mãn. Anh ngẩn ra, lập tức cười to, người phụ nữ này biến đổi cũng thật nhiều, tự nhiên lại dám nhăn mặt với anh, có phải rất đáng yêu hay không? Cô cũng không hiểu cái này thì có gì buồn cười, tóm lại là mau nói rõ ràng mọi chuyện là được 

- Lần trước anh nói, muốn tái hôn với tôi... Cô chưa kịp nói hết câu, anh đã giúp cô đưa ra kết luận, cái này đơn giản, anh làm việc vốn rất hiệu suất 

- Em đã nghĩ thông suốt? Anh bây giờ sẽ gọi điện cho ba mẹ, ngày mai chúng ta cả nhà ăn cùng nhau ăn bữa cơm, sau đó thuận tiện nói với họ chuyện này.

- Tôi không phải là có ý này! Cô vội vàng ngăn lại động tác của anh, người đàn ông này lúc nào cũng tự cho mình là đúng, luôn tự đưa ra kết luận, cô thật không hiểu mình đã làm ra cái chuyện tốt gì lại có thể yêu anh. 

Nhìn cô giữ tay anh lại, anh ngước mi hỏi 

- Nếu không thì em có ý gì?

- Ý của em là... Seohyun cúi đầu, nhìn đôi tay anh, cô bỗng nhiên nhớ lại cô gái ôm ấp tình cảm năm xưa, xấu hổ nói 

- Nếu... nếu anh thực sự muốn kết hôn với em, trước tiên hãy nghĩ hết cách theo đuổi em, chờ em thực sự tiếp nhận rồi, anh còn phải cầu hôn với em...

- A...a...? Lúc này đổi lại anh kinh ngạc ngàn lần, không nói nên lời. 

Nhìn biểu hiện khó có thể tin của anh, hay là anh cho tới bây giờ cũng không nghĩ đến việc theo đuổi cô? Điều này đối với anh thật khó khăn, rất khổ sở sao? Là phụ nữ thì đều có tự tôn, lại có hư vinh tâm, cô cũng muốn nếm thử niềm vui được theo đuổi. 

- Nếu như anh nói không muốn, em sẽ không kết hôn. Seohyun cũng có sự kiên trì của mình, không phải anh có tài năng ra điều kiện, nói này nói nọ, bằng đó mà muốn cùng cô tái hôn, sợ là đợi đến một trăm năm nữa đi. 

Bên trong xe là một trận trầm lặng, Oh Sehun đem xe dừng ở bãi đỗ xe, mới quay đầu sang phía cô hỏi: 

- Seohyun, em có phải uống nhầm thuốc?

- Em không có! Dù sao chính anh chọn đi, không thì đành gạt bỏ. Trong lòng cô đã quyết tâm, chỉ có một cách đấy thôi, Hyoyeon nói rất đúng, con người phải biết tự yêu bản thân mình rồi mới có người khác yêu mình, thế nào cũng phải dạy dỗ cho người đàn ông này một chút. 

Xuất hiện trước mắt là "Khách sạn Oh Thị", anh muốn đưa cô đi ăn cơm, thuê phòng? Người này xem cô như là đồ vật! Một lần học là một lần khôn, cô không thể mặc anh ta muốn lấy thì lấy, anh ta mơ tưởng thật là nhanh. 

- Là ai đem em phá hỏng vậy? Tự nhiên cô lại có loại chủ ý này, anh không tin tưởng đây là ý tưởng của cô. 

- Em chính xác là đang nói chuyện của chính mình, em mới có thể đề nghị, xin anh hãy tôn trọng ý nghĩ của em.

- Em không sợ anh lấy con ra uy hiếp em? 

Lại thế nữa! Cô ghét nhất là bị anh ép thế này, dựa vào cái gì mà chỉ có anh mới có thể làm chủ, cô chỉ có thể làm người không có âm thanh bóng dáng sao? Không, cô không bao giờ muốn chịu đựng nữa, cô là một con người nên có nhân quyền! Seohyun trừng mắt nhìn anh, cái nhìn lạnh đến cực điểm 

- Anh nếu muốn làm như mình nói thì làm đi! Anh sẽ chỉ làm SeYun hận anh, làm cho em oán anh, nếu đây là điều anh muốn, anh liền nhận được kết quả. Sehun lại có thêm một chút ngạc nhiên, bàn tay to vươn tới mơn trớn đôi môi đỏ mọng của cô 

- Cái miệng nhỏ nhắn thật lợi hại, anh trước kia như thế nào lại không biết, em lại có thể ăn nói chua ngoa như vậy?

- Đừng chạm vào em! Cô đẩy tay anh, xoay người muốn mở cửa xe muốn bước xuống, nhưng đúng lúc đó anh cầm lấy tay cô, hít sâu vào mấy hơi, cực vì không muốn đáp ứng 

- Được, anh sẽ làm theo quy củ của em, nhưng em phải cho anh một chút bồi thường.

Đáng giận, vì sao anh lại đáp ứng cái loại chuyện ngu xuẩn này? Trước tới giờ chỉ có phụ nữ yêu đương nhung nhớ anh, anh muốn cái gì sẽ có cái đó, hiện tại tự dưng lại bảo anh đi theo đuổi vợ trước, chẳng phải buồn cười đến cực điểm hay sao? Nhưng nhìn dáng vẻ kiên quyết của cô, nhếch môi, anh lại mềm lòng, thôi làm cho cô một lần cũng không sao, ai bảo anh bây giờ lại khát vọng cô như thế? 

- Anh muốn theo đuổi em, còn muốn em bồi thường anh?

Cô phát hiện ra lời nói của mình như đàn gảy tai trâu, người đàn ông này cân não giống như tảng đá, rất không ngoan, cùng anh đàm phán đúng là uổng phí sức lực. 

- Em rõ ràng chính là của anh, nhìn được mà không gặp được, điều này đối với anh thật không công bằng. Sehun đã hơn ba tháng nay đều không ngủ ngon, không có "âm dương điều hòa" cuộc sống, làm thế nào để tập trung làm việc? 

- Anh không thể nói lý! 

Seohyun giật mình, anh dựa gần như vậy là muốn làm cái gì? Trong bãi đỗ xe còn có người đi lại, anh ta không phải là muốn... 

- Trước cho anh một cái hôn, anh khát chết đi được! Ba ngày trước anh mới ăn no, hiện tại anh đang đói bụng lắm rồi. 

- Không được...

Cô nói còn chưa dứt câu, đôi môi đã bị anh che lại, phát ra những âm thanh như là rên rỉ, tay đẩy anh ra cũng vô ích, không bao lâu sau lại mềm nhũn hòa tan. Đáng sợ, anh chưa bao giờ hôn cô ở một nơi khác ngoài phòng ngủ như vậy, giờ phút này ở bãi đỗ xe coi như là nơi công cộng, con mắt mọi người vẫn có thể nhìn thấy được nha. Độ nóng trong xe ngày càng tăng cao, Oh Sehun cũng không để ý mình bị người khác nhìn thấy thì như thế nào, điều trước mắt là quan trọng nhất, anh thích lướt qua mấy món khai vị buổi sáng, nếu không để ăn đến toàn cơm sẽ rất khó chịu. Sau nụ hôn nồng nhiệt, anh nhìn lớp sương mỏng trong mắt cô, đôi má ửng hồng, thiếu chút nữa muốn cưỡng bức cô, không kiên nhẫn nổi

- Theo đuổi em phải bao lâu mới được? Anh đã đặt trước phòng, theo anh đi lên trước đã, anh ngày mai sẽ bắt đầu theo đuổi em.

- Anh... anh đừng mơ! 

Đêm đó Sehun lại là người cô đơn từ từ vượt qua đêm dài, nằm ở trên giường vợ trước lăn qua lộn lại, xem ra vì anh nên mạnh mẽ suy nghĩ, vẫn là đem ra một chút công phu mang người phụ nữ của anh trở về.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro