Chap 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



 - Yêu?  Sehun chỉ cảm thấy bắt đầu nổi da gà, chữ này làm cho anh một trận không tự nhiên. 

- Đúng vậy! Chính là yêu, không có đáp án khác! Oh Seol Doo trong mắt ánh lên sự hiền từ và thông minh, đó là kết tinh sáu mươi năm sống trên đời của ông.

- Khi con thực sự yêu một người phụ nữ, niềm vui của người đó chính là niềm vui của con, nỗi buồn của người đó cũng chính là nỗi buồn của con, con không cần hiểu được nhiều lắm, chỉ cần quan tâm cô ấy, tôn trọng cô ấy, tự nhiên sẽ biết phải làm thế nào. 

Oh Sehun im lặng suy nghĩ, anh phảng phất như đã hiểu một chút gì đó, nhưng lại không thể dùng lời để diễn tả. Nhìn thấy dáng vẻ cô đơn của con, Seol Doo sờ sờ bộ râu, nghĩ đây thật là một điều ngoạn mục, điều này đã làm cho ông nghĩ đến đứa con kiêu ngạo này, khuyết điểm lớn nhất chính là quá vĩ đại, quá thuận lợi, thậm chí chưa từng khốn khổ vì tình, bây giờ mới bắt đầu cũng không lo là quá muộn! 

- Con không phải vừa mới ly hôn, nhanh như vậy đã tìm được đối tượng?

Tin tức về vụ ly hôn của con, sau này bọn họ mới biết được, từ khi con chính thức kế thừa "tập đoàn ngân hàng Oh Thị", ông thôi không lãnh đạo lùi về hưu, cũng với vợ đi khắp nơi ngao sơn ngoạn thủy cũng không tìm hiểu cuộc sống của cô dâu mới, chỉ biết là cháu nội cũng rất thông minh. Không nghĩ đến vẻ bề ngoài hòa bình tan biến, cuộc hôn nhân kéo dài bảy năm chấm dứt, Lee Ji Sook gọi điện đánh tiếng hỏi con dâu, xác định là con dâu chủ động đưa ra yêu cầu ly hôn. Nhưng nguyên nhân thì không cần phải nói, nhất định là con mình đối với con dâu không đủ yêu thương, có lẽ cuộc hôn nhân này từ đầu đã là rất miễn cưỡng. 

- Cha cũng biết, là mẹ của con trai con! Oh Sehun không nghĩ sẽ che dấu, dù sao cha mẹ sớm hay muộn rồi cũng biết, anh nếu lấy thì đối tượng là vợ trước. 

- Seohyun? Con muốn một lần nữa theo đuổi con bé? Oh Seol Doo chấn động, lại ngoài ý muốn đánh bóng một cú rất đẹp, ha ha, xem ra mọi thứ đều xoay vần. 

- Cô ấy bảo con một lần nữa theo đuổi cô ấy, con cũng không biết là tại sao? Lại cùng nhau tổ chức một hôn lễ long trọng không phải tốt sao?

Oh Sehun phá lệ dùng sức đánh bóng, lại bùm một tiếng bóng rơi xuống nước, đây là điều anh lạc hậu nhất so với cha mình. 

- Ôi trời! Đầu óc con nghĩ chỉ đơn giản vậy sao? Seol Doo khó mà có cơ hội khiển trách con, tuyệt đối không buông tha cho cơ hội này. 

- Là cô ấy nghĩ như vậy rất phức tạp, làm gì mà vòng một vòng lớn như thế, dù sao kết quả chẳng giống nhau?

Lại một bóng nữa rơi xuống nước, Oh Sehun nghĩ muốn buông luôn gậy golf, hôm nay là vận gì thế không biết? 

- Trong cái quá trình nói chuyện yêu đương này, quá trình tuyệt đối là rất quan trọng, càng nhanh lại càng không có kết quả mà ta muốn.

- Nói chuyện yêu đương? Rất không hiệu quả! Lần thứ ba đánh bóng rơi xuống nước, Sehunkhông nhịn được mắng "đáng giận!". 

- Xem đi, dục tốc bất đạt, chuyện yêu đương cũng giống như khiêu vũ, ta tiến lên một bước đối phương lùi lại một bước, đối phương tiến lên một bước ta lùi lại 1 bước, tìm ra nhịp của hai người thì cả hai sẽ là một cặp khiêu vũ hoàn hảo

Cha phất cờ làm cho Sehun rơi vào trầm tư, quả thật là anh cố chấp sao, rất nóng vội sao? Anh càng muốn giữ chặt, cô càng muốn chạy trốn? Nên làm thế nào để cô cam tâm tình nguyện, chủ động đón nhận ôm ấp của anh? Anh phát hiện ra đây là một môn học rất khó, anh biết đây chính là giới hạn của anh. Cha còn nói là "yêu", ý này nghĩa là sao? Có thể ăn, có thể sử dụng, có thể kiếm tiền? Anh với chuyện này không có khái niệm nào cả, nhưng anh xác định, anh đối với Seo Ju Hyun không chỉ là dục vọng, nếu không lúc nhìn thấy đôi mắt tràn ngập sương mù và nước mắt của cô, anh sẽ không đau lòng giống như bị người khác chém hơn mười nhát dao. 

Trước khi kết hôn, anh bởi vì điều kiện suất chúng, có rất nhiều phụ nữ chủ động theo đuổi tiếp cận, làm cho anh ôm trò chơi tình ái, kế hoạch đến năm ba mươi tuổi sẽ tìm cô gái ngoan để kết hôn, ý tưởng này thực tế cũng thật là ích kỷ. Năm đó anh hai mươi ba tuổi kiêu ngạo và tự phụ, nghĩ rằng ai cũng không thể thu phục được mình, không ngờ người tính không bằng trời tính, bị một cô gái có vẻ bề ngoài hiền lành làm hại, vẫn là dùng phương thức mang thai cũ, anh giận mình muốn chết, cũng hận đối phương thấu xương, chính là lạnh lùng đến bảy năm. Bảy năm, ân oán cũng nên kết thúc rồi, anh không thể không thừa nhận với chính mình, anh đã làm được rồi, cô cũng không phải là đại gian ác gì, tội gì phải nhẫn nhịn rất nhiều ngược đãi của anh? 

Sau khi ly hôn anh mới dần dần tỉnh ngộ, chính mình thật ra một chút chán ghét cô cũng không có, ngược lại là chính anh cưỡng bức bản thân không cho mình thích cô, bởi vì hứa hẹn với chính mình lúc trước, hành động theo cảm tính, không chịu yêu thương cô. Chuyện bây giờ, anh nên làm thế nào để đưa cô trở về? Nó đã trở thành vấn đề đau đầu nhất của anh. Có lẽ anh nên bắt đầu thành thực với chính mình, thành thực đối mặt sự thật... anh đã vì cô mà động tâm là thật... 

Đương nhiên lúc ăn cơm trưa, Lee Ji Sook không biết rõ cho nên nhìn chồng mình, sao có vẻ mặt thần thần bí bí? Lại quay sang nhìn con một cái, như thế nào lại có dáng vẻ hốt hoảng? Có điều bà cũng không lập tức truy vấn, về sau chồng bà tự nhiên sẽ nói cho bà biết, dám có can đảm không nói cho bà biết xem. 

- Sehun, cuối tuần này mẹ muốn đưa SeYun đi chơi, thằng bé ngày hôm đấy chắc là không cần học chứ? Bà Lee dường như không có việc gì hỏi. Sehun không yên lòng lấy thìa quấy bát canh, nghe tiếng mẹ hỏi đến lần thứ hai mới hoàn hồn đáp

- SeYun ngày cuối tuần không cần phải học, cuối thứ sáu mẹ có thể đón cháu.

- Như thế nào? Thằng bé không phải có một đống khóa học sao? Lee Ji Sook sớm đã biết rằng cháu mình có lịch học đã được sắp sẵn, nên mới cố ý hỏi trước, để tránh không khỏi ảnh hưởng đến lịch học. 

- Con đều cho bỏ rồi! Sehun nhún nhún vai trả lời. 

- Hả, vậy cháu chúng ta bây giờ có hai ngày nghỉ cuối tuần? Oh Seol Doo cũng có chút ngạc nhiên, con mình rốt cục cũng mở trói cho cháu, rất thần kỳ. 

- Seohyun nói, cô ấy cho rằng SeYun học nhiều môn quá. Việc nhỏ này không đáng kể chút nào, anh đều có thể nghe theo cô, nhưng vì sao chính cô lại không chịu ngoan ngoãn gả cho anh? 

- Seohyun? Nghe được tên con dâu, Lee Ji Sook không khỏi trợn to mắt, như thế nào mà con dâu mới ly hôn còn lui tới? Con mình thậm chí lại bắt đầu nghe theo lời nói của con dâu? Bà cùng chồng trao đổi một cái ánh mắt, nghi vấn đã được giải đáp, hiển nhiên là con có ý muốn cứu vãn, thật đúng là ngạc nhiên mà.

Bà Lee giả vờ dường như không có chuyện gì, thản nhiên nói ra một đề nghị

- Mẹ đây nghĩ, hai vợ chồng cùng nhau đưa SeYun đi chơi đi! Con không phải có cả đống biệt thự ở gần biển ư, sao không dẫn Seohyun và SeYun đến đó chơi một chút.

- Nói cũng thật là, con đã quên mất là có thể làm như thế, thật ngốc quá! Sehun tự gõ lên đầu mình, anh kết hôn đã nhiều năm, nhưng chưa bao giờ mang vợ con đi du lịch, cuối tuần này sẽ có hiệu quả, anh nghĩ. 

Không tự chủ được, anh bắt đầu ảo tưởng hình ảnh cùng Seohyun thức trắng đêm tâm sự, bọn họ có thể tán gẫu thật nhiều thật nhiều chuyện, nhưng vì sao là không phải thức trắng đêm hoan ái? Khát vọng của anh đối với cô không chỉ là khát vọng thân thể, mà còn có cả khát vọng tâm hồn sao? Không biết nói cái gì mới làm cô vui vẻ, anh phát hiện chính mình không biết mở miệng nói gì, trên thực tế, biểu đạt tình cảm đối với anh có vẻ hoàn toàn xa lạ. 

Nhìn con cười ngây ngô trong chốc lát, rồi chốc lát lại thở dài, trăm phần trăm là dáng vẻ của một người đàn ông đang yêu, Lee Ji Sook cùng Oh Seol Doo trong lòng kinh ngạc, nhưng chưa phát biểu bình luận gì , tiếp tục nhấm nháp thức ăn. Chính là ở dưới bàn, bọn họ đá chân với nhau mấy lần, có một loại tình cảm vui sướng không nói nên lời. Khả năng tổ chức hôn lễ lần hai là cực cao, bọn họ có thể bắt đầu chuẩn bị, nói không chừng còn có thể có đứa cháu thứ hai được sinh ra, nghĩ đến những hình ảnh tốt đẹp ấy, trong mắt hai vợ chồng đều ánh lên tia vui mừng. 

___**___

7h sáng ngày thứ hai, đánh thức Seohyun không phải là đồng hồ báo thức, mà là tiếng chuông điện thoại di động. 

- Alo? Seohyun mắt nhắm mắt mở, trong lòng nghĩ là ai mà sớm thế đã gọi? Công ty có việc gấp chăng? Hay là sức khỏe con trai không được tốt? Bên tai truyền lại 1 giọng nói bình tĩnh

- Em ăn cơm chưa? Âm thanh này, âm thanh này...không phải là chồng trước của cô hay sao? Cho dù là nửa tỉnh nửa mê cô lập tức nhận ra ngay và tỉnh ngủ hẳn. 

- Uh... vẫn chưa. Cho dù thế nào, cô là 1 người có lễ phép, đương nhiên trả lời 1 cách lễ phép. 

- Mau đi ăn đi. Sehun cơ bản không biết mình nói cái gì, anh chỉ là muốn nghe giọng nói của cô, nhưng anh tuyệt đối không nói nổi những từ buồn nôn đó, vì vậy, không nói lời quan tâm, thế này coi như là quan tâm đi. 

- Oh... vâng. Cô đóng băng rồi, chỉ có thể ngốc nghếch trả lời. 

Kết thúc trò chuyện, Sehun gác máy, đến 1 câu tạm biệt cũng không nói. Không phải là anh không muốn nói thêm mấy câu nữa, nhưng anh cảm thấy xấu hổ chết mất, mọi việc đều thật ngu xuẩn, nói cách khác, biểu hiện của anh giống như 1 người tâm thần vậy! Làm thế nào để 1 người phụ nữ quan tâm, đối với anh mà nói còn khó khăn hơn kế hoạch kết hợp xí nghiệp. 

Tính gì thế này? Seohyun nhìn chằm chằm điện thoại, không biết nên nổi giận hay vui mừng, hành động của anh nói lên sự quan tâm là đây sao, mới sáng sớm đã dùng giọng điệu mệnh lệnh nói cô đi ăn, còn không bằng bảo anh tự đập đầu vào tường! Lần trước sau khi 2 người chia tay trong bất hòa, đã 1 tuần rồi, anh chỉ có thể nghĩ ra chuyện ngu ngốc này sao? Thế mà trên thương trường anh hoành hành không bị cản trở, trên tình trường lại là 1 chú chim non. Xem ra anh vĩnh viễn không hiểu được cô muốn gì, cái gọi là "dịu dàng", trên người anh nên là khiếm khuyết trời sinh, đời sau khó thấy! 

Mấy ngày tiếp theo, mỗi ngày cô đều nhận được ba cú điện thoại, vào lúc ăn sáng, ăn trưa và ăn tối, Oh Sehun dường như ăn nhầm thuốc, tất nhiên lấy vô vị làm thích thú, cô từ không tin đến không có cách nào khác nhẫn nại, bản thân sắp nổ tung rồi. 

Trưa ngày thứ 5, Oh Sehun lại gọi điện "hỏi thăm sức khỏe", lời lẽ vẫn không thay đổi. 

- Em đã ăn cơm chưa? Cô chịu đủ rồi, người này không phải là bố mẹ cô, cứ cho là bố mẹ cô cũng không lộn xộn như thế này, cô lại không chống lại chỉ sợ sẽ không tỉnh táo. 

- Việc em ăn rồi hay chưa không liên quan đến anh, xin anh đừng gọi điện nữa! 

Sehun phân tâm, hóa ra anh làm cô bực mình rồi, anh thật ngốc, quan tâm mất 5 ngày mới phát hiện ra người ta không cảm kích, nhưng anh lại không thể giải thích được, mỗi ngày đều quay số điện thoại của cô, sau khi kết thúc còn vô ý cười 1 cách ngu ngốc. Đây là yêu sao? Cả đời anh chưa từng yêu người nào, lần đầu đã mất công thế này, hiệu quả còn ngược lại, thật đáng buồn cười, nhưng ở tận đáy lòng lại cảm thấy ngọt ngào. 

Đầu dây bên kia yên tĩnh 1 lúc lâu, cô cứ tưởng đường truyền có vấn đề, đột nhiên nghe thấy giọng nói khe khẽ của anh: 

- Xin lỗi, kỳ thực... anh chỉ là muốn nghe thấy giọng nói của em... Lời xin lỗi điềm tĩnh của anh làm nỗi bực tức của cô hoàn toàn tiêu tan thậm chí có chút đau lòng, hóa ra anh làm việc ngu ngốc kia vì cái lý do này? 

- Nghe thấy giọng em để làm gì?

Giọng Sehun không bộc lộ lưu luyến. 

- Anh cũng không biết, là muốn nghe, mỗi ngày đều muốn nghe. 

Ngoài nghe thấy giọng của cô, anh còn muốn mỗi ngày được gặp cô, nhưng lại sợ cô không tha thứ cho sự lỡ lời lần trước của anh, đành phải "tàng hình" hi vọng nỗi bực dọc của cô tiêu tan, ai biết lời hỏi thăm của anh lại làm cô tức giận. Con gái thật khó hiểu, lời yêu thương thật khó nói, anh không có kiên nhẫn để thích hợp những việc phiền phức này, nhưng để thích hợp được không còn cách nào khác, cho dù thế nào, anh quyết định dùng những lời dịu dàng, hồi phục người vợ yêu của anh. 

Tim cô đập mạnh, nhưng tự nhắc nhở không nên vì thế mà yếu mềm, như này có phần quá đơn giản, lời nói của anh lần trước vẫn còn in trong trái tim cô, từ khi anh không tôn trọng cô, không muốn mất công theo đuổi cô, sự việc đã không có chỗ để điều chỉnh.

- Được, anh đã nghe thấy rồi, còn có chuyện gì nữa?

Người phụ nữ xấu xa, phải đối xử lạnh lùng với anh như nào nữa mới được? Bất đắc dĩ anh đành phải dựa vào đứa con trai làm mồi câu. 

- Hôm nay là thứ 6, SeYun tối nay không phải học thêm, em có muốn đến thăm con hay không? Anh rất thông minh, hiểu được điều cô muốn. 

- Nếu anh không có ý kiến gì, em muốn đến thăm Yunnie, tiện thể làm cơm tối cho con.

- Vậy để anh đến đón em. Sehun không sửa tên thân mật của con đối với cô, cho dù anh không thích cách gọi Yunnie, Yunnie. 

- Không cần, em phải đi sớm mua thức ăn. Seohyun xem đồng hồ, bắt đầu tính xem hôm nay nấu món gì. 

- Mua thức ăn? Sehun cực ít làm loại việc này, phân tâm 1 lúc mới hiểu. 

- Anh đi đón em.

- Em tự đi là được rồi. Seohyun vẫn không định tha thứ cho anh, mới không muốn cùng anh đi. 

- Bây giờ anh đã đến cửa công ty em rồi . Sehun không cho Seohyun thời gian trả lời, gác máy luôn. Ngoài dịu dàng ra phải có chút quyết đoán, nếu không chú mèo hoang của anh giống như bà già, rất dễ liều trốn. 

- Này? Alo!... Cô trợn mắt nhìn điện thoại, quả nhiên Oh Sehun vẫn là Oh Sehun, vẫn lộng hành độc quyền như vậy, cô có thể đợi anh thay đổi được bao lâu? Thật hi vọng có người có thể làm anh lĩnh ngộ, theo đuổi phụ nữ không phải là làm như vậy, bây giờ không chuộng kẻ xấu xa rồi, hãy làm một người đàn ông tốt xem! 

6 giờ chiều, đến giờ tan làm, các đồng nghiệp đều lần lượt ra về, Seohyun cũng bắt đầu dọn dẹp bàn làm việc, lúc này Suho đi đến trước bàn làm việc của cô, cố làm ra vẻ thoải mái hỏi: 

- Có cần quá giang xe tôi không? Hay là có người đến đón cô rồi? Seohyun cầm lấy chiếc túi da, cố làm ra vẻ tự nhiên. 

- à... chồng trước đến đón tôi rồi, tôi đến nấu cơm cho con.

- Hai người lại làm hòa rồi à? Suho không muốn như vậy, ánh nhìn không cách nào rời khỏi cô được, chú ý nhất cử nhất động của cô. Qua mấy ngày, không có người đưa hoa đến, chiếc xe xa hoa cũng không xuất hiện ở cửa, anh nghĩ người đàn ông đó đã buông tay rồi, không ngờ rằng vẫn còn lấy con trai để làm lý do, người ngoài khó có thể chen chân rồi. 

- Tôi cũng không biết có nên làm lành hay không, nhưng mà, thực sự tôi rất muốn gặp con trai mình. 

- Rất tốt, người nhà nên ở cùng nhau. Trong ngữ điệu hâm mộ đem lại sự cảm khái, anh cũng muốn có 1 gia đình của mình. 

- Quản lý tạm biệt, chúc anh cuối tuần vui vẻ! 

Seohyun không dám nhìn lại ánh mắt đó, nó làm cô cảm thấy rất áy náy. Nếu Oh Sehun không tồn tại, có lẽ cô cũng thích Kim Jun Myeon . Nhưng con người sinh ra không có "nếu như" mà chỉ có "như vậy".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro