Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Ding...

Cửa thang máy bật mở, cô kéo hành lý bước ra, tìm thấy căn hộ mới của mình ở tầng 18 của toàn nhà này. Lấy chìa khóa, mở ba ổ khóa nên chỉ mất vài phút của Seohyun, cuộc sống mới bắt đầu thật không dễ dàng, tất cả đều phải dò dẫm từ đầu. Mới vừa mở cửa, còn chưa kịp quan sát cách bài trí bên trong, cô bị tờ giấy ở trên bàn hấp dẫn, trong đó là nét chữ nhẹ nhàng của người bạn học thời trung học của cô. 

Seohyun yêu quí, chúc mừng cậu được tự do, hai mươi năm tuổi tuyệt đối không già, đúng lúc tuổi trẻ đi lên! Có vấn đề gì thì gọi điện cho mình nhé, tuy rằng người thì ở Paris nhưng tâm hồn thì lúc nào cũng ở bên cậu! 

Trước mắt là căn hộ dành cho người độc thân, cô bạn Hyoyeon cho cô thuê lại, tiền thuê nhà cũng chỉ lấy có hai trăm nghìn won, tiền điện nước với phí quản lý cũng không cao, hoàn toàn là nhiệt tình giúp đỡ. Cuộc sống luôn có những mâu thuẫn đối lập nhau mãnh liệt, hai người phụ nữ cùng hai mươi năm tuổi, lại đi trên hai con đường hoàn toàn khác nhau. Hyoyeon vì kết hôn nên để trống căn hộ này, bây giờ thì đang đi hưởng tuần trăng mật, mà Seohyun thì vừa mới ly hôn bắt đầu một cuộc sống mới, một mình. Hai người là hai cô gái cùng tốt nghiệp trung học, nhưng Hyoyeon học lên đại học, rồi đi làm ở đài truyền hình quen biết với chồng cô ấy là nhà sản xuất, hai người ăn nhập với nhau, từ tình cảm đến công việc đều tràn đầy nhiệt huyết. 

Còn Seohyun thì sao, mới tốt nghiệp thì liền sinh con, đã trải qua bảy năm hôn nhân, cũng không hiểu vì sao mà mình sống, con không cần mình, chồng không cần mình, bố mẹ thì đã qua đời vì tai nạn xe cộ, cuối cùng thì đến cả cô cũng không biết quan tâm đến chính mình. Cách đây nửa năm, cô gặp Hyoyeon trong bách hóa, hai người gặp lại thân thiết tâm sự cùng nhau. Hoàn cảnh của cô được người cô bạn hết sức đồng tình, không ngừng cổ vũ cho cô giải phóng bản thân, tìm lại sức sống. Phụ nữ không nên chôn vùi trong cuộc sống gia đình và con cái, huống chi đó là một cuộc hôn nhân không hạnh phúc, cùng đứa con không thể gần gũi? Trải qua vài tháng trăn trở, hơn nữa Hyoyeon luôn kiên trì ủng hộ, Seohyun rốt cuộc cũng quyết định, bước đi bước chân dũng cảm đầu tiên. 

Ngoài tờ giấy nhắn ở trên bàn ra, Hyoyeon còn để lại cho cô một tập tài liệu, trên đó có in to dòng chữ : Công ty kiến trúc Gansam. Đây là công ty mà Hyoyeon giới thiệu việc làm cho cô, để Seohyun xin một chân trợ lý. Lấy tấm bằng tốt nghiệp trung học của cô ra mà nói, có thể xin vào công ty này làm trợ lý là một cơ hội rất đáng quý. Có điều ba tháng thử việc giữ nửa tháng lương, hết thời gian thử việc thì hưởng đầy đủ lương, đây là Hyoyeon giúp cô đàm phán điều kiện. Đối với Seohyun mà nói, tiền với cô lúc này cũng không phải quan trọng lắm, cô hoàn toàn có thể dựa vào di sản cha mẹ để lại mà sống, nhưng quan trọng hơn là cô muốn tiếp xúc với mọi người, sống một cuộc sống đích thực, không muốn từng ngày trôi qua sống yên lặng như một cái bóng. Ngồi khoanh chân ở trên ghế sô pha, cô chậm rãi lật xem giới thiệu vắn tắt về công ty, xem được một chút, rồi xem một chút mà như không xem được chút nào vào đầu, giờ phút này đầu óc cô không thể bình tĩnh mà tập trung được, cô đang ở thời điểm cuộc sống có chuyển biến lớn! 

Seohyun đứng lên, bắt đầu dỡ hành lý, đáng tiếc việc đó không mất nhiều thời gian lắm, tất cả mọi thứ đều đã được sắp xếp thỏa đáng. Đột nhiên cô không biết bây giờ phải làm cái gì, cuộc sống của phụ nữ độc thân tự do là thế, mà cũng tĩnh mịch là thế. 

Những buổi tối thứ năm hàng tuần, là thời gian mà cô mong đợi nhất, vì trong thời gian từ 7h đến 9h tối là thời điểm mà cô được ở cùng với Oh Sehun trong căn phòng nhỏ, đó là thế giới riêng của họ. Anh luôn dùng vẻ mặt lạnh nhạt để giảng bài, rất ít động chạm đến vấn đề cá nhân. Nhưng đối với cô mà nói, chỉ cần vụng trộm ngắm nhìn anh ở bên cạnh, cùng hít thở với anh trong một bầu không khí đối với cô đã là mãn nguyện lắm rồi.

- Oppa ...! 

- Gọi tôi là thầy. Anh ngay lập tức bắt sửa lại cách xưng hô, ở lớp học phải có quy củ chứ. Cái cô bé này luôn ngây ngô nghĩ rút ngắn khoảng cách giữa hai người, anh đâu phải là đồ ngốc, nên đương nhiên là hiểu ý của cô. Anh chính là cố tình tránh đi một cái phiền toái, nhất là cái kiểu 'xử nữ' ngây thơ. Chỉ có kẻ ngốc mới chạm vào 'xử nữ', nguyên tắc của anh trước khi ra tay vẫn là đối tượng thành thục rồi, như thế mới có kinh nghiệm, mới thích hợp làm 'đối tác'. 

- a... vâng thưa thầy! Rồi cô lại nói thêm

- Thầy, hôm nay là... sinh nhật mười tám tuổi của em. 

- Thế hả? Sehun ngay cả nhíu mày một cái cũng không thèm, càng không muốn nói câu chúc mừng sinh nhật linh tinh. Bình thường nếu là mọi khi cô sẽ lùi bước, lùi dần, lùi dần. Nhưng hôm nay với cô dù thế nào cũng không thể cũng lùi như thế được, cả đời này cô chỉ có một cái sinh nhật mười tám tuổi, nó là sự kiện đánh dấu cô đã trưởng thành, cô muốn đánh dấu sự kiện này. 

- Em... muốn xin thầy một nguyện vọng ... được không ạ?

- Nói nghe thử xem. Trong anh khơi lên một tia hứng thú, đây chính là cái cô gái hiền lành ít nói hàng ngày, thế mà hôm nay dám xin anh một cái nguyện vọng? Cô này nghĩ mình là ai? Sinh nhật mười tám tuổi thì có cái gì đặc biệt? Chỉ cần mọi người sống đủ lâu thì sẽ có ngày này thôi.

- Thầy có thể nắm tay em được không... chỉ một chút, một chút thôi. 

Con tim cô đập nhanh như muốn vỡ tung, có thể nói ra mấy lời này, cô tự thấy khâm phục bản thân. Tình yêu có thể làm con người ta ngại ngùng, nhưng cũng sẽ làm cho con người ta dũng cảm hơn, không phải thế sao?

 Oh Sehun lẳng lặng nhìn cô chăm chú, muốn nhìn rõ trong đầu cô đang nghĩ cái gì. Theo sự hiểu biết của anh về cô hai năm nay, thì cô giống như một sinh vật nhỏ đáng yêu, biết tự đan khăn quàng cổ, găng tay cho anh, đương nhiên cũng cho cả cha mẹ anh nữa, làm giống như đối xử bình đẳng, nhưng mà anh có thể nhìn ra, cô hoàn toàn là vì anh. Anh vẫn giả vờ không để ý, chính là không muốn làm khó lẫn nhau, hai bên gia đình dù sao cũng là bạn tốt, tránh sau này gặp nhau phải xấu hổ. Nhưng mà cái cô bé cả ngày chỉ biết mơ mộng này, đêm nay không giống với mọi ngày, làm cho anh cảm thấy không thể coi thường cô được, cũng thấy khó từ chối. 

- Thầy... có thể đáp ứng... nguyện vọng của em không? Bộ mặt đáng thương của Seohyun nhìn Sehun mà hỏi, hai mắt rưng rưng nước, hai cái má hồng hồng, cảm giác nếu anh lắc đầu thì nước mắt của cô sẽ rơi xuống. Không chỉ có phụ nữ mới thích có vinh dự hão, mà đàn ông tuyệt đối là cũng có, có thể làm cho cô nhìn hắn mong chờ như thế, bỗng dưng anh cảm thấy tự mãn, vì thế anh rất chi là tự mãn, thậm chí giống như là ban phát, đưa bàn tay ra nắm lấy tay cô. Nắm tay cô thì cũng có làm sao đâu, cho cô ấy vui vẻ một chút đi (mầm mống của tất cả mọi chuyện nó bắt đầu từ đây đấy bà con ạ^^). 

- Cảm ơn... thật cảm ơn thầy! Giống như là đang được cầm tay ngôi sao vậy, cả người Seohyun lâng lâng, bàn tay trái anh to lớn trông mạnh mẽ không nói nên lời, còn có hơi ấm tỏa ra từ bàn tay anh nữa. Chẳng cần nói thì Oh Sehun cũng hiểu ngay, cô thực sự là rất ngưỡng mộ anh. Nhưng mà nguyện vọng trong ngày sinh nhật của cô chỉ đơn giản thế thôi sao? Anh tự dưng cảm thấy đồng tình với cô, nếu là những cô gái yêu anh thì đều chịu khổ, bởi vì anh giống như một cơn gió, không chịu dừng lại vì bất kỳ ai, nếu cô chỉ muốn qua lại một thời gian, may ra anh có thể đáp ứng được.

- Em sẽ nhớ buổi tối hôm nay, cảm ơn thầy! Nhìn thấy Seohyun đã thỏa mãn nguyện vọng, Sehun chuẩn bị buông tay, để thế mười giây là đủ rồi, cần phải đưa cô về vị trí cũ. Đáng lẽ anh nên buông tay ra, nhưng tại sao lại không muốn? Vợ chồng nhà họ Seo rất yên tâm về anh, anh đến được một lát thì họ đi ra ngoài xã giao, bảo là yên tâm thực ra là cố ý đi, để cho anh và Seo Ju Hyun có cơ hội ngồi riêng, cho dù có xảy ra chuyện gì thì mấy người giúp việc cũng sẽ coi như không có. Đã như vậy, anh cần gì phải cự tuyệt sự mê hoặc của cô? Nhìn nàng đôi mắt mơ màng, đôi môi hé mở, trông cô hôm nay rất thu hút, vì sao trước giờ anh không nhận ra là cô hấp dẫn? Tâm tình vừa mới chuyển biến, cánh tay đột nhiên dùng thêm sức, anh đáng lẽ nên sớm nắm chặt mới phải. 

- Thầy à...Seohyun đầu óc vui sướng, nhưng cũng cảm giác được tay anh dùng thêm sức, đây không phải cái sức mạnh cô có thể chịu đựng được 

- Tay em bị đau!

- Đau? Sehun hơi buông lỏng tay ra, nhưng không định buông Seohyun ra, một tay ôm lấy cô vào lòng. Mùi hương của thiếu nữ xộc vào mũi anh, anh cảm nhận thấy cô đang run rẩy, giống như một con thỏ nhỏ đang sợ hãi, không tự chủ được anh ôm chặt hơn một chút, thực sự là một thân hình mềm mại không thể cưỡng lại, cơ thể anh đột nhiên nóng bừng lên.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro