Chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mười hai giờ trưa hôm sau, Seohyun đứng ở cửa Oh gia, có lẽ trong mắt đa số mọi người đây là một ngôi biệt thự hùng vĩ giàu có, nhưng đối với cô mà nói nó giống như nhà tù, vất vả lắm cô mới thoát ra được, may mà vì có con nếu không cô cũng không có dũng cảm mà bước vào lần nữa. 

Người tiến đến mở cửa là ông quản gia 

- Phu nhân khỏe không? 

- Đừng gọi tôi là phu nhân, gọi tôi Seo tiểu thư là tốt rồi! Seohyun hiểu được ý tốt của ông, nhưng cô phải nhắc ông cho đúng, nếu không để chồng cũ của cô nghe được cũng không hay. Ông quản gia vẫn chỉ mỉm cười, không có trả lời, trong lòng ông đã có định kiến. 

Thật may mắn, Oh Sehun không có ở nhà, cô vào phòng đọc sách thì liền thấy con, cậu bé đang ngồi ngay ngắn trước bàn viết bài, nhìn dáng vẻ tâm trung cực kỳ giống cha mình, thậm chí giống như thoát ly khỏi thế giới. 

- SeYun! Mẹ đến thăm con. Tiếng nói nho nhỏ cất lên, không thể không quấy rầy cậu bé. SeYun đầu cũng chưa nâng lên 

- Bài tập của con con chưa làm xong, mẹ đừng phiền.

- Mẹ ở đây ngồi cạnh con, có được không?

- Vâng.

Seohyun ngồi vào ghế da bên cửa sổ, chỉ lẳng lặng nhìn con, như vậy thôi cũng làm cô vô cùng thỏa mãn. 3 tháng rồi không thấy con, hình như con đã trưởng thành hơn một chút? Đứa trẻ tuổi này chuyển biến rất nhanh, có lẽ về sau con sẽ phải học nhiều hơn, cô sẽ cố gắng có nhiều thời gian hơn để gặp con. 

Oh SeYun tiếp tục vùi đầu với các ký tự, không biết bao lâu, ngẩng đầu nhìn thấy mẹ vẫn đoan chính ngồi chỗ đó, trên mặt mang theo một tia cười hiền dịu, không có một tia mất kiên nhẫn, ánh mắt tràn đầy tia ấm áp. Cậu là một đứa trẻ có trí tuệ trưởng thành sớm, còn thực sự học tập là để vui lòng ba, ở trong gia đình này ba giống như thần, còn mẹ giống như là một cái bóng đương nhiên, phảng phất như không tồn tại. Thật ra cậu cũng không hề chán ghét mẹ mình, cậu chính là sung bái cha, nếu cha không cho cậu gần gũi với mẹ, cậu liền ngoan ngoãn duy trì khoảng cách. 

- Con làm hết bài tập rồi sao? Có muốn nghỉ ngơi một chút hay không?

- Xong rồi. SeYun buông bút máy, im lặng một lúc rồi mở miệng 

- Con muốn ăn bánh trôi đậu đỏ. Thái độ của SeYun với mẹ như thế thật là không đúng, cậu là cậu chủ nhỏ của gia đình này, trừ ba ra thì ai cậu cũng không nên tôn trọng. Nhưng Seohyun không để ý đến mấy điều này, được làm cái gì đó cho con làm cô thấy vui mừng. 

- Được, con chờ mẹ một lát. 

Trong ba tháng này, tài nghệ nấu ăn của cô đã tiến bộ rất nhiều, thường xuyên tự mình nấu cơm ăn, cũng thường làm cơm hộp mang đến công ty, luyện tập rốt cuộc cũng có lúc được công dụng, bây giờ cô có thể nấu bánh trôi đậu đỏ cho con rồi. 

Thời gian vui vẻ dường như trôi thật mau, Seohyun đã nấu xong bánh trôi đậu đỏ, nhìn con ăn từng miếng từng miếng một, làm cô vui mừng hơn mọi chuyện khác, cũng biết đây là thời gian quý báu, cô muốn có nhiều cơ hội để yêu thương con nhiều hơn.

 Oh SeYun ngồi trước bàn ăn, miệng phổng đồ ăn, xem ra cũng không khác gì những đứa trẻ bình thường. 

- Yunnie, con có muốn ăn thêm một bát nữa không?

Cậu bé nhíu mày, giống như thói quen của Sehun

- Ba nói không thể gọi con là Yunnie, mẹ gọi con là SeYun. 

- Mẹ xin lỗi, mẹ quên mất! Cô vỗ vỗ đỉnh đầu mình, mặt hơi đỏ lên, bởi vì phương thức giáo dục độc đáo của Oh Sehun, tên gọi thân mật đáng yêu không được cho phép. 

- Không việc gì ! Nhìn mẹ tự tránh như vậy, Oh SeYun bỗng dưng thấy áy náy, lại không biết làm thế nào để biểu đạt, dù sao thì cậu cũng bị dạy thành ý trí kiên định, nhưng không có xúc động cùng với nhiệt tình. Cuối cùng, cậu chỉ nghĩ ra một cái phương pháp vô cùng buồn cười

- Con muốn ăn một chén nữa.

- Được. Seohyun lấy cho con một chén to nhất, hỏi một cách chờ mong 

- Ăn có ngon không?

- Ăn ngon lắm! SeYun nhìn mẹ mình, thận trọng gật đầu. 

Seohyun vừa nghe vừa cúi đầu, bởi vì hốc mắt của cô đã đỏ cả, đáp án của con làm cô ấm lòng trở lại, chính là ba chữ ngắn ngủi ấy đối với cô cũng đủ rồi. 

Không khí ấm áp trong nhà đột nhiên bị Oh Sehun vừa trở lại đánh gãy, khi anh xuất hiện ở phòng ăn, nhiệt độ như giảm đi vài độ. 

Thực sự là anh? Không phải nằm mơ? Có như vậy trong nháy mắt, Seohyun nghĩ đến đây là cảnh trong giấc mơ của mình. Cảm giác của cô đối với anh vẫn còn rất mãnh liệt, nhịp tim cô đang bình thường bỗng trở nên vội vàng, giống như chạy một trăm mét vậy. 

- Ba, hoan nghênh ba về nhà! SeYun buông bát đứng lên, thái độ cung kính giống như một binh sĩ gặp được vị tướng.

- Hai người đang làm gì thế? Sehun sớm cũng đã ngửi được mùi của nồi chè, chỉ là hỏi một chút cho có. Anh không thích ăn đồ ngọt, nên nghĩ con mình hẳn là cũng không thích, vừa rồi lại nhìn thấy con ăn rất ngon. Đúng là đứa trẻ bảy tuổi chỉ là đứa trẻ bảy tuổi. 

Seohyun đứng lên, hai tay chắp sau lưng 

- Em... em nấu bánh trôi đậu đỏ cho SeYun ăn.  

Seohyun bối rối rất nhiều, cô cũng đã liều mình nói với bản thân, hiện tại cô là một người phụ nữ độc lập tự chủ, không phải là 1 cô gái nhỏ đáng thương, cô có quyền lợi đến thăm con trai mình, cô không nên cảm thấy chột dạ. Sau ba tháng thời gian xa cách, ngoảnh lại, thấy anh vẫn làm cô khẩn trương vạn phần, thậm chí muốn tìm một chỗ để trốn đi. 

So với Seohyun hai tay nắm chặt phía sau, Sehun vẫn trầm tĩnh vững vàng, giống như không chịu một ảnh hưởng nào cả. Cô nghĩ thật sự là không công bằng mà, anh vĩnh viễn sẽ không có lúc nào bị xao động sao? 

- Mấy người cứ từ từ ăn đi! Sehun đối với cái kiểu tụ họp gia đình này không có hứng thú, xoay người hướng về phía phòng làm việc. Bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề nhỏ, một vấn đề mà đáng nhẽ phải được giải quyết từ lâu, lại chậm chạp tìm không ra biện pháp, bởi vậy anh quyết định xoay người, tốt nhất là đối mặt với vấn đề làm cho anh khó giải quyết này. 

Seohyun nhìn chồng cũ ngồi vào bàn ăn, cởi bỏ cà vạt, mặt vẫn không có một chút thay đổi, anh rốt cuộc là muốn thế nào? 

Bị anh nhìn thẳng vào, tim trong lồng ngực cô đập rộn lên, đây là cảm giác bị người ta nhìn thấu, anh cũng biết tâm cô bị xáo động vì anh? 

- A... nếu không ngại để em múc cho anh một bát nhé? Vì phép tắc xã giao, cô vẫn mở miệng hỏi anh một tiếng. Anh im lặng trong ba mươi giây, thời gian là ngắn ngủi nhưng mà cảm giác lại thấy rất lâu, cô nghĩ là anh sẽ nhíu mày một cái, nhưng anh lại nhẹ nhàng gật đầu, cái này đúng là không thể đoán được! 

Cô múc cho anh một bát, chầm chậm đưa tới trước mặt anh 

- Anh ăn từ từ. Sehun ăn được hai miếng, may mắn là không có ngọt quá, anh ghét nhất vị ngọt đậm. Bỗng anh chợt nghĩ, anh từng cảm thấy môi vợ cũ thật ngọt, hơn nữa là anh rất thích liếm nó, chuyện gì đang xảy ra thế này? Vấn đề phức tạp trước mắt anh bây giờ chính là, đã ba tháng trôi qua rồi, anh vẫn không tìm được người phụ nữ thay thế vợ cũ, điều này làm cho anh thực sự rất buồn bực. 

Thực sự anh đã tận tâm hết sức, trợ lý cung cấp rất nhiều tư liệu về mỹ nữ, trên cơ bản chỉ cần anh nói một câu, thì giống như hoàng đế ngày xưa tuyển phi tần, muốn chọn ai cũng được. Điều quỷ quái là cứ hé ra khuôn mặt khả ái nào trong ảnh chụp, anh một chút khẩu vị cũngkhông cảm thấy, ngay cả sắp xếp một buổi gặp mặt cũng không muốn. Anh nghi ngờ mình có phải hay không đi vào nguy cơ của đàn ông tuổi ba mươi, nhưng mỗi sáng thức dậy xuống giường, anh vẫn có phản ứng sinh lý bình thường, chẳng lẽ nói theo cách khác là anh không có cảm giác đối với phụ nữ? 

Hiện tại anh lại có một vấn đề, tại sao khi nhìn thấy vợ cũ anh lại có cảm giác thú tính trỗi dậy? Cô có vẻ gầy đi một chút, thần sắc có vẻ sáng sủa, mái tóc dài che phủ hai tai, mặc một bộ váy thanh lịch mầu lam, không có lấy nửa điểm diêm dúa hoặc gợi cảm, lại làm cho anh lửa nóng như đòi mạng, đây rốt cuộc là cái vấn đề gì? 

Seohyun không hiểu sao tầm mắt của chồng cũ lại sắc bén như vậy, trước đây chỉ cần hai người ngồi đối diện nhau là làm anh tức giận ngay, thật không hiểu cô đã làm gì trêu tức anh, cô đành di chuyển tầm mắt sang con 

- SeYun, miệng con dính bẩn kìa! Seohyun lấy khăn giấy lau mặt cho con, SeYun hơi giật mình một chút, tuy là không có thói quen này nhưng cũng không cự tuyệt. Nhìn dáng vẻ hòa hợp của hai mẹ con, làm cho tâm tình Sehun trở nên ác liệt, nặng nề buông bát xuống, giọng nói lạnh như băng ở dưới không độ 

- SeYun, bài tập hôm nay đã làm hết chưa?

- Đã làm hết ạ. Nghe hiểu giọng điệu của cha, vui chơi là tội ác, học tập là tất cả. 

- Vậy đi luyện đàn Violong, đừng lãng phí thời gian.

- Có vẻ như em không nên quấy rầy nữa, em đi trước đây. Seohyun cầm lấy áo khoác và túi xách, giống như con thỏ nhỏ đang muốn chạy trốn, tính uy hiếp của Sehun quả thực rất mạnh, xem ra cô tôi luyện nhiều năm cũng không thể thong dong đối mặt được. 

- Mẹ! Thời khắc sắp bị tách khỏi mẹ, SeYun nhịn không được kêu lên. 

- Sao thế? Động tác của Seohyun đột nhiên dừng lại, hôm nay chính là lần đầu tiên con gọi mình, cô cố điều chỉnh trái tim đang tan ra của mình. 

- Không, không có việc gì. SeYun muốn nói lại thôi, bởi vì cha đã dạy dỗ từ trước, không được có những hành động làm nũng, trên thực tế cậu cũng không biết thế nào là làm nũng. 

- Chờ lúc nào mẹ có thời gian sẽ trở lại thăm con, đương nhiên, sẽ không làm ảnh hưởng đến giờ học của con. Cô xoa đầu con, việc gặp lại con cứ thấy sao thật ngắn ngủi, nhưng cô nên thỏa mãn rồi. Có lẽ là ảo giác, khoảng cách của cô và con tựa như trở nên rất gần. 

Seohyun xoay người rời đi, hai cha con nhìn theo bóng dáng dần biến mất nơi phía của lớn, đột nhiên căn phòng trở nên trống trải, món chè bánh trôi đậu đỏ dường như cũng mất hết vị. Không khí yên lặng làm người ta có cảm giác không thở nổi, giọng Sehun trầm thấp ra lệnh 

- Mau đi tập đàn đi.

- Vâng. SeYun đi về phía phòng ngủ, Sehun đi về phía phòng làm việc, bọn họ đều có việc quan trọng mà chính mình phải làm, không có thời gian để suy nghĩ. 

Nhưng đêm hôm đó, tiếng đàn violon đứt quãng liên tục, không thành thạo trơn tru như mọi ngày, Sehun thì lăn đi lộn lại vì không ngủ được, đi đến phòng ngủ của vợ cũ, nằm ở trên giường một hồi lâu, không biết là hoài niệm hơi thở cũ của ai, một nỗi buồn dày đặc bao quanh anh, cho tới bây giờ anh cũng không rõ cảm giác này, đêm nay không biết là đã thở dài mấy trăm lần.

Trong trí nhớ của anh, vợ cũ là một người phụ nữ có vẻ ngoài đơn thuần nhưng nội tâm vô cùng phức tạp, có lẽ ly hôn cũng là một trong những thủ đoạn của cô, làm cho anh phát hiện thói quen, phát hiện ra cảm giác là cô tồn tại. Nếu đó là sự thật thì cô đã tương đối thành công, bây giờ cả người anh đều không thấy thoải mái, kỳ quái là chính mình lại không thể chịu nổi. Chết tiệt, anh phải tìm người phụ nữ thay thế cô, nếu không chắc là anh phát điên mất.

___***___

 Công ty thiết kế Gansam

- Seohyun đem hợp đồng này đánh máy lại cẩn thận, sau đó lưu lại. Suho thuật tay đưa tài liệu cho trợ lý, hiện tại anh đã có thói quen làm việc với cô, hai người làm việc rất ăn ý. 

- Vâng. Seohyun nhận lấy tài liệu, hai tay liên tục gõ trên bàn phím rất linh hoạt. 

- Hiệu suất làm việc của cô ngày càng cao! Suho thật sự là đã nhìn cô với cặp mắt khác xưa, càng ngày càng thưởng thức. 

- Cảm ơn! Cô cũng đã học được đối với những lời khen ngợi cho mình, không cần quá khiêm tốn. 

- Buổi tối có khả năng sẽ tăng ca, có lẽ sẽ phiền đến cô.

Anh biết cô đăng ký học tại chức, mỗi tuần đều luôn luôn có vài buổi phải đến lớp. 

- Hôm nay không cần đi học, xin quản lý có gì cứ phân phó.

- Lời tạm biệt không thể nói quá sớm, chờ cô làm việc đến lúc trời tối, chỉ có thảm, ha ha! Suho nhìn cô mà cười, vẻ mặt khoái trá. Hai người nhìn nhau cười, lại không chú ý đến rất nhiều ánh mắt xung quanh bọn họ đang nhìn chằm chằm. Mọi người đều tự hỏi cùng một vấn đề, quản lí Kim chính trực lúc nào cũng sang sảng của bọn họ, bị người phụ nữ đã một lần ly hôn kia quyến rũ sao? 

Tại đây quang cảnh trung là dương thịnh âm suy, quản lý Kim là một người có phải lòng chút cũng không có gì kỳ quái, chưa bao giờ thấy anh ta nhẹ nhàng như thế với nhân viên, huống chi lại là một nữ nhân viên, không lẽ là một chuyện tình văn phòng? 

Thời gian tan tầm đã qua từ lâu, công ty chỉ còn lại Suho và Seohyun, tiếp tục hăng hái chiến đấu với các công việc chưa hoàn thành, bỗng nhiên di động của cô đổ chuông, phá tan không khí đang tập trung. 

- Alo! Seohyun cứ nghĩ đó là Hyoyeon, không nghĩ được nó lại là của chồng cũ, số điện thọai này cô đã dùng từ rất lâu, nhưng đây là lần đầu tiên anh ta gọi cho cô. 

- SeYun bị sốt, cô về đây đi! Sehun vẫn là giọng nói trầm trầm, không toát ra được tia lo lắng.

 Cô lo lắng vội hỏi

- Như thế nào lại bị sốt, bác sĩ đã khám cho nó chưa?

- Đừng hỏi nhiều vậy, cô về chăm sóc con, tôi còn bận nhiều việc.

- Nhưng mà em đang tăng ca... Cô vừa nói vừa liếc mắt sang Suho, thật sự bây giờ không biết phải làm sao? 

- Tôi nói cô bây giờ trở về! Cách nói của Sehun không thương lượng, lập tức ngắt điện thoại. 

Đầu óc Seohyun thật là rối loạn, quay sang Suho nói

- Quản lý, thật xin lỗi, hình như là con tôi đang bị bệnh...

- Thật sự?  Suho không lo lắng gì, trực tiếp thay cô đưa ra quyết định 

- Vậy cô mau về nhà xem cháu đi.

- Nhưng còn có công việc...

- Đừng nói gì công việc. Anh đánh gãy lời cô, nghiêm mặt nói

- Không có gì là quan trọng hơn người nhà, cô về đi, nhớ gọi taxi, lúc này không cần tiếc tiền

Quản lý thực sự là một người tốt, Seohyun rất cảm động cúi đầu nói

- Cảm ơn anh... có cơ hội tôi sẽ báo đáp.

- Lần sau mời tôi ăn cơm là được rồi, thôi mau đi đi!

Suho cũng không khách khí với cô, dù sao thì cô mời anh trả tiền là được rồi. 

- Không thành vấn đề, cứ quyết định vậy đi, xin phép quản lý tôi đi đây.

Cô rút cuộc cũng yên tâm một chút, cầm lấy túi xách đi ra. Vội vàng rời công ty, Seohyun bắt taxi, nói địa chỉ Oh gia, cảm giác quen thuộc ngoài ý muốn, đã rời đi ba tháng rồi vậy mà vẫn quen thuộc trong đầu. Có một điều nhỏ thôi đã nhớ kỹ như vậy, đối với bảy năm ký ức làm thế nào phai nhạt. 

Vừa xuống xe cô liền nhìn thấy ông quản gia đang đứng chờ cạnh cửa 

- Phu nhân đã đến!. Seohyun cũng không có tâm trạng sửa cách xưng hô của ông, vội vàng hỏi

- SeYun bây giờ sao rồi? Ông quản gia cũng rất lo lắng, trả lời

- Bác sĩ đã đến rồi, cho uống thuốc và châm cứu, nhưng mà vẫn thấy cậu chủ có vẻ không được thoải mái.

- Thằng bé ở trong phòng sao, cháu muốn nhìn nó? Vừa bước vào phòng, Seohyun chỉ muốn khóc, nằm ở trên giường là thân thể bé nhỏ, mặt mũi tái nhợt, trán đổ mồ hôi, hai mắt nhắm nghiền, trông rất khổ sở. 

- SeYun con có khỏe không! Cầm tay con lên, cô phát hiện cậu bé đang phát sốt, ngủ không được yên. "Mẹ, mẹ" trong cơn mê man, SeYun nhẹ nhàng gọi mẹ, dù cha không thích cậu gần gũi với mẹ, nhưng ở trong đáy lòng vẫn khát vọng có sự dịu dàng của mẹ. 

Con vừa mới gọi cô! Nghe được tiếng gọi này hốc mắt của cô liền đỏ 

- Mẹ ở đây, mẹ về thăm con đây, SeYun con phải cố lên. 

Trong mơ hồ SeYun nghe được tiếng nói của mẹ, cho dù là mơ cũng không sao cả, cậu bé cứ như vậy mà yên tâm. Ở phương diện nào đó cậu và mẹ cũng tương tự nhau, vì niềm vui của cha mà miễn cưỡng bản thân mình, trong cuộc sống chỉ cần một chút niềm vui là có thể thỏa mãn. Lúc này Sehun đi vào phòng, ho khan một tiếng không biết thế nào đành hỏi

- Con có khỏe không? Đột nhiên lại gọi vợ cũ về nhà, thật là anh không còn có phương pháp nào khác, con bị bệnh không được thoải mái, còn luôn miệng gọi mẹ, anh không thể không thỏa hiệp, không thừa nhận cũng không được, tình mẫu tử của bọn họ quả thật là không thể chia cắt. Người phụ nữ này cho dù có trăm ngàn cái chỗ hỏng, lại làm cho cha con bọn họ đều khó có thể quên, cuộc đời đúng là lắm cái trêu ngươi, còn có càng nhiều thứ không tự chủ được.

Seohyun ngẩng đầu, lo lắng 

- Bây giờ vẫn còn sốt, quản gia nói là đã cho uống thuốc, giờ chỉ còn chờ thằng bé tự hạ sốt thôi

- Bởi vì thằng bé cứ luôn gọi mẹ... cho nên... cho nên tôi mới gọi cô trở về. Anh quả là không biết dịu dàng trong lời nói, chỉ biết lạnh lùng đưa ra kết luận 

- Tôi còn có công việc bề bộn, cô chăm sóc con là được rồi.

- Tôi sẽ! Cô tuyệt đối sẽ không rời đi, cho dù anh có bảo cô đi, cô cũng muốn ở lại bên con. Nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng mang theo ưu thương cùng kiên nghị, Sehun lẳng lặng nhìn trong chốc lát, muốn nói rồi lại thôi. Chung quy cũng xoay người rời đi, ở phòng làm việc vẫn còn núi công việc đợi anh.

Đêm nay anh lại mất ngủ, nghĩ đến việc cùng vợ cũ đang ở cùng dưới một mái nhà, rất nhiều ý nghĩ mơ màng nãy lên trong đầu anh, đây rốt cuộc là tại sao? Người phụ nữ kia rốt cuộc đã làm gì anh? Buổi sáng ngày hôm sau, SeYun đã giảm sốt, trên người đầy mồ hôi, vẫn còn đang yếu nhưng đã dễ chịu hơn. Khi cậu mở mắt ra, điều đầu tiên nhìn thấy là gương mặt của mẹ. Người cả một đêm ở bên cạnh chăm sóc cậu, không phải là người cha mà cậu luôn sùng bái, mà là người mẹ luôn có cảm giác xa cách. Trong mắt cậu không thể không có một dòng nước âm ấm chảy ra, rất nhanh chính mình chớp mắt vài cái, không để nước mắt chảy ra.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro