Chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


(Các chế chuẩn bị trước tinh thần trước khi đọc nhé <3)

Seohyun được một trận kinh ngạc, không thể hiểu Sehun đang suy nghĩ cái gì? Hai người bàn chuyện giáo dục con, có cần thiết phải thắp nến lung linh như vậy không? Không khí nơi này là sao chứ? 

- Mang đồ ăn ra đi! Sau khi ngồi xuống, Sehun phân phó quản lý, dáng vẻ rất tự nhiên. 

Từng món ăn được đưa lên bàn, Seohyun cũng đã một thời gian chưa ăn tới những món ăn cao cấp này. Thời gian bắt đầu sống độc lập, cô bắt đầu học vào bếp, phát hiện nấu nướng cũng là một thú vui, thậm chí cảm giác được có chút thành công. Đối với mấy hưởng thụ này, cô cũng không có lưu luyến gì nhiều, nếu như sang trọng xa xỉ nhưng cuộc sống từng ngày lại buồn chán trôi qua, như vậy há chẳng bằng cuộc sống bình thường mà sống thực sự. 

- Ăn nhiều một chút, cô gầy đi nhiều. 

Sehun nhìn cô ăn không nhiều lắm, thế là tại sao? Anh không muốn cô tiếp tục gầy đi. Có phải là anh đang quan tâm đến cô không? 

Seohyun bỗng sửng sốt, ngược lại buông dao nĩa xuống, không biết phản ứng thế nào. 

- Không ăn no như thế nào lấy sức để bàn chuyện con cái? 

Anh ta nói cũng có lý, ngoài việc ăn cơm ở ngoài ra, chuyện mà bọn họ có thể nói cũng chỉ có thể là chuyện xung quanh vấn đề con cái, cô thật sự vui sướng vì anh có thể nghe ý kiến của cô, đấy giống như là núi băng tuyết tan, thế giới hòa bình, thần yêu người phàm. 

Từ lúc hai người quen biết nhau tới nay, hình như đây là lần đầu tiên bọn họ hẹn hò? Đừng choáng váng, cô tự thấy buồn cười với ý nghĩ của chính mình, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, Oh Sehun có thể dễ dàng thay đổi, thì anh ta còn là Oh Sehun sao? Chỉ là không khí như thế này thật bình thản, thậm chí còn thấy ấm áp, cô nhịn không được rơi vào mộng mơ con gái, có lẽ sẽ có một ngày như vậy... sẽ có một ngày anh như vậy để ý một chút đến cô. 

- Ăn no rồi?

- Vâng.

Seohyun gật đầu, Sehun gọi quản lý hỏi mấy câu, xác định yêu cầu bây giờ có thể làm được. Tuy là nhất thời nổi lòng tham, nhưng anh là chủ khách sạn này, muốn thế nào đều được cả. Đối với bữa ăn hai giờ này, anh càng lúc càng đứng ngồi không yên, tuy ngoài mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh, thật ra anh đã muốn sắp nổ tung. Anh có cố thế nào đối với chính mình phủ nhận cũng vô dụng, sự thật chứng minh anh đối với cô có mãnh liệt khát vọng, mặc kệ cô có thủ đoạn bao nhiêu cũng không quan trọng, hoặc là cô đã muốn không cần anh, tóm lại anh muốn cô, ý nghĩ chỉ mong mau chóng hòa tan. Seohyun trở lại phía cửa ghế, thấy chồng trước đã đứng ở đó.

- Đi thôi! Cô đi theo sự hộ tống của anh, hai người đi vào thang máy, cô vốn tưởng rằng đi xuống dưới tầng trệt, không nghĩ đến thang máy lại hướng thẳng lên trên, cô trừng mắt nhìn hỏi 

- Chúng ta đang đi đâu đây?

- Đến rồi sẽ biết!

Cách nói của Sehun làm Seohyun một trận run rẩy, giống như có chuyện gì đó sắp xảy ra, bình thường nam nữ yêu đương sau khi sau khi cơm nước xong có lẽ là có một đêm xuân. Nhưng cô không thể tiếp thu điều này vì chẳng có gì giữa bọn họ cả, bởi vì bọn họ cho đến bây giờ cũng chưa bao giờ nói qua chuyện yêu đương. 

Thang máy dừng ở tầng cao nhất, cửa vừa mở ra, hóa ra là phòng tổng thống, Oh Sehun vừa rồi là giao cho quản lý làm việc này. Có lẽ là thói quen nhiều năm, có lẽ là tâm lý chướng ngại nào đó, anh đối với vợ trước lại có phản ứng, vừa rồi lúc ở bàn ăn, anh tưởng thiếu chút nữa là đứng dậy, kêu mấy người phục vụ lập tức cút hết, trực tiếp ở trên bàn có ngay được cô.  Anh đợi lại chờ, hàn huyên lại tán gẫu, thật vất vả đợi đến lúc cô ăn no, lúc này nên đổi để anh ăn no nê. Anh lấy thẻ từ mở cửa, nhìn cô đứng bất động, vỗ vỗ bả vai cô, lời nói như mệnh lệnh 

- Đi vào!

- Đi vào làm cái gì? Cô không hề là cái cô gái ngốc nghếch, đương nhiên cô hiểu được ý tứ của anh, lúc này mà vào cửa chắc chắn gặp chuyện không hay! Sự việc này cô không thể tin được, cũng không thể trốn tránh được sự thật trước mắt, anh thật sự muốn cùng cô làm cái chuyện kia... 

Sehun nhìn cô, đơn giản nói ngang ngạnh 

- Cô còn muốn nhìn thấy SeYun không?

- Đương nhiên muốn, sao anh lại hỏi vậy?

- Vậy nghe lời đi! Sehun không có kiên nhẫn đợi nữa, giữ chặt tay cô trực tiếp lôi vào phòng. 

- Anh... anh dám dùng con để uy hiếp tôi sao? Seohyun ngây ngẩn cả người, khiếp sợ cùng phẫn nộ, bởi vì cô không tưởng tượng nổi, anh vì muốn cùng cô lên giường mà có thể dùng nhiều thủ đoạn như vậy? Vì sao? Cô đối với anh vẫn có lực hấp dẫn sao? Nếu chính là dục vọng, anh ta muốn tìm ai cũng được mà! 

- Cũng chỉ là trao đổi điều kiện thôi, với cô, tôi không cần phải dùng thủ đoạn uy hiếp. Lúc trước cô tùy tiện xông vào cuộc sống của anh, mạnh mẽ có được danh phận mình muốn, bây giờ cùng lắm anh chỉ cần cô một buổi tối mà thôi, so sánh với nhau hẳn là chẳng thấm vào đâu. Qua ngày mai, anh tin tưởng mình có thể thoát ra khỏi thói quen lao tù, trên đời này phụ nữ nhiều như vậy, anh chỉ là lâu lắm không ôm cô mới có thể phát sinh ra ảo giác, sau khi tận hưởng một hồi sẽ được giải thoát, anh nhất định có thể. 

Anh đem cô ép đến bức tường, vươn hai tay ngăn cản làm cho cô không có đường lùi, cô bị giam hãm giữa đôi tay anh, giống như cô cố ý dán lại trong ngực anh, cảm nhận được nhịp tim mãnh liệt, hơi thở dốc của anh. 

- Đừng làm như vậy! đừng...

Thật đáng sợ, Seohyun cứ nghĩ là mình đã quên cái cảm giác giống như núi lửa phun trào, mà một khắc này hoàn toàn đã trở lại. Khi con ngươi đen đó nhìn thẳng cô, khoảnh khắc có gì đó như băng tan, cuộc sống mới tạo cho cô bình tĩnh thong dong, chẳng lẽ không chịu nổi một chút kích thích đấy sao? 

- Tôi nói muốn! Cái anh cần lấy anh cứ lấy, trước đây cô đã đồng tình cho anh, thì bây giờ cũng nên như thế. Thái độ của anh kiên quyết, một tay xoa trước ngực cô, một tay kéo váy cô lên, cả người cô như cứng lại, muốn trốn thoát nhưng là phí công 

- Xin anh đừng làm như vậy, tôi với anh đã ly hôn rồi!

- Thế thì làm sao? Cùng lắm lại kết hôn một lần nữa! Ý định trong lòng thay đổi, sau khi trải qua nấm mồ hôn nhân, bây giờ anh cũng không để ý tự chui đầu vào rọ, kết hôn ly hôn rồi lại kết hôn cũng không sao cả. Quan trọng là đối tượng có thể trở lại cuộc sống vững vàng, ban ngày có thể bận rộn về... sự nghiệp, buổi tối có thể ôm cô ngủ, con lớn lên sẽ làm người thừa kế, sự việc cứ đơn giản vậy thôi. 

- Cái gì?

Seohyun càng lúc càng ngạc nhiên, anh ta làm sao có thể nhẹ nhàng như vậy? Hôn nhân đối với anh thực sự không có gì sao? Anh lười nói cùng cô nhiều, dù sao thì sẽ không có kết luận, nếu anh quyết định cô chỉ nên nhận thôi. Cúi đầu, anh hôn lên môi cô, hai tay cũng xoa thân thể mềm mại của cô, đây là đường cong mà anh đã sớm quen thuộc, lúc này cảm giác thật là mới mẻ, giống như lần đầu tiên tiếp xúc, đại khái là cấm dục cũng lâu lắm, làm cho anh phá lệ hưng phấn chăng?

Anh ôm cô mang đến bên giường, sau hai ba lượt liền bỏ hết quần áo của cô xuống, anh không thể đợi thêm nữa, sẽ là bây giờ. 

- Bỏ ra! Cô đẩy bờ vai anh, nhưng bây giờ không điều gì có thể lay động khát vọng của anh. Làm cho trên người cô bây giờ chỉ còn lại cảnh đẹp, anh không khỏi ngừng thở, trước kia chưa từng nhìn kỹ cô, chỉ là ở trong đêm tối mà tiến hành, tuy rằng cảm từ cảm giác biết được làn da của cô trắng nõn, dáng người yểu điệu, lại không phát hiện nét đẹp mê người của cô. Không biết là ai đã từng nói, đàn ông có thị giác của dã thú, quả nhiên tầm mắt của anh không thể rời đi chỉ có thể âm thầm tán thưởng cái đẹp của cô. 

- Không đừng lại đây... Thừa dịp Sehun đang thất thần, Seohyun lùi đến góc giường, bất lực giống như một con thỏ con. 

- Đừng uổng phí sức lực! Sehun đột nhiên nắm chặt hai tay của cô, không cho cô có cơ hội giãy dụa, lập tức hôn lên khung cảnh trắng noãn của cô. Đột nhiên những giọt nước mắt tủi thân cũng trào ra, cô không bao giờ có thể chịu đựng được điều này nữa. Cuộc sống hôn nhân nhiều năm như vậy, chưa bao giờ có thể khiến anh ấm áp, mà nay hai người đã ly hôn rồi, anh chỉ có càng thêm bá đạo. Cô thực sự hận chính bản thân mình, ngây ngốc ngồi lên xe anh ta, đem đêm nay trở thành bữa tối hẹn hò, còn âm thầm vui sướng vì anh ta chịu lắng nghe cô nói chuyện. Không thể nghĩ nổi anh ta đem cô làm đối tượng phát dục, thậm chí dùng con để uy hiếp cô không thể phản kháng. Năm đó, cô làm sao lại có thể yêu được người đàn ông này? Cô thật ngu xuẩn! 

- Cô khóc cái gì? Phát hiện trên mặt mình ướt át, anh dừng động tác lại, không khỏi ngạc nhiên nhìn thẳng cô. Cô quay mặt qua hướng bên kia, không muốn anh nhìn thấy rõ sự yếu ớt của bản thân, cô chưa bao giờ khóc trước mặt anh, nhưng mà bây giờ cô không nhịn được mà nghẹn ngào 

- Tôi ghét anh..., tôi chán ghét anh... người tôi ghét nhất trên đời này chính là anh...

- Chán ghét tôi? Cô cho là tôi sẽ để ý sao? Đôi mày anh nhíu lại , hai nắm tay nắm chặt. Anh ta cái gì cũng không quan tâm, cô hiểu mà, cô chính là rất hiểu điều đó! Cô xoay người, đem mặt vùi vào trong gối, tiếp tục khóc mà không có tiếng động, cá tính dịu dàng của cô sẽ không cãi nhau với người khác, sẽ không trở mặt, chỉ biết âm thầm bi thương. Nhìn cô khóc hai vai run run, anh thở dài, cao giọng ngăn cô 

- Đủ rồi, đừng khóc!

- Dù sao.... Anh cái gì cũng không để ý... anh cần gì phải quan tâm tôi khóc hay không khóc?

Nghẹn ngào của cô, nức nở của cô, bay vào trong tai anh, phá lệ làm anh phiền lòng. Thật sự cho dù anh có là một con người vô cùng cứng rắn, nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang khóc, bảo anh phải làm thế nào chứ? Nước mắt quả nhiên là vũ khí của phụ nữ, anh thực sự hoàn toàn không có cách. Một lúc sau, anh ngồi dậy, đi xuống giường, cô nghĩ anh cứ thế là rời đi, ai ngờ anh mang đến một cái khăn mặt, đặt lên người cô nói 

- Lau nước mắt của em đi, đừng làm bẩn chăn đệm. Anh không nói được một câu dễ nghe, cũng không đưa tay ra giúp cô lau nước mắt. Ngoại trừ việc anh trời sinh bản tính lạnh lùng, còn bởi vì anh vẫn nhớ cái bẫy của cô, bảo anh làm sao có thể dịu dàng đây? Cho dù ý nghĩ ấy có xuất hiện trong đầu, bè lũ cá tính ngoan cố vẫn khó có thể hành động.

Seohyun bị trọc tức, anh ta lại để ý đến chăn đệm? Được lắm, đồ vật trong khách sạn này đều là tài sản của anh ta, anh ta đương nhiên là để ý, nhưng mà cô cũng chả phải phụ thuộc anh ta cái gì, cô chính là cô! 

- Tôi mặc kệ! Tôi muốn khóc, đem cả cái giường này làm bẩn hết đi! Anh có thể làm gì tôi. Seohyun ngẩng đầu, mở to mắt, nước mắt vẫn là đổ rào rào, lại lộ rõ vẻ khiêu khích không thể khinh thường. 

- Em thật to gan! Sehun nắm lấy bả vai cô mà lắc, vì sao một người phụ nữ chưa bao giờ dám phản kháng của anh, giờ phút này có thể hét to với anh, hơn nữa còn có vẻ vô cùng... chói mắt? Chẳng lẽ cô không hề là một con thỏ con nhu nhược, ngược lại là mạnh mẽ giống như một con mèo hoang đang cắn anh! 

Trong lúc anh đang nghĩ về điều đó, thì cánh tay trái truyền đến một trận đau đớn, ông trời, cô quả thực cắn anh giống một con mèo hoang! Anh đương nhiên làm cho cô thực hiện điều đó không được lâu lắm, thu hồi cánh tay bị cắn, nhìn thấy một dấu răng vô cùng rõ ràng, anh cũng không bởi thế mà tức giận, phải nói là thấy thú vị, vợ cũ của anh không giống với trước đây, nhưng anh cũng không chán ghét sự thay đổi đó. Cái cười mỉm trên môi anh là cho cô hoảng, cô như thế nào lại khiêu chiến anh ta, lại khiến anh ta vui vẻ? 

- Em muốn khóc, muốn cắn đều được, tôi muốn ôm em! Không nói nhiều lời vô nghĩa, anh dùng hành động chứng minh, cởi cà vạt trói chặt hai tay của cô, nhanh chóng cởi bỏ quần áo của cả hai người. Cô khinh hoàng không khóc nổi, anh ta thật sự sẽ làm như vậy, cảm giác như bây giờ trời có sập xuống cũng không thể ngăn cản được anh ta. Chỉ có điều là, anh mặc dù trói tay cô lại, nhưng không có những hành động thô bạo, từng chút từng chút hôn lên những giọt nước mắt của cô, cũng ở trên người cô chậm rãi tạo ra những tiết tấu gợi cảm, không bao lâu sau đã làm cô thở dốc không ngừng..

Nghĩ đến việc đã ba tháng không ôm cô trong tay, anh cũng không nghĩ gấp gáp gì, dù sao thì cũng bị bỏ đói lâu như vậy rồi, so với lập tức nuốt vào bụng không bằng tinh tế nhấm nháp. 

- Đừng như vậy...Trước kia anh sẽ không bao giờ như vậy đối với cô... Trước kia bọn họ đều là làm tình trong bóng tối, anh không phải người đàn ông triền miên, hay dịu dàng, sẽ không có nhiều thời gian âu yếm trước mà cô cũng chỉ là bị động thừa nhận, ngay cả một tiếng rên rỉ cũng không có, thế nào trong đêm nay tất cả đều thay đổi? 

- Rốt cuộc cũng ngừng khóc? Anh vẫn chú ý hai khóe mắt của cô, những giọt nước mắt rốt cuộc đã ngừng, tiếng lòng đang buộc chặt của anh cũng được thả lỏng, có thể làm càn mấy chuyện xấu đối với cô. 

- Anh còn như vậy tôi vẫn muốn khóc! Seohyun lấy nước mắt uy hiếp anh, chỉ sợ anh làm mọi cách trêu đùa là cô mất đi lý trí. 

- Như thế nào? Chịu không nổi sao? Em có thể khóc, nhưng tôi cũng sẽ không dừng.

Anh rốt cuộc kiềm chế không nổi, thẳng lưng giữ lấy cô. Rốt cuộc thì anh có thể nhớ lại cảm giác bên trong ấm áp này, đây là điều anh muốn, những ngày mất ngủ rút cuộc cũng được bồi thường, hôm nay anh đã có thể hoàn toàn thưởng thức, bỏ qua tất cả để đón nhận. Toàn thân cứ việc nóng đến phát run, nhưng giống như trước kia, cô có thói quen cắn môi dưới không cho chính mình phát ra tiếng, anh không quen nhìn hành động này của cô, tội gì phải ngược đãi chính mình? Anh lấy ngón tay cái đẩy môi cô ra, giống như khiêu chiến nói:

- Đừng im lặng như một con thỏ con, không phải em muốn cắn tôi sao? Hãy kêu lên giống như một con mèo hoang đi.

- Anh đừng có mà nghĩ...A..! Vừa mới mở miệng, cô không tự chủ được phát ra một tiếng rên rỉ, đều do anh bỗng nhiên dùng thêm sức lực, hại cô không thể chịu nổi. Sehun nở một nụ cười trầm thấp, đôi mắt đen mơ màng 

- Kêu thêm vài tiếng nữa, tôi phát hiện như vậy có ý tứ hơn. 

- Tôi không muốn! Seohyun quật cường lại định cắn môi, lại cắn được ngón tay của anh, làn da thô cứng rắn làm cho cô cắn cũng không được, bỏ ra cũng không thể, anh chính là cứ vậy mà cố ý trêu đùa đôi môi cô. Không tiến cũng không lùi được, cô bị ép vào đường cùng, mỗi khi anh cố ý thả chậm hoặc tăng nhanh, khoái cảm ùa đến làm cô phát ra tiếng kêu nho nhỏ, âm thanh rất mềm mại, rất đáng yêu, ngay cả cô cũng không dám tin tưởng đó là âm thanh chính mình phát ra. 

- Cho đến bây giờ tôi cũng không biết, em lại gợi cảm như thế! Sehun vô cùng thỏa mãn, âm thanh của cô giống như xuân dược, làm cho máu trong người anh nhộn nhạo. Hai tay bị cà vạt trói chặt, cô cũng không có biện pháp đẩy anh ra, chỉ có thể mắng 

- Anh đừng quá đáng như vậy, anh ra đi, ra đi...

- Xin lỗi không thể nghe theo em được, ai bảo em đẹp như vậy!

Sehun thầm mắng chính mình trước kia không biết thưởng thức, vì sao lại luôn ở trong bóng tối mà có cô? Bây giờ trong ánh sáng trong trẻo của căn phòng, anh mới có thể thấy rõ nét quyến rũ của cô. Đẹp! Seohyun nhất thời choáng váng, lần đầu tiên nghe anh nói cô đẹp, quả thật là không tin nổi, cô vẫn nghĩ rằng trong mắt anh, cô chỉ là một dáng vẻ không đáng chú ý, không thể nghĩ được anh đột nhiên nói cô đẹp. 

- Em ngây ngốc gì vậy? Chuyên tâm chút đi! Tay anh túm lấy mông cô dùng một chút lực, yêu cầu toàn bộ sự chú ý của cô, chuyện này không phải là anh độc diễn, cũng muốn cô cảm thấy thoải mái, nếu không thì có nghĩa lý gì? 

- Tôi... anh... Trong đầu cô hoàn toàn mê muội, toàn thân nóng lên, ngay cả muốn mắng anh cũng không thể mắng được, chỉ có thể trợn to đôi mắt. Anh lo nghĩ, rốt cuộc quy tội đến chính mình 

- Là tôi làm không tốt, mới làm cho em ngẩn người? Tôi đây sẽ cố gắng thêm một chút nữa.

- Không... anh không cần... Cô chưa kịp nói cái gì, đã bị anh điên cuồng giữ lấy, ngoài việc thở gấp ra không có lựa chọn nào khác. Đêm đã khuya, nhưng người lại không thể bình tĩnh, Seohyun ngã mình xuống giường lớn, đây không biết là lần thứ bao nhiêu rồi. Cô rút cục không còn sức để nói chuyện hoặc nhúc nhích, chỉ có thể làm cho hai mắt khép lại đi vào giấc ngủ. Oh Sehun giúp cô thả lỏng hai cánh tay, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, nhìn khuôn mặt đang ngủ say của cô, trầm tư một lúc lâu, rốt cuộc trầm thấp cất tiếng nói 

- Em là người phụ nữ của tôi, từ đầu cho đến cuối cùng, em đều là của tôi.

Kết luận lúc trước kết hôn đã bị phủ định, anh nghĩ chỉ cần có cô một lần, sẽ nhận rõ là cô chẳng là gì, chỉ là thời gian lâu lắm rồi nên anh mới thế. Nhưng bây giờ anh đã nhận ra, chính mình trong hôn nhân trước đây khác nhau một trời một vực, tự biến mình thành kẻ cam chịu đàn ông "chế ước", ngoài Seo Ju Hyun ra không thể nghĩ muốn nổi ai, thật là muốn phát bệnh, duy nhất chỉ có kế này, mới có thể đem cô ôm thật chặt, không để cho cô có thể đi bất cứ chỗ nào.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro