Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Hương Cơ không biết vì sao Phùng Hương Đình nhắc tới nhà họ Tưởng, nên mới hỏi cô:

"Tiệc tối của nhà mày có liên quan gì đến nhà họ Tưởng không?"

Phùng Hương Đình hút thuốc lá, kể chuyện hơi chậm:

"Con cháu nhà họ Tưởng có một trai hai gái, Phùng Sính Đình nhìn trúng con trai nhà họ Tưởng, cha tao thì nhìn trúng thế lực nhà họ Tưởng, hơn nữa ông ta cũng rất thương Phùng Sính Đình, tất nhiên là muốn giúp con gái bảo bối của ông ta gả vào nhà họ Tưởng. Cái bọn họ muốn quá ngon, nhưng không nhìn xem Phùng Sính Đình có thân phận gì."

Một đứa con gái của vợ bé sinh thì không được lên phòng khách, lấy ánh mắt mọc trên đỉnh đầu của gia đình họ Tưởng mà có thể nhìn trúng thì mới đúng là kỳ tích trong thiên hạ.

Đã hút thuốc xong, cũng đã đến giờ cần phải quay về học đường, Phùng Hương Đình biết Thẩm Hương Cơ có cái tính làm màu, không thích mặc quần áo đơn giản, sợ đến lúc đó nàng tham gia tiệc tối mặc quần áo khác đến, lập tức nhắc nhở nàng:

"Tiệc tối nay phải mặc đồng phục đến, nếu không mặc là tao không tha cho mày đâu."

Thẩm Hương Cơ:.......

Kể cả Phùng Hương Đình không nhắc nhở thì nàng chắc chắn mặc đồng phục tới, hơn nữa còn đeo thêm một cặp kính lớn hơn nửa mặt để che bớt mặt nàng, nàng sợ vạn nhất người nào đó ở Bắc Bình gặp qua nàng rồi nhận ra nàng, vậy thì nàng có khổ mà không nói nên lời.

Hơn nữa cả lớp đều mặc đồng phục đến, nàng cũng không ngốc đến nỗi đổi quần áo đứng bên trong như hạc trong bầy gà.

Nhưng mà nàng vẫn hỏi:

"Tiệc tối trang trọng vậy mà sao bắt các bạn học mặc đồng phục tới vậy?"

Phùng Hương Đình hiểu ý củaThẩm Hương Cơ, nói với nàng:

"Tao có dụng ý, yên tâm, sẽ không hại các bạn học, lòng tao hiểu rõ mà."

Cứ như vậy qua mấy ngày đã đến ngày nhà Phùng Hương Đình mở tiệc tối, mọi người kết thành tốp năm tốp ba đến nhà Phùng Hương Đình.

Ai có gia thế khá tốt thì trực tiếp bảo xe hơi đưa vào tận trong nhà, cho nên lúc bọn cô đến thì đã hơi trễ.

Những người có gia thế khá tốt nhìn thấy sự quý phái trong nhà Phùng Hương Đình cũng không có phản ứng gì, không như các cô, những đứa trẻ con nhà bình thường thật sự chưa thấy phòng ở xịn như vậy.

Bọn họ trước giờ không có cơ hội tham gia yến hội mê người như này, đương nhiên Thẩm Hương Cơ không phải như thế, nhưng nàng đang là một đứa trẻ của gia đình bình thường, cho nên cũng bắt chước những người đó bày ra biểu cảm và động tác quê mùa thích hợp kiểu lần đầu lên thành phố.

Lúc bọn cô đến, Phùng Hương Đình vừa lúc cũng xuống dưới, lập tức đưa bọn cô tới đại sảnh rồi nói với bọn cô:

"Cứ tự nhiên ăn vài món đi, lấp bụng đã, đừng khẩn trương, cứ như bình thường là được rồi."

Bọn cô tới đại sảnh rồi mới nhìn thấy người ở đại sảnh toàn mặc lễ phục yến hội, nhưng cũng may vẫn có một ít người mặc lễ phục yến hội bình thường, không phải quá hoa lệ.

Nhưng các cô mặc đồng phục tới vẫn có hơi chói mắt. Phùng Hương Đình cũng nhìn ra các bạn học co quắp, nên cười an ủi các cô, điều tiết không khí.

"Đừng khẩn trương, các cậu xem mình không phải cũng mặc đồng phục đó sao?" Nói xong quay một vòng.

"Không phải khá xinh đẹp ư?" Các bạn học bị Phùng Hương Đình chọc cười, cảm thấy nếu Phùng Hương Đình, tài nữ đệ nhất Thượng Hải cũng mặc như vậy, các cô cũng cảm thấy không có gì.

Vốn dĩ nàng cho rằng nhóm nàng đã tới trễ rồi, không nghĩ tới còn có người tới trễ hơn cả nhóm nàng, lúc Thẩm Hương Cơ nhìn thấy Thẩm Thanh Chu, tới góc áo cũng được xử lý không chút cẩu thả đi vào, đồ ăn đang nhai trong miệng bị khựng, nàng trăm triệu lần cũng không nghĩ tới sẽ đụng phải Thẩm Thanh Chu ở đây.

Khả năng là ánh mắt của nàng quá mức trực tiếp, nhưng thật ra ánh mắt của mỗi một người con gái ở nơi này nhìn hắn đều rất lăm le, nhưng Thẩm Thanh Chu vẫn chạm mắt với nàng trong nhiều người như vậy, rồi lại dời đi rất nhanh.

Sau khi Thẩm Thanh Chu hàn huyên hai câu với người tới tiếp đãi hắn là cha của Phùng Hương Đình, hắn được dẫn tới một cái bàn khác, nàng dướn người duỗi đầu nhìn một chút, phát hiện ở cái bàn đó đã có hai người đàn ông ngồi đó, bởi vì đưa lưng về phía nàng, nên nàng không thấy rõ diện mạo.

Cũng không biết có phải Thẩm Thanh Chu không nhận ra nàng không, rốt cuộc kiểu trang điểm này Thẩm Thanh Chu chưa từng thấy qua, Thẩm Thanh Chu bắt bẻ, chỉ cần hơi có chút tì vết, Thẩm Thanh Chu liền không muốn chạm vào nàng.

Không quá một hồi thì Phùng Hương Đình tới đây giải thích thắc mắc cho nàng, thì ra người ngồi ở bàn đó chính là Cát Già Ưu và Lâm Tài Biết.

À, là anh nam chủ Cát Già Ưu không có thực quyền gì ở Giang Đô và cháu trai Lâm Tài Biết nhà họ Lâm có tài văn chương nhất hiện giờ.

Những người trên bàn này đều có một điểm chung giống nhau, là thích Hứa Ái Mộ, chỉ thiếu một người là Tưởng Duyên Lễ nhà họ Tưởng.

Nhưng mà hiện tại Tưởng Duyên Lễ chắc vẫn chưa thích Hứa Ái Mộ, bởi vì anh còn chưa gặp qua cô ấy, anh còn đang ở ngoài đánh giặc chưa trở về, sau này Tưởng Duyên Lễ cảm thấy toàn bộ Giang Đô đã thay đổi chỉ có mỗi Hứa Ái Mộ còn thuộc về quá khứ, mới muốn thử tiếp xúc với cô, nhưng khi đó Cát Già Ưu đã có chút ái muội với nữ chính, chỉ là chưa ở bên nhau.

Nhưng mà hiện tại cả ba người đàn ông ngồi bàn đó thật sự đều có cảm tình tốt với Hứa Ái Mộ, khiến nàng thấy hơi ghen tị, thật là làm người ta hâm mộ ánh hào quang của nữ chính.

Nàng nhìn nhìn Hứa Ái Mọi đứng phía trước nàng, cô ấy vẫn luôn nói nói cười cười với các bạn học, đôi mắt không cố ý chú ý nam chính bên kia, cũng không biết bọn họ tiến hành đến bước nào rồi, thôi, không nghĩ nữa, phí đầu óc, trái phải gì cũng không liên quan đến nàng.

Thẩm Hương Cơ thấy tiệc tối còn chưa chính thức bắt đầu, nên đứng dậy đi giành nhà vệ sinh, lúc này người ở hết trong đại sảnh, thành ra chỗ này hơi an tĩnh.

Lúc nàng đi ra thì nhìn thấy Thẩm Thanh Chu mặc một thân tây trang đang dựa vào tường hút thuốc lá, nàng kinh ngạc cực kỳ, cẩn thận nhìn nhìn bốn phía không thấy ai hết, lập tức vui mừng chạy chậm đến trước mặt Thẩm Thanh Chu ôm eo hắn rồi nhẹ nhàng lay hắn:

"Gia ~"

Thẩm Thanh Chu hút thuốc, dùng tay rảnh ngăn cô gái muốn bò lên trên người hắn cọ, không muốn để nàng tới gần người, cô gái này đeo mắt kính thật sự không đẹp.

"Gỡ mắt kính xuống."

Thẩm Hương Cơ bĩu môi, tháo mắt kính xuống, trong tay cầm mắt kính bám riết Thẩm Thanh Chu ôm eo không thả, lay hắn:

"Gia, em đã gỡ xuống rồi." Không cho phép đẩy nàng ra nữa.

Lúc này Thẩm Thanh Chu mới không đẩy nàng ra nữa, mặc cho nàng ôm, nhưng mà hắn không ôm lại nàng, ngay cả ngón tay cũng không chạm vào nàng.

Một cái tay khác của Thẩm Thanh Chu vẫn luôn kẹp thuốc, hút chậm rì, Thẩm Hương Cơ ngửi mùi thuốc lá, cảm thấy thèm cực kỳ, nhưng nàng không thể hút, lập tức nhoài một cái dí sát vào khóe miệng Thẩm Thanh Chu để hít mùi thuốc, Thẩm Thanh Chu không biết nàng là vì cái này, chỉ cảm thấy cô gái này có thể là do không gặp hắn một khoảng thời gian rồi nên có hơi quấn người, cảnh cáo vỗ mông của Thẩm Hương Cơ một cái.

"Đừng nhiễu người."

Thế này thật đúng là một sự hiểu lầm mỹ diệu, Thẩm Hương Cơ chắc chắn sẽ không giải thích chuyện này, thuận thế bò lên trên, gần đây nàng mới vừa bỏ ra một số tiền lớn, thiếu tiền vô cùng, lời dễ nghe không cần tiền tuôn ra trôi chảy:

"Gia đã lâu rồi không tới, nhớ gia lắm cơ."

Thẩm Thanh Chu hút thêm một hơi thuốc, Thẩm Hương Cơ ngửi thấy mùi thơm cực kỳ, không nhịn nổi liền hôn Thẩm Thanh Chu, muốn dính ké mùi thuốc.

Thẩm Thanh Chu bởi vì vừa rồi hút thuốc, không chú ý nên bị Thẩm Hương Cơ đắc thủ, nhưng mà cũng không đẩy ra, tay rảnh ôm nàng để gia tăng nụ hôn này.

Thẩm Hương Cơ hôn xong thì cảm thấy người hơi mềm, nàng ôm cổ Thẩm Thanh Chu, đặt hết trọng lượng của mình lên trên người hắn, chân cũng không quá thành thật, một cái chân muốn treo trên eo hắn.

Thẩm Thanh Chu nhận ra một chân của cô gái muốn bò lên trên người hắn, lập tức dời khỏi môi nàng, kéo cô gái dính trên người hắn ra, cau mày nạt nàng:

"Đừng làm bậy."

Trong lòng Thẩm Hương Cơ không muốn, nàng ghét nhất khi người đàn ông này giả đứng đắn, nàng đổi thành dáng vẻ tủi tủi hờn hờn, nhè nhẹ nép vào Thẩm Thanh Chu:

"Em đã lâu rồi không được gặp gia."

Thấy Thẩm Thanh Chu không đẩy nàng ra ra nữa, nàng liền gan lớn duỗi tay xuống thăm dò dưới quần tây.

A, không phản ứng.

Thật đúng là Liễu Hạ Huệ, ngồi trong lòng mà vẫn không loạn, nàng thật sự không thích dáng vẻ Thẩm Thanh Chu nhã nhặn đứng đắn. Không cam lòng muốn hôn hắn tiếp, muốn xé rách vẻ giả đứng đắn của hắn.

Thẩm Thanh Chu né tránh, hơi không kiên nhẫn bắt đầu dạy dỗ nàng:

"Đừng có làm bậy, nghe không hiểu?"

Thẩm Hương Cơ thấy Thẩm Thanh Chu né tránh, không chấp nhất hôn hắn nữa, rúc đầu vào hõm cổ người đàn ông, tay khoanh eo người đàn ông lại, phản bác:

"Mới không phải, em hiểu chuyện mà, chỉ là nhớ gia thôi."

Sau đó liền cách lớp áo hôn một cái lên trên ngực người đàn ông.

Thẩm Thanh Chu cảm thấy cô gái này có đôi khi thật là dính người dính tới mức hắn đầu đau, lúc không gặp còn đỡ, nàng không gặp hắn thì sẽ không hôn hắn được, nhưng chỉ cần vừa thấy hắn là lập tức giống như thuốc cao bôi trên da chó dính người chặt cứng, đôi khi thật sự nũng nịu khiến hắn đau đầu.

Hắn xoa xoa huyệt thái dương, nâng tay lên nhìn giờ trên đồng hồ, sau đó lập tức nâng eo cô gái lên, đè nàng ở trên tường.

"Làm tới như vậy, muốn?"

Thẩm Hương Cơ tựa vào trong lòng ngực người đàn ông, tay vẽ vòng tròn trên ngực hắn, gật đầu:

"Nhớ gia."

Sau đó Thẩm Thanh Chu không đáp lời nàng nói nữa, ôm nàng đi vào toilet bên cạnh rồi khoá luôn cửa.

Thẩm Thanh Chu dùng lực có hơi tàn nhẫn, lại còn hơi nhanh, nhưng nàng không dám kêu ra tiếng, bởi vì đại sảnh cách chỗ này thật ra không xa lắm.

Khả năng thời gian đã qua hơi lâu, Thẩm Thanh Chu liếc mắt nhìn giờ trên đồng hồ, nhéo nàng:

"Kêu ra tiếng."

Thẩm Thanh Chu hơi tàn nhẫn, nàng nhịn cũng rất vất vả, nghe thấy Thẩm Thanh Chu nói vậy nên nàng cũng không cố kỵ, lập tức la ra tiếng, nàng mới vừa hô nửa tiếng đã bị Thẩm Thanh Chu dùng miệng bưng kín, còn đè nàng lại, mắng nàng:

"Người gì mà không đúng mực, nhỏ giọng một chút."

Đòi hỏi nhiều, Thẩm Hương Cơ lay lay tóc, cắn ngón tay Thẩm Thanh Chu, hừ ra tiếng nho nhỏ.

Lúc kết thúc, Thẩm Hương Cơ rút giấy vệ sinh lau, xử lý xong thấy Thẩm Thanh Chu cũng vừa vặn lau xong ném giấy vệ sinh đi, lập tức chân chó đi giúp hắn sửa sang lại tây trang bị nàng túm có hơi lung tung.

Sửa sang lại xong thì Thẩm Thanh Chu liền đi luôn, hắn đi ra thật sự đã hơi lâu. Kỳ thật nàng đi ra cũng hơi lâu, nhưng nàng chỉ là một nhân vật nhỏ, đi đâu lâu cũng không liên quan gì, Thẩm Thanh Chu thì không thể được.

Nàng soi gương thấy trên mặt nàng vẫn còn ửng hồng cực kỳ, nên tính chờ một lát rồi mới đi ra ngoài.

Lúc Thẩm Thanh Chu trở về, xa xa đã thấy bàn của hắn hình như có thêm người ngồi, đè đè huyệt thái dương đau nhức, hắn không quá thích giao tiếp với phụ nữ, huống chi hắn mới vừa làm xong với cô gái khác, hiện tại càng không có kiên nhẫn gì.

Hắn trở lại chỗ ngồi mới phát hiện là Hứa Ái Mộ, hắn thưởng thức Bạch Ngọc Phật Châu Tử trong tay, gật gật đầu xem như chào hỏi.

Hắn nhìn ra Hứa Ái Mộ hình như có chuyện muốn nói với hắn, hơn nữa sắc mặt cũng không tốt lắm, nhưng mà vẫn chưa chịu nói, hắn cũng không quản cô, thật sự không có kiên nhẫn đó, thấy hơi khát, nhấc cái ly trước mặt lên uống một hớp trà. Tính ra chỉ có Lâm Tài Biết biết mở miệng:

"Đại thiếu gia Thẩm đi ra ngoài hút thuốc thật đúng là lâu à nha."

Thẩm Thanh Chu liếc mắt nhìn anh, giọng điệu nhàn nhạt:

"Chừng nào thì cậu để bụng chuyện của tôi như vậy?"

Cát Già Ưu nghe xong cũng cười, trêu chọc hắn:

"Không phải mới đây để bụng chuyện của cậu, mà là tò mò để bụng với vết son môi trên cổ áo của cậu, mới vừa nãy Ái Mộ có việc tìm cậu mà không tìm thấy, thì ra là do không biết cậu trốn đến nơi nào ôm ấp người đẹp."

Thẩm Thanh Chu nhìn vết son môi nhạt màu trên cổ áo mình, biết là do cô gái không biết phép tắc làm dính vào, hôm nay nàng tô son màu nhạt, cho nên màu để lại cũng không đậm, biết lau cũng lau không ra, nên không để ý tới nó nữa, cũng không để ý tới lời bọn họ nói, khách khí hỏi Hứa Ái Mộ:

"Cô Hứa tìm tôi có việc?"

Hứa Ái Mọi điều chỉnh tốt tâm tình, giờ phút này cười tương đối khéo léo:

"Tôi muốn làm buôn bán nhỏ, cho nên muốn học hỏi từ một người đầy kinh nghiệm."

Thẩm Thanh Chu nghe xong nhíu mày, không quá tán đồng chuyện con gái xuất đầu lộ diện ra ngoài làm buôn bán, chỉ nên ngoan ngoãn ở nhà, so với việc đi ra ngoài chịu ánh mắt người ta nhìn ngó thì tốt hơn hẳn, hiện giờ cuộc chơi sẽ không bởi vì cô là phụ nữa mà khách khí với cô.

Nhưng nghe Cát Già Ưu và Lâm Tài Biết trái một cái phải một cái hát đệm, rốt cuộc hắn không nói gì, cũng không trả lời lời Hứa Ái Mộ nói, dắt bọn họ nói qua chuyện khác:

"Tôi đã biết, tôi sẽ dành thời gian bảo cấp dưới để ý cho tiểu thư đây một chút, chắc hẳn không có chuyện gì lớn."

Hứa Ái Mộ biết tính của Thẩm Thanh Chu, cô không hy vọng xa vời thật sự được bàn luận cách thức buôn bán gì đó với Thẩm Thanh Chu, có thể được Thẩm Thanh Chu để ý là mục đích của nàng đã đạt được, ít nhất ngày sau vấn đề an toàn của cửa hàng sẽ không có vấn đề gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro