Chap 12+13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cả buổi tối, ánh mắt Linda nhìn Ha Eun rất lạ, cứ như nhìn yêu quái, khiến Ha Eun cả người sởn da gà. Rơi vào đường cùng, Ha Eun buộc lòng giải thích lại với Linda lần thứ hai.

Cô nói: "Linda, chị phải tin em, nếu như em với tên Kim thiếu đó có gì mờ ám tuyệt đối sẽ khóa cửa"

Linda ai oán nhìn Ha Eun một cái rồi lắc đầu.

Lòng Ha Eun ngổn ngang, cô cắn răng nói: "Linda, chị cũng biết Kim Taehuyng vỗn dĩ rất chướng mắt em"

"Điều này có lý!" Linda gật đầu.

Ách! Ha Eun tức giận. Nhưng vẫn giả vờ tươi cười cúi đầu khom lưng mà nói với Linda: "Bởi vậy mới nói, Linda tỷ à, tất cả đều là hiểu lầm thôi. Chị cứ coi như cái gì đều không thấy, quên hết đi được không?"

Linda gật đầu, lập tức ý thức được cái gì liền nhảy dựng lên: "Vậy sao được? Kang Ha Eun, em căn bản không có ý thức được, em đã làm sai cái gì?"

Ha Eun ngẩn người, mông lung nhìn Linda.

Cô...cô đã làm sai cái gì?

Ha Eun chỉ thấy Linda xoa thắt lưng, chỉ tay vào người cô mà giáo huấn: "Chị hỏi em, nếu như ngày hôm nay người đi vào không phải chị, mà là Park tổng, em định giải thích thế nào? Cũng nói với anh ấy là hiểu lầm sao? Em không cẩn thận cởi y phục, không cẩn thận cùng Kim thiếu cùng một chỗ, lại không cẩn thận bị người ta thấy được sao? Park tổng sẽ tin sao?"

Ha Eun bị hỏi đến á khẩu, máy móc lắc đầu, lắp bắp nói: "Không.... không tin"

"Vậy còn phải nói sao?" Linda bày ra vẻ mặt kiểu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép đối với Ha Eun mà nói: "Kang Ha Eun, chị thật là quá sức thất vọng về em, em làm như vậy, thật là khiến Park tổng thất vọng. Anh ấy giúp em có hợp đồng đóng phim, đóng quảng cáo, giúp em giải quyết rắc rối, em bị thương anh ấy còn tạm gác công việc sang một bên đến bệnh viện chăm sóc em, người đàn ông như thế em đào đâu ra nữa? Em thế mà lại hồng hạnh vượt tường, quả thực là đang ở trong phúc mà không biết hưởng phúc! Quá ngu ngốc!"

Linda một hơi thốt ra những lời này xong, thấy Ha Eun mở to hai mắt, miệng há hốc, thật lâu không nói ra lời.

Hóa ra việc mà Ha Eun làm, đã phát triển lên thành hồng hạnh vượt tường rồi, thay lòng đổi dạ, phá hư chủ nghĩa xã hội khoa học và chính trị ở mức độ cao như vậy??? Linda nói thế, há chẳng phải Ha Eun không phải là người ư? Rõ ràng là cầm thú a!

Ngay lúc Ha Eun thiếu chút nữa bị tẩy não, lý trí bỗng nhiên trở về.

Hồng hạnh vượt tường?

Dù Ha Eun có miễn cưỡng thừa nhận mình là hồng hạnh đi, nhưng còn tường? Tường ở nơi nào???

Park Jimin đâu có xây cho Ha Eun một bức tường, anh cho cô cả một gian nhà, trong phòng chất đầy hộp đựng đồ quý báu, trên tường điêu khắc hoa văn tinh xảo, khảm đá quý.

Nhưng là khi Ha Eun ngẩng đầu, lại không biết bầu trời ở đâu.

Tròng lòng Ha Eun bỗng dưng cảm thấy rất không thoải mái, thần sắc không khỏi cô đơn, Ha Eun đứng lên.

Linda hiển nhiên hiểu sai ý cô, cho rằng cô vì những gì Linda nói mà cảm thấy áy náy, giọng điệu rốt cuộc điều hòa: "Em cũng không cần tự trách mình, biết sai là tốt rồi, thanh niên trẻ tuổi không khỏi không kiềm chế được tình cảm của mình, cũng là có thể lý giải được. Hiện tại chuyện này dừng lại ở đây, chị coi như cái gì cũng đều không biết, chỉ là mong muốn em sau này hiểu chuyện hơn, đừng nên nhất thời xung động mà hủy chính mình"

Đối mặt với Linda đang ân cần giáo huấn, Ha Eun không biết nói gì để chống đỡ, rõ ràng là hiểu lầm chuyện hậu trường, nhưng trong ngực Ha Eun bỗng nhiên chán chường đến mức cảm thấy tắc nghẽn khó thở.

Trong giây phút đó, l Ha Eun ại rất muốn đến thăm Kookie, loại cảm xúc này vô pháp mà có thể ức chế được. Cô dứt khoát rời khỏi đoàn làm phim, suốt đêm lái xe đến bệnh viện.

Ha Eun lái xe mất hai tiếng đồng hồ, lúc đến bệnh viện đã hết giờ tiếp khách.

Bảo vệ trực ban khó xử, sợ đắc tội với chủ nhiệm liền chạy theo Ha Eun giải thích, bệnh viện đã lên đèn, dựa theo quy định thì không thể vào thăm bệnh nhân giờ này, càng không thể quấy rầy bệnh nhân nghỉ ngơi.


Ha Eun nói cô biết rõ, cô chỉ là muốn qua khe cửa, nhìn em trai mình một chút thôi.

Người bảo vệ trung tuổi cuối cùng cũng mềm lòng, luôn miệng căn dặn Ha Eun rồi đưa cô vào phòng bệnh.

Kookie đang yên tĩnh nằm trên giường bệnh, vết thương ở miệng lan ra thật rộng. Ha Eun chỉ có thể đứng ngoài ô cửa sổ nhỏ mà ngắm nhìn thần sắc đang ngủ của em trai. Người bảo vệm nói, Kookie gần đây biểu hiện không tồi, chỉ là ngày hôm nay tự nhiên gây lộn đòi gặp chị gái, mấy người bảo vệ đều không khống chế được, buộc lòng phải tiêm cho cậu ấy một liều an thần, sau đó ngủ đến giờ.

Ông ta còn nói: "Cháu lúc rảnh rỗi hãy đến thăm cậu ấy nhiều một chút, tên nhóc này trừ cháu ra, ai cũng tuyệt đối không đến gần được"

Ha Eun lặng lẽ gật đầu, hít một hơi, quay đầu lại mỉm cười: "Cháu xem xong rồi, cảm ơn bác!"

Ông ta xem chừng còn muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng không có mở miệng, thở dài xoay người đưa Ha Eun ra.

Lúc đi, Mạch Nhiên không hề quay đầu lại nhìn, bóng Kookie nho nhỏ chiếu trên cửa sổ, mờ nhạt không rõ ràng, mãi cho đến lúc Ha Eun ra khỏi bệnh viện vẫn còn hiển hiện trước mắt cô.

Ha Eun có chút ngẩn ngơ, cô cảm thấy rất mệt mỏi.

Quay phim suốt một ngày đêm, còn chưa có ăn cơm tối, đã vậy lại lái xe suốt hai giờ đồng hồ, cho dù người có làm bằng sắt cũng không chịu nổi, huống chi Ha Eun lúc này cũng là bệnh nhân mới ra viện không lâu.

Cơn buồn ngủ ập đến...

Ha Eun tựa vào ghế, nhắm mắt lại.

Nhưng cô chẳng ngủ được bao lâu, giấc ngủ giữa chừng bị gián đoạn mấy lần vì gặp ác mộng, đều là về Kookie.

Trong cơn mê man, hình như có rất nhiều cánh tay đang giữ chặt Ha Eun, cô cật lực muốn chạy thoát nhưng lại càng bị giữ chặt lại không thể động đậy. Cô bắt đầu cảm thấy khó thở, mồ hôi theo trán rơi xuống, mở miệng muốn hét lên nhưng không được.

Tức thì từ phía sau, bỗng nhiên có bàn tay ôm lấy Ha Eun, lại có một âm thanh vang lên bên tai, hắn nói: "Bám lấy tôi, tôi đưa cô đi!"

Ha Eun không chút do dự cố gắng ra sức nắm chặt cánh tay kia, thân thể bỗng chốc được nhấc bổng lên, Ha Eun bất ngờ mở mắt ra, ngạc nhiên thấy Park Jimin ngay trước mắt.

Ha Eun nghĩ, đúng thật là vừa thoát khỏi hang sói lại rơi vào miệng hùm, đêm nay làm sao mà lại gặp ác mộng gì quỷ dị đến thế.

Hiện thực tàn khốc, Ha Eun không nghĩ tới trong mộng mà còn bị người ta ức hiếp. Ông trời cũng thật không có mắt, thân là một người dân, sinh trưởng dưới ngọn quốc kì, được Đảng soi sáng, không hề biết sợ hãi, là người phụ nữ của thế kỷ mới, Ha Eun cần phải mạnh mẽ, cần phải biết phản kháng, cần phải biết đấu tranh với thế lực tư bản bóc lột, cho dù là trong mộng!!!

Nghĩ vậy, Ha Eun dứt khoát kiên quyết ngẩng đầu, dùng toàn bộ khí lực, hung hăng hướng tới khuôn mặt kia.

Á!!!!!!!

Âm thanh qua đi! Ha Eun mắt nổ đom đóm, màng nhĩ ong ong, ý thức bỗng nhiên trở về đại não.

Hóa ra không phải đang nằm mơ!

Ha Eun oán hận nghĩ, bỗng nhiên nghe được người bên cạnh truyền đến một tiếng than nhẹ khổ sở.

Nháy mắt, toàn thân Ha Eun như có môt luồng điện chạy qua, tóc gáy dựng lên, cơn buồn ngủ bỗng chốc tiêu tan không còn lại gì. Ha Eun mở to mắt, nhìn chằm chằm Park công tử đang đau đớn mà ôm trán. Anh cau mày, hàm răng nghiến chặt, ánh mắt lộ ra tia sát khí.

Ha Eun cổ họng khô khan, cố sức nuốt nước bọt, lúng ta lúng túng mở miệng.

"Anh...anh không sao chứ?"

Park Jimin không có trả lời Ha Eun . Cô nghĩ sao không cũng không tin được người trước mắt này chính là anh, thế cho nên mới có kích động này, Ha Eun hướng tay về phía trước để kiểm tra xem đến tột cùng tất cả những điều này có phải sự thật hay không?

Vậy mà ngay lúc vừa mới nhấc tay lên, mới phát hiện hóa ra tay của cô đang nắm lấy tay Park Jimin. Ha Eun sợ hãi, như bị điện giật nhanh chóng rút tay về, nhưng vì dùng sức quá mạnh, móng tay xẹt qua mặt Park công tử.

Tức thì, trên khuôn mặt tuấn tú của anh xuất hiện một vệt máu.

Ha Eun hít một hơi khí lạnh, cảm thấy không khí xung quanh như ngưng đọng lại.

Ha Eun nghĩ, với hoàn cảnh gia thế của Park công tử, nhất định là sống trên đời ba mươi năm nay chưa có ngày nào bị kích động đến thế. Đầu tiên bị người khác cộc đầu, sau đó bị hủy dung nhan, đoán chừng lúc này, hẳn là trong lòng Park Jimin đang rất muốn giết người.

Quả nhiên Park Jimin nhướng mày, đưa tay lên sờ mặt, tức thì ngón tay thon dài dính một chút máu hồng.

Nét mặt anh biểu tình đông cứng, hai mắt nhìn chằm chằm vết máu trên ngón tay, khóe miệng co lại.


Ha Eun cảm thấy Park Jimin hẳn là sắp phát điên rồi, nếu không thì với định lực của anh sẽ không biểu lộ ra như vậy.

Giờ khắc này kỳ thực Ha Eun so với anh còn phát điên hơn. Cô cùng lắm cũng chỉ ở trên xe mộng mị một hồi, sao biết được anh sẽ đột ngột xuất hiện, lại còn đột nhiên đưa cô ra khỏi xe.

Hơn nữa... Ha Eun thực sự cũng cảm thấy trán rất là đau! Chính cô mới là người bị hại a!

Ha Eun xoa cái đầu vừa bị đụng mạnh, giương mắt căm hận nhìn về phía , anh còn đang nhìn chằm chằm vào ngón tay, khuôn mặt đen thui tựa như thứ trên cổ hắn không phải cái đầu, mà là một trái banh, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung.

Thấy Park Jimin như vậy, Ha Eun có chút chùn chân, chậm rãi xe dịch mông, tay đưa ra phía sau lục lọi tay lái... Tìm được rồi!

Ba mươi sáu kế, kế chuồn là thượng sách! Ha Eun xoay người chuẩn bị bỏ chạy, tay víu lấy cửa xe lại bị gắt gao đè lại.

"Em thử bỏ đi xem!" Park Jimin thấp giọng nghiến răng nghiến lợi mà nói, cô thực sự là muốn chết đi cho xong!

Xem ra không còn cách nào khác, Ha Eun cắn răng, nhắm mắt lại, chậm rãi xoay người.

Cửa xe hé ra khe nhỏ, trong lúc Ha Eun xoay người, Park Jimin nhanh chóng tiến sát đến mặt cô. Cảm giác được có luồng khí phả trên mặt, Ha Eun cứng đờ người, con mắt len lén mở ra, tức thì nhìn thấy khuôn mặt Park Jimin vô cùng thê thảm trước mắt.

Khóe mắt anh sưng lên không nói làm gì, trên gương mặt còn một vết xước nhỏ gần miệng, một chút máu chảy từ vết thương ra. Ha Eun run run đưa tay chạm lên mặt anh, một chút rồi ngay tức khắc rụt tay lại.

Má ơi, thật đúng là sưng lên!

"Bình....bình tĩnh... anh bình tĩnh một chút, em không phải cố ý" Ha Eun lắp bắp nói.

"Nếu như cố ý, em nghĩ em còn ở lại chỗ này được?" Park Jimin gằn từng chữ một nói.

Lòng Ha Eun nhất thời nặng trĩu, anh quả nhiên tức giận.

Có thể khiến Park công tử tức giận, thực sự là chuyện không dễ dàng. Ha Eun nghĩ mình thật vĩ đại, một người vĩ đại, rất Ha Eun vinh dự mà hy sinh, nhưng cô không thể chết mà không nhắm mắt a!

Ha Eun kiên nhẫn hỏi: "Anh...anh sao nửa đêm lại đến chỗ này?"

"Em nói xem?" Anh hỏi lại, "Nếu không phải em mất tích, em nghĩ rằng anh đột nhiên nguyện ý nửa đêm lái xe tới tìm em?"

Ha Eun lấy làm kinh hãi, muốn hỏi anh làm thế nào mà biết được cô sẽ chạy đến đây, nhưng nghĩ lại một chút, cô cũng hiểu ra. Không cần phải nói, chắc chắn là Linda không tìm được cô nên đã làm kinh động tới Park công tử.

Sớm biết Mạch Nhiên đã không kích động, kích động chính là ma quỷ!

Ha Eun vừa hối hận, vừa có chút cảm động.

Tuy rằng Park Jimin này rất đáng ghét, rất ích kỷ, cũng rất khó lường trước, nhưng mà anh lại là đại ân nhân của cô, tình nguyện hai giờ đêm lái xe đến tìm Ha Eun tự dưng mất tích. Chuyện này đúng thật là không dễ dàng gì.

Ha Eun nghĩ mình trước tiên phải nói lời xin lỗi.


Cô như một con chim nhỏ, rụt rè lùi về sau, cúp mi mắt, thấp giọng nói: "Xin lỗi, sau này em sẽ không như vậy nữa..."

Cái tay đang nắm tay Ha Eun tựa hồ đang run rẩy.

Một lúc lâu sau, Ha Eun tưởng rằng Park Jimin sẽ không tha thứ cho cô, bỗng nhiên anh bất ngờ buông tay ra, sau đó đứng dậy, ngồi trở về ghế phụ, lạnh lùng ra lệnh: "Lái xe, quay về"

"Cái gì? Anh muốn em lái xe?" Ha Eun khó tin ngẩng đầu, không thể ngờ anh cứ như vậy mà dễ dàng buông tha cô.

Park Jimin xoay người, khuôn mặt bị thương quay sang nhìn Ha Eun, bình tĩnh nói: "Còn không phải sao? Em còn muốn anh lái?"

"...Em lái, em lái!" Ha Eun lấy lại tinh thần, giống như chân chó bắt đầu khởi động xe, xe lao vun vút nhanh chóng rời khỏi chỗ thị phi này.

Cảm tạ trời đất, Ha Eun còn sống!

***

Sau sự kiện mất tích đêm đó, Linda đối với Ha Eun sinh ra vạn phần cảnh giác. Ban ngày cô ta lúc nào cũng dùng hai mắt như vệ tinh kia gắt gao nhìn chằm chằm Ha Eun, ngay cả lúc ăn cơm hay lúc đi WC cũng không buông tha.

Ha Eun rất buồn phiền, cô thề thốt với Linda rằng sẽ không biến mất như vậy nữa, nhưng đều không thể lay động quyết tâm của Linda.

Cô ta nói, "Em biết rõ chị rồi đấy, nếu như còn có lần sau dám gạt chị chuồn đi như vậy, cẩn thận không chị sẽ mua dây xích trói em lại trên máy quay!"

Nữ nhân kia một khi đã ngoan cố, thực sự là muốn lấy mạng người a!

Để ngăn cản Linda làm chuyện điên rồ, Ha Eun cố gắng ngoan ngoãn, liên tục vài ngày sau khi quay phim đều ở trong phòng nghĩ, cùng lắm là chỉ dạo chơi SNS.

Tiểu bạch thỏ ngực teo biến mất gần nửa tháng, bỗng nhiên quay về nhắn tin cho Ha Eun: "Tỷ tỷ, em bận muốn chết, đã lâu không gặp, chi khỏe hơn chưa? Em ở thành phố K, còn chị?"

Thành phố K? Hình như cách nơi Ha Eun ở cũng không phải xa lắm, Ha Eun đáp lại: "Chị hiện tại làm việc ở thành phố H"

Tiểu bạch thỏ ngực teo: "Thành phố H? Em có biết một người cũng làm việc ở đó"

Đại bạch thỏ ngực khủng: "Vậy sao? Không phải bạn trai chứ?"

Tiểu bạch thỏ ngực teo: " *phẫn nộ* phải mới lạ! Hắn là kẻ thù của em!"

Đại bạch thỏ ngực khủng: "Kẻ thù? Hắn là người thế nào?"

Tiểu bạch thỏ ngực teo: "Hắn quả thực là một tên biến thái! Lừa đảo, khó lường, không biết nhục, tự cao tự đại, thường xuyên bóc lột người khác,em hận không thể chặt hắn làm tám khúc, đem cho chó ăn!"

Ách! Ha Eun chấn kinh, trong đầu nhất thời hiện lên hình ảnh Kim Taehuyng.

Nếu không phải hắn bỗng nhiên xông vào phòng cô, Ha Eun làm sao bị Linda bắt kẻ gian dâm? Nếu như không bị Linda bắt kẻ gian dâm, Ha Eun có thể bị cô ta giáo huấn sao? Nếu như không bị cô ta giáo huấn một trận, Ha Eun có nửa đêm như điên mà tới bệnh viện không? Nếu như không đi bệnh viện, liệu có thể đắc tội với Park công tử không?

Xét đến cùng, tất cả là tại Kim Taehuyng!

Nhất thời, trong lòng có chút đồng cảm với Tiểu bạch thỏ ngực teo, Ha Eun nói: "Chị cũng quen một người như vậy a! Liệu có phải trên đời này tiện nhân đều cùng một dạng như vậy không?"

Tiểu bạch thỏ ngực teo: "Có thể! Mỗi kẻ tiện nhân đều là : "Có thể! Mỗi kẻ tiện nhân đều là bản sao của Nhạc Bất Quần (nhân vật trong Tiếu ngạo giang hồ của Kim Dung)"

Đại bạch thỏ ngực khủng: " *hết hồn* Nói hay lắm!"

...

"Sao em còn ngồi nghịch điện thoại? Mau đi ngủ đi!" Linda lần thứ hai gào thét.

"Biết rồi, em ngủ luôn đây!" Ha Eun không nhịn được mà trả lời!

"Em sao mà lại như một đứa trẻ con vậy? Chị nói cho em biết, ngày mai là cảnh quay cuối cùng, em ngàn vạn lần đừng có để xảy ra sơ suất." Linda dặn dò Mạch Nhiên.

"Vâng vâng!" Ha Eun bô bô trả lời, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, từ trên giường đứng lên nói: "Mai quay cảnh cuối sao?"

"Đúng vậy, đạo diễn ngày hôm nay đều không phải một mực đã nhấn mạnh rồi sao? Em không để ý ư?"

Không không không, Ha Eun đương nhiên biết.

Không chỉ có vậy, cô còn biết, cảnh cuối cùng, chính là một cảnh ...trên giường!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bts#jimin