Quyển 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Chương 1: Ngốc nữ sống lại

Nước Đại Hạ, trấn Thu Phong .

Bên trong từ đường Diệp gia, bàn thờ được khắc bằng gỗ đàn tượng, để các loại đồ cúng, chính giữa từ đường, một cái đỉnh màu đen mang hơi thở cổ xưa bên trong cắm mấy nén nhang, khói hương lượn lờ.

Đột nhiên, cửa bị đẩy ra, một thân ảnh nhỏ gầy tiến vào trong.

Đó là một thiếu nữ mười ba, mười bốn tuổi. Khuôn mặt nhỏ nhắn chừng bàn tay, ngũ quan tinh xảo, chỉ tiếc là đầu tóc của nàng bù xù, cộng thêm một đôi mắt đờ đẫn, nếu không chắc chắn xinh đẹp như một viên minh châu. Nàng vừa bước tới bàn nhỏ thì chợt có vài người xông ra.

"Hay lắm, Người đâu, bắt ăn trộm."

Vài tên ác nô chụp lấy tay chân nàng, đem nàng đè xuống đất.

"Ô ... ô."

Thiếu nữ hoảng sợ muốn trốn thoát khỏi tay bọn ác nô, nhưng sức lực của nàng làm sao mạnh hơn đám Diệp gia ác nô. Bọn chúng được học võ từ nhỏ, thực lực đã đạt đến Luyện Thể tầng thứ nhất.

"Thì ra là tên ngu ngốc Diệp Lăng Nguyệt nhà ngươi, ai cho ngươi lá gan ăn trộm đồ cúng trên bàn hả!"

Tên nô tài vừa lên tiếng là Vương Quý, thân tín của Diệp gia lục thiếu Diệp Thanh.

Còn người đang bị đè dưới đất chính là Diệp Lăng Nguyệt, biểu muội của Diệp Thanh. Nàng tuy là Diệp gia tiểu thư dòng chính, nhưng thân phận so với bọn nô tài còn hèn mọn hơn. Bởi vì Diệp Lăng Nguyệt là một thiếu nữ ngu ngốc, là Diệp gia sỉ nhục.

"Không có... ta ... quét dọn . "

Diệp Lang Nguyệt mặt mũi tái nhợt, hoảng sợ nói.

"Còn dám cãi."

Vương Quý không nói gì, tát nàng mấy bạt tai.

Vương Quý là một gã luyện võ, mấy bạt tai của hắn cũng đủ khiến cho mặt nàng sưng to. Thế nhưng hắn còn chưa hả giận, liền giơ chân đạp vào bụng Diệp Lăng Nguyệt. Cả người Diệp Lăng Nguyệt bị đặp bay vào giữa từ đường như một con diều đứt giây, đập vào cái đỉnh hương, gây nên một tiếng vang trầm đục.

"Không nhúc nhích, đừng nói là chết rồi chứ?"

Vài tên gia nô thấy nàng nằm im không tiếng động, cho rằng nàng đã chết.

"Làm sao mà dễ như vậy được. Cái tên ngu ngốc này bị đánh đập mười mấy năm trời, vẫn sống tốt đó thôi. Thiếu gia còn nói mệnh tiện nữ này dai như đĩa."

Vương Quý tâm địa ác độc, nhìn thoáng qua Diệp Lăng Nguyệt nằm bất động bên đỉnh nhang. Khoảng hơn ba mươi năm về trước, Diệp gia từ đường được Diệp gia chủ mua lại. Cái đỉnh hương này lúc đó đã có sẵn trong từ đường, cứ như vậy được giữ lại đến giờ. Vương Quý đi tới mở nắp đỉnh, bốc lên một nắm tro.

"Mấy người các ngươi đi tới cạy miệng cái tiện nữ ra. Hừ, dám vào đây ăn trộm. Hôm nay ta sẽ cho ngươi ăn đủ"

Mấy tên nô tài cười cợt tiến lên. Trong mắt bọn chúng, Diệp Lăng Nguyệt còn không bằng một con chó. Bọn chúng đè tay chân nàng. Đem tro cốt không biết đã qua bao nhiêu năm không dọn nhét vào miệng. Hương tro vừa nhét vào miệng, trong nháy mắt có một viên tròn vo chui tọt vô cổ họng nàng. Vật kia vừa vào bụng, Diệp Lăng Nguyệt chỉ thấy đan điền một hồi nóng hừng hực. Dòng nhiệt bất tận như muốn đốt cháy tim gan, giống như đem cả người nàng đốt không còn gì.

Nóng quá!

Khó chịu...khó chịu quá!

Diệp Lăng Nguyệt ôm lấy cổ họng như là có vật gì muốn thoát ra ngoài. Mặc dù trên cổ nàng đã có vài vết máu tứa ra, dòng nhiệt nóng hổi vẫn không chút nào bớt đi. Nàng thống khổ không chịu nổi liền chạy nhanh đập đầu vào hương đỉnh. Trên trán có một dòng máu tuôn ra.

"Hỏng bét, tiểu ngốc nữ chết rồi" Vương Quý tiến lên nhìn một cái. Phát hiện Diệp Lăng Nguyệt nằm im bất động.

Vài tên nô tài hai mắt nhìn nhau, cảm thấy hơi sợ sệt. Tiểu ngốc nữ thân tuy phận hèn mọn, không được coi trọng nhưng dù gì cũng là Diệp gia dòng chính tiểu thư.

"Các ngươi đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau đi tìm thiếu gia." Vương Quý hốt hoảng luống cuống, vội chạy trốn.

Bên trong từ đường, thân thể nhỏ bé Diệp Lăng Nguyệt cuộn tròn lại một chỗ. Cảm giác liệt hoả đốt người tràn tới từng đợt. Hết đợt này tới đợt khác.

"Nương"

Diệp Lang Nguyệt liên tục gọi lên nhưng cũng không có lời nào đáp lại

Cảm giác nóng rực dần đần biến mất. Diệp Lăng Nguyệt lục phủ ngũ tạng xoắn lại với nhau. Không biết trải qua bao lâu, bỗng "đông" một tiếng, bên trong đan điền như có vật gì đó muốn nổ tung. Trong cơ thể của Diệp Lăng Nguyệt xuất hiện một đoàn ánh sáng màu đỏ thoáng qua, nhanh chóng lan ra toàn thân nàng. Nàng giật giật ngón tay.

Đột nhiên nàng ---- mở mắt...

Cặp mắt đờ đẫn trước kia sớm đã không còn, thay vào đó là đôi mắt sáng chói tinh quang. Diệp Lăng Nguyệt từ từ ngồi dậy, cảnh vật xung quanh dần rõ ràng.

Mắt nàng chợt loé. Đập vào mắt là một căn nhà mang đậm vẻ cổ xưa. Chính giữa nhà có một cái bàn thờ để rất nhiều bài vị tổ tông cùng đồ cúng.

"Ta...sống lại" Diệp Lăng Nguyệt nói nhỏ. Nàng chăm chú nhìn tay mình.

Bàn tay vừa nhỏ lại vừa gầy. Chi chít lớn nhỏ các vết thương. Nhìn như là thân thể của một nữ đồng thường xuyên bị bắt nạt. Nàng đứng dậy. Cố gắng nhớ lại một ít tin tức của thân thể này, nhưng vì kiếp trước người này là một cái ngu ngốc nữ tử, nên trong đầu chỉ có loáng thoáng vài trí nhớ. Xem ra chắc phải tốn một ít thời gian mới thích ứng được.

Ngay lúc Diệp Lăng Nguyệt đang định rời đi, đột nhiên một tiếng "Xì...Xì...Xì" vang lên. Cách đó không xa, vệt máu lưu lại trên chiếc hương đỉnh cổ xưa dần dần xảy ra biến hoá.

Máu, từ từ thấm vào trong đỉnh.

Lòng bàn chân Diệp Lăng Nguyệt toát ra một hơi lạnh, nhưng vì lòng hiếu kỳ mãnh liệt, nàng đi lên phía trước. Nàng vừa đụng vào miệng định liền phát sinh một màn cổ quái

Vút ——

Cái đỉnh ước chừng phải cần đến hai ba người mới nhấc lên nổi lại biến thành một vệt đen bay vào bàn tay của nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro