Chương 23-24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 023: Phụ thân phẫn nộ.

Diệp Thanh Linh được Chi Thị dàn xếp tại cửa ngăn ở phòng của mình, lúc này đã uống thuốc mà ngủ, Đao ma ma sắc mặt nghiêm túc ngồi ở bên giường, Ngọc Lan ngồi ở bên ghế, vừa vặn cúi đầu gạt lệ, Phương Thảo cùng Phương Phỉ giữ ở cửa, gặp Diệp Thanh Thù đến, cúi người hành lễ.

Diệp Thanh Thù vẫy tay, khẽ đi đến bên giường nhìn chằm chằm khuôn mặt Diệp Thanh Linh tái nhợt, sau một lúc lâu, ý bảo Ngọc Lan cùng bản thân đi.

Đao Ma Ma lại đứng lên, nhỏ giọng mở miệng, "Hầu hạ thật tốt, nhị cô nương thỉnh đi cùng lão nô."

Diệp Thanh Thù theo Đao Ma Ma vào gian phòng phía đông, mở miệng hỏi: "Hàng Thái Y nói như thế nào?"

"Trên trán chỉ hơi sưng lên, nhưng không sao. Ngực xanh tím một khối lớn, vẫn chưa thương tổn đến phổi và tâm mạch, dưỡng chừng mười ngày nửa tháng là sẽ tốt." Đao Ma Ma nói tới đây dừng một chút. "Tiểu nha đầu đến nói không rõ, kính xin Ngũ cô nương đem chuyện lúc phát sinh cẩn thận cùng lão nô nói một chút."

Diệp Thanh Thù đem trường hợp lúc ấy tỉ mỉ nói một lần, cuối cùng nói, "Phụ thân lập tức sẽ trở về, ma ma nên nghĩ cho tốt sẽ nói như thế nào với phụ thân mới đúng."

Đao Ma Ma kinh ngạc nhìn Diệp Thanh Thù, Diệp Thanh Thù sắc mặt lạnh nhạt, Đao Ma Ma trên mặt liền lộ ra vui mừng. "Ngũ cô nương yên tâm, lão nô đương nhiên sẽ nghĩ tốt lời để nói, Nhị Lão gia tất nhiên sẽ vì Đại cô nương làm chủ."

Làm chủ?

Diệp Thanh Thù trên mặt hiện lên vẻ châm chọc: "Mới vừa rồi mẫu thân cầm roi ngựa nói muốn đi tìm Lão thái thái, bị Chi ma ma ngăn lại, nhiều người đều nghe thấy ——."

Đao Ma Ma rùng mình, "Lão nô phải đi xử lý ngay, kính xin cô nương khuyên giải thái thái nhiều hơn."

"Ma ma yên tâm."

Đao Ma Ma vội vàng đi , Diệp Thanh Thù lại đi cửa ngăn.

Chi Thị nắm lấy tay Diệp Thanh Linh ngồi ở đầu giường, nàng đã muốn rửa mặt chải đầu qua, xiêm y lại không đổi, trên mặt khô cằn không thấy dấu vết của nước mắt, sắc mặt tương đối bình thường lại càng thêm tái nhợt.

Bất quá chỉ một lát, sắc mặt giận dữ trên mặt đã thối lui, phảng phất như chưa từng xảy ra, lại biến trở về bộ dáng ngày thường tái nhợt mà an tĩnh.

Diệp Thanh Thù tiến lên xốc lên chăn Diệp Thanh Linh đắp, cởi bỏ vạt áo, đập vào mắt là một mảnh xanh tím, vì đã được một lúc lâu, màu xanh tím kia đã bầm tím, nổi bậc trên làn da trắng nõn, càng có vẻ dữ tợn.

Diệp Thanh Thù đồng tử mạnh lui, bình tĩnh nhìn một lúc, mới kép lại vạt áo, cẩn thận thay Trưởng tỷ đắp chăn lại, nhìn về Chi thị, trên mặt vừa sạch sẽ hiện tại lại đầy nước mắt.

Diệp Thanh Thù từ nhỏ cùng Chi Thị không thân, giờ đây cũng không biết nên như thế nào cùng nàng ở chung, chỉ đem chiếc khăn của mình đưa qua, khô cằn nói, "Đừng khóc, thù của trưởng tỷ, con sẽ thay tỷ ấy trả lại."

Chi Thị tiếp nhận tấm khăn, lại không có đi lau nước mắt, nàng không có đem lời Diệp Thanh Thù nói để ở trong lòng, chỉ cho là tiểu nhi nữ nhất thời khí phách nói mà thôi.

Hai mẹ con một ngồi một đứng, tương đối không nói gì, chỉ còn có tiếng nức nở ngẫu nhiên của Chi Thị khi không chế không được, không khí trầm trọng làm cho người ta áp lực.

Tại trong mảnh áp lực này, cước bộ nôn nóng mà trầm trọng nhanh chóng tới gần. Diệp Thanh Thù quay đầu liền thấy Diệp Thủ Nghĩa như một trận gió cuốn tiến vào, hắn từ trước đến giờ phong độ quân tử, Thái Sơn sụp ngay trước mắt cũng ý định thần nhàn, Diệp Thanh Thù chưa từng thấy qua bộ dáng hắn lo lắng như thế.

"Linh tỷ nhi ——" Diệp Thủ Nghĩa cước bộ mạnh dừng lại nhìn đến Diệp Thanh Linh nháy mắt, đè xuống lòng nóng như lửa đốt, hít sâu mấy hơi thở, đợi tâm tình bình phục lại, mới mở miệng hỏi: "A Thanh, Linh tỷ nhi như thế nào?"

Chi Thị nước mắt sớm đã khô cằn lại trào ra, nàng không nguyện nhường Diệp Thủ Nghĩa thấy bộ dáng yếu ớt chật vật của bản thân, vội vàng dùng tấm khăn bụm mặt cúi đầu, cắn môi không để cho mình nghẹn ngào ra tiếng.

Diệp Thủ Nghĩa vừa thấy bộ dáng này của nàng, khóe mắt cũng hồng theo, bất chấp Diệp Thanh Thù còn tại, một tay bắt lấy nàng ôm vào trong ngực, "Chớ khóc, ta chắc chắn vì Linh tỷ nhi đòi lại công lý."

Diệp Thanh Thù quay đầu đi, phụ thân của nàng, vô luận từ góc độ nào nhìn, đều là một phu quân tốt yêu thê tử, một phụ thân tốt yêu thương nữ nhi, nhưng đời trước tại lúc Trưởng tỷ uổng mạng hắn lại đóng vai dạng nhân vật gì?

Nhìn đến Trưởng nữ thương yêu chết oan chết uổng, nhìn đến thê tử bởi vì Trưởng nữ mất mà nôn máu đến chết, nhìn đến nàng trong khoảng thời gian ngắn trước mất Trưởng tỷ sau liền mất Nương, đơn độc không chỗ nương tựa, lại là tâm tình như thế nào?

"Chi Ma Ma, đưa thái thái trở về phòng nghỉ ngơi, đốt thêm ninh thần hương."

Chi Thị ở trong lòng hắn bắt đầu giãy dụa, Diệp Thủ Nghĩa tăng thêm lực đạo, một tay vỗ về bả vai run rẩy của nàng: "Ngoan ngoãn nghe lời, chuyện này giao cho ta, đừng đau thương, đừng để ta lo lắng."

Chi Thị nhịn không được nghẹn ngào lên tiếng, Diệp Thủ Nghĩa nửa ôm nàng đứng lên, tự mình ôm nàng trở về phòng, sau một lúc lâu mới trở về cửa ngăn, trước nhìn kỹ sắc mặt của Diệp Thanh Linh, dò xét cái trán một chút, mới thấp giọng nói: "Người tới, đi thỉnh Đao Ma Ma, A Thù, con cũng lại đây."

...

...

Cho Diệp Thủ Nghĩa báo tin chính là Thược Dược bối rối chỉ biết nói, Diệp Thanh Linh bị Bàng thị đá một cước, Phương Thảo ôm nàng đi tìm Hàng Thái Y, cái khác hỏi cũng không biết.

Diệp Thủ Nghĩa một đường gấp gáp trở về, trái tim cơ hồ muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, lúc này mới chậm rãi bình phục lại, hỏi Đao ma ma: "Thương thế của Linh Tỷ nhi như thế nào?"

"Trán bị sưng đỏ, ngực xanh tím một mảnh lớn hơn một bàn tay." Đao Ma Ma khoa tay múa chân mình một chút. "Bởi vì thương ở ngực, không có phương tiện kêu Hàng Thái Y xem, cũng không biết sẽ lưu lại vết thương hay không, Hàng Thái y chuẩn mạch sau, nói chỉ sợ sẽ thưởng tổn đến phủ tạng, trước uống mấy ngày thuốc xem hiệu quả rồi lại nói, liền sợ cô nương lưu lại bệnh căn."

Đao Ma Ma ăn nói luôn ngay ngắn trên mặt cũng lộ ra vài phần bi thương, "Tỷ nhi có bao nhiêu tôn quý, từ nhỏ đã kim tôn ngọc quý, Thái thái ngay cả móng tay đều luyến tiếc chạm vào, không nghĩ đến hôm nay lại chịu tội lớn như thế, nếu lưu lại bệnh căn hay vết sẹo, ngày sau như thế nào đây?"

Diệp Thủ Nghĩa sắc mặt đau xót, sau một lúc lâu mới nghẹn họng mở miệng nói, "A Thù, con lúc ấy cũng có ở đó, đem sự tình từ đầu tới cuối nói một lần cho phụ thân."

Diệp Thanh Thù thanh âm băng lãnh đem cảnh tượng lúc đó lại nói một lần nữa, không có một tia khuếch đại, "... Con phái Phương Thảo đem Trưởng tỷ ôm trở về Vịnh Tuyết Viện, Phương Phỉ đi tìm Hàng thái y, Thược Dược đi cho phụ thân báo tin, Tổ mẫu lại đột nhiên chỉ về phía con rồi hôn mê bất tỉnh, con quan tâm trưởng tỷ liền trở về Vịnh Tuyết Viện, cũng không biết Tổ mẫu hiện tại thế nào."

Diệp Thủ Nghĩa sắc mặt xanh mét, Bàng thị bộ dáng gì, hắn làm nhi từ sao không rõ ràng, hiện tại thế nào? Bà còn có thể thế nào!

Diệp Thanh Thù đột nhiên quỳ xuống, khóc nói, "Phụ thân, lần này đều là con hại trưởng tỷ, không phải do con muốn mặc xiêm y xinh đẹp, Tổ mẫu sẽ không sinh khí như thế, còn giận chó đánh mèo đến trên người trưởng tỷ, thỉnh phụ thân trách phạt!"

Nàng nói liền đem trên đầu dây vàng khảm hồng ngọc hoa mẫu đơn kéo mạnh xuống, ném qua một bên, bởi vì kéo quá mạnh, liền đứt ra vài sợi tóc.

Nàng đau đến rên khẽ, lại kéo vòng dây trên cổ, khóc hô: "Những thứ này con không cần nữa, bỏ đi, bỏ hết đi! con không nên nghe lời Ngoại Tổ mẫu nói, ăn mặc xinh đẹp vui vẻ, Tổ mẫu liền sẽ thích! Con không cần nữa!"

Đao Ma Ma nhào lên đem nàng ôm thật chặt: "Tỷ nhi của lão nô a! Làm sao có thể trách tỷ nhi, muốn trách cũng chỉ có thể trách Thái thái mệnh khổ, liên lụy hai tỷ nhi, Lão phu nhân, Lão nô vô dụng, không hậu hạ tốt Thái Thái a."

Người ngày thường lãnh đạm nói năng thận trọng, một khi khóc lên càng thêm có sức thuyết phục và lực rung động, tỷ như Diệp Thanh Thù, lại tỷ như Đao Ma Ma.

--

Chương 024 Khủng hoảng mất đi.

Người ngày thường lãnh đạm nói năng thận trọng, một khi khóc lên càng thêm có sức thuyết phục và lực rung động, tỷ như Diệp Thanh Thù, lại tỷ như Đao Ma Ma.

Diệp Thủ Nghĩa thấy hai người khóc, lửa trong lòng từng chút từng chút đốt cao hơn, trong lòng lãnh ý càng lúc càng rét run, đó là mẫu thân của hắn, là mẫu thân ruột thịt của hắn, lại đối đãi với nữ nhi của hắn như thế!

Nữ nhi của hắn bất quá còn nhỏ không hiểu chuyện, mặc xiêm y có đôi chút quá cách, Trưởng nữ của hắn, luôn luôn dịu dàng kính cẩn nghe theo, từ trước tới nay đều chưa từng làm trái ý bà nữa phần, lại bị bà nhục mạ muốn đánh liền đánh như vậy!

"A Thù, con thích mặc xiêm y gì liền mặc cái đó, nếu mà không đủ, liền cùng phụ thân nói, phụ thân mua cho con."

Diệp Thủ Nghĩa cầm chặt lấy tay Diệp Thanh Thù đang vẫn muốn kéo đứt vòng tay trên cổ tay: "A Thù đừng thương tâm, việc này là Tổ mẫu con hồ đồ, không có quan hệ gì tới con, con ngoan ngoãn ở đây cùng mẫu thân và Trưởng tỷ con, Phụ thân đi lý luận với Tổ mẫu."

Diệp Thanh Thù cúi đầu thấp giọng khóc, khóe miệng lại giơ lên một tia cười lạnh, có thể làm cho Diệp Thủ Nghĩa tại trước mặt nàng liền mắng Bàng thị hồ đồ, có thể thấy được Diệp Thủ Nghĩa là thật sự tức giận lắm.

Diệp Thủ Nghĩa lại sờ sờ đầu của nàng, dặn dò Đao Ma Ma vài câu, nổi giận đùng đùng đi về hướng Dưỡng Đức Cư .

Đao Ma Ma tai nghe được Diệp Thủ Nghĩa đi xa , liền dừng khóc, khuyên nhủ, "Tỷ nhi đừng khóc, sẽ thương đến thân mình, Thái thái cùng Đại tỷ nhi nhưng không muốn thương tâm?"

Diệp Thanh Thù nhu thuận gật đầu, do Phương Thảo, Phương Phỉ hầu hạ rửa mặt, đổi một bộ xiêm y khác.

Búi lại tóc, chỉ búi một bím tóc buông ở sau lưng, trên người một kiện trang sức cũng cởi xuống không còn một mảnh, lúc này mới về đến bên giường canh chừng Diệp Thanh Linh.

Đao Ma Ma thấy nàng ăn mặc trang điểm như thế vừa lòng gật đầu, nhị cô nương từ Quốc công phủ lần này trở về quả nhiên hiểu chuyện rất nhiều.

---

Diệp Thủ Nghĩa lại là đã trễ cũng không thấy trở về, Đao Ma Ma nhìn đến đã trưa, Diệp Thanh Linh cùng Chi Thị đều nặng nề ngủ, thấp giọng nói, "Lão nô đi phân phó bày cơm, tỷ nhi nên ăn vài miếng, Lão gia trở về còn không biết nói như thế nào nữa!"

Diệp Thanh Thù bình tĩnh nhìn Diệp Thanh Linh thái dương không thể nhận ra ẩm ướt, gật gật đầu, "Ma ma cùng ta cùng dùng một ít đi, nơi này có Ngọc Lan cùng Thược Dược là đủ rồi."

Đúng lúc này, nha hoàn tìm hiểu tin tức quay lại, thấp giọng bẩm báo nói, "Cô nương, Lão thái thái phạt Nhị lão gia quỳ từ đường, không nói lúc nào có thể trở về."

Diệp Thanh Thù quay đầu nhìn nhìn Diệp Thanh Linh, "Cần phải gạt thái thái cùng đại cô nương, quản tốt người ở Vịnh Tuyết Viện, không được tùy ý vọng động."

Đao Ma Ma lo lắng, "Lão Thái thái như thế nào đều là thân nương của Lão gia, Lão gia cũng là khó xử."

"Ma ma không cần phải lo lắng, chiếu khán Trưởng tỷ thật tốt, ta tự có chủ trương."

...

...

Lại nói Diệp Thủ Nghĩa bị Bàng thị áp giải đi quỳ từ đường, mãi cho đến giờ thân(15h-17h) cũng không có ai đến truyền lệnh của Bàng thị hoặc Lão thái gia để cho hắn trở về, hắn liền có chút lo lắng, lo lắng thương thế của Đại nữ nhi, lại lo lắng Chi Thị biết mình bị phạt quỳ ở từ đường thương tâm tức giận.

Hắn muốn phái người đi về hỏi một chút, nhưng Bàng thị sai người đem từ đường khóa lại, hắn ở bên trong đi qua đi lại cả chục lần, bên ngoài một bóng người đều không có, nghĩ đến chắc là Bàng thị phân phó, cố ý cho hắn biết mà kinh hoảng.

Diệp Thủ Nghĩa đang đợi đến nóng lòng, liền nghe từ cửa lớn từ đường có một tiếng vang nhẹ, hắn bước nhanh tới cửa. "Người nào?"

"Nhị lão gia, nô tỳ là người bên cạnh Tam thái thái, Phương Hoàn."

Phương Hoàn thanh âm rõ rãng vẫn là đồng âm(còn nhỏ), Diệp Thủ Nghĩa xuyên thấu qua khe cửa nhìn nàng vẫn chưa cao đến eo mình, bộ dáng nhiều lắm mới năm sáu tuổi, không biết Nguyễn thị phái một tiểu nha đầu như vậy tìm hắn là có chuyện gì.

Không nghĩ tới Phương Hoàn người còn nhỏ, nói chuyện lại cực kỳ lanh lợi rõ ràng, giòn tiếng nói: "Nhị lão gia, thái thái nhường nô tỳ đến báo cho Nhị lão gia biết, Ngũ cô nương buổi sáng bị kinh hãi, ngủ trưa liền phát sốt, dẫn đến mê sảng, Hàng thái y nhìn, nói là nhiệt độ rất cao, chỉ có thể sử dụng châm làm giảm sốt xuống, bằng không sẽ sốt hỏng đầu óc."

"Nhị thái thái nghe liền hôn mê bất tỉnh, không dễ dàng tỉnh lại sau liền nói muốn mang Đại cô nương cùng Ngũ cô nương về Quốc công phủ, còn nói ngày mai liền phái người đưa thư hòa ly thư đến, Đao Ma Ma phái người đến truyền tin cho Nhị lão gia, nhưng Lão Thái thái phái người trông coi không cho người tới gặp Nhị lão gia."

"Đao Ma Ma lại đi cầu kiến Lão thái thái, Lão thái thái nói bị bệnh không gặp người, Đao Ma Ma không có biện pháp chỉ phải đi cầu thái thái nhà nô tỳ, Tam thái thái lúc này người đã muốn đi Vịnh Tuyết Viện khuyên Nhị thái thái, lại sợ sự tình nháo lớn, phái nô tỳ đến cho Nhị lão gia nói một tiếng."

"Nô tỳ người nhỏ, thừa dịp các tỷ tỷ lôi kéo bà mụ trông coi, đợi hai bà mụ không chú ý liền chuồn êm lại đây, chỉ là thái thái nhà nô tỳ phân phó nô tỳ dặn Nhị lão gia một tiếng, Nhị lão gia là trăm ngàn lần không thể nói là thái thái của nô tỳ đến báo tin a, bằng không Lão thái thái trách tội xuống, Thái thái nhà nô tỳ cũng không chịu nổi trách nhiệm."

Diệp Thủ Nghĩa nghe được câu 'Ngày mai liền phái người đưa thư hòa ly đến." kia, đầu óc liền phanh một tiếng nổ tung, Phương Hoàn sau đó nói cái gì, hắn nghe được rành mạch, nhưng thế nào cũng không nghe hiểu nàng đang nói cái gì, trong đầu chỉ có ba chữ thư hòa ly đều đang nổ vang, thư hòa ly, hòa ly, hòa ly...

"Nhị lão gia?"

Phương Hoàn hô vài tiếng, gặp bên trong một chút động tĩnh cũng không có, có chút sợ hãi, vội hỏi, "Nhị lão gia cần phải nhớ kỹ, nô tỳ không thể ở lâu, xin cáo lui trước."

Phương Hoàn lại đợi một hồi, gặp bên trong vẫn không có tiếng động, đành phải vội vàng chạy đi.

Không biết qua bao lâu, Diệp Thủ Nghĩa đột nhiên phát ra tiếng rống giận dữ rung trời, đập mạnh vào cửa: "Thả ta ra ngoài! Thả ta ra ngoài!"

Diệp Thủ Nghĩa hô lên thật lớn, xa xa hai cái bà mụ trông coi cũng nghe được, bà tử tuổi nhỏ chút kinh hoảng lên nói: "Nhị lão gia ở bên trong kêu đó, chúng ta làm sao bây giờ?"

Bà tử lớn hơn trên mặt cũng có chút hoảng sợ, trong phủ này ai chẳng biết Nhị Lão gia ôn hòa thân thiết, đối với hạ nhân nói chuyện thanh âm cũng là nhỏ nhẹ.

Các bà cách xa như vậy đều có thể nghe được tiếng hô của Nhị Lão gia, có thể tưởng tượng được cơn nộ khí này, cần phải mở cửa, nhưng Lão thái thái trách tội thì ——

Bà tử lớn tuổi cắn răng nói: "Ta đi báo tin cho Lão thái thái, chỉ nói Nhị Lão thái gia ở bên trong không xong, ngươi đi mở cửa!"

Bà vừa dứt lời, liền thấy Phương Lan mang theo hai tiểu nha đầu vội vàng chạy tới, nhanh chóng nghênh đón, "Phương Lan cô nương ——."

Phương Lan không kiên nhẫn vẫy tay, "Nhanh, đi mở cửa ra!"

Hai bà mụ như trút được gánh nặng, nhanh chóng chạy về phía cửa từ đường, cách càng gần, tiếng hô của Nhị lão gia càng lớn, hai người nhìn nhau, đều thấy được sợ hãi trong mắt đối phương, đi đường cũng có chút bắt đầu run run.

Thật vất vả dắt nhau chạy đến trước cửa, vì Diệp Thủ Nghĩa luôn đang liều mạng như muốn phá cửa, khóa cửa không ngừng đung đưa, các bà bởi vì kinh hoảng mà tay cũng không nhịn được run, thế nào cũng mở cửa không ra được.

Lúc này Phương Lan cũng đến trước mặt, hung hăng đẩy hai người ra, "Lăn ra, ngay cả cái khóa đều mở không ra, ta tự mình tới!"

Phương Lan coi như trấn định, chỉ chốc lát liền mở ra cửa, không nghĩ đến cửa vừa mở ra, Diệp Thủ Nghĩa lại liền quay đầu một cước đạp vào người nàng, lại đẩy những nha hoàn bên cạnh, kéo lên áo choàng liền chạy.

Diệp Thủ Nghĩa một đường chạy gấp, vào Vịnh Tuyết Viện liền phát hiện trong viện yên tĩnh đến mức chết lặng, hắn một đường trái tim thấp thỏm , bỗng nhiên trầm xuống —— A Thanh...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro