Chương 55-56

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 55: Đông cung Thưởng Hoa Yến (tam)

Nàng lưu loát nhảy lên giường, lại giơ trâm vàng lên ——

"A Thù!"

Diệp Thanh Linh thét một tiếng chói tai, nhào lên ôm lấy cánh tay của nàng, "A Thù! Hắn là Thái Tử!"

Tựa như trong mùa đông lớn một thao nước đá ập từ đỉnh đầu tưới xuống, trong đầu Diệp Thanh Thù sôi trào sát ý nhất thời đông lại.

Hắn là Thái Tử, trừ phi nàng có thể đem bản thân và Diệp Thanh Linh hoàn toàn xóa sạch, nếu không cho dù không có bất luận chứng cứ nào, Thái Tử một nước bỏ mạng, nàng, cả nhà Diệp Phủ, thậm chí cả Chi Quốc Công phủ đều sẽ chịu liên lụy!

Diệp Thanh Thù nắm chặt cây trâm, chậm rãi quay đầu nhìn về phía Diệp Thanh Linh, Diệp Thanh Linh bị cặp mắt đỏ ngầu của nàng, ánh mắt nhìn chằm chằm sững sờ mà bị hoảng sợ, liều mạng lắc cánh tay của nàng: "A Thù, A Thù, ta là trưởng tỷ a! A Thù!"

Diệp Thanh Thù nhắm chặt mắt, thật sâu phun ra một hơi, tâm thần mới dần dần khôi phục trấn tĩnh lại, "Trưởng tỷ, tỷ trước mặc quần áo, bên ngoài còn có một người nữa!"

Diệp Thanh Thù nói đẩy Diệp Thanh Linh ra, xuống giường, chạy ra ngoài, tiểu thái giám bên ngoài vẫn còn choáng.

Diệp Thanh Thù lại lần nữa thả ra một hơi, nhắm chặt mắt, lại mở ra thì trong mắt đã là một mảnh kiên quyết, giơ tay quyết đoán đem trâm vàng đâm vào huyệt thái dương của tiểu thái giám kia, lại lưu loát rút ra, tự tay đi dò xét hô hấp của Bách Hợp——

Đúng lúc này, cổ cảm giác bị nhìn trộm làm người ta sởn tóc gáy lại một lần nữa xông lên đầu, Diệp Thanh Thù chậm rãi thu tay, mạnh quay đầu nhìn lại, một đôi mắt hoa đào ngập nước lại đâm vào mi mắt, chẳng qua lần này đong đầy không phải là tò mò, mà là, hoảng sợ ——

Hắn thấy được nàng giết người!

Diệp Thanh Thù chậm rãi đứng lên, trong tay nắm thật chặt trâm vàng vẫn mang theo máu tươi, bước tới.

Nàng hoạt động bước chân chậm rãi hướng nam đồng đi tới, nam đồng thân thể cũng theo bản năng ngửa ra sau, hắn dường như muốn chạy, lại vì sợ hãi bước chân như thế nào cũng không dịch chuyển được.

Diệp Thanh Thù đi hai bước, bước chân chậm rãi, trong mắt lóe lên sự giằng co, cuối cùng lại rũ mi mắt xuống, khuôn mặt đã cương ngạch cố gắng nhu hòa, nghẹn họng mở miệng, "Tiểu công tử, nơi này nguy hiểm, đệ mau đi đi."

"Cô nương ——."

Diệp Thanh Thù mờ mịt một hồi, hai mắt bỗng nhiên sáng lên, hướng thanh âm nhìn lại, quả nhiên thấy Phương Thảo vừa vặn chạy tới như bay, trên mặt vốn chất phác lúc này lại tràn đầy kinh hoàng.

Diệp Thanh Thù nhẹ nhàng thở ra, nhanh chóng phân phó nói, "Nhanh, đem xiêm y Bách Hợp cởi xuống."

Nàng vừa dứt lời, Phương Thảo đã đến trước mặt, phát hiện Bách Hợp sớm đã không có một tiếng động, nhanh chóng cởi đi xiêm y của nàng ấy, Diệp Thanh Thù lúc này cũng bỏ đi phục sức thị nữ Thái Tử phủ trên người mình, "Mặc vào cho Bách Hợp."

Nói liền đi mặc vào xiêm y của Bách Hợp, Bách Hợp bất quá mới mười hai tuổi, Diệp Thanh Thù ở những người bạn cùng tuổi mình lại tính hơi cao, mặc xiêm y của Bách Hợp chỉ lớn hơn một chút, không nhìn kỹ căn bản không nhìn ra không ổn.

Nàng mặc xong lại nhổ xuống trâm gài trên tóc của Bách Hợp, thay đổi cây trâm của mình, phân phó nói: "Đem mặt Bách Hợp hủy đi, không thể để cho người khác phát hiện nàng ta là đại nha hoàn bên cạnh trưởng tỷ."

Nha hoàn bên người Diệp Thanh Linh không minh bạch chết tại Sơ Ảnh Các mà Thái Tử dùng nghỉ ngơi, truyền ra ngoài, thanh danh của Diệp Thanh Linh cũng sẽ phá hủy.

Diệp Thanh Thù nói xong lại chạy vào phòng, Diệp Thanh Linh vừa vặn run rẩy sửa sang lại tóc, lại bởi vì quá mức bối rối, như thế nào cũng làm không tốt.

Diệp Thanh Thù bốn phía quan sát một phen, quả nhiên gặp trên giá ở góc tường có đặt chậu rửa mặt, khăn và những thứ khác, "Trưởng tỷ, tỷ trước rửa mặt sạch, một hồi nữa để cho Phương Thảo giúp tỷ chải tóc lại."

Diệp Thanh Linh run rẩy đi rửa mặt, Diệp Thanh Thù lại liếc mắt nhìn Thái Tử còn nằm ở trên giường, "Trưởng tỷ, Thái Tử làm sao?"

"Tỷ, tỷ dùng vòng tay muội cho——" Diệp Thanh Linh run rẩy nói không thành lời, mạnh đem mặt vùi vào trong nước lạnh, lại ngẩng đầu lên đã tỉnh táo hơn chút, "A Thù, lúc tỷ tới..., Thái Tử, tựa hồ có chút..., thần chí không rõ, bảo tỷ là nương nương gì đó."

Từ lúc thị bệ bị điều đi một khắc kia, Diệp Thanh Thù liền biết tình huống không thích hợp, chỉ sợ những chuyện này chẳng những là âm mưu nhằm vào Diệp Thanh Linh, càng là âm mưu nhằm vào Thái Tử!

Bằng không liền tính Thái Tử háo sắc, nhìn trúng mỹ mạo của Diệp Thanh Linh, cũng không cần thiết điều Thị Vệ đi, nàng đều hiểu được đạo lý thiên kim chi tử không ngồi thùy đường, huống chi là Đông Cung Thái Tử?

Hơn nữa đời này cùng đời trước lại bất đồng, Diệp Thủ Nghĩa vừa mới nhậm chức chủ khảo kỳ thi mùa xuân, kỳ thi mùa xuân còn chưa yết bảng, Thái Tử lại có gấp gáp như thế nào đi nữa, cũng sẽ không chọn lúc này mà xuống tay với Diệp Thanh Linh, trừ phi hắn không muốn làm Thái Tử!

Nàng mơ hồ nhớ rõ đời trước Trưởng tỷ gặp chuyện không may, không bao lâu sau, Thái Tử liền bị hoàng thượng trách cứ, cấm túc nửa năm, giờ đây nghĩ đến, tất nhiên cũng liên quan đến chuyện của Trưởng tỷ.

Thân phận của Diệp Thanh Linh, không phải Thái Tử có thể dễ dàng bôi nhọ, đời này càng như vậy!

Nếu Thái Tử thần trí là rõ ràng, thấy Diệp Thanh Linh, chỉ biết nghĩ biện pháp vụng trộm đem nàng tiễn bước, liền tính người phía sau màn có thể nắm đúng thời điểm đem hai người ngăn ở Sơ Ảnh Các.

Chỉ cần hai người cử chỉ thích đáng, cũng nhiều lắm chính là có chút tin đồn, căn bản không gây thương tổn cho hai người, cho nên, Thái Tử thần trí nhất định là không minh mẫn!

Diệp Thanh Thù nghĩ đến Văn sĩ trung niên cùng tên Đại Thái giám kia, xem ra Đông cung cũng đã là nơi trăm ngàn chỗ hở, bằng không cũng sẽ không bị người dễ dàng tính kế đến như thế, đời trước Thái Tử cũng sẽ không rơi vào kết cục bị phế giam cầm!

Bị phế ——

Diệp Thanh Thù tâm niệm khẽ nhúc nhích, hướng về cổ Thái Tử nhìn lại, quả nhiên thấy trước ngực hắn đeo một khối mỹ ngọc hình dạng dị thường, màu trắng trong suốt bên trong ẩn ẩn lộ ra ánh sáng màu vàng, theo hô hấp của Thái Tử, tự như một con Kim Long đằng vân, quả nhiên là khối ngọc được tương truyền bảo hộ trữ quân Đại Tiêu hơn trăm năm, Kim Long ngọc bội!

Truyền thuyết nói rằng khối ngọc bội này có thể bảo hộ trữ quân bình yên vô sự, nếu không cẩn thận mất đi, vị trí trữ quân tất nhiên không đảm bảo được!

Đời trước liền có lời đồn đãi truyền ra Thái Tử vô ý làm mất khối ngọc bội này mới đưa đến chuyện bị phế.

Diệp Thanh Thù không quan tâm đồn đãi rốt cuộc là thật hay giả, nhưng nếu mà Thái Tử mất khối ngọc bội này tất nhiên sẽ có phiền toái lớn, cũng sẽ thúc đẩy hắn đi tra ra chân tướng sự thật, tìm ra người phía sau màn kia, Thái Tử một nước, tự nhiên so với chính mình động thủ sẽ phương tiện hơn!

Diệp Thanh Thù tâm niệm khẽ nhúc nhích liền trèo lên giường, giả bộ thay Thái Tử đắp chăn, mượn chăn che chắn mở ra khóa linh lung đang khóa khối ngọc bội kia.

Đồn đãi khối ngọc bội này là từ thiên địa tạo hóa mà thành, bởi vì quá mức tinh diệu, người thợ không dám chạm khắc hay mài, chỉ khéo léo tạo ra một ổ khóa lung linh, khóa chặt đỉnh ngọc bội, lại nối liền một dây có thể gắn liền ở trên cổ.

Sợi dây cổ này lấy một loại chất liệu tinh xảo chế thành, hơn trăm năm qua vẫn như trước mới tính sạch sẽ, nhìn qua cùng dây tơ hồng bình thường không khác là mấy, nhưng dùng lưỡi đao sắc bén cũng đừng mơ tưởng cắt đứt.

Lại bởi vì chiều dài vừa vặn, không có khả năng trực tiếp từ trên đầu Thái Tử lấy xuống, bởi vậy muốn lấy khối Kim Long ngọc bội này, trừ cắt đứt cổ Thái Tử. liền chỉ có thể mở khóa linh lung này.

Một khối ngọc bội như vậy, một ổ khóa linh lung như vậy, thiên hạ biết mở thế nào chỉ có ít ỏi mấy người, Diệp Thanh Trình trùng hợp là một trong số đó, mà Diệp Thanh Trình vì muốn nàng cười, lại trùng hợp nói cho nàng biết.

Bây giờ nghĩ lại, chỉ sợ Diệp Thanh Trình sẽ mở ra được khóa linh lung này, cũng là bởi vì truy tra nguyên nhân Diệp Thanh Linh tử vong năm đó, cũng không biết đã bỏ ra bao nhiêu tâm huyết.

"A Thù, muội đang làm gì?"

---O---

Chương 056 Đông cung Thưởng Hoa Yến (tứ)

Diệp Thanh Thù cổ tay hơi chuyển, ngọc bội lặng yên không một tiếng động trượt vào trong tay áo, nàng quay đầu hướng Diệp Thanh Linh cười nhẹ: "Muội xử lý một chút, không thể để người khác biết chúng ta từng tới đây, tỷ nhìn kỹ một chút có rớt thứ gì hay không?"

Diệp Thanh Linh gật đầu, nàng đã đem mặt rửa sạch, trên tóc vết máu cũng rửa đi, may mà nàng hôm nay mặc xiêm y là màu đỏ hồng, quần áo bên trên lây dính một ít, không nhìn kỹ, căn bản nhìn không thấy.

Diệp Thanh Thù từ trong lòng lấy ra hộp phấn hồng, "Trưởng tỷ, muội thay tỷ điểm chút phấn hồng, che khuất vết thương."

Diệp Thanh Linh lúc này mới phát hiện trên mặt Diệp Thanh Thù cũng thoa lên một lớp phấn thật dày, hoàn toàn che đi da thịt hơi đen của muội ấy, chợt thấy đến đúng là xinh đẹp ngoài dự liệu, cùng cô nương đen gầy ngày thường giống như hai người khác vậy, không phải người quen thuộc chỉ sợ liền mặt đối mặt cũng không nhận ra được.

Diệp Thanh Thù vì che dấu tai mắt người khác, thay phục sức thị nữ Đông cung sau thoa lên phấn hồng thật dày, hộp phấn này liền tùy thân mang theo, đương nhiên liền tính nàng không mang, vì phòng Diệp Thanh Linh trên đường cần dùng trang điểm, Bách Hợp cùng Phương Thảo cũng sẽ tùy thân mang theo son phấn, vật dụng rửa mặt chải đầu.

Khi nói chuyện, Phương Thảo cũng vào tới, Diệp Thanh Thù phân phó nói, "Đem dấu vết trong phòng chúng ta tới qua dọn dẹp một chút."

Phương Thảo liền bắt đầu bốn phía xem xét, ngay cả sợi tóc rơi xuống trên giường cùng một ít sợi chỉ trên xiêm y có thể rơi xuống đều không bỏ sót, lại đổ sạch nước Diệp Thanh Linh đã dùng qua.

Diệp Thanh Thù lúc này đã thay Diệp Thanh Linh trang điểm xong, "Chải đầu cho Trưởng tỷ."

Phương Thảo lấy lược ra, "Cô nương, tiểu công tử kia còn chưa đi, nô tỳ vừa rồi hủy mặt của Bách Hợp thì hắn cũng đều đang ở bên cạnh nhìn."

Diệp Thanh Linh sắc mặt thay đổi, "Tiểu công tử gì?"

Diệp Thanh Thù cũng có chút ngốc, suy nghĩ một hồi nói, "Ta đưa hắn đi, Trưởng tỷ, tỷ chờ chúng ta đi lại đi, trên đường đi tránh một ít người, trực tiếp đi tìm Mợ, ta sẽ bảo Như Ý gây ra động tĩnh, rất nhanh chúng ta liền có thể rời đi Đông Cung, Phương Thảo, ngươi thông minh chút, một hồi ra ngoài thì nghĩ biện pháp đem cửa viện Sơ Anh Các đóng lại từ bên trong."

Diệp Thanh Thù nói vội vàng ra cửa, quả nhiên gặp nam đồng kia vô cùng có hứng thú lật thi thể của tiểu thái giám kia rồi nhìn nhìn, Diệp Thanh Thù mồ hôi lạnh nháy mắt liền chảy xuống, phản ứng như vậy, nơi nào giống như hài đồng bình thường, chỉ sợ đứa nhỏ này xuất thân cũng tuyệt đối không đơn giản!

Nếu như nói mới vừa rồi nàng còn nổi lên tâm tư muốn giết người diệt khẩu, lúc này cũng tuyệt đối không dám, một tiểu công tử vô duyên vô cớ chết tại Sơ Ảnh Các như vậy? Chỉ sợ Thái Tử cũng chịu không nổi, huống chi là nàng?

Nàng ổn định tâm thần một chút, lôi kéo nam đồng kia đứng lên: "Tiểu công tử, nơi này nguy hiểm, chúng ta đi mau!"

Nam đồng trừng mắt nhìn, vẫn chưa có giãy dụa, thuận theo Diệp Thanh Thù nắm lấy bước nhanh đi ra ngoài.

Diệp Thanh Thù chuyến đi này thật hung hiểm, chỉ là thời gian lại là không lâu, người giật dây kia an bài người đến "Bắt - gian" còn chưa tới.

Một đường như cũ là không gặp trở ngại, thẳng qua Hòn giả sơn, Diệp Thanh Thù trong lòng rốt cuộc mới buông xuống một nửa, buông ra tay nam đồng kia ra, cuối người ôn nhu nói, "Tiểu công tử, đệ là người quý phủ nào? Là đi cùng ai?"

Nam đồng nháy mắt mấy cái, "Tỷ tỷ, ngươi đang bẫy ta nói ra sao?"

Diệp Thanh Thù nghẹn, đứa nhỏ này mới bây lớn, cũng quá khôn khéo!

"Tiểu công tử, chuyện vừa rồi, không có quan hệ gì với đệ, nhưng nếu mà khiến cho người khác biết đệ cũng ở đó, tất nhiên sẽ rước họa vào thân, nói không chừng còn sẽ liên lụy người nhà, đệ còn quá nhỏ, tỷ tỷ không yên lòng."

"Tỷ tỷ là quý phủ nhà nào? Là đi cùng ai?"

Diệp Thanh Thù bật cười, nghiêm túc nhìn ánh mắt hắn, "Tiểu công tử, tỷ tỷ không phải là không tin tưởng đệ, chỉ là đệ thật sự quá nhỏ, thực dễ dàng bị người ta lừa, tỷ tỷ thật sự không yên lòng."

"Tỷ tỷ kia bây giờ là không phải là đang lừa ta sao?"

Diệp Thanh Thù lúc này vẫn còn chưa hết kinh hồn, nhưng tâm tư muốn động thủ đánh người đều có, chỉ là tình thế bây giờ không được, nàng chỉ phải miễn cưỡng đem một hơi ở ngực đè xuống.

"Như vậy đi, chúng ta làm quân tử ước định, ai cũng không cho đem chuyện vừa rồi cùng chuyện thấy đối phương nói ra, bằng không, liền phạt sẽ bị mọi người chán ghét!"

Nam đồng nghĩ nghĩ, giơ tay nhỏ mập mạp lên, "Quân tử nhất ngôn."

Diệp Thanh Thù nhẹ nhàng nhấc tay đánh vào, "Tứ mã nan truy!"

Nam đồng cười khanh khách lên, Diệp Thanh Thù xoa tay nhỏ của hắn, "Tiểu công tử, về sau đi nhà người khác làm khách, trăm ngàn lần không thể chạy loạn khắp nơi, thấy chuyện không nên thấy, nếu không thực dễ dàng rước họa vào thân, có biết hay không?"

Nam đồng nghiêm túc gật đầu, "Biết."

Diệp Thanh Thù nhẹ nhàng thở hắt ra, chuyện này kỳ thật trăm ngàn chỗ hở, liền tính Thái Tử thần chí không rõ, hai tiểu thái giám kia đều chết, người phía sau màn kia khẳng định biết Diệp Thanh Linh đi qua Sơ Ảnh Các, còn thêm đứa nhỏ này nữa...

Diệp Thanh Thù cười khổ một tiếng, chuyện cho tới bây giờ, nàng cũng không có biện pháp khác, chỉ có thể đi một bước nhìn một bước .

Nàng đứng dậy hướng nam đồng kia cười cười, "Nhanh đi tìm người trong nhà của đệ đi, tỷ đi đây, đừng lại chạy loạn nữa."

Diệp Thanh Thù nói cúi đầu nhanh chóng rời đi, nam đồng nhìn bóng lưng nàng dần dần biến mất khỏi tầm mắt hắn, ngửa đầu đối hướng về phía đỉnh đầu cao vút tàng cây nói: "A Chiêu, nàng thật là ngốc nga, ta đáp ứng không nói, nhưng ngươi không đáp ứng a!"

...

...

Diệp Thanh Thù không nhìn thấy nam đồng trên mặt giảo hoạt tươi cười, càng không có nghe được lời hắn nói, nàng cúi đầu vội vàng đi tới, tha vài vòng, xác định nam đồng kia không có theo kịp, mới hướng địa phương cùng Chi Kỳ Ý ước hẹn mà đi.

Nam khách phần lớn đều mang theo tiểu tư, nhưng có chút tiểu công tử tuổi nhỏ, trong nhà sợ tiểu tư tay chân lóng ngóng không cẩn thận, vẫn là mang theo nha hoàn, mặt khác còn có chút nha hoàn thay nội viên phu nhân các cô nương truyền lời qua lại không ngớt.

Diệp Thanh Thù mặc xiêm y của Bách Hợp, lại lẫn vào trong đám đông, một điểm cũng không nổi bật, không có người quá chú ý nàng.

Chi Kỳ Ý đang cùng Hồ Văn Bác cùng mấy vài bằng hữu ném thẻ vào bình rượu, xa xa thấy Diệp Thanh Thù lại đổi một bộ xiêm y, có vẻ kinh ngạc, nhanh chóng nháy mắt cho Thạch Phong, Thạch Phong bất động thanh sắc rời đi.

Diệp Thanh Thù tiến lên khom người hành lễ, "Nhị gia, phu nhân phái Bách Hợp đến dặn Nhị gia không thể ham chơi cởi ra áo choàng sẽ bị lạnh."

Chi Kỳ Ý liếc mắt nhìn nàng, "Gia như thế nào còn chưa tới phiên một nô tỳ như ngươi nói năng linh tinh."

Hồ Văn Bác ôm chặt bờ vai của hắn một phen, "Mẫu thân luôn là than thở phiền lòng a, đừng để ý, chúng ta đi ——."

"A ——."

"A —— a ——."

"Nhanh ngươi đâu!"

"Cứu mạng a!"

"Ong vàng! Là ong vàng!"

"Cứu mạng a!"

Tiếng thét chói tai cùng tiếng chạy loạn ầm ĩ đột nhên vang lên, Hồ Văn Bác sửng sốt sau liền hưng phấn nói, "Có ong vàng! Những người đó sợ là đều bị dọa tiểu ra a! Chúng ta đi xem náo nhiệt đi!"

Diệp Thanh Thù vội hỏi, "Nhị gia, chỉ sợ phu nhân rất nhanh liền sẽ nhận được tin tức, Nhị gia hay là đi cửa Thùy Hoa đợi, miễn cho phu nhân lo lắng."

Chi Kỳ Ý lòng ngứa ngáy nhìn về hướng truyền tới tiếng ồn ào, những người đó khẳng định sẽ giống như Hồ Văn Bác nói, hắn kỳ thật rất muốn đi xem.

Chỉ nghĩ đến lời trước đó Diệp Thanh Thù dặn, mệt mỏi mở miệng nói, "Ta nếu mà đi, nương ta có thể sẽ dài dòng nói ta cả một tháng a, dông dài cũng được đi, nàng còn có thể khóc nữa, phiền chết được, ta liền không đi, ngươi đi đi, coi chừng cho tốt, quay đầu nói cho ta nghe.

Hồ Văn Bác còn muốn khuyên, Chi Kỳ Ý đã vội vàng hướng cửa Thùy Hoa đi, Hồ Văm Bác chỉ phải phẫn nộ từ bỏ.

Đầu kia Diệp Thanh Linh cùng Phương Thảo một đường tránh người khác, cũng tha vài vòng lớn, chờ các nàng nhìn đến thân ảnh của Thư thị thì tiền viện lại xuất hiện ong vàng, tin tức ong vàng còn chích vào người đã sớm tản ra, các phu nhân tiểu thư loạn thành một đoàn, rối rít hướng cửa Thùy Hoa dũng mãnh lao tới.

Thư thị tìm nhiều lần không thấy Diệp Thanh Linh, đột nhiên thấy, cũng bất chấp rất nhiều, vội la lên, "Chúng ta đi mau."

---O---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro