Chương 61-62

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 61: Dạy nữ.

Dùng qua bữa trưa xong, hai huynh đệ Chi Kỳ Hoa cáo lui, Diệp Thanh Thù hầu hạ Chi lão phu nhân uống thuốc, lại cùng Chi lão phu nhân nhàn thoại vài câu, ở lại cửa ngăn sát phòng Chi lão phu nhân ngủ trưa.

Diệp Thanh Linh từ chuyện ở Đông cung sau, vẫn bệnh, khi tốt khi xấu, cả ngày mê man nếu tỉnh lại nhìn màn giường ngẩn người.

Chi Thị nôn ra máu hôn mê sau thân thể càng yếu hơn, lại bởi vì chuyện của Diệp Thanh Linh mà thương tâm quá độ, bệnh nặng ở trên giường không dậy nổi.

Chi lão phu nhân tuổi lớn, nơi nào chịu được những biến cố này, cũng ngã bệnh.

Diệp Thanh Thù liền chuyển đến phòng cách vách của Chi Lão phu nhân, hầu hạ người uống thuốc, trêu đùa giải buồn, Chi Lão phu nhân cảm thấy vui mừng, tâm cũng phóng khoáng không ít, hai ngày này ngược lại bệnh đã tốt hơn chút.

Diệp Thanh Thù ngủ trưa tỉnh lại, nghe bên trong không thấy tiếng vang, biết Chi lão phu nhân còn chưa tỉnh, nàng sợ động tác quá lớn sẽ làm Chi lão phu nhân tỉnh, liền cầm lấy bản sách thuốc đặt ở đầu giường bắt đầu xem.

Nàng thuở nhỏ trí nhớ liền vô cùng tốt, không thể nói là đã đọc qua sẽ không quên được, nhưng sách bình thường nhìn hai ba lần cũng liền nhớ kỹ.

Yêu thích lớn nhất của nàng cũng chính là đọc sách, lúc nhỏ thì Diệp Thủ Nghĩa cùng Chi Kỳ Hoa, sau này là Diệp Thanh Trình cùng Phó Chính Dân đều vô cùng thích giúp nàng vơ vét nhiều loại bộ sách.

Qua nhiều năm như vậy, sách nàng xem qua đều đếm không hết, sách mà nàng chưa xem qua càng là khó tìm, gần nhất Chi Kỳ Hoa hiểu lầm nàng thích sách thuốc, liền tìm kiếm không ít đưa lại đây, nàng khi vô sự, cũng sẽ cầm đến xem.

Tuy chỉ là nhìn cho vui, nhưng y lý cơ bản ngược lại hiểu một ít, chiếu cố Chi Lão phu nhân ngược lại là càng thuận tay, nàng thấy được chổ tốt, nhìn sách thuốc càng nghiêm túc hơn.

Chi lão phu nhân lại hiểu lầm nàng là bởi vì bà cùng Chi Thị, Diệp Thanh Linh đều bệnh, Diệp Thanh Thù bắt buộc bản thân nhìn sách thuốc, cảm thấy cảm động, đối với ngoại tôn nữ này càng yêu thương, ngược lại vô tâm trồng liễu...liễu liền thành hàng a.

Ước chừng hai khắc đồng hồ (khoảng 30 phút) sau, nội thất truyền đến thanh âm Chi lão phu nhân ho khan, Diệp Thanh Thù vội đứng dậy gọi Phương Thảo, Phương Thảo lên tiếng trả lời đi vào, hầu hạ Diệp Thanh Thù rửa mặt mặc quần áo.

Phương Phỉ đơn giản đem tóc Diệp Thanh Thù vén thành búi tóc đơn giản, chọn một cây trâm ngọc điêu hình đám mây nhỏ, lại lấy ra vòng cổ đeo vào cho nàng.

Những cái khác tùy ý, nhưng vòng cổ phồn hoa khảm hồng bảo thạch này, Diệp Thanh Thù là cực yêu thích, mỗi ngày đều mang, mà vòng tay cửu châu linh lung trên cổ tay nàng ngay cả ngủ đều không cởi ra.

Trong ngoài phủ ai chẳng biết nhị biểu cô nương cực kỳ kính trọng đại gia, đại gia đưa tặng gì đó, nhị biểu cô nương từ trước đến giờ đều trân trọng, như bộ vòng cổ hồng bảo thạch này, nhị biểu cô nương lúc nào cũng đeo, Phương Phỉ nghĩ đến cái này, trên mặt ẩn ẩn nổi lên hồng nhạt, nếu...

Diệp Thanh Thù không có chú ý tới thần sắc Phương Phỉ biến hóa, đứng dậy vào nội thất, Văn Trúc vừa hầu hạ Chi lão phu nhân rửa mặt xong, thấy Diệp Thanh Thù tiến vào, cười kêu một tiếng cô nương.

Từ lúc Diệp Thanh Thù bắt đầu chuyển đến Vinh An Đường thị tật(hầu hạ bên gường người bệnh), nha hoàn bà mụ ở Vinh An Đường liền cũng như người bên cạnh Thư thị đều xưng hô Diệp Thanh Thù là cô nương, mà không phải nhị biểu cô nương như lúc đầu.

Diệp Thanh Thù gật gật đầu, từ trên tay Văn Trúc tiếp nhận chén sứ bạch ngọc, tự mình hầu hạ Chi lão phu nhân uống nữa chén, Chi lão phu nhân nhịn không được lầm bầm nói, "Sứ bạch ngọc tốt như vậy chỉ đựng nước trắng, thật sự là lãng phí."

Diệp Thanh Thù nghiêm túc mở miệng, "Từ Thái Y phân phó, ngoại tổ mẫu bị thanh thảo phát*, không thể uống nước pha mật ong, càng không thể uống trà đậm."

Chi lão phu nhân đến mùa xuân là dễ dàng ho khan, kèm theo bệnh trạng khó thở, nói chuyện vô lực, động tắc hụt hơi ..., tức là có câu nói thanh thảo phát, lúc vào xuân dễ dàng phát bệnh.

Trong khoảng thời gian này biến cố liên tiếp, Chi Lão phu nhân bệnh này lại tái phát, mấy ngày nay tuy tốt hơn một ít, nhưng vẫn có khi sẽ ho khan.

Chi lão phu nhân bĩu môi, "Đều nghe lão già kia, ngày đều vô dụng qua."

Văn Trúc vốn là tháo vát hoạt bát, nghe vậy cười nói, "Điều này cũng không chỉ có Từ Thái Y nói, nô tỳ ngày đó cũng nghe cô nương nói trên sách cũng viết như vậy a!"

Suy xét đến Diệp Thanh Thù mới chín tuổi, Chi lão phu nhân không dám nói trên sách viết toàn là đồ gạt người gì đó..., chỉ bất mãn như trước.

Văn Trúc động tác nhanh nhẹn hầu hạ Lão phu nhân chải đầu, đại nha đầu Hoa Nhài liền mang khay đi vào, trên khay là một chén sứ thanh hoa, Chi lão phu nhân lúc này mới lộ khuôn mặt tươi cười.

Hoa Nhài đem khay đi lại gần đến, mùi hương mang theo mùi vị hơi hơi cay nhất thời tràn ngập cả phòng, chính là một chén canh hạt đào nhân sâm, gồm nhân sâm, gừng, châm nước vừa phải, lại thêm một chút hạt đào, chưng một lúc lâu, ăn vào đối với người ho khan là vô cùng tốt.

Diệp Thanh Thù tự mình hầu hạ Chi lão phu nhân dùng, liền đỡ Chi lão phu nhân đi hoa viên ngắm hoa, đây cũng là Từ Thái Y phân phó, đi nhiều hơn một chút, bảo trì tâm tình vui vẻ.

Thời tiết này mặc dù càng ngày càng ấm áp, sáng sớm, chạng vạng tối vẫn có chút khí lạnh, Diệp Thanh Thù liền tuyển ngủ trưa xong liền cùng Chi lão phu nhân cùng đi dạo vườn.

Diệp Thanh Thù mỗi ngày đều chọn theo những chuyện thú vị kỳ văn... trên sách nói cho Chi lão phu nhân nghe, hôm nay nói đến chuyện một con hồ yêu vì báo ân, gả cho ân nhân làm vợ, giúp đỡ ân nhân đậu Tiến sĩ rồi làm quan, lại bị thượng cấp của phu quân nhìn trúng, bị ân nhân đưa cho thượng cấp, lại lúc nguy hiểm gặp được đạo sĩ bắt yêu, tình tiết thập phần phức tạp mạo hiểm.

Chi lão phu nhân nghe sợ hãi than liên tục, nha hoàn bà mụ hầu hạ cũng nghe đến say mê, lại có lúc kinh ngạc lại có lúc thở dài, một câu chuyện nói xong, cũng là đến trước sân giữa đại hoa viên, Diệp Thanh Thù liền phân phó tại trong đình hóng mát ngồi một chút.

Nhóm bà mụ nhanh chóng đem lương đình thu thập sạch sẽ, lại mang trái cây đồ ăn vặt lên...

Diệp Thanh Thù đỡ Lão phu nhân vào lương đình ngồi xuống, lấy một khối hạnh tô cao (bánh ngọt) dùng tấm khăn nâng lên đưa cho Chi lão phu nhân.

"Ngoại tổ mẫu, đây là hạnh tô cao, con từ trên sách nhìn, trước muốn nhào bột mì lại để cho bột mì lên men, để vào trong khuôn, lại đem hạt hạnh nhân lột da, nghiền thành bột phấn, thêm vào đường vàng trộn đều, rắc lên trên bánh, lại đem lá tô mới hái rữa sạch, che ở phía trên, lại đặt vào trong nồi hấp, vừa thơm ngọt ăn ngon, lại có thể giảm nhiệt giảm phong hàn, ngài nếm thử một chút xem."

Chi lão phu nhân tinh tế nhìn nhìn, cười nói, "Trước không nói đến hương vị, nhìn bề ngoài chính là vô cùng bắt mắt nha."

"Trùng hợp hôm nay biểu ca đi xem sổ sách, chưởng quỹ kia liền tặng biểu ca một bộ khuôn mẫu hoa cỏ bốn mùa, con đếm, chỉnh chỉnh có một trăm hai mươi tám khuôn hoa, chỉ nói đến hoa lan liền có hai mươi bốn loại, liền đòi biểu ca tặng cho con, vừa lúc làm hạnh tô cao cho Ngoại tổ mẫu!"

"Vẫn là A Sửu của chúng ta hiếu thuận nhất!" Chi lão phu nhân cười tán dương một câu, đem hạnh tô cao để vào trong miệng, hạnh tô cao này khéo léo xinh xắn, vừa lúc một ngụm liền ăn hết.

"Ngô, không sai không sai, A Thù càng ngày càng có thể làm!"

Diệp Thanh Thù lại đưa một khối cho Chi lão phu nhân, mình cũng ăn hai khối, liền phân phó Phương Thảo, "Những cái này các ngươi cũng nếm thử đi, liền không bệnh, mùa xuân ăn vào cũng vô cùng tốt."

Phương Thảo mang dĩa hạnh tô cao phân phát xuống, nhóm nha hoàn bà mụ hân hoan liên tục tạ ơn, Phương Thảo Văn Trúc cùng vài đại nha hoàn hoàn hảo, những tiểu nha hoàn bà mụ kia bình thường sao có thể ăn những điểm tâm tinh xảo như vậy?

Chi lão phu nhân hỏi, "Con đã đưa qua cho mẫu thân con chưa?"

"Mẫu thân, Mợ và cả trưởng tỷ bên kia đều đưa qua, biểu ca cùng Như Ý chỗ đó cũng sai người đưa qua, vốn là còn sợ lần đầu tiên làm, người ở phòng bếp làm không tốt, không nghĩ tới chỉ làm một lần liền làm thành."

Chi lão phu nhân cười tủm tỉm chỉ vào trán nàng, "Nha đầu con chính là thiện tâm, người ở phòng bếp làm một chút điểm tâm đó là việc phải làm, con cứ mãi thay các nàng yêu cầu thưởng!"

"Kia ngoại tổ mẫu có thưởng hay không nha?"

"Thưởng! Tự nhiên muốn thưởng! A Sửu chúng ta đều chính miệng nói, lão thái bà ta đương nhiên muốn cho A Sửu chúng ta mặt mũi rồi! Văn Trúc, phân phó đi xuống, trong phòng bếp đầu bếp làm hạnh tô cao này mỗi người thưởng 500 văn tiền."

Văn Trúc ra vẻ mất hứng mân mê miệng, "Lão phu nhân thật bất công, những người ở phòng bếp đều chỉ làm một chút điểm tâm, bất quá chính là làm trong nửa canh giờ, Lão phu nhân lại thưởng nhiều như vậy, ngược lại nô tỳ đi theo làm tùy tùng đổ nước dâng trà, ngay cả một văn tiền đều không có a!"

Chi lão phu nhân liền cười chỉ vào Văn Trúc nói, "Các ngươi nhìn này tiểu đầu tử này nha! Cũng không biết xấu hổ chính mình theo ta muốn tiền thưởng a! Còn nói đi theo làm tùy tùng! Lão thái bà ta nếu có thể cưỡi ngựa, liền thưởng tiểu nha đầu ngươi năm ngàn văn tiền lại ngại cái gì?"

Mọi người liền đều nở nụ cười, nhất thời trong hoa viên khắp nơi đều là tiếng nói tiếng cười, ánh nắng mùa xuân chiếu vào càng tươi đẹp sáng rỡ.

Tại trong đình hóng mát ngừng một hồi, Diệp Thanh Thù lại đỡ Chi lão phu nhân đi về hướng Thính Trúc Uyển, Thính Trúc Uyển rừng trúc u u, an tĩnh không thấy một tiếng người, ngay cả chim hót côn trùng kêu vang đều tựa hồ đình chỉ, cùng hoa viên phồn hoa như cẩm khắp nơi tiếng cười nói liền trái ngược hoàn toàn.

Tiến nhà chính, vị thuốc nồng đặc liền tràn ra, Chi Thị sắc mặt trắng bệch đỡ Ngọc Lan ở trong phòng chậm rãi đi tới, ngay cả thần sắc đều đạm nhạt đến gần như cùng trắng bệch một dạng.

Diệp Thanh Thù nhìn Chi Thị, thoáng như thấy được hoa sen đung đưa trong gió thu, chỉ còn chờ thời tiết tới liền uể oải mà rụng rơi xuống nước, thưa thớt thành bùn.

Nhưng mà hai mắt của nàng lại không giống như lúc trước lãnh đạm gần như chết lặng, cặp kia cùng Diệp Thanh Linh cực kỳ tương tự, ánh mắt là trong trẻo, trong trẻo giống như con suối ở trên núi sâu, tuy cũng có vô số dòng chảy, lại cuối cùng vẫn tìm được phương hướng xuống núi.

Diệp Thanh Thù cúi người hành lễ, đỡ Chi lão phu nhân ở trên ghế đệm ngồi xuống, buông mi tiến lên đỡ lấy cánh tay của Chi Thị

Chi Thị vẫn là không quá quen cùng nàng thân cận, thân mình cứng ngắc một lát, lại từ từ thả lỏng nhìn qua Chi Lão phu nhân, "Mẫu thân, A Thù ——."

Chi lão phu nhân quan sát nàng một phen, trong mắt liền lộ ra vui mừng, "Đây liền đúng rồi, dưỡng bệnh thật tốt, con tốt, Linh tỷ nhi cùng A Sửu mới có thể tốt, nếu con mà mất, trông cậy vào cô gia tục huyền(lấy vợ khác) có thể đối tốt với Linh Tỷ nhi và A Sửu sao? Đến lúc đó chỉ sợ các nàng muốn đến xem lão bà ta đều phải nhìn ánh mắt của người khác!"

Chi Thị cúi đầu không nói, Diệp Thanh Thù đột nhiên mở miệng nói, "Ngoại tổ mẫu nói không đúng, ngay cả mẫu thân ở đây, ta đến xem ngoại tổ mẫu cũng phải chịu ánh mắt của người khác."

Chi Thị sắc mặt thay đổi, khuôn mặt trắng bệch cũng hơi nổi lên ửng đỏ, chợt vừa thấy liền lại có loại ảo giác diễm quang bắn ra bốn phía.

Chi lão phu nhân than một tiếng, "Con nhanh chút dưỡng cho khỏe thân mình, cũng không thể luôn trốn ở nhà mẹ đẻ, cô gia chạy hai đầu như vậy cũng là vất vả, bên ngoài những cái kia ——."

Chi lão phu nhân đột nhiên ý thức được Diệp Thanh Thù còn ở đây, liền dừng câu chuyện, đổi đề tài khác, "Hôm nay kỳ thi mùa xuân yết bảng, cô gia có nói đến trong tân khoa tiến sĩ lần này có thanh tiên tài tuấn nào hay không?"

Chuyện của Diệp Thanh Linh tuy tạm thời áp chế xuống, nhưng hậu hoạn rất nhiều, liền không có chứng cứ rõ ràng, chỉ cần người có tâm truyền ra một thượng chút lời đồn đãi, cho dù là Diệp Thanh Linh đã muốn gả cho người, sinh con, sợ cũng không thể ở nhà chồng đặt chân nổi, huống chi Diệp Thanh Linh vô duyên vô cớ nhiễm lên "Thiên hoa", dừng ở trong mắt người đó, liền chính là cái thóp lớn nhất. Trong kinh huân tước quan gia đệ tử đều không thích hợp, trừ phi đem Diệp Thanh Linh xa gả, liền chỉ tân khoa Tiến Sĩ là thí sinh tốt nhất, tốt nhất chọn một nhân tài kiệt xuất, lại không bối cảnh thân gia.

Phóng tới địa phương làm quan, vài năm sau lại trở về, sự tình cũng bình thường lại, liền tính dậy lên sóng gió gì, cô gia không có bối cảnh, Diệp gia cùng Chi Quốc Công phủ cũng áp chế được hắn.

Chi Thị nhìn Diệp Thanh Thù liếc mắt nhìn, chần chờ nói, "Lão gia nói đang nhìn, chỉ là, hôn nhân đại sự, cũng không thể gấp."

Chi lão phu nhân lại than một tiếng, "Đúng vậy, cô gia làm việc luôn luôn ổn thỏa, là lão thái bà ta quá nóng lòng."

Diệp Thanh Linh giờ đây bộ dáng như vậy, nàng tại sao có thể không vội!

Chi Thị hốc mắt liền đỏ, Diệp Thanh Linh giờ đây như người thực vật nằm ở trên giường, nàng cái này làm nương chỉ có gấp hơn!

Chi lão phu nhân thấy mắt Chi Thị đều hồng, vội an ủi, "Linh tỷ nhi tính tình luôn luôn vô cùng tốt, đây là nhất thời luẩn quẩn trong lòng thôi, chờ nghĩ thoáng, dĩ nhiên là sẽ tốt hơn, nàng còn trẻ, chịu đựng được, con cũng không cần quá lo lắng, đem mình dưỡng cho tốt lên, mới có thể lo lắng nàng."

Diệp Thanh Thù nhẹ giọng phụ họa, "Ngoại tổ mẫu nói phải, trưởng tỷ tất nhiên có thể chịu đựng qua cửa ải này, mẫu thân phải bảo trọng bản thân."

Chi Thị nặng nề gật gật đầu, kìm nén nước mắt, Chi lão phu nhân lại cùng Chi Thị nói đến chuyện khác, thấy Chi Thị mệt mỏi, liền dặn nàng nghỉ ngơi, lại cùng Diệp Thanh Thù cùng đi Mẫu Đan Uyển.

Chỉ lúc này Diệp Thanh Thù lại là không thể đi vào, diễn trò phải diễn toàn bộ, còn nữa, con đường này còn muốn Diệp Thanh Linh tự bản thân tỷ ấy vượt qua, mà nàng, phụ trách nhìn chằm chằm Ninh vương là đủ!

Nhớ tới Ninh vương, Diệp Thanh Thù trên mặt lóe lên một tia ngoan lệ, mặc kệ chuyện này có phải là Ninh Vương gây ra, hay là Ninh Vương lại có biết hay không, kết quả đều chính là Ninh vương làm việc không chu toàn, khiến cho người chui chỗ trống, hại trưởng tỷ!

Chương 62: Phóng ra ngoài.

Hôm đó tân khoa Tiến Sĩ cưỡi ngựa dạo phố, ban đêm đi Quỳnh Lâm yến, sáng ngày thứ hai lâm triều lại được Hoàng Thượng ngợi khen, vinh hoa ân sủng nói không hết.

Ngợi khen tân khoa Tiến Sĩ sau, Hoàng đế lại luôn ngợi khen các quan viên chủ trì kỳ thi mùa xuân lần này, Diệp Thủ Nghĩa là chủ khảo lần này, quỳ lạy tạ ơn.

"Thần cảm tạ hoàng thượng ân điển, chủ trì kỳ thi mùa xuân lần này, thấy được thiên hạ học sinh, thần thu lợi rất nhiều, cũng cảm thấy xấu hổ, cái gọi là đọc vạn quyển sách không bằng đi vạn dặm đường, thần tự nghĩ đọc sách vượt ngàn quyển, giờ đây thấy chúng sĩ tử uyên bác, mới biết tự bản thân mình còn chưa đủ, nguyện xin đi làm quan phụ mẫu ở địa phương, vì Hoàng Thượng quan tâm con dân, cũng uyên tác kiến thức của bản thân."

Diệp Thủ Nghĩa lời này vừa ra, chúng quần thần tuy khuôn mặt vẫn là nghiêm túc không chút thay đổi, nhưng trong lòng kinh sợ ngút trời, quan phụ mẫu địa phương? Đây là khái niệm gì a? Cao nhất cũng chính là cái tri phủ!

Tuy rằng cùng Hàn Lâm viện chưởng viện đều giống nhau là chính Tứ phẩm, nhưng chính Tứ phẩm ở nơi đó cùng trong kinh chính Tứ phẩm là giống nhau sao?

Huống chi Diệp Thủ Nghĩa vẫn là chính Tứ phẩm chưởng viện Hàn Lâm viện!

Đây chính là phụ trách thảo ra chiếu thư, làm thị đọc cho thành viên hoàng thất, Hàn Lâm viện a!

Đây chính là không ra Hàn Lâm không nhập Nội các, Hàn Lâm viện a!

Đây chính là thiên hạ sĩ tử tất cả đều nhìn lên Hàn Lâm viện a!

Diệp Thủ Nghĩa vừa mới đảm nhiệm chủ khảo kỳ thi mùa xuân, tiền đồ chính là như mặt trời ban trưa, không lưu lại kinh thành cùng tân khoa tiến sĩ phát triển quan hệ, củng cố cảm tình, trải đường cho chính mình ngày sau, thế nhưng lúc mấu chốt này lại xin đi làm phụ mẫu quan địa phương!

Vẫn là trước mặt hoàng thượng, trước mặt văn võ bá quan!

Đây rốt cuộc là không mộ quyền thế, giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang? Hay là lấy lùi làm tiến, đại gian nhược trung!*

Trên long ỷ sắc mặt hoàng đế đen tối, chăm chú nhìn Diệp Thủ Nghĩa cúi người quỳ rạp xuống đất: "Thành quan phụ mẫu? Ái khanh đã có nơi muốn đi?"

"Toàn dựa Hoàng thượng quyết định!"

Hoàng đế trầm mặc xuống, Diệp Thủ Nghĩa kính cẩn phủ phục trên đất, vẫn không nhúc nhích, trong lòng bách quan từ lúc Hoàng đế trầm mặc không nói thấp thỏm càng ngày càng tăng.

Trái tim Diệp Thủ Nhân cơ hồ muốn nhảy ra cổ họng, đầu tiên là muốn từ quan, hiện tại lại là muốn phóng ra ngoài, hắn cơ hồ muốn nghĩ một cước đá chết Diệp Thủ Nghĩa đều có!

Người khác nhìn Diệp Thủ Nghĩa là có đức độ, lại là lấy lùi làm tiến..., chỉ có hắn biết, cái gì có đức độ, cái gì lấy lùi làm tiến, đều là cái rắm!

Nói đến nói đi, trong mắt Diệp Thủ Nghĩa trừ nữ nhân kia cái gì đều nhìn không tới!

Cá nhân vinh nhục, cửa nhà Diệp gia, chỉ sợ đều kém xa... ngay cả một ngón tay của nữ nhân kia cũng không bằng!

Nếu lúc này không phải là ở trên đại điện, trước mắt bao người, hắn nhất định hung hăng một cước đá chết tên ngu xuẩn này! Tránh khỏi nhìn mà phiền lòng!

"Bách quan đánh giá thành tích, muốn tới cuối thu, việc này đặt đó đi ngày sau lại bàn luận."

"Cảm tạ hoàng thượng ân điển! Chỉ thần vừa muốn phóng ra ngoài, nhân tuyển chưởng viện cho Hàn Lâm viện kính xin bệ hạ chọn người tài ba, thần cũng sớm ngày chuẩn bị cho tốt!"

Bách quan trợn mắt há hốc mồm, Hoàng Thượng đều nói để đó lại bàn luận sau, ngươi còn từng bước ép Hoàng Thượng sớm định ra nhân tuyển chưởng viện Hàn Lâm viện, kêu sự tình sớm ngày xác định, miễn cho lại sinh sóng gió gì? Việc lấy lui làm tiến này, có phải hay không lui quá độc ác rồi?

"Lấy ánh mắt của khanh, nếu khanh đi, Hàn Lâm viện này ai có thể làm chưởng viện?

Diệp Thủ Nghĩa từ trong tay áo lấy ra một phong sổ con, giơ lên đỉnh đầu, "Thỉnh hoàng thượng thánh duyệt!"

Bách quan lại là cả kinh, đây là tới thật a! Ngay cả nhân tuyển kế nhiệm đều nghĩ xong, rõ ràng là thật sự không nghĩ làm nữa rồi!

Ti lễ thái giám tiến lên lấy sổ con, đưa lên bên trên, hoàng đế tiếp nhận, lại không có mở ra, nói ra một câu ý tứ hàm xúc không rõ: "Cao hoài độc xuất thế gian si**, mỹ thám hoa lại để cho trẫm nhìn với cặp mắt khác xưa."

...

...

"Cao hoài độc xuất thế gian si**, mỹ thám hoa lại để cho trẫm nhìn với cặp mắt khác xưa."

Còn chưa tới giữa trưa, những lời này của hoàng đế liền truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ kinh thành, danh tiếng mỹ thám hoa nối tiếp như mười lăm năm trước đè ép tất cả thí sinh tân khoa, bao gồm cả Trạng Nguyên cùng Bảng Nhãn ảm đạm không có ánh sáng, lại lấy thân phận chủ khảo kỳ thi mùa xuân lấn áp tất cả tân khoa tiến sĩ, bao gồm cả Trạng Nguyên, Bảng Nhãn cùng với Thám Hoa lang!

Nhân tài như vậy, lúc trước tại sao lại bị Chi Quốc Công phủ không biết xấu hổ đoạt đi!

Lại vừa suy nghĩ tới Diệp Thủ Nghĩa mấy năm nay sủng ái thê nữ, hậu trạch thanh tịnh, vô số người năm ấy đều là mẫu thân, giờ đây ngoại tổ mẫu nhìn bản thân nữ nhi bây giờ đã có hài tử mà bóp cổ tay thở dài...

Phu quân tốt như vậy tại sao lại bị Chi Thanh không biết xấu hổ kia đoạt đi chứ!

Vô số từng khuê các thiếu nữ, giờ đây đã là mẫu thân nhìn phu quân bên cạnh đã muốn trọc đầu bụng bự.. gân xanh trên trán nhảy không ngừng.

Công công( cha chồng) tốt như vậy như thế nào liền không sinh ra một đích tử chứ...!

Vô số khuê các thiếu nữ ngóng trông nhìn về hướng Chi Quốc Công phủ, hận không thể từ trong bụng Chi Thanh lập tức nhảy ra một thiếu gia cùng Diệp Thủ Nghĩa giống nhau như đúc, qua mười lăm tuổi còn chưa đính hôn.

Tuy rằng hoàng đế nói câu kia, ý tức hàm xúc trong lúc đó không rõ, khen chê không biết, nhưng thanh danh Diệp Thủ Nghĩa cũng càng lúc càng cao, trong kinh tất cả mọi người cũng đều nghĩ tới Hoàng thượng nói một câu như vậy rõ ràng cho thấy khen người, một câu này sao lại mắng vị mỹ mỹ Thám Hoa Lang vừa tuấn tú lại có năng lực lại cao kiết không ham địa vị cao chứ!

Toàn bộ nữ nhân kinh thành, mặc kệ già trẻ, đều lại vì mỹ Thám Hoa điên cuồng, mà độ điên cuồng này lấy tốc độ đáng sợ lan tràn đến thành trì phụ cận, lại lan đến thành trì lân cận ....

Không đến một tháng thời gian, liền truyền khắp toàn bộ Đại Tiêu, Diệp Thủ Nghĩa cũng nhảy lên đứng đầu sĩ tử, thiên hạ tất cả học sinh đều nhìn lên, mơ hồ thành thủ lĩnh sĩ lâm, là người đại biểu lưu truyền cho công minh liêm khiết.Đương nhiên đây đều là nói sau...

Ngay hôm đó tin tức truyền đến trong tai Chi Thị, Chi Thị liền dựa vào đầu giường yên lặng rơi lệ, Đao ma ma nơi nào đoán được tâm tư của nàng, rơi vào đường cùng chỉ có thể đi thỉnh Diệp Thanh Thù.

Diệp Thanh Thù vội vàng đuổi tới Thính Trúc uyển, liền thấy Chi Thị đã ngừng khóc, vừa vặn được Ngọc Lan hầu hạ dùng cháo gan heo, Diệp Thanh Thù thấy liền kinh ngạc mày nhíu lại.

Chi Thị bình thường ăn cực ít, một ngày ba bữa cũng không nhất định có thể ăn như bình thường, huống chi thời điểm này, huống chi vừa thấy liền biết chén cháo gan heo toàn mỡ này.

Chi Thị ngẩng đầu, khuôn mặt vẫn trắng bệch như trước nhưng ánh mắt lại trong trẻo mà yên tĩnh, còn nhiều hơn một ngọn lửa, tên là ngọn lửa hy vọng, tuy nhỏ, tuy yếu ớt, tuy chập chờn không yên, lại làm cho người khác liếc mắt nhìn liền không thể xem nhẹ được.

Diệp Thanh Thù không nhịn được cười một tiếng, "Cháo này thật thơm, còn hay không?"

Ngọc Lan không ngừng gật đầu, phân phó tiểu nha đầu đi mang lên một chén, Diệp Thanh Thù liền ngồi xuống đối diện Chi Thị, "Mẫu thân hôm nay cảm thấy có tốt một chút ít không?"

Chi Thị gật đầu, do dự một hồi vẫn là mở miệng nói, "Hôm nay phụ thân con vào triều hướng Hoàng thượng thỉnh phóng ra ngoài, phỏng chừng nhiều nhất sang năm qua tết liền sẽ rời kinh thành, con có cái gì muốn mua sắm, hoặc nghĩ cáo biệt tỷ muội cũng nên sớm chuẩn bị đi."

Hơn mười năm qua, nàng chưa bao giờ chủ động cùng Diệp Thanh Thù nói chuyện qua, nói lại là nhiều việc nhỏ như vậy, hết sức không có thói quen, ngữ khí nghiêm túc băng lãnh, vừa nghe còn tưởng rằng nàng lại đang trách cứ Diệp Thanh Thù.

Ngọc Lan thấy thế vội muốn giải thích, Diệp Thanh Thù đã gật đầu nói, "A Thù hiểu rồi, sắp vào hạ, Mợ đang hỏi chuyện quần áo mùa hè, chờ ngày mai Mợ nhàn rỗi, A Thù và Mợ cùng đi giúp mẫu thân chọn lựa xiêm y vải vóc được không?

Chi Thị chần chờ gật gật đầu, Diệp Thanh Thù không ngừng cố gắng, "Không bằng lại thuận tiện tuyển chút trang sức, Mợ nói A Thù cũng sắp mười tuổi rồi, không thể lại mang trang sức của tiểu cô nương, muốn sớm chuẩn bị."

Chi Thị ánh mắt rơi xuống chuỗi hạt châu san hô trên đầu Diệp Thanh Thù, gật đầu.

Diệp Thanh Thù mục đích đạt thành, cùng Chi Thị ăn một chén cháo gan heo, lại đỡ nàng ở trong phòng đi lại vài vòng, thấy nàng mệt mỏi, ngay ngắn cáo lui rời đi.

PS: Nhìn đến có các bạn đang hỏi nam chủ là ai, hắc hắc, các ngươi nghĩ đến các ngươi hỏi, ta liền sẽ trả lời sao? Các ngươi cho rằng ta sẽ buông tha chuyện các ngươi đều không biết, chỉ một mình ta biết là vui sướng nhất sao? o(╯▽╰)o

Vẫn là câu nói kia, tăng thêm tăng thêm càng tăng thêm, cảm tạ các bạn sưu tầm cùng đề cử a, cảm tạ thư hữu...

╮(╯▽╰)╭

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro