Chương 81-82

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 81: Củ Cà rốt ướt át.

Vô luận thiếu niên này phong nghi như thế nào, chỉ bằng tiếng "A Chiêu ——" kia, cùng với câu "Xem ra mỹ mạo của bản thế tử lại càng hơn trước, ngay cả tiểu cô nương bảy tám tuổi thấy bản thế tử cũng ngưỡng mộ đến chảy máu mũi a~." kia của hắn, Diệp Thanh Thù đã ở trong lòng nghĩ đem hắn trói lên đánh bảy tám chục roi.

"A ——" Chi Kỳ Ý cao giọng kêu lên.

Cho nên hóa so với hóa phải ném, đồng dạng một chữ 'A' thiếu niên kia nói lại khiến cho người ta nghe vào lỗ tai đều mềm mại, mà Chi Kỳ Ý kêu lên chỉ có thể làm cho lỗ tai người ta muốn điếc a!

"Béo A Sửu chảy máu! Người đâu mau tới! Kêu Từ Thái Y! Nhanh!"

Lúc này Chi Kỳ Hoa cũng được Thạch Nghiễm đẩy đến trước, thấy Chi Kỳ Ý gấp gáp vây quanh Diệp Thanh Thù không ngừng nhảy cẫng lên, nhưng ngay cả một chiếc khăn cũng không biết đưa qua.

Mà Diệp Thanh Thù thì mặt đầy lạnh lùng tay che mũi hai mắt rũ xuống, không biết nghĩ cái gì, máu tươi từ trong khe mũi nhuộm đỏ ngón tay, từng giọt từng giọt rơi xuống.

"A Thù, nhanh ngửa đầu lên! Phương Thảo, lấy khăn cho cô nương che mũi!"

Diệp Thanh Thù theo bản năng ngẩng đầu lên, vừa vặn cùng đôi mắt thiếu niên kia nhìn xuống, bốn mắt vừa vặn đối mặt.

Lưu quang dật thải!

Diệp Thanh Thù nhắm chặt mắt, có chút trì độn, hôm nay nàng xem như kiến thức được mở rộng, lưu quang dật thải cái thành ngữ ở phố lớn đường cái phóng tới đôi mắt lại loại hào quang lấp lánh kỳ tích, để cho người bây giờ có thể thán phục cổ nhân trí tuệ, có thể viết ra chữ vô cùng đơn giản như vậy, lại có thể ôm bốn chữ nhật nguyệt lưu quan tới.

Tướng mạo dáng dấp như thế, lại tự xưng bản thế tử, chỉ có kinh thành đệ nhất hoàn khố, đích tử duy nhất của Hoa Quốc Công phủ thế hệ này, Hoa Thiều.

"Cô nương, chiếc khăn."

Diệp Thanh Thù nhận lấy khăn, liền che lại mũi, Phương Thảo tiến lên đỡ cánh tay trái của nàng: "Cô nương, nô tỳ đỡ người đi vào bên trong lau mặt nhé?"

Diệp Thanh Thù vẫn duy trì tư thế ngửa đầu được Phương Thảo đỡ vào phòng Chi Kỳ Hoa sinh hoạt hàng ngày, Chi Kỳ Ý vừa dặm chân, oán hận trừng mắt người khởi xướng: "Ngươi vừa tới liền không có chuyện tốt!"

Nói xong vội vàng đi theo, người khởi xướng hướng Chi Kỳ Hoa nhướn mày cười, quả nhiên là ngàn vạn phong nghi, "Chúng ta cũng đi nhìn một chút?"

"Không ——."

Nhìn bóng dáng hắn lưu loát xoay người, bước nhanh rời đi, Chi Kỳ Hoa yên lặng nuốt xuống chữ 'cần' chưa kịp phun ra, mà thôi, cùng hắn ta nói cái gì quy cũ cấp bậc lễ nghĩa cái gì cũng là lãng phí, dù sao A Thù còn nhỏ, không có gì đáng ngại.

Chi Kỳ Hoa vào phòng thì máu mũi trên mặt Diệp Thanh Thù đã muốn ngừng lại, mặt rửa sạch, ngay ngắn hành lễ: "A Thù gặp qua Hoa thế tử, lúc nãy A Thù thất lễ, thỉnh thế tử thứ lỗi."

Hoa Thiều chợt nhíu mày, cười phá lệ phong tình vạn chủng, "Bản thế tử nghe nói, kinh thành tiểu cô nương tiểu tức phu, từ ba bốn tuổi, đến ba bốn mươi tuổi, đều ngưỡng mộ dung mạo của bản thế tử, nghĩ hết biện pháp muốn vụng trộm thấy bản thế tử, bởi vậy bản thế tử không có nhận ra người nào hết, quả nhiên ——."

Hắn lời còn chưa dứt liền thấy Diệp Thanh Thù mặt không chút thay đổi đem chiếc khăn vừa mới dính máu nhét vào trong tay hắn: "Đúng a, bổn cô nương ngưỡng mộ mỹ mạo của Hoa thế tử đã lâu, tín vật đính ước này thỉnh thế tử cất kỹ."

"—— không sai ——" Hoa Thiều gian nan phun ra hai chữ còn lại, nhìn nhìn chiếc khăn dính máu trong tay, không biết có dính nước mũi hay không, lại xem vẻ mặt chủ nhân chiếc khăn môi như cánh hoa chúm lại không thể nói rõ là có tư sắc.

Nhịn hồi lâu, rốt cục vẫn là nhịn không được, mạnh mẽ đem chiếc khăn cầm trong tay ném ra ngoài thật xa, lớn tiếng hô lên: "Còn đứng ngây đó làm gì, còn không mau đổ nước hầu hạ bản thế tử rửa tay, không được, bản thế tử muốn tắm rửa, tắm rửa!"

Hắn vung tay nhảy cẫng lên, biểu cảm trên mặt như đang ăn táo mà nuốt mất nữa con sâu lông, chỉ có thể đối với nữa con sâu lông kia vẫn uống éo người mà buồn nôn, nơi nào còn có nữa phần khí độ phong tình mới vừa rồi.

Diệp Thanh Thù mắt lạnh nhìn qua, nghe đồn Hoa thế tử thích khoe khoang dung mạo, không thể nhẫn nhịn trên người có nửa điểm dơ bẩn gì đó, nếu mà dơ bẩn này là vì nam tử hoặc nữ tử không xinh đẹp, vậy lại càng tỏa ra không thể nhẫn nhịn, nàng cũng muốn nhìn thử một chút a.

Chi Kỳ Ý há to miệng, xem xem Hoa Thiều, lại xem xem Diệp Thanh Thù, lại xem xem Hoa Thiều, lại xem xem Diệp Thanh Thù.

Hoa Thiều được nô tỳ xinh đẹp bên người hắn hầu hạ đổi hết hai mươi lần nước hoa lộ cùng nước ấm, ước chừng rửa tay gần hết nửa canh giờ, lại dùng hai mươi chiếc khăn sạch sẽ trắng như tuyết, phiêu tán hương mai lau hết nửa canh giờ.

Chi Kỳ Ý liền vẫn duy trì động tác xoay đến vặn vẹo nửa canh giờ, cuối cùng ánh mắt thẳng tắp dừng ở trên mặt Diệp Thanh Thù, trong mắt hào quang liền nổi lên.

Kia, chính là ánh mắt sùng bái chói rọi a.

Hoa Thiều dùng hết hai mươi chiếc khăn tay đến chiếc cuối cùng, mới thở hắt ra, đối chiếu với ánh mặt trời tỉ mỉ đánh giá tay mình, tay hắn thon dài đều đặn, trắng nõn trau chuốt, không có nốt chai, ngay cả da sẫm màu đều không thấy một tí xíu nào, dưới ánh mặt trời phảng phất như trong suốt vậy.

Nói là tay ngọc cũng có chút ủy khuất đôi tay này, nếu cứng rắn muốn nói đôi tay này là bằng ngọc, đôi tay ngọc này tuyệt đối là mảnh ngọc hiếm có nổi danh nhất, cùng ngọc bích có thể sánh vai cùng nhau.

Diệp Thanh Thù ngửa đầu trợn to hai mắt, gương mặt ngưỡng mộ, "A Thù đã sớm nghe nói thế tử Hoa Quốc Công dung mạo vô song, ăn mặc thưởng thức tại kinh thành càng là đứng đầu, ngay cả các nương nương trong cung đều không bằng."

Hoa Thiều từ trong tay mỹ tỳ tiếp nhận cây quạt phiến ngà voi soạt một tiếng mở ra, cẩn trọng cười đắc ý: "Đều là chút hư danh, hư danh ..."

"Tựa như hôm nay thế tử xuyên bộ áo choàng cao cổ màu vàng cam này, nếu nam tử khác mà mặc, không phải có vẻ ẻo lả, liền nhất định có mấy phần mị tục. (quyến rũ dung tục)

Mà Thế tử mặc vào lại có một phong tư khác a, xứng với thế tử chụp tóc phỉ thúy oánh nhuận như cỏ hoa mùa xuân trên búi tóc, quả nhiên là tuyệt diệu a, làm cho cả người thế từ nhìn giống như ——."

Diệp Thanh Thù nói đến đây dừng lại, Chi Kỳ Hoa mỉm cười, "Giống cái gì?"

"Liền giống củ cà rốt vừa mới rút ra từ trong bùn đất, tươi đẹp ướt át chọc người thèm nhỏ dãi a!"

"Củ cà rốt!" Chi Kỳ Ý chỉ vào Hoa Thiều ha ha cười lớn.

"Quả nhiên giống! Cũng không phải là một cũ cà rốt ướt át tươi đẹp sao!"

Khuôn mặt tuấn tú của Hoa Thiều mỉm cười cứng đờ, Chi Kỳ Hoa cúi đầu nhẫn cười, Thạch Nghiễn nhanh chóng cúi đầu, mới che mặt không nhịn được tươi cười.

Chỉ có Diệp Thanh Thù cùng Phương Thảo như cũ vẫn là trấn định thong dong, trên mặt ngay cả một tia ý cười đều không hiện.

Lão tổ tông của Hoa Quốc Công phủ cùng Chi Quốc Công phủ năm đó một võ một văn, cộng đồng phụ tá Thái tổ hoàng đế đánh hạ thiên hạ, thiên hạ sơ định sau, hai người đồng thời thụ phong Quốc công, ân huệ che chở con cháu thừa kế suốt đời.

Hơn một trăm năm đi qua, Chi Quốc Công phủ dần dần nhân đinh đơn bạc, Hoa Quốc Công phủ lại vừa vặn tương phản, con cháu xum xuê, mà hơn phân nửa đều thành tài, càng hưng thịnh phồn vinh.

Đến thế hệ của Tổ phụ Hoa Thiều, kim thượng Tổ phụ Đức Võ đế tại vị, Đức Võ đế một lòng muốn kiến công lập nghiệp, chinh chiến khắp nơi, Hoa Quốc Công phủ tổ tôn ba đời không biết tại bên trong chiến dịch lớn nhỏ tổn thất biết bao nhiêu con cháu tráng niên khỏe mạnh.

Đức Võ đế lúc cuối đời dụng binh lần cuối cùng chính là đối với người Hồ trên thảo nguyên đã từ từ hưng thịnh lên, biết được chính mình đại nạn sắp buông xuống, Đức Võ đế một lòng muốn tại trên sách sử lưu danh vạn thế, tập hợp tất cả binh lính toàn nước tấn công người Hồ.

Đánh đến nửa đường lại tin vào lời gièm pha, cho rằng người Hoa gia muốn dẫn binh đến Quan ngoại ôm binh tự lập, mười tám đạo thánh chỉ bức bách tất cả các con cháu Hoa gia, bất luận chức quan lớn nhỏ, mệnh lệnh toàn bộ trở về kinh thành.

Hoa Lão quốc công lúc đó không còn cách nào, chỉ phải đem chiến sự an bài thỏa đáng, chính mình mang theo con cháu cùng đệ tử trong tộc trở về kinh.

Không nghĩ tin tức để lộ ra, còn chưa tới Ngọc môn quan, liền bị mấy ngàn người Hồ bao vây, Hoa Lão quốc công cùng bốn nhi tử, chín người tôn tử, hơn ba mươi đệ tử Hoa thị, cùng với hai trăm thân vệ toàn bộ chết trận.

Chương 82: Hoa Quốc Công phủ.

Tin tức truyền tới kinh thành, cả nước ồ lên, khắp nơi đều là khiển trách Đức Võ Đế không có khả năng kham nổi làm vua, quan ngoại võ tướng binh lính càng là người người đằng đằng sát khí tuyên bố muốn xông đến kinh thành giết hôn quân.

May mà lúc ấy Thái Tử, sau này Đức Nhân hoàng đế lại rất có thủ đoạn, đi suốt đêm đến Ngọc Môn quan, cũng tạo áp lực đè lại tướng sĩ quan ngoại.

Đức Nhân hoàng đế tự mình thay người Hoa gia khoác áo để tang, một đường hết sức tôn vinh đem di cốt mọi người Hoa gia nghênh đón trở về kinh thành, khuyên bảo Đức Võ Đế thoái vị làm Thái Thượng hoàng.

Chính mình kế vị cưới đích nữ ở góa của Hoa Lão Quốc công làm Hoàng hậu, cũng hứa hẹn nếu Hoa Thị sinh hạ hoàng tử lập tức lập làm Thái tử.

Lấy Hoa thị ở góa làm hậu, lại hứa hẹn sinh hạ hoàng tử tức làm Thái tử, có thể nói là ân sủng thật lớn, tân quân dựa vào điều này khó khăn lắm ngăn chặn cục diện, đúng lúc ngăn lại một lần khuynh quốc nguy hiểm .

Chỉ ở giữa cuộc chiến này, Hoa thị thanh niên khỏe mạnh cơ hồ toàn bộ bị diệt, Hoa thị một nhà tất cả đều là quả phụ, Hoa quốc công phủ đích tử chỉ còn có tôn tử nhỏ nhất của Hoa Lão quốc công, tức là tổ phụ của Hoa Thiều, Hoa Cảnh.

Lúc ấy Hoa Cảnh tuổi mới mười một, lại từ nhỏ thể nhược, ngay cả tập võ đều chưa từng học, trên căn bản không ra chiến trường được.

Hoa Cảnh tuy tại trong một hồi đại nạn còn sống sót, cùng phụ huynh vũ dũng hùng trắng lại không giống nhau, văn không được võ cũng không xong, cả ngày chỉ thích ngắm hoa đùa chim.

Ở lúc mười sáu tuổi khi đi Giang Nam du ngoạn, nhìn trúng một nữ tử thương hộ, liền nâng đại kiệu cưới hỏi đàng hoàng nghênh đón trở về Hoa Quốc Công phủ, tức là tổ mẫu của Hoa Thiều, càng thành trò cười của người trong thiên hạ.

Hoa Cảnh lại không để ý chính mình thành trò cười, đối với tổ mẫu Hoa Thiều trăm loại săn sóc vạn loại trìu mến, hậu viện một thiếp thị thông phòng đều không có.

Tổ mẫu Hoa Thiều sinh ra một trai một gái, Nhi tử tức là phụ thân của Hoa Thiều, tại Hoa Thiều vừa tròn tuổi lại bệnh không dậy nổi.

Nữ nhi tức là thân mẫu của An vương, Hoa Quý phi, tại thời điểm An vương gặp nạn vì thương tâm quá độ, nôn ra máu mà chết.

Tổ mẫu của Hoa Thiều đau lòng nhi nữ chết yểu, bệnh không dậy nổi, bất quá hơn một năm sau cũng buông tay mà đi, Hoa Quốc Công phủ tuy vinh sủng không ngừng, giờ đây lại chỉ còn lại lớn tuổi thể yếu Hoa Quốc Công Hoa Cảnh, một chi dòng độc đinh Hoa Thiều, cùng với mẫu thân Hoa Thiều quả phụ Ninh thị.

Một đời cường thịnh Hoa Quốc Công phủ điêu linh thành bộ dáng bây giờ, không thể không nói không làm người ta thổn thức, mà ba ngàn mẫu một dòng độc đinh Hoa Thiều tự nhiên bị toàn bộ Hoa Quốc Công phủ xem như trân bảo hiếm có.

Nghe nói Hoa Thiều sinh non cơ thể cũng yếu ớt, cả ngày thiên tài địa bảo cung cấp nuôi dưỡng mới khó khăn lắm nuôi lớn được, nhưng vẫn là ba ngày bệnh nhẹ, năm ngày bệnh nặng, cả ngày ăn dược còn nhiều hơn ăn cơm.

Vì Hoa Thiều ốm yếu nhiều bệnh, Hoa Cảnh cùng Ninh thị cũng không dám để hắn tập võ, lại không dám gò bó hắn đọc sách, văn không thành võ cũng không xong, dần dần dưỡng thành tính tình phong lưu nuông chiều.

Ưu điểm duy nhất chính là hắn lớn lên vô cùng đẹp mắt, so với Hoa quý phi năm đó, nổi bật xuất sắc hơn mấy phần.

Vì thế mà cực kỳ yêu quý dung mạo của mình, nghe đồn hắn mỗi ngày tiêu tốn ít nhất là hơn hai canh giờ chỉ để tắm rửa. Mỗi ngày sáng tối đều dùng hương lộ nước ấm tới tới lui lui tẩy hơn mười lần, lại dùng sữa mới nhất ngâm hơn nửa canh giờ.

Thời điểm ngâm còn dùng trân châu thượng đẳng nhất nghiền thành phấn đắp lên mặt và tay, lại dùng nước hương lộ tẩy qua mười lần, để bảo dưỡng dung nhan.

Ngày thường càng là lấy mỹ mạo phong lưu mà tự đắc, bên người ngay cả nha hoàn quét rác đều yêu cầu dung mạo tú lệ, dáng người yểu điệu.

Từ mười hai tuổi liền đi khắp nơi xem xét mỹ nhân thu phòng, đến bây giờ hơn mười tám tuổi đã muốn thu hơn năm mươi mỹ nhân, một phủ Hoa quốc công vốn lạnh lùng liền lặp tức trở nên náo nhiệt dưới một mái nhà.

Đức Chiêu Đế coi như là dượng của Hoa Thiều, gặp đứa cháu duy nhất này thật sự quá kỳ cục, liền đem hắn ném cho An Vương, biểu ca của hắn làm thư đồng.

Nói là làm thư đồng, cũng là không trông cậy vào hắn có thể đọc được bao nhiêu sách, chỉ hy vọng hắn trầm ổn có thể để cho An Vương gò bó Hoa Thiều ít nhiều, không để cho hắn quá mức kỳ cục.

Mà một thư đồng khác của An vương lại chính là Chi Kỳ Hoa.

Hoa Thiều làm thư đồng của An vương, vừa mới bắt đầu còn mỗi ngày cùng An vương cùng đi nghe Thái Phó đọc sách, làm bộ ở bề ngoài một chút, thời gian dài, ngay cả bề ngoài đều lười làm.

Mượn việc thân thể không tốt, ba ngày thì hai ngày phơi lưới, càng là thường xuyên ra khỏi kinh thành, 'Ngắm phong cảnh' xung quanh, kỳ thật lại là vơ vét mỹ nhân bốn phía.

Ngày An vương gặp chuyện không may, Hoa Thiều bởi vì vừa tìm được một mỹ nhân nên đã nhiều ngày không đi Hoàng cung đọc sách, mà chỉ có Chi Kỳ Hoa luôn thận trọng cẩn thận làm bạn bên người An Vương.

An vương vô ý rơi vào trong hồ băng, Chi Kỳ Hoa liền nhảy xuống cứu, cùng An vương song song đông lạnh tàn phế hai chân.

An Vương phi đang mang thai chợt nghe tin dữ, kinh hách liền một thi hai mệnh, Hoa quý phi không chịu nổi đả kích, hương tiêu ngọc vẫn, Hoa Thiều lại bởi vì lười biến mà tránh được một kiếp này...

Một đoạn chuyện cũ này, kinh thành cơ hồ không người không biết, nói mấy năm vẫn hưng trí bừng bừng như trước, nói xong lời cuối cùng không khỏi cảm thán một câu thiên ý trêu người, nhưng Diệp Thanh Thù lại biết tình hình thực tế lại khác xa không giống như mặt ngoài đơn giản như vậy ——

Gương mặt tuấn tú của 'Cà rốt mới vừa thu hoạch' đều tái xanh, nhưng vẫn cố gắng làm ra bộ dáng phong lưu phóng khoáng, phe phẩy cây quạt cười ha hả nói: "Biểu muội này của Chi huynh thật là thông minh khả ái, thông minh khả ái a!"

Hoa thế tử đối với mỹ nhân luôn là đặc biệt khoan dung, cho dù mỹ nhân này vẫn chỉ là oa nhi còn đang thay răng a.

Diệp Thanh Thù kéo lại một thành, thật tốt liền thu, lại phúc thân hành lễ: "Thế tử, biểu ca, A Thù cáo lui trước."

Chi Kỳ Hoa gật đầu, "Như Ý, đệ cùng A Thù cùng trở về đi, ta chậm chút lại sẽ đi thỉnh an Tổ mẫu."

...

...

Chi Kỳ Ý đối với chuyện Diệp Thanh Thù dễ dàng liền đánh bại tên đáng ghét Hoa Thiều mà hắn nhìn không vừa mắt lâu nay liền vo cùng hưng phấn, một đường lải nhải nói chuyện, Diệp Thanh Thù mặc hắn nói, ngẫu nhiên đáp lại hai câu, vì thế Chi Kỳ Ý càng nói càng hăng say.

Đến của Vinh An Đường, Diệp Thanh Thù ngừng cước bộ, hạ giọng nói, "Như Ý, chuyện này cũng không thể để cho Ngoại tổ mẫu cùng Mợ biết, bằng không chúng ta khẳng định muốn chịu phạt, ngươi một hồi đừng tiết lộ ra?"

Chi Kỳ Ý vỗ một cái lên bộ ngực nhỏ gầy kia của hắn: "Yên tâm! Ta lại không ngốc, sẽ không nói lung tung !"

Diệp Thanh Thù trợn trắng mắt, có thể nói ra lời nói này hơn nửa cũng cách ngốc không xa.

Hai người vào Vinh An Đường, quả nhiên không hề đề cập tới chuyện mới vừa rồi, chỉ nói Chi Kỳ Hoa có khách, bọn họ ở cửa nhìn một chút liền trở lại.

Không lâu liền đến giờ ăn trưa, hai người cùng Chi Lão phu nhân dùng cơm, Chi Kỳ Ý trở về sân của mình, Diệp Thanh Thù hầu hạ Chi Lão phu nhân nghỉ ngơi, mình ở cửa ngăn ngủ lại.

Tổ tôn hai người ngủ trưa xong, Diệp Thanh Thù cùng Chi lão phu nhân đi hoa viên dạo một vòng, nhìn sách, cũng đã đến thời gian buổi tối.

Chi Lão Quốc Công cũng trở về nội viện, phân phó kêu lên người một nhà ăn bữa cơm đoàn viên, sau khi ăn cơm xong, mọi người tụ cùng một chỗ uống trà nhàn thoại, nhìn canh giờ không còn sớm, từng người cáo lui, Chi Lão Quốc Công lại đơn phương lưu lại Diệp Thanh Thù.

Chi Lão Quốc Công buổi tối đơn giản uống mấy chén rượu nhạt, cùng ánh nến chập chờn, sắc mặt hồng nhuận tinh thần khỏe mạnh, ngắm khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Diệp Thanh Thù, cười thở dài: "A Thù cũng đã trưởng thành rồi."

Diệp Thanh Thù ngọt ngào cười, "A Thù trưởng thành, ông ngoại cũng vẫn còn trẻ nha!"

Chi Lão Quốc Công bật cười, lại than một tiếng, nghiêm mặt nói, "A Thù, con từ nhỏ liền trí tuệ, cũng rất có chủ kiến, phụ thân con thường nói với ta, không đành lòng gò bó con, miễn cho ngược lại làm trễ nãi con, chỉ là con cần nhớ kỹ, cứng quá lại dễ gãy, mềm mại không bại, con còn nhỏ, bộc lộ tài năng, một ngày nào đó sẽ thua thiệt."

--

--- Đã dịch gần phân nữa truyện nhưng vẫn chưa beta xong, lại qua thêm 1 năm aizzz cái hố này sâu quá a.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro