CHƯƠNG 55

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Lúc này tôi nghe tiếng mọi người gọi tên của tôi, tôi không phân biệt được ai đang gọi tôi, giọng nam giọng nữ cứ xen lẫn vào nhau, hình ảnh bắt đầu mờ nhòa, cảm giác mọi người lây tôi thật mạnh để tôi tỉnh dậy, cảm giác có ai đó đang nhấc bổng người tôi lên đặt lên tấm nệm, rồi có người đẩy tôi đưa tôi đi đâu đó thật nhanh, mắt tôi cứ lim dim khi thấy mập mờ hình ảnh của Jihyo, Bambam và Mina. Tôi cảm thấy đau nhói ở bụng rất nhiều, đau đến mức tôi nghĩ mình sẽ không chịu nổi và vượt qua cơn đau đớn này. Có một ánh sáng mạnh đập vào mắt của tôi, tôi như người mất đi cảm giác, sao bây giờ tôi không còn thấy đau nửa. 

  Cảm giác của tôi bây giờ rất rất lạ, cảm giác thân thể mình nhẹ như tựa lông hồng, thậm chí nó có thể bay lên khỏi mặt đất. Và tôi đang bắt đầu bay lên thật nhẹ nhàng, tôi bước đến góc tường khi quay lưng lại thì thấy các bác sĩ nháo nhào,. Coi mắt của tôi, cứ như đang cố gắng cứu sống tôi vậy. CỨU SỐNG? Tôi chết rồi ư? không thể nào? Sao tôi có thể chết được chứ! Cái quái gì đang diễn ra vậy nè. 

  _“ Thưa bác sĩ bệnh nhân đang bị giảm nhịp tim?” 

  _“ Mau dùng điện để kích tim của bệnh nhân mau lên” - thân thể của tôi giật nảy lên khi hai bác sĩ cho hai vật gì đó chạm vào người tôi   “Tăng lên 200” - thân thể tôi giật thêm một lần nữa 

  _“ Bác sĩ ơi bệnh nhân mất máu khá nhiều” 

  _“ Anh đến ngân hàng máu lấy máu đến đây” 

  _“ Vâng ” 

  Hình như tôi chưa chết mà tôi đang sắp chết! Tôi đến gần cơ thể của mình, muốn nhập vào lại nhưng có lực gì đó cứ đẩy tôi ra khỏi thân thể của tôi. 

  _“ Bác sĩ ơi … máu A của anh ấy hết rồi” 

  _“ Sao! Tôi sẽ ra nói với người nhà của anh ấy” 

  Mọi người ở bên trong cố gắng giữ cho nhịp tôi đập. Tôi nhìn máy đo tim nhịp tim của tôi đập rất yếu, tôi lấy tay đập cái máy nhưng bàn tay của tôi lại xuyên qua nó. Tôi cảm thấy bất bình tỉnh trước tình hình như thế này. Tôi thấy Mina chạy ào vào bên trong, nước mắt dàn dụa, Mina nhìn tôi nằm trên bàn mổ với trái tim đang đập yếu dần yếu dần đi. 

  _“ Xin hãy cứu anh ấy, bác sĩ hãy lấy máu của tôi mà truyền cho anh ấy” - Mina cầm lấy tay của mình đưa trước mặt bác sĩ. 

  _“ Chúng tôi sẽ đo huyết áp của cô rồi mới tiến hành lấy máu được” 

  Mina được đưa vào phòng đưa huyết áp. Chỉ năm phút sau, tôi nghe tiếng la hét của Mina phát ra từ căn phòng đó. 

  _“ Lấy máu của tôi đi, tôi van bác sĩ” - Mina quỳ xuống cầu xin 

  _“ Tôi không thể lấy được, huyết áp của cô hiện tại bị thấp hơn, nếu lấy cô sẽ bị nguy hiểm” 

  _“ Tôi muốn đổi mạng của mình cho anh ấy” 

  _“ Chúng tôi không thể làm như vậy được” - người bác sĩ nhìn tôi nằm trên giường và nhìn lấy Mina _“ Như vậy khác nào chúng tôi gián tiếp giết chết cô” - người bác sĩ khụy xuống để đỡ Mina  đứng dậy. 

  _“ Bác sĩ ơi … tim của anh ấy ngừng đập” - người trợ giúp bác sĩ nói lớn 

  _“ Mau dùng máy trợ tim mau lên” - người bác sĩ đứng dậy dùng hai thứ máy có mặt kim loại xoa chất gì lên đó, sau đó ấn vào ngực của tôi, xung điện truyền vào người tôi giật nẩy người lên.

  Lần thứ nhất máy đo nhịp tim của tôi là một đường thẳng, lần thứ hai cũng như vậy… và lần thứ ba. Căn phòng lúc này im lặng, bác sĩ lắc đầu, tay buông xui vì không thể cứu tôi thêm được nữa. Linh hồn tôi đứng trơ ra đó, tôi chết rồi sao? Không thể như vậy được? Tôi không thể để em lại trên thế gian này một mình như vậy được. Tôi cố gắng chui vào lại thân xác của mình nhưng có lực đẩy cực mạnh, đẩy tôi ra khỏi thân xác đó. 

  Lúc này mọi người cùng ào vào phòng mổ bất chấp sự can ngăn của y tá. Họ thấy tôi được phủ bằng tấm vải trắng, Bambam bụm miệng không khỏi xúc động khi thấy tôi nằm đó, Jihyo chạy đến chỉ biết ôm lấy Mina, cả hai cùng khóc. Còn tôi đến gần bên họ tôi cố gắng hét lên rằng _“Anh nè Mina, em nhìn thấy anh không?”- Nhưng sao không ai nghe tôi nói gì hết? Sao không ai nhìn thấy tôi. Tôi bây giờ đã trở thành người vô hình mất rồi, tôi khóc cho chính bản thân tôi, sao tôi không được tồn tại ở thế giới này thêm lâu nữa, để tôi có thể chăm sóc lo lắng yêu thương em chứ. 

  Mina đứng dậy lau nước mắt, hít thở thật sâu, đối diện với sự thật tôi không còn trên đời này nửa, em bước đến tôi chỉ vài bước nhưng sao thấy nặng nề quá, em mở tấm khăn trắng đang phủ mặt của tôi. Gương mặt của tôi đang tái dần, tái dần đi. 

  _“ Jeongyeon” - em đang gọi tên của tôi, tay em nắm lấy bàn tay của tôi, tôi cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay em truyền qua bàn tay tôi _“ Anh đang ngủ phải không? Anh thức dậy đi, anh hứa anh luôn ở bên cạnh em mà, sao bây giờ anh lại thất hứa như vậy chứ, em ghét nhất trên đời này là những người thất hứa anh biết không? Em nói mà anh không trả lời em, sao anh cứ nằm ngủ hoài vậy?”- giọt nước mắt của em rơi trên má của tôi. Tôi đứng bên có thể cảm nhận được nước mắt, tôi lấy tay chạm vào giọt nước mắt đó, giọt nước mắt đang ở trên ngón tay của tôi. 

  _“Anh tĩnh lại đi, em tin ba sẽ không phản đối chúng ta nữa đâu, đừng vì điều đó mà bỏ em lại đây một mình chứ, anh phải tiếp tục làm gia sư cho em nữa, anh phải chỉ em cưỡi trâu, em muốn đi thả diều ở dưới quê của anh….”- Em ngồi cạnh tôi nắm chặt lấy bàn tay của tôi, cuối gầu đầu trên giường khóc rất nhiều. Căn phòng bây giờ chỉ có nước mắt của em, của tôi và của mọi người. Hạnh phúc mỏng manh thế sao? Khi ngày đầu chúng ta gặp nhau có vẻ như không hợp nhau, nhưng lại có duyên với nhau, chúng ta cùng nhau trải qua những cảm xúc đặc biệt, xuất phát từ trái tim mỏng manh, cùng nhau vượt qua thử thách, khó khăn. Tưởng chừng như chúng ta có thể vượt qua tất cả để có thể đến bên nhau, giờ đây chúng ta chia cắt mỗi người ở một thế giới riêng biệt, không thể nhìn thấy nhau, không thể nói với nhau những lời yêu thương chân thành từ tận trái tim. Giờ đây chỉ giữ cho nhau một khoảng lặng, một nơi cất giữ kỉ niệm, cất giữ tâm hồn đã tổn thương, cất giữ tình yêu vĩnh cửu. 

  Tôi biết tôi có đến gần bên cạnh em thế nào, em cũng không hề biết tôi đang hiện hữu bên em, nhưng tôi vẫn muốn nói điều gì đó, để trái tim tôi không đau như thế này. Tôi đến gần em và ôm lấy em, tôi cảm nhận được hơi ấm từ thân thể của em. 

  _“ Em đừng khóc nữa em nhé, anh vẫn mãi ở bên cạnh em dù anh có chết đi, anh vẫn luôn ở bên em, bảo vệ em, mách bảo em. Anh đã làm mọi cách để có thể về bên cạnh em, hiện hữu bằng một con người bằng da bằng thịt, để em có thể ôm lấy anh thật chặt khi em buồn hay vui, để anh có thể nói chuyện với em, em có thể nghe được giọng nói thật sự của anh,có lẽ chúng ta chỉ có duyên với nhau mà không có nợ. Nhưng dù thế nào đi chăng nửa, anh vẫn muốn em hãy vượt qua chuyện của anh, hãy vui vẻ lên, thấy em vui vẻ trở lại thì anh mới cảm thấy ấm lòng được. Và sau này sẽ có người tốt hơn anh, sẽ yêu thương em nhiều hơn cả anh đã yêu thương em. Hãy sống thật tốt em nhé”.

  Bây giờ tôi biết mình đã chết thật rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro