5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Jung Kook tức giận lắm nhưng cậu cũng phải nén cơn giận trong lòng mà về nhà vui vẻ với ba mẹ.

Tối đó cậu không thể ngủ, một đêm dài trằn trọc

" Đồ tên mất nết, dê xồm... Nhớ tới cái bản mặt của hắn... Aishhh ~ Tức chết đi được! Sờ mông mình nữa!! Khốn nạn! Sao cậu ta có thể giỏi đến như vậy? Tính nhẩm quá nhanh! Người giỏi như mình phải mất đến 5 giây để tính ra mà hắn chưa đến 3 giây ?! Có uẩn khúc gì đây? Con nhà giàu, học giỏi sao? Nếu vậy tại sao hắn là học sinh cá biệt được... Giáo viên nào cũng nói hắn học ngu. Thât sự cái tên Park Jimin đó là con người như thế nào? "

.

.

Sáng hôm sau.

Hôm nay là ngày anh trai bay sang Nhật . Mọi người cùng tiễn anh ấy ra sân bay . Cậu đã khóc khi anh cậu chuẩn bị đi . Ba mẹ , anh hai dỗ dành mãi cậu mới chịu nín . Cậu vì đi học nên ôm tạm biệt anh hai rồi đi luôn . Còn ba mẹ thì ở lại một lát.

.

.

.

.

Jung Kook vác balo trên vai, lửng thửng bước đi trên hành lang như cái xác chết.

- Bé cưng!!_ Jimin từ đâu chạy lại quàng tay qua vai cậu

Jung Kook tức giận, nắm tay hắn bẻ ra sau.

- Á á á!! Bé cưng... từ từ đã!_ Jimin hét lên

- CẬU! Từ nay trở đi tôi cấm cậu đụng vào người tôi!_ Jung Kook trừng mắt nghiến răng nói

- Hehehe ~ Bé cưng dữ quá. Bỏ tay anh ra nào_ Jimin nói

- TÔI KHÔNG GIỠN!_ Jung Kook hét lên

Học sinh đang đi trên hành lang lập tức chạy vào lớp. Đó giờ chưa ai dám lớn tiếng với Park Jimn. Sắp có đánh nhau lớn rồi...

- Ok! Bỏ tay anh ra.

Jung Kook đạp mạnh vào chân Jimin rồi buông tay hắn ra, cậu bước đi.

- Em giỡn mặt với anh sao?_ Jimin xoay xoay cánh tay mình, nhếch mép lầm bầm

Rồi nhanh chóng anh bước theo cậu. Cậu bước vào lớp, lập tức lớp im bặc.

- Ai chưa làm bài tập tự giác đứng lên. Hôm nay tâm trạng tôi không vui._ Jung Kook mặt lạnh tanh, để balo xuống bàn

Jimin bước vào ngang nhiên đi qua cậu rồi ngồi xuống ghế, chẳng buồn đứng lên trong con mắt ngạc nhiên của mọi người.

Các vài thằng con trai khúm núm bước lại chỗ bàn của Jung Kook.

- Bài này khó nên mình chưa làm...

- Vậy thì nhờ Soo Jung chỉ cho mà làm!_ Jung Kook quay lại nhìnbạn lớp trưởng cũ_ Tôi không có tâm trạng giải bài hôm nay.

- Mình biết rồi...

- Kwon Soo Jung! Không được cho bọn họ chép bài nghe chưa!_ Jung Kook gằng giọng

- Ừ... mình... biết..._ Cô bé  gật gù

- Còn ai nữa không?_ Jung Kook nhìn xung quanh

Không ai nhúc nhích, động đậy gì. Chỉ có tên Jimin ngồi vắt chân lên bàn đeo dây phone mà nghe nhạc.

Jung Kook hầm hầm đi lại.

- Làm bài chưa?

- Rồi_ Jimin gật đầu

- Đưa đây, tôi kiểm tra_ Jimin mở balo lấy tập đưa cho Jung Kook

Jung Kook nhìn vào tập đến nỗi muốn lòi con mắt, bài tập đầy đủ và không sai một chữ, một con số nào.

- Bé cưng thấy sao? Anh ngoan rồi nhé!_ Jimin nhếch mép nói

- Tốt!_ Jung Kook bỏ tập xuống rồi bước đi

- Khoan!_ Jimin gọi rồi bỏ chân xuống bàn

- Gì?

- Tối nay nhớ qua nhà anh đó. Tối nay chúng ta sẽ học Văn Học. Em nhớ chứ?

- Uhm.

- Mà hôm qua nhớ anh hay sao mà mắt thâm quần vậy? Hay muốn anh hôn nữa..._ Jimin mỉm cười tiến lại gần cậu

- Tránh xa tôi ra! Và bỏ ngay cái suy nghĩ nực cười đó đi!_ Tay Jung Kook vo thành nắm đấm.

Giáo viên bước vào, cả lớp đứng dậy.

- Về chỗ đi bé cưng _Jimin nói rồi đánh vào mông cậu

Jung Kook liếc anh, hắn dám lợi dụng lúc giáo viên vào mà giở trò. Jimin chỉ mỉm cười rồi đá lông nheo với cậu.

" Đồ đểu! Đồ khốn nạn ! Đồ hâm! "

Ngày học hôm đó vẫn diễn ra như thường lệ, chỉ có khác một điều là Park Jimin không hề ngủ trong giờ học và anh ta đang chép bài đầy đủ. Lâu lâu lại nhìn lên cái lưng gầy gầy phía trên.

" Đùa giỡn với cậu ta như vậy cũng hơi quá. Mình sẽ nghiêm túc một thời gian . Đợi đến khi thích hợp, mình sẽ..."

Một cách nhếch mép đầy âm mưu... Jung Kook chợt cảm thấy lạnh sống lưng.

.

.

.

.

Tối hôm đó

Jung Kook đến nhà và dạy học cho anh ta. Chợt cậu cảm thấy một cảm giác thật lạ lùng...

Jimin hoàn toàn, 100% đang chăm chú lắng nghe cậu giảng bài, không hề "động tay động chân" gì. Anh ta đang học hành nghiêm túc sao?

- Đó là bài văn của tác giả Kim Young Ha. Cậu cần phải nắm những ý này và quan trọng nhất là..._ Jung Kook dùng bút chỉ vào những phần gạch highlight trong tập.

- Uhm... uhm..._ Jimin chống cằm nhìn vào sách và gật đầu.

Sau khi giảng xong, Jung Kook nheo mắt nhìn Jimin nghi ngờ.

- Hôm nay... cậu không uống nhầm thuốc chứ?

- Thuốc gì? Anh có bị gì đâu mà phải uống thuốc.

- Sao cư xử lạ vậy?

- Anh nghiêm túc thì cưng thấy lạ, vậy thôi... anh cư xử như mọi khi nhé!_ Jimin nhếch mép

- Không... không..._ Jung Kook ngồi bật dậy_ Cứ như vậy là tốt nhất rồi!

- Anh đói quá, bé cưng nấu cho anh ăn được không? Ăn xong ta học tiếp_ Jimin đứng dậy đi vào bếp

- Cậu tự đi mà nấu!_ Jung Kook bĩu môi

- Anh không biết nấu. Đó giờ toàn ăn tiệm thôi_ Jimin nhún vai_ Nấu cho anh đi!

 Aishhh!_ Jung Kook bất ngờ về thái độ của Jimin , nhưng cậu cũng phải vào bếp mà nấu

Jimin ngồi ở bàn ăn, chống cằm nhìn cậu.

" Nhìn cái thân hình đó kìa, thật là muốn chạm vào mà. Coi bộ đã bắt đầu dễ bảo rồi đấy. Ngày đó sẽ không xa đâu... Để xem em còn đanh đá được với tôi bao lâu. Bé cưng à! "

Jung Kook bắt đầu cắt thái củ quả, xào thịt và nấu canh. Không phải tự nhiên cậu lại nghe lời hắn mà nấu cho hắn ăn đâu. Chỉ vì cậu cũng đói thôi.

" Không biết tên điên này đang giở trò gì? Tự nhiên ngoan đột suất thế này? Chịu học bài, không quậy phá . Đã vậy còn nghe lời mình nữa chứ ! Hehehehe ~ Chắc tại mình giỏi nên hắn mới như thế. Umma nói đúng, không có việc gì là mình làm không được cả . Kể cả đào tạo cái người cứng đầu này!"

- Woa!! Em nấu thơm quá!_ Jimin ngồi đằng sau khoang tay hít hà

- Khỏi khen. Chỉ cần ăn hết và rửa chén là được rồi_ Jung Kook bắt nồi canh xuống bàn. Cậu mở nắp ra, khói bốc nghi ngút, nồi canh sôi sùng sục, màu sắc rất đẹp

- Sao em nấu ăn giỏi vậy?_ Jimin lấy muỗng múc rồi ăn _Ouch!_ Ôm mỏ la toáng lên

- Cái đồ tham ăn. Phỏng lưỡi là đáng!_ Jung Kook phì cười

Nụ cười dễ thương của cậu và... đây là nụ cười thật sự đầu tiên, khi cậu ở bên cái con người  này.

" Woa ~ Cũng dễ thương đó chứ! "

- Aishh! Tại em nấu ngon quá đó mà. Em học ai vậy?_ Jimin múc thức ăn ra chén

- Umma tôi_ Jung Kook gắp thức ăn

- Em nấu cho anh mỗi ngày được không? Anh sẽ học ngoan và chăm chỉ như hôm nay!_ Jimin mỉm cười

- Không! Tôi không rảnh!_ Jung Kook gắt

- Vậy thì thôi, anh chẳng thèm học nữa đâu! Lớp hạng bét ráng chịu, anh nghỉ học ngày mai_ Jimin nhún vai nói

- Aishh!! Cậu uy hiếp tôi đấy à?_ Jung Kook đập đũa xuống bàn

- Cái này là nhờ vã. Không làm thì thôi_ Jimin vẫn tỉnh bơ nói

- Aishhhh!! Được rồi! Nhưng cậu phải học ngoan, đi học mỗi ngày, không được trốn tiết, làm bài tập đầy đủ và... Không. Được. Đụng. Vào. Người. Tôi! Rõ chưa!_ Jung Kook nói

- Ok! Tùy bé cưng thôi_ Jimin gật đầu và gắp thức ăn cho cậu_ Ăn đi! Nói nhiều quá.

- Bỏ cái từ bé cưng đó đi!_ Jung Kook dằm dằm chén cơm

- Quen rồi! Không đổi được!_ Lại trưng cái mặt tỉnh bơ

Jung Kook cũng bó tay với cái cái người cứng đầu đần độn này.

.

.

.

.

Ngày qua ngày, thành tích học tập của Jimin tốt lên thấy rõ, anh cũng đi học đều và không trốn tiết nữa. Jung Kook vui lắm, cậu tự nhũ với bản thân chỉ cần hết tháng này, lớp cậu được hạng nhất, Jimin vẫn học giỏi như thế cậu sẽ không phải dạy kèm cho anh ta nữa.

Cậu cũng dần quen với cách xưng hô của Jimin , không còn bắt bẻ anh nữa. Jung Kook cũng cảm thấy vui vui khi anh chịu học hành đàng hoàng hơn. Nói thẳng ra là anh hỏi giỏi chỉ có cái làm biếng và bất cần thôi. Giờ đây Jung Kook cũng có cảm tình với anh hơn chứ không ghét cay ghét đắng như lúc đầu nữa.

Jung Kook và Jimin cũng dần không cãi nhau nhiều như lúc trước. Từ sau bữa học thứ hai, thái độ của Jimin thay đổi đến bất ngờ. Chín chắn hơn.

Hôm nay là ngày công bố kết quả kết quả tháng, mới đó mà nhanh thật. Jung Kook đã học ở lớp này được một tháng rồi. Jung Kook nhận tờ giấy khen trên tay, lớp cậu hạng nhất. Đúng là chưa ai có thể làm Jung Kook hạng nhì được. Mỉm cười chạy về lớp.

- Lớp của Park Jimin mà hạng nhất sao?

- Chắc là có con hiệu trưởng học nên mới thế.

Jung Kook đứng lại liếc bọn họ, cậu cười khẩy.

- Paark Jimin không như mọi người nghĩ đâu. Thay vì ở đó mà nói xấu lớp tôi thì về lo cho mấy cái lớp của mấy người đi!

Nói rồi Jung Kook tiếp tục bước đi, để bọn họ đằng sau dặm chân tức giận.

Jung Kook mở cửa chạy vào lớp.

- Lớp mình hạng nhất nè!!_ Jung Kook nhảy cẫng lên

- Yehet!!_ Cả lớp hú ầm ĩ lên

-Jimin à! Cậu giỏi lắm!_ Jung Kook vui mừng mỉm cười với anh

Tim ai đó chệch nhịp...

...

Giờ ra chơi hôm đó

- Cho cậu này!_ Jung Kook đặt một chai nước cam lên bàn của Jimin

- Sao hôm nay cưng tốt với anh vậy?_ Jimin nheo mắt nghi ngờ

- Thì cậu làm tốt thì tôi thưởng.

- Thưởng giống lần trước được không ? _ Jimin nhướng mày_ Hôn ý!

- Yah! Mơ đi!_ Jung Kook đánh tay Jimin

- Giỡn thôi mà.

- Nói nghe nè... Cậu học giỏi rồi... Tiếp tục như thế nhé! Vậy... Tôi không cần đến kèm cậu được không?_ Jung Kook ngập ngừng hỏi

Nụ cười trên môi Jimin chợt tắt... Một chút hụt hẫng...

" Muốn trốn thoát tôi sao? Tôi không thích. Chẳng phải em là đồ chơi của tôi sao? Tôi không cho phép thì em không được đi! Tôi sẽ có cách làm em luôn ở bên tôi! "

- Uhm. Vậy tối nay tới nhà nấu cho anh ăn đó. Bữa cuối mà!_ Jimin nhếch mép

- Ok! Tối gặp cậu!

Jung Kook đi ra khỏi lớp.

" Sao mình hụt hẫng thế này?! Thoát được tên điên đó rồi phải mừng chứ? Nhưng nghĩ kĩ lại thì Jimin không xấu tính như mình nghĩ lúc đầu. Cậu ta học rất giỏi, tính cách có hơi bỡn cợt. Nhưng luôn mang một chút bí ẩn . Nói chung... cậu ta cũng rất tốt với mình "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro