Chap 4: Chớp Lòe

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


 Bữa sáng diễn ra vui vẻ trong tiếng cười nói của mọi người. Trừ cái nhìn đầy uất hận của cô gái áo tím kia, thì mọi việc đều nằm trong tầm kiểm soát của Chung Quốc. Cậu đâm ra cảnh giác với Châu Huyền hơn. Không dưng gì cô ấy lại nằng nặc đòi ở đây như vậy. 

Những ngày sau đó diễn ra một cách êm đềm. Châu Huyền càng thân với Chí Mẫn hơn, có lẽ cô đã quyết tâm chiếm được trái tim của vị anh hùng này, bằng bất kì thủ đọan nào. Tình yêu đã dắt lòng thù hận của cô đi quá xa rồi. 

Chí Mẫn vẫn như thế, huynh cư xử với Châu Huyền đơn thuần như một người bạn, nếu hơn nữa thì chỉ là một tiểu muội. Nhưng Châu Huyền lại không nghĩ vậy. Cô tự huyễn hoặc rằng Chí Mẫn đã "cảm" cô, hay chí ít huynh cũng có động tâm với cô. Cô vạch ra một kế họach giành lấy tình yêu mù quáng cho mình. Cô không nhận ra mình đã trở nên quá ích kỷ và độc địa như vậy từ bao giờ. Yêu có một sức mạnh ghê gớm mà những người có lý trí nhất cũng khó kiểm soát được. Yêu thì có tội gì chứ. 

Châu Huyền ở trong phòng. Cô đang viết thư gửi cho cha mình. Lá thư được viết nắn nót, bên ngoài phong thư vẽ một ký hiệu chỉ đặc trưng cho người trong gia tộc của Lãnh Hiên Cung. Cô gọi gia nhân đến, dặn dò: 

"Ngươi hãy mau mang lá thư này cho cha ta, dặn ông hãy làm theo những gì ghi trong đây. Nhanh lên kẻo hỏng việc lớn!"

Người đầy tớ vâng dạ, lập tức phóng lên ngựa hoàn thành nhiệm vụ bề trên giao phó. Hắn phi ngựa không ngừng nghỉ, cho đến khi vào địa phận của Ngân Ngai Tuyết Nguyên, Lãnh Hiên Cung hiện ra trước mặt. 

"Có thư của tiểu thư, mau cho ta gặp cung chủ."

Hai tên gác cổng mở cửa thành, khúm núm trước người đưa thư ngạo nghễ kia. Hắn bước vào trong đại sảnh. Vị cung chủ tuy tóc đã bạc nhưng thần thái khỏe mạnh. Nghe tin con gái mình gửi thư về, trông ông vui không kém gì trẻ đón tết. 

"Đâu, mau mang thư của ái nữ ta lên đây.!" 

"Vâng thưa cung chủ, mời người ngự lãm." 

Tên đưa thư quỳ rạp xuống, tay dâng bức thư một cách kính cẩn, thái độ lỗ mãng lúc nãy biến đi đâu mất. Vị cung chủ - Châu Khiết lão gia- đón lấy nó thận trọng, như thể nó... mong manh dễ vỡ lắm vậy. 

Ông mở thư đọc, từng dòng chữ nắn nót của con gái yêu hiện ra. Đọc xong, ông tựa người vào thành ghế, cười lấy cười để: 

"Ha ha, cuối cùng con gái ta cũng chọn được ý trung nhân, mà thật không ngờ người đó lại vang danh thiên hạ như thế." 

 Ông cầm lấy tách trà, nhấp một ngụm lớn. Rồi ông gọi thuộc hạ đến, bàn bạc một số việc. 


Ở cung Ngọc Thiềm, Châu Huyền đang rất mong tin cha. Cô biết chắc cha sẽ chiều theo yêu cầu của cô. Mọi việc nhất định thành công nếu cha cô nhúng tay vào. Vấn đề còn lại chỉ là thời gian. 

Dạo gần đây, Chung Quốc thấy thái độ của Châu Huyền rất kì lạ, nhưng không tiện hỏi. Cô ấy vẫn bám theo Chí Mẫn, khiến cậu có cảm giác rất khó chịu. Chung Quốc cũng thấy bản thân mình thật khó hiểu, cậu không thể định nghĩa được dòng cảm xúc của mình nữa. 

Tên đưa thư kia cuối cùng cũng trở về, mang theo cái tin mà Châu Huyền dám chắc là tin vui. Phải, cha cô đã đồng ý cho cô hành sự theo ý mình, thậm chí ông còn thân chinh đến để xem mặt "chàng rể tương lai" nữa. 

Châu Huyền vui như mở cờ trong bụng, càng quấn quýt Chí Mẫn hơn, nhưng có lẽ Chí Mẫn không đủ tinh ý để nhận ra Châu Huyền yêu mình. Huynh quá vô tâm khi không biết điều đó, vì nếu biết, thì câu chuyện buồn này không xảy ra.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro