Chap 8: Nơi nỗi buồn động lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Định sẽ đến chủ nhật sẽ up nhưng ta nhịn không được.

Dạo này lười canh lắm. Mê đam rồi!!!

.........................................................................................................................................................



Cơn giông đã đến. Dường như sau một mùa xuân bị cấm vận, nước mưa trút xuống không có cách gì kìm nén lại. Lục hiệp vẫn tiếp tục cuộc tìm kiếm trong vô vọng. Thạc Trấn đặt tay lên vai Chí Mẫn, an ủi:

"Sẽ sớm tìm được Chung Quốc thôi mà. Mưa đã bắt đầu nặng hạt rồi. Ta về thôi Chí Mẫn."

"Mọi người về trước đi, đệ muốn ở lại." Huynh nói trong tiếng mưa.

"Vậy thì chúng ta về trước." Thạc Trấn nhìn huynh ái ngại, rồi kéo tứ hiệp đi.

Huynh gục xuống, bộ bạch y của huynh đã ướt đẫm, huynh thì thầm trong màn mưa tối tăm lạnh lẽo:

"Chung Quốc, đệ đang ở đâu, ở đâu?"

Nhưng người ấy không nghe thể nghe tiếng gọi của huynh, mà dẫu có nghe, chắc gì cậu sẽ quay lại.









Ngày hôm sau, cơn giông đã qua đi, nhưng dư âm của nó vẫn còn. Mây đen kết lại với nhau như một tấm chăn che kín bầu trời. Có lẽ nó đang đợi lúc để tuôn mưa tiếp.

Vị thiếu hiệp ngồi lặng người trong phòng. Hình ảnh của cậu cứ ám ảnh lấy huynh. Có lẽ cậu đã khóc nhiều lắm, nhưng cậu vẫn tin huynh và gặp huynh để hỏi lại. Vậy mà huynh vô tình khẳng định điều đó với cậu. Lời nói của huynh như nhát dao xuyên tim cậu, là nguyên nhân mà huynh không thể gặp lại cậu nữa. Huynh ghét mình ghê gớm.

Châu Huyền đi ra đại sảnh, ngũ hiệp đã chờ sẵn ở đó. Vừa thấy cô, Doãn Kì đã tức giận mà truy vấn:

"Có phải chuyện hôm qua là do cô sắp đặt, đúng không?"

"Mọi người đang nói cái gì vậy?" Cô ta vẫn giả như không biết.

"Cô còn chối nữa sao? Cô... cô đúng là loài rắn độc mà!" Doãn Kì giận run người, nhưng Hạo Thạc đã kịp kéo y lại.

"Có vẻ như mọi người hiểu lầm tôi rồi." Cô ta vẫn vờ vĩnh.

"Chúng tôi không hiểu lầm cô, mà không hiểu cô đang toan tính điều gì?" Nam Tuấn trả lời, giọng đanh lại như một vị thẩm phán đang buộc tội một bị cáo với đầy đủ lý lẽ và chứng cứ xác thực.

"Sao mọi người lại như thế?" Sau một hồi thanh minh, cô ta giận dữ, bỏ đi tìm Chí Mẫn.

Chí Mẫn như người mất hồn, đôi mắt huynh không rời nhìn phía chân trời xa xăm, ước ao được nhìn một bóng hình thân quen. Bỗng có một bàn tay ấm đặt lên vai, một chút hi vọng nhỏ nhoi nhen nhói trong tâm, nhưng ngay lại tức bị dập tắt khi huynh quay lại và nhận ra đó là Châu Huyền.

"Huynh đang nghĩ gì vậy?" Cô hỏi.

Huynh nhìn cô, nhếch môi:

"Cô vừa lòng rồi chứ?"

"Ý huynh là sao?" (Đồ giả nai!!!)

"Kế hoạch của cô và cha cô hoàn hảo thật đấy. Tôi, Chung Quốc và tất cả mọi người đã bị cô đưa vào tròng thật dễ dàng mà không hề hay biết." Huynh cười lãnh đạm. (Hee: Giờ mới biết, ta biết từ đầu lận rồi. Mẫn: sao không nói? Hee: nói rồi ai đọc nữa.Ta khôn lắm. Mẫn: đồ lợi dụng!!!!>< Hee: từ đầu rồi)

"Muội.." Cô lắp bắp. Lời nói của huynh như một vật cản chắn ngang cổ họng, khiến cô im như phỗng.

Huynh bỏ đi....

Huynh đến Đào Hoa Lâm. Những cánh hoa đào sau đêm giông vẫn kiên cường bám trụ, hôm nay nó nở thành từng chùm đẹp mê hồn. Bỗng một cơn gió tinh nghịch thổi đến, cuốn bay những cánh hoa kia. Huynh nhìn cảnh tượng đó, cười buồn, nói với chính mình:

"Chung Quốc đệ giống như những cánh hoa kia vậy, hiên ngang, bất khuất trước giông tố, nhưng lại quá yếu đuối mỏng manh trước một cơn gió nhẹ."

Những giọt nước mưa lạnh lùng rơi xuống, cố tình lấp liếm giọt lệ đang chực trào trên khuôn mặt ai kia, nhưng không thể xóa tan nỗi buồn đang ngự trị.

Làn mưa cứ rơi, làm khuôn mặt huynh đau rát. Huynh cứ để mưa tung hoành như thế, vì huynh có cảm giác cậu đang trách móc mình.

Nhưng cảm giác đau buốt không còn nữa. Một chiếc ô đã che cho huynh. Huynh quay lại, Hi vọng nhỏ nhoi nhanh chóng vụt tắt. Không phải cậu, mà là Nam Tuấn. Y nhẹ giọng :

"Ta vào thôi, Chí Mẫn!"

"Huynh có nghĩ Chung Quốc sẽ trở về không?" Huynh trả lời, chẳng ăn nhập gì với câu nói của Nam Tuấn.

"Không phải ta nghĩ, mà chắc chắn đệ ấy sẽ trở về. Tất cả chỉ là hiểu lầm, chúng ta đều là nạn nhân của trò đại bịp này mà. Đệ phải có niềm tin chứ, Chí Mẫn."

Vị thiếu hiệp nhoẻn miệng cười, nỗi buồn trong huynh đã vơi đi ít nhiều.

Chung Quốc , đệ nhất định phải như lời của Nam Tuấn nói , nhất định phải trở về ...bên huynh.

____________________________
Sẽ không về đâu! Ta dự là như thế!!!😆😆

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro