Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ô shit! Tay Jisoo đặt trên cá bụng tròn trịa, nằm trên giường bệnh trong phòng dưỡng thai, lần thứ tám đá văng nam bác sĩ khoa sản muốn đến gần mình.

"Y tá! Đừng có để đàn ông đến kiểm tra cho tôi!" Cô tức giận chỉ vào người đàn ông nho nhã kia: "Còn dám lại gần, tôi sẽ kêu là bất lịch sự đấy!"

Y tá lật xem tư liệu của sản phụ, cột vợ chồng vẫn còn để trống.

"Bác sĩ nữ được sắp xếp đỡ đẻ cho cô  lúc đầu đã xin nghỉ phép nghỉ dài hạn với bệnh viện vì lý do cá nhân, bác sĩ Park đây cũng rất chuyên nghiệp mà"

"Đổi một bác sĩ nữ khác đi, bệnh viện các người lớn như vậy mà không xó ia sao?!"  Jisoo há miệng thở dốc, khi mang thai tính tình của phụ nữ thường rất cáu kỉnh.

"Thật xin lỗi, sắp tới người sinh bở rất nhiều nên chúng tôi không thể sắp xếp được, thực ra bác sĩ Park là bác sĩ khoa sản tốt nhất ở chỗ chúng tôi rồi, bao nhiêu sản phụ muốn hẹn trước vẫn còn phải lấy số chờ đấy"

"Ai thèm chứ! Dù gì cũng đừng để anh ta đến gần tôi! Tôi ghét anh ta, vừa thấy liền phiền, không cần, không cần, không...Ưm?!"

Lại cò chưa nói hết, Jinyoung đã tiến lên vài bước, che cái miệng đang kêu như quỷ rống của cô lại, sau đó bình tĩnh nói với cô y tá: "Đi làm việc của cô đi, tôi lac cha của đứa trẻ"

Tin giật gân khiến cho bốn phía xung quanh lạnh ngắt như tờ, Jinyoung cầm ống nghe lên, đo nhịp tin cho Jisoo.

Jisoo há cái miệng to như bồn máu ra cắn vào tay Jinyoung một phát, đúng là cái đồ không.có.lí.lẽ!

{1} Đứa trẻ không phải của anh

Thời tiết cuối thu vốn mắt lạnh, cả người Jisoo lại nóng bức khó chịu, suốt đêm không yên giấc, lau mồ hôi mở mắt ra liền thấy bác sĩ Jinyoung đang yên lặng đứng cạnh giường giúp cô đổi một bình truyền dịch khác.

"Tôi nói cho anh biết, Park Jinyoung, đứa bé mày không có một nửa xu quan hệ nào với anh hết"

Jinyoung nhắm mắt bỏ ngoài tai lời cô nói: "Vén tay áo lên đo huyết áp"

Nói rồi, anh năng bả vai của cô lên, đặt gối ra phía sau.

"Đừng nằm trên giường mãi, nên đi ra nhoài tản bộ để hổ trợ cho sinh sản. Có muốn ăn gì không? Anh đi mua."

Ưu điểm lớn nhất của Jisoo là chưa từng có quá nhiều phản ứng thai nghén, trên phương diện đồ ăn lại càng không cần liền kỵ.

"Bánh ngọt, loại đặc một chút"

"Đường huyết áp của em hơi cao, thực phẩm chứa nhiều đường sẽ tăng thêm gánh nặng cho thận."

"Thế sao? Thế thì cóm với thịt kho tàu đi, thêm hai phần trứng mặn nữa!"

"Chất bổ trong trứng dễ làm người ta trướng bụng, choáng đầu, mệt mỏi và những tác dụng phụ có hại khác"

"Bánh kẹp phô mai chắc là được chứ? Đồ ăn toàn lúa mạch."

"Phô mai thuộc loại thực phẩm nhiều chất béo, sẽ gia tăng tốc độ tạo thành hợp chất kích thích tuyến vú phát triển, thúc đẩy quá trình diễn ra ung thư vú."

"Cái này không được cái kia không được! Thế thì đi ăn viên canxi cho rồi!"

Jinyoung nhăn mày, lo lắng nói: "Phụ nữ mang thai bổ sung canxi quá nhiều dễ khiến cho thai nhi bị tăng canxi trong máu, có biết không? Đứa trẻ sinh ra sẽ rất giống "con đầu to" đấy."

Jisoo hóa đá trong chớp mắt: "Cho nên tôi mới nói ghét nhất là bác sĩ! Anh mau cút ra ngoài chi tôi!"

Trước khi đi, Jinyoung nói đã mời chuyên gia dinh dưỡng chế biến thực đơn dành cho phụ nữ có thai dựa trên tình trạng sức khỏe của Jisoo, mười phút nữa sẽ mang sang chỗ này.

Jisoo cầm gối đầu ném thẳng về phía cánh cửa vừa mới khép lại.

Nhẹ nhàng xoa xoa cái bụng lớn, lúc bọ họ li hôn cũng không biết cũng không biết mình đang có bầu, cô quyết định sẽ một mình nuôi nắng đứa nhỏ, cho nên cố ý tránh bệnh viện mà chồng cũ đang làm, không ngờ nghiệt duyên vẫn còn tiếp diễn, Jinyoung lại chuyển công tác đến bệnh viện phụ sản này.

Jisoo không khỏi muốn phun cơm, gốc nhân sâm bi khịch này, cô nên sử lí như thế nài đây.

(2) Phụ nữ thai cáu giận

Tính tình Jisoo khá là đại chúng hóa, nho nhã lễ phép với người ngoài, hiếu thuận với cha mẹ, mỗi tuần vui vẻ nhất là ngày thứ sáu, mỗi tháng vui vẻ nhất là ngày phát tiền lương.

Trong mắt đồng nghiệp cô là một nhân viên khiêm tốn theo nề nếp cũ, gia đình mỹ mãn, hôn nhân hạnh phúc, càng khiến người ngoài ghen tị hơn, bạn đời của cô không chỉ là bác sĩ, còn là một anh chàng đẹp trai nữa.

Jisoo lật bàn! Tất vả đều chỉ là giả bộ bên ngoài!

Đi làm đúng giờ là bởi vì không muốn bị trừ lương, không nổi bật, không hóng hớt bởi vì lãnh đạo công ty chính là anh họ của mình, dù sao sống tầm thường không chí tiến thủ để không bị khai trừ là được. Gia đình mỹ mãn hạnh phúc? Các người đã bao giờ nhùn thấy anh chồng bác sĩ đẹp trai kia tới đón cô tan sở chưa?

Ôi, đưa tiễn và đón đi làm đều chỉ là hi vọng xa vời thôi, vài ngày không trở về nhà mới là chuyện cơm bữa.

Chẳng mai có hôm Jinyoung trở về nhà trước nửa đêm, cô còn nửa tin nửa ngờ hỏi , không lẽ anh xin nghỉ về nhà bắt gian vợ?

Món quà nhỏ tạo niềm vui bất ngờ, buổi tối có hoa hồng dưới anh nến? Haha, ngày nghỉ lớn nhỏ, vợ chồng người ta như hình với bóng,Jisoo phải một mình trong phòng, mắc bệnh không có người quan tâm, muốn tìm chút an ủi từ phía chồng cũng dám gọi điện thoại, chỉ gửi tin nhắn bình thường, sau đó thì...không có sau đó nữa. Thế nhưng lúc cô gả cho anh đã sớm chuẩn bị tâm lí tốt rồi, cho nên chỉ có thể nhịn. Đến lúc kỉ niệm một năm hai người kết hôn anh cũng quên cô liền không thể nhẫn nại được nữa.

Vì thế, cuối cùng cô cũng hạ quyết tâm, vung lên tuyện bút, chấm dứt bốn năm yêu thương, một năm chung sống và mối tình lưu luyến dài lâu ấy.

Vừa nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến.

"Tới đây, đo nhiệt độ cơ thể"

"Cút ra ngoài, anh cút ra ngoài ngay lập tức cho tôi...."

Jinyoung lắc lắc nhiệt kế, hai ngón tay không biết nắm vào huyệt vị nào trên quai hàm cô, tóm lại, dễ dành nhét được cái nhiệt kế vào bên trong miệng.

"Dù gì cũng đừng cắn nát nhiệt kế, bên trong có thủy ngân đấy"

Thúy ngân là kịch độc, Jisoo ngậm nhiệt kế, càng nhìn càng thấy anh giống một tên sát thủ máu lạnh vô tình.

Jinyoung vén tay áo nhìn thời gian, sau đó ngồi bên cạnh giường bệnh chờ, thuận tiện giúp cô dọn dẹp đống đồ ăn vặt chất đầy trên chiếc tủ đầu giường bệnh.

Jisoo sợ hãi nhìn anh nhét khoai tây chiên, socola, nước uống có ga cùng những món ăn vặt ngon lành khác vào trong túi thực phẩm, cô vội vàng kéo thân thể cồng kềnh của mình dậy, rút nhiệt kế ra chất vấn: "Anh là bác sĩ khoa sản hay là ăn cướp vậy? Tôi ra lệnh cho anh lập tức hoàn trả và xếp chúng lại ngay ngắn cho tôi! Anh dựa vào đâu mà dám làm thế?!"

"Dựa vào nhiệm vụ"

"Vậy sao anh không đi vứt những món đồ ăn vặt của sản phụ khác?!"

"Thói quen ăn uống không tốt của những sản phụ ấy do chồng của họ chịu trách nhiệm quản lí."

"Này này! Anh trả lời rõ ràng lại cho tôi xem, anh là chồng của ai chứ?"

Jinyoung mím môi, dường như việc không nhắc đến khiến anh quên luôn chuyện đã ly hôn này.

Jisoo thấy anh đuối lý, khoái cảm được trả thù cứ thể nảy sinh.

Hình như anh muốn nói điều gì đó, nhưng y tá ở bên ngoài lại thúc giục, một sản phụ ở phòng bệnh bên cạnh cảm thấy khác thường.

Vù vậy, anh chỉ có thể ngựa không ngừng vó đi sang, trước khi rời khỏi còn mang theo hết đồ ăn vặt tặng cho cô y tá trẻ tuổi xinh đẹp ngay trước mặt Jisoo?!

Tuy rằng trước khi anh đi đã dặn dò cô ý tá dành thêm nhiều thời gian để chăm sóc Jisoo, nhưng trong lòng Jisoo.

Bởi vì cô y tá kia đang cười như một con bướm thấy hoa vậy, Jisoo càng thêm tin tưởng cuộc hôn nhân này tan vỡ òa đúng!

(3) Tình huống khẩn cấp

Mùa hè, đối với các cô gái trẻ là thời tiết tuyện vời để phô bày dáng người tuyện đẹp của mình, còn đối với phụ nữ có thai thì chính là quỷ môn quan sống không bằng chết.

Trăng sáng lên cao, tiếng ve ngọt ngào, làn gió không mang theo hơi lạnh phất phơ lay động tấm rèm cửa sổ bằng lụa mỏng, nhiệt độ trong phòng gần tăng lên, giống như không khí bị phái đến Siberia công tác hết cả rồi.

Jisoo nằm trong phòng bệnh tối đen, chăm chú nhìn trần nhà, tĩnh tâm nhớ về chuyện xưa để cảm thấy lòng mát lạnh, thế nhưng...bên ngoài phòng bệnh thường xuyên truyền tới tiếng kéo giường và những tiếng bước chân hối hả.

Cô muốn ăn ly kem siêu lớn, muốn uống Coca ướp lạnh, muốn ăn một cốc kem tươi đậu đỏ thật là to.

Nhưng mà, bây giờ là hai giờ sáng, ai sẽ giúp cô mua chứ? Ngoại trừ kẻ xuất hiên ngoài ý muốn Jinyoung, bạn bè thân thiết ở quê cũ xa xôi đều không biết cô sắp đẻ rồi.

Cô nhớ vào đêm trước ngày tốt nghiệp đại học bỗng có ý nghĩ muốn chia tay Jinyoung trong đầu, những người bạn thân và bạn bè cùng phòng liền đến khuyên già can ngăn, nói với cô rằng yêu đương bác sĩ rất tốt, tuy rằng Jinyoung không đủ lãng mạn, nhưng những lúc ốm vặt không cần lo lắng, khoan không nói đến việc khám bệnh đắt thế nào, nguyên việc chờ đăng ký đã đủ chết rồi. Huống hồ, dáng vẻ anh cũng rất đẹp trai đấy chứ.

Trước ngày kết hôn, cô vẫn còn do dự như cũ, cha mẹ và người nhà đều đến khuyên nhủ, qua thôn này không còn nhà trọ khác, Jinyoung tuyệt đối là một người đàn ông tốt có thể phó thác cả đời.

Tất cả mọi ngườu đều ủng hộ anh, Jisoo đương nhiên cũng biết anh rất tốt, nhưng từ sau khi anh thăng chức liền vô cùng bận rộn, thậm chí lúc ngủ cũng nằm mơ, liên tục nói "dùng sức đi, giữ vững nhịp thở, thấy đầu rồi"!

Ôi chúa ơi, hai mắt Jisoo trợn trắng.

Thẳng đến khi tin tức ly hôn truyền đến, người thân bạn bè của cô mới không thể không 'cúi đầu nhận tội' bởi vì năm đó bọn họ đều bị Jinyoung 'thu mua' . nhắc đến chuyện này mới nói, năm ấy tên kia quả nhiên tinh tường hơn cả khỉ, vì biết rõ công việc của mình thường xuyên phải tăng ca nên mới không tiếc tiêu tiền như nước lấy lòng bạn thân với người nhà Jisoo, hy vọng bọn họ có thể nói tốt về mình trước mặt cô.

Có điều cũng chẳng thể trách họ, ngườu ra quyết định cuối cùng không phải là cô hay sao?

Jisoo thở dài, lên thuyền giặc dễ xuống thuyền giặc khó, nhìn thử cái bụng này mà xem, không cẩn thận còn quá tải ấy chứ.

Việc cấp bách nhất bây giờ là giải quyết vấn đề miệng khô lười đắng trước, cô liền gọi điện đến chỗ Jinyoung.

Di động vang một lúc mới được kết nối, người nhận điện thoại lại là một cô gái? Hơn nữa còn thở hổn hển?!

"Xin chào, xin hỏi bác sĩ Park có ở đây không?"

"Bác sĩ Park đang bận việc, không rảnh nhận điện thoại, đúng rồi, tạm thời xin đừng quấy rầy"

Người bên kia vội vã chấm dứt cuộc trò chuyện, Jisoo lập tức ngồi thẳng dậy, không thể nằm yên được nữa.

Thế là cô đỡ thắt lưng, nổi giận đùng đùng mở cửa phòng bệnh, đi thẳng đến chỗ đáng ngờ đó.

Văn phòng của Jinyoung nằm gần phòng cấp cứu cho nên trên hành lang cực kỳ hỗn loạng, Jisoo vừa ra khỏi thang máy liền lập tức nhìn thấy nền đất đầy máu tươi, vết màu từ cửa phòng kéo dài đến tận cửa phòng cấp cứu, một người đàn ông đang ngồi xổm trước cửa ôm mặt khóc ròng.

Trong hành lang uốn khúc vô cùng rối ren, y tá vội vàng đi đến an ủi người đang ông, ming anh ta có thể giữ vừng bình tĩnh, nhưng người này hoàn toàn không thể khống chế, mọi lời khuyên can đều không có hiệu quả, thậm chí anh ta còn bắt đầu gào thét đe dọa nhân viên y tá phải bảo vệ được vợ con của mình.

Vợ bị xuất huyết nhiều, người làm chồng đương nhiên ruột gan như lửa đốt, nhưng có sốt ruột cũng không thể đứng trước cửa phòng bệnh làm ầm ĩ lên như vậy, có không ít sản phụ cần cứu chữa ở chỗ này. Jisoo trốn ở một gốc nhìn, nếu không phải vì ngại trên người có mang, cô cũng muốn đi qua giúp mọi người khuyên bảo.

Đúng lúc mấy cô y tá đang ra sức ngăn cản, cửa phòng giải phẫu bất ngờ mở mạnh ra.

Jinyoung bỏ khẩu trang xuống, nắm cổ áo người đàn ông ấn thẳng vào tường: "Anh có thể cứu vợ và con của mình không? Không thể đúng không? Không thể thì câm miệng ngay cho tôi!"

Nét mặt của anh vừa lo lắng vừa tức giận, giống như người đang nằm trong phòng cấp cứu cũng là người thân thiết của mình.

Không chỉ người đàn ông bị trấn áp, ngay cả Jisoo cũng bị anh làm cho rung động.

Đây chính là người chồng cũ đánh không đáp lại mắng không mở lời của cô đó sao?

Ánh mắt Jinyoung liếc qua, vô tình nhùn thấy Jisoo, anh che dấu sự bực bội của mình, bình tĩnh nói: "Chỗ này rất rối loạn, mau về phòng bệnh nghỉ ngơi đi, xong việc ở đây anh sẽ lập tức qua chỗ em."

"À..." Jisoo ngây ngốc gật đầu, điên cuồng ấn vào nút bấm trên thang máy.

Coi đứng bên trong thang máy, cuối cũng cũng hiểu ra vì sao bác sĩ đỡ đẻ là đàn ông thù sẽ được hoan nghênh hơn phụ nữ, bởi vì bọn họ không chỉ có sức lực lớn mà còn đủ bình tĩnh, có thể dẹp yên mọi điều hỗn loạn.

Thì ra, đỡ đẻ không đơn giản như những gì cô tưởng tượng, chuyện ngoài ý muốn lúc nào cũng có thể xảy ra, thần kinh của sản phụ và bác sĩ đều vô cũng căng thẳng.

Jisoo nhún vai, vào nhưng đêm khó ngủ như bao đêm khác, cô cũng tùng hoài nghi Jinyoung nuôi dưỡng tình nhân bé nhỏ bên ngoài, mỗi lần vì truyện này tranh cãi, anh đều bất đắc  dĩ nói, phòng sinh lac cái chỗ không bao giờ ngừng chân được, thường xuyên bận rộn đến mức thời gian đi toilet cũng không có.

Giờ xem ra, có lẽ anh không hề nói dôi.

~~~~~

Mình xin lỗi những bạn đã theo dõi  Truyện edit  'Sẽ có thiên thần thay anh yêu em'. Mìn đã lỡ xóa truyện đó rồi, nên mình edit chuyện 'Cấp báo phòng sinh' này mong mấy bạn bỏ qua.

Mong mn ủng hộ truyện mình mới đủ này ạ ^-^ Cảm ơn nhiều ạ 😙

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro