Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Con ngoan nằm yên nào! - Len đang loay hoay thay tã cho đứa bé

-Phải đó, nghe nói sắp tới có đợt giảm giá...chúng ta đi mua đi.

Rin thì đang ngồi trên sofa nấu cháo với Gumi. Sau 4 tháng cô đã có thể hoạt động bình thường và xem ra còn thảnh thơi hơi hơn những bà mẹ khác...

-"Rin!Hình như mình nghe tiếng đứa bé khóc.." - Đầu dây bên kia giọng Gumi vang lên..

-Len!Bảo bối khóc kìa...anh đang làm gì vậy? - Rin lấy điện thoại ra và nói với vào..

-Con ngoan, đợi xí sắp có sữa rồi..

Ở bên trong phòng Len đang luống cuống chạy đi pha sữa sau khi thay tã xong, còn Rin thì ở bên ngoài vẫn tiếp tục tám với Gumi.

-Chúng ta tiếp tục đi, có Len rồi.

-"Cậu sướng thật đó, cái gì cũng đùn cho Len cả...cậu không thấy tội anh ấy. Đi làm về còn bị cậu hành" - Gumi đang phì cười bên kia.

-Đó là do anh ta tự chuốc lấy - Rin lạnh lùng đáp.

-"Thôi mình cúp máy đây khi khác nói tiếp, mau đi lo cho bảo bối đi"

Đầu dây bên kia Gumi cúp xong thì Rin đứng dậy đi vào bên trong căn phòng, cô đứng bên ngoài thấy Len đang thở phào nhẹ trán ướt đẫm mồ hôi vì bị thằng con cưng hết tè lại đến đói bụng cứ khóc ầm lên.

-Anh đi tắm đi, tôi cho nó bú - Rin bước đến và lên tiếng.

-Không cần đâu, nó sắp ngủ rồi nếu bây giờ chuyển tay anh sợ nó thức...em cứ đi ngủ đi...lát xong anh sẽ đi tắm...

Len vẫn chăm chú nhìn đứa con trên tay mà mỉm cười cậu không nỡ buông nó xuống làm nó thức giấc. Còn Rin thì đi về phòng cứ mặc Len, tuy là lạnh nhạt với Len nhưng Rin chính là đang tìm cho bản thân cái cớ để ở lại ngôi nhà này. Cô tiếp tục ở lại đây là để hành hạ Len sau những gì mà anh đã gây ra cho cô..

-Bảo bối!Nhờ con mà mẹ vẫn tiếp tục ở cạnh ba...con hãy giúp ba mẹ mau chóng làm lành có được không? - Len khẽ nói nhỏ với đứa con trai đang nhả cái núm bình sữa ra và ngủ khì sau khi đã no bụng.

Đặt nhẹ đứa con cưng xuống cái nôi, Len cuối nhẹ hôn lên má của nó sau đó tắt đèn đi ra khỏi phòng. Cậu đi ngang phòng sách, Rin vẫn còn ngồi trong đó đọc sách chưa tắt đèn ngủ...từ khi về nhà cô không hề bước vào căn phòng của họ nửa bước...cũng chẳng muốn ngủ cái giường đó dù Len đã đổi giường khác nhưng cô vẫn không muốn ngủ cùng cậu...

-Bà xã, em không ngủ sớm một chút..thức khuya không tốt đâu - Len bước vào nói với vẻ lo lắng cho Rin.

-Anh đi tắm rồi đi ngủ đi, lát tôi sẽ ngủ - Rin lãnh đạm đáp vẫn tiếp tục đọc sách.

-Em cứ ngủ đi, tối nay bảo bối có khóc anh sẽ trông nó cho...bên anh cũng có máy tín hiệu mà..

-Không cần đâu, anh ngủ đi. Tôi sẽ trông nó vào tối nay - Rin xếp cuốn sách lại và nằm xuống kéo chăn tắt đèn như muốn đuổi khéo Len rời khỏi phòng.

Len thở dài rời khỏi phòng về phòng tắm rửa thay quần áo chuẩn bị đi ngủ, nhưng cậu lại không tài nào ngủ được. Bảo bối của họ đã gần 4 tháng nhưng Rin vẫn chưa chịu tha thứ cho cậu...chiếc giường rộng lớn lại quá lạnh lẽo.

Không tiếp tục suy nghĩ Len đứng dậy rời khỏi phòng đi qua phòng của Rin, mở cánh cửa cậu nhẹ nhàng bước vào nằm xuống cạnh Rin và kéo cô vào lòng của mình..

-Anh định làm gì? - Rin giật mình đẩy Len ra - Tôi chỉ mới có 4 tháng thôi...anh muốn gì thì ra ngoài mà tìm cô gái khác..

-Rin!Em đừng đay nghiến những lời đó có được không? - Len khẽ nói nhỏ nhìn Rin đau đớn - Anh biết em còn giận anh lắm...nhưng hãy tin anh..có được không?Con chúng ta đã 4 tháng...không lẽ em định để bảo bối 4 tuổi mới tha thứ cho anh...Nhà có trẻ con mà ba mẹ nó giận nhau sẽ ảnh hướng đến sự phát triển của trẻ nhỏ..

-Anh đang đem con ra làm cái cớ - Rin nhíu mày với Len

-Anh nói thật mà...không lẽ em muốn chúng ta như vậy sống đến suốt đời này sao? - Len ôm chặt lấy Rin vào lòng dù cô có đẩy cũng không buông.

-Anh muốn sao đây? - Rin lạnh lùng hỏi

-Muốn em tha lỗi cho anh - Len nhanh chóng đáp.

-Không thể - Rin lập tức đáp lại.

-Em đã đồng ý ở lại cùng anh sao lại không thể chứ...em biết anh chỉ yêu em mà...chuyện của Miku là do...

-Tôi hiểu...tôi cũng biết những điều xảy ra - Giọng Rin khàn đi cứ mỗi lần phải đối diện đến vấn đề này lòng cô lại đau, những hình ảnh đó cứ như mới hiện ra ngay trước mặt của cô - Nhưng tôi không cách gì để quên cả...tôi chỉ biết cho bản thân một lý do để ở lại bên cạnh anh chính là trả thù anh...trả thù anh đã làm tôi đau...tôi phải ở lại để hành hạ anh...

Len ôm chặt lấy Rin hơn khi nghe thấy những tiếng thút thít bắt đầu vang lên - Vậy em hãy ở lại trả thù anh đến suốt cuộc đời này, em cứ hành hạ anh...hành hạ anh cho đến hết đời...bởi vì những gì anh gây ra cho em có trả cả đời cũng không hết...

-Sao anh cứ thích làm tôi đau...rồi lại làm tôi hạnh phúc...

-Anh xin lỗi, anh xin lỗi...

Rin siết chặt lấy Len và khóc trong vòng tay của cậu, tim cô đau lắm nhưng cô biết rõ cô yêu Len nhiều đến thế nào nên mới không nỡ bỏ đi. Cô rõ ràng đã tha thứ nhưng lại không biết cách tha thứ thế nào?

.

.

.

-Lát nữa đưa fax tờ giấy này sang cho giám đốc Hina bên công ty vận tải..và cả cái này cho giám đốc Korro và...

-Chủ tịch tôi nhớ rồi - Hiyama mỉm cười nhìn Len đang xem các hợp đồng và giấy tờ thật nhanh rồi ký, vừa ký vừa nhìn đồng hồ..

"Cạch"

Đúng 11h giờ trưa thì cánh cửa phòng của Len mở ra, Hiyama và Len đưa mắt nhìn về phía cánh cửa. Không thấy ai bước vào nhưng mà nhìn kỹ lại thì thấy một thằng nhóc độ khoảng hơn 1 tuổi đang đi chập chững bước về phía của Len. Nụ cười hạnh phúc lập tức nở trên môi của Len, cậu rời nhanh khỏi bàn làm việc dang hai tay ra..

-Ren lại đây nào?

Đứa bé vừa nhìn thấy ba của nó gọi thì lập tức cười toe toét với vài cái răng sữa lộ ra.

-Ba ba!

Nó bập bẹ gọi Len và bước thật nhanh xà vào lòng của Len, tất nhiên Len ôm chầm lấy nó và hôn nhẹ lên đôi má phúng phính hồng hồng của nó.

-Ba nhớ con quá đi!

-Mệt chết đi được, dạo này nó biết đi rồi mà cứ thích vòi bế - Rin từ cửa bước vào đi nhanh ngồi xuống sofa với vẻ mệt mỏi.

-Con trai sao con lại như vậy chứ? - Len đánh nhẹ lên trán nó một cái đánh yêu nhưng lại khiến nó bật cười vì tưởng cậu đùa giỡn với nó.

-Anh trông nó đi, em đi shopping đây. - Rin lấy trong cái túi mang theo bình sữa nóng mà cô đã pha sẵn.

-Bà xã! - Len kéo tay của Rin lại - Cả nhà chúng ta đi dùng cơm trưa nha! - Hơn 1 năm qua Len luôn tìm mọi cách để tạo không khí ấm áp của một gia đình, cậu luôn nổ lực để bù đắp lại tất cả.

-Được thôi, nhưng anh phải trông nó.. - Rin thì giả vờ như miễn cưỡng chấp nhận nhưng trong lòng thì thật sự rất thích - Ren! Sang đây mẹ bế nào...để ba con mặc áo khoác - Rin bế đứa bé trong tay Len.

-Hiyama, cậu giúp tôi - Len mỉm cười nhìn Hiyama và lấy áo khoác mặc vào

-Tôi hiểu chủ tịch - Hiyama mỉm cười

Len mặc nhanh áo vào giúp Rin xách túi và đi bên cạnh cô và đứa con trai, dù là thỉnh thoảng Rin hay nói móc Len nhưng cô luôn nở nụ cười hạnh phúc.

-Ren !Há miệng ra nào con - Len cắt miếng thịt nhỏ và đưa gần miệng đứa con trai ngồi bên cạnh.

Rin thì vẫn bình thản ngồi ăn ngon lành để mặc cho Len đang đút cho Ren ngồi bên cạnh ăn. Lần nào đi ăn, Len cũng phụ trách việc đút cho Ren ăn và trông nó để tránh nó nghịch lung tung mọi thứ trên bàn ăn.

-Ren để mẹ lau miệng cho con - Rin lấy khăn giấy và lau nhẹ cái miệng dính tùm lum của nó.

-Bà xã, cuối tháng này anh sẽ nghỉ đưa mẹ con em sang Úc...thăm ông bà nội của Ren...họ bảo nhớ nó lắm - Len mỉm cười nhìn Rin chờ đợi.

-Cũng tốt, kì đầy tháng của Ren mẹ và ba chỉ được nhìn nó có một lần...sau đó chỉ toàn chụp ảnh gửi thôi...chắc họ nhớ nó lắm.. - Rin không hề từ chối mà lập tức đồng ý ngay.

-Vậy anh sẽ tranh thủ sắp xếp công việc thật sớm, lần này xem như đi du lịch nghỉ ngơi cùng em và con - Len đưa tay nắm lấy tay của Rin mỉm cười dịu dàng.

-Sao cũng được - Rin rút nhẹ tay lại và tiếp tục ăn phần ăn của mình.

Len khẽ mỉm cười vì biết Rin đang ngượng ngùng, tuy miệng thì cứng nhưng lòng của cô thì đã tha thứ cho Len từ rất lâu. Họ đã là vợ chồng ngày ngày sống cạnh nhau chuyện gì cần bỏ qua thì Rin cũng đã cố gắng làm...đến bây giờ Rin mới hiểu được cuộc sống vợ chồng quả thật không đơn giản. Đôi khi tha thứ sẽ làm cho cuộc sống trong gia đình bớt căng thẳng và hạnh phúc....

-Lát chúng ta đi mua ít đồ cho Ren đi, em cũng muốn đi shopping mà...anh sẽ trông Ren còn em cứ lựa là được - Len mỉm cười dịu dàng

-Được thôi.

Ăn xong bữa cơm trưa, như kế hoạch Len và Rin cùng nhau đến khu thương mại để mua sắm. Len chịu trách nhiệm giữ thằng con trai để Rin lựa quần áo ...

-Cô à, chiếc áo này chỉ còn lại một màu thôi...cô có muốn lấy không? - Cô nhân viên đưa cho Rin xem.

-Vậy lấy cái này đi...phiền cô cho tôi xem cái cavat này.. - Rin chỉ tay vào cho cô nhân viên.. - Sẵn cô lấy cho tôi xem cái áo sơ mi và áo khoác đó... - Rin chỉ qua dãy đồ nam..

-Ren, đừng chạy con..té đó - Len chụp lấy Ren và bế nó lên cho chắc ăn vì cứ thả nó ra là nó lại đi lung tung nghịch mọi thứ.

-Ren, không được phá biết không?Mẹ sẽ đánh con đó.. - Rin bước đến nhìn nó nghiêm khắc.

Len khẽ mỉm cười nhìn Rin đang cầm cavat và áo đi về phía cậu, rõ ràng là mua cho cậu.

-Em mua cho anh sao?

-Không được sao?Hay là không thích đồ vợ mua - Rin lại bắt đầu muốn gây chiến.

-Tất nhiên anh thích rồi...những gì vợ mua anh điều thích..đúng không Ren những gì mẹ mua cha con mình điều thích?

Len mỉm cười nhìn Ren nói chuyện nhưng liếc nhẹ nhìn Rin đang mỉm cười và quay đi ra quầy tính tiền.

-Lát ghé siêu thị mua ít thức ăn về để nấu bữa tối nữa...anh muốn ăn gì? - Rin đưa mắt nhìn Len đang đùa với thằng con trai.

-Uhm....em tự quyết định đi...những món em nấu điều ngon cả - Len mỉm cười dịu dàng nhìn Rin

-Chỉ giỏi nói ngọt - Rin tuy là nói vậy chứ lại tủm tỉm cười.

Len mỉm cười đưa tay xuống nắm lấy bàn tay của Rin nhưng ánh mắt lại nhìn đứa con trai. Còn Rin cũng không rút tay lại, cô đưa tay vuốt nhẹ cái má của cậu con trai và mỉm cười hạnh phúc cùng Len...

-Lát mua kem cho Ren nữa..

-Đừng cho nó ăn kem...ăn kem nhiều sẽ không tốt đâu - Rin lập tức phản đối

-Cô ơi...đây là loại son mới của chúng tôi...vừa mới nhập về... Rin đưa mắt nhìn về phía chỗ quầy mỹ phẩm chỗ họ vừa đi thang máy xuống, ở đó có một người đang trùm khăn von đen che nửa mặt và còn đeo cả kính đen đứng mua mỹ phẩm nhưng mặt mày cứ lắm la lắm lét...nhưng dáng vẻ thì rất quen..

-Tại sao cô ta giống Miku vậy? - Rin buột miệng lên tiếng.

Miku dường như cũng nhìn thấy Rin và Len thì lập tức bỏ cây son trên tay xuống kéo vội cái khăn che đi nửa gương mặt bị thương chạy khỏi khu thương mại.

-Cô ta như vậy mà cũng vẫn còn muốn mua son phấn sao?Trang điểm cho ma nào xem? - Cô nhân viên kia lên tiếng khi Miku bỏ lại thỏi son

-Cô mới đến làm không biết thôi, cô ta là khách hàng quen đó...trước đây rất đẹp không hiểu tại sao gương mặt lại bị phỏng nặng nửa bên...nghe nói là do bị đánh ghen..

Rin đưa mắt nhìn theo Miku và cũng nghe được câu chuyện của hai cô nhân viên nọ, cô đưa mắt nhìn Len nhìn vẻ mặt của Len cô thấy cậu chẳng có chút gì ngạc nhiên.

-Anh biết gì sao?

-Cô ấy quen với một đại gia, bị vợ ông ta đánh ghen tạt axit...cũng may chỉ phỏng một bên mặt ...đây có phải gọi là quả báo không?

-Nếu như không có những người thích mua vui bằng thể xác phụ nữ...thì sẽ không có loại con gái như cô ấy.. - Rin đưa mắt nhìn Len.

-Rin! - Len nhíu mày nhìn Rin

-Bỏ đi, lãng tử biết quay đầu là tốt - Rin khẽ mỉm cười và bước thật nhanh đi, Len lắc nhẹ đầu và đi nhanh theo Rin.

.

.

.

-Ren! Ngủ rồi sao?

-Uhm, nó ngủ rồi...uống hết bình sữa thì đã lăng ra ngủ hôm nay không quấy - Len mỉm cười vươn nhẹ vai và ngồi xuống bàn làm việc ngay.

-Anh không ngủ sớm sao? - Rin đang ngồi xoa kem dưỡng da nhìn Len đang cắm đầu làm việc.

-Anh làm cho xong, như vậy sẽ yên tâm đi du lịch cùng mẹ con em sớm hơn.

-Anh mệt cả ngày rồi, từ từ làm đi...cũng không gấp... - Rin nhíu mày có chút lo lắng cho Len.

-Em cứ mặc anh đi...em ngủ đi...lát Ren có giật mình anh sẽ sang xem nó. Cả ngày nay em đã trông nó mệt rồi..

Rin nhíu mày bước nhanh đến bàn làm việc kéo mạnh tay của Len bắt cậu đứng dậy.

-Rin!

Len giật mình bị Rin kéo mạnh, cô kéo Len đến giường rồi đẩy cậu ngã xuống. Không để Len kịp phản ứng gì, ôm chặt lấy Len.

-Rin...Rin...em ..

-Anh ngoan ngoãn nằm ngủ đi, ngày mai còn phải đi làm...Ren uống sữa no sẽ ngủ khì tới sáng thôi..

-Em vì muốn anh nghỉ ngơi nên dùng cách này sao? - Len khẽ mỉm cười dịu dàng ôm lấy Rin.

-Anh đừng có ý định gì đó... - Rin ngồi bật dậy

-Muộn rồi! - Len kéo mạnh Rin xuống nằm đè lên người cô.

-Anh muốn gì?Em chỉ muốn giúp anh nghỉ ngơi chứ không có....

Nụ hôn của Len làm cho Rin tròn mắt, cô lại bị tên quỷ nhỏ đó tấn công, cô chỉ muốn quan tâm đến tên quỷ nhỏ này vậy mà hắn lại tranh thủ lợi dụng cô...

-L...en...anh...

Rin đẩy Len và nhíu mày nhìn cậu khó chịu...

-Em rõ ràng rất thích mà.... - Len cười ranh ma

-Anh không cần phải nói rõ vậy chứ? - Rin khẽ mỉm cười..

-Nói xem em có yêu anh không?

Len cuối nhẹ xuống nói nhỏ vào tai của Rin và cắn nhẹ lên vành tai của cô đầy kích thích. Rin thì bật cười nhẹ và nhắm nhẹ đôi mắt tận hưởng cái cảm giác lâng lâng sắp đến.

-Không yêu...

-Anh sẽ cho em thấy cơ thể của em trả lời khác đi...

-Vậy sao?Chứng minh cho em biết đi...

Rin cười trêu Len nhưng tay thì choàng qua choàng cổ kéo Len sát vào người mình hơn.

Ánh đèn vàng mờ ảo lan rộng khắp căn phòng tạo nên một sự ấm áp và lãng mạn. Trên chiếc giường rộng lớn, họ lại cùng nhau ân ái và hưởng thụ cái cảm giác lên thiêng đàng...

Cho dù là đau khổ hằn sâu như vết đinh ghim chặt vào thân gỗ nhưng tình yêu, tha thứ và khoan dung sẽ mang hạnh phúc lần nữa đến cho họ.

HẾT

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro