Chương 120 : Nai Con, Em Thật Đẹp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Không đi." 

Hiện tại Kim Chung Nhân đâu còn có tâm tư đi làm, một lòng liền nhào vào trên người con trai nhỏ bé trước mắt này, cậu nhu nhược không xương yêu kiều. Thân thể tản ra từng trận hương thơm mê người, tí ti mờ ảo chui vào trong lỗ mũi anh, để cho dục vọng của anh vốn đã yên tĩnh lại hồi phục trong nháy mắt. Đặc biệt là nghĩ tới giờ phút này cậu vẫn còn trần trụi, cái loại kích động đó lại không khống chế được.

Phía dưới nơi nào đó lại rục rịch ngóc đầu dậy kêu gào, môi của anh kéo dài một đường dọc theo lưng bóng loáng của cậu. Ngón tay linh hoạt hơn lướt tới trước ngực của cậu, đánh vòng mà tìm cách trêu chọc.

"Ưmh. . . . . ."

Độ Khánh Thù nằm lỳ ở trên giường nũng nịu thở hổn hển, cậu hận chết mình buổi sáng khi tỉnh lại không có mặc y phục, bây giờ hoàn toàn là cung cấp điều kiện tiện lợi cho ác ma, dễ dàng luân hãm vào giữa những ngón tay của anh, trên người mỗi một tấc da thịt cũng vì vậy mà nở rộ ra.

Kích tình tối hôm qua còn chưa phai, trên người khắp nơi cũng có lưu ấn ký của anh, lúc này lại bị anh thuần thục vuốt ve như thế, khiến cho Độ Khánh Thù làm sao chịu được, thân thể đã sớm mềm thành một vũng nước rồi, không hề còn lực chống đỡ, chỉ có thể"Ríu rít ô ô" chấp nhận anh hôn và vuốt ve, chút xíu hơi sức cũng không sử dụng được, váng đầu chóng mặt phát chìm.

Cậu chỉ còn lại một chút lý trí liền dùng để nguyền rủa ác ma, âm thầm nói xấu trong lòng anh cậy quyền thiên vị, chính giữa trưa không đi làm, ngược lại chạy tới nghiền ép cậu, thật sự là đồ vô lại khó ưa!

Hu. . .hu . . . Tối hôm qua lấy đi của mình không biết bao nhiêu lần còn chưa đủ, hôm nay lại tới? Đàn ông thối! sức khoẻ làm sao lại tốt như vậy!
Kim Chung Nhân nhìn nai con nhu thuận mềm mại nằm ở dưới người mình, da thịt mềm mại phải như cừu trắng, vào lúc này bị anh tô điểm lên một viên hồ đào màu hồng, cho thấy một hình ảnh duyên dáng quyến rũ.
Anh đứng dậy, không dằn nổi đem lấy chính mình lột sạch sẻ, lần nữa bao phủ trên người, nhiệt độ nóng bỏng này làm Độ Khánh Thù bất mãn lẩm bẩm hai tiếng, vẫn nằm ở đó mà bất động như cũ.

Cậu là thật không có hơi sức, cả người cũng mềm nhũn, đầu cũng đau buốt, căn bản là không có nghĩ tới phản kháng, nằm ở đó mà mặc cho ác ma giày vò như thế. Dù sao mình cũng chạy không khỏi lòng bàn tay của anh, cần gì càn rỡ lăn qua lăn lại đây?
Vốn cho là trên người mình đã đủ nóng, nhiệt độ của ác ma cao hơn cậu, giống như một lò lửa lớn, vững vàng bao lấy cậu, vật nào đó chống đỡ tại chính giữa đùi mình càng thêm nóng rực khiến cho gò má cậu bay lên một chút sắc hồng xinh đẹp.

Vừa nghĩ tới chuyện anh sẽ làm đối với mình, lòng cậu vẫn còn sợ hãi, mỗi động tác đều mãnh liệt cuồng dã như vậy, xương cốt cả người cũng bị anh chơi đùa đến rời rạc, đáng ghét! Cả ngày lẫn đêm cũng chỉ biết mò mẫm kích động! 

╭(=.

Môi lưỡi Kim Chung Nhân di động ở bên hông Độ Khánh Thù, cúi đầu thở dốc, bàn tay lại không chút nào lưu tình mà vuốt ve cái mông vung cao của cậu, đầu ngón tay lệ thỉnh thoảng xoa nhẹ chỗ khe rãnh lõm kia, chậm rãi xuống phía dưới ——

"Ừhm. . . . . ." 

Độ Khánh Thù choáng váng rên rỉ một tiếng, vĩ âm mềm nhũn dâng lên, xương cốt con người cũng yếu mềm.
Xinh đẹp? Anh đang nói lưng của cậu xinh đẹp sao? Ý vị liếm nơi ấy? Anh làm mông của mình lớn giống như bánh bao sao? Tùy ý nhào nặn đâm đè móp méo?

Kim Chung Nhân gầm nhẹ một tiếng vọt vào từ phía sau của cậu, cảm giác thịt non xung quanh lập tức lao qua bao kín mình quá chặt chẽ, nhộn nhạo tuyệt vời tiêu hồn như vậy.

"A! Ừhm. . . . . . Ách. . . . . ."

Độ Khánh Thù xấu hổ đem khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào trong gối nằm, loại tư thế này. . . . . . Thật đáng ghét!

"Bảo bối, chớ buồn bực không tốt."

Kim Chung Nhân lấy cái gối cậu che mặt xuống, đôi tay từ dưới nách đi xuyên qua nắm hai luồng mềm mại trước ngực của cậu, ra sức vuốt ve, phía dưới nhịp điệu tần suất ngày càng nhanh hơn.

"Ah. . . ưh. . . ưh. . . . . ."

Độ Khánh Thù mím miệng muốn khóc, nhưng trong cổ họng không tự chủ khẽ rên ra từng tiếng giống như tiếng kêu dịu dàng êm dịu như nước, lúc thì bị tung về phía đám mây, lúc thì rơi trở về mặt đất, chênh lệch thật lớn, chóp mũi tràn đầy mùi vị cỏ xanh của ác ma vương vấn trên người, để cho cậu thật sự khó thở.

Ác ma khốn kiếp! Cái con người hung dữ mạnh mẽ này, cũng chỉ biết nghiền ép cậu!

"Ngoan, đừng khóc. . . . . . Anh đây là đang yêu em."

Kim Chung Nhân vừa nói vừa tăng nhanh động tác, anh rất muốn khống chế sức lực của mình, rất muốn dịu dàng một chút đối với nai con, nhưng cậu mang cho anh cảm giác quá mức tốt đẹp, hoàn toàn là một loại hành vi bản năng không tự chủ được .

Độ Khánh Thù cảm thấy bụng dưới có cái gì đó ấm áp chảy ra ngoài, hu. . .hu . . . Đều như vậy. . . . . . Anh còn không chịu buông tha cậu, ngược lại động tác càng lúc càng nhanh, bị anh ôm chặt chẽ, thân thể của hai người gần như khảm ở cùng một chỗ, không có chút khe hở nào.

Trong nháy mắt, hai người ôm ấp kịch liệt run rẩy ở chỗ sâu nhất, phóng thích ra, sung sướng leo về phía ngọn núi cao nhất.

*****

Sau khi xong xuôi, từ trên xuống dưới Độ Khánh Thù không ngừng đánh nhau, mí mắt cố gắng chống đỡ một lúc sau là khép lại, đồng thời mệt mỏi lại thiếp đi, sức lực cả người cạn kiệt, cậu cảm thấy cái này còn mệt hơn so với chạy Marathon, quá tiêu hao thể lực.

Cùng so sánh với sự mệt mỏi của cậu, ngược lại vẻ mặt Kim Chung Nhân  đầy cảnh xuân, tinh thần tốt bội phần, nhìn người con trai phía dưới yếu ớt nhu nhược như một vũng nước, khóe môi nâng lên một nụ cười ấm áp, cúi người ấn xuống môi cậu một cái hôn, giúp cậu đắp kín mền, ngay sau đó thuận tiện mặc quần áo đi xuống lầu.

Trong lúc mơ mơ hồ hồ giống như nghe được tiếng đóng cửa, Độ Khánh Thù miễn cưỡng lật người, một cước đem chăn đá rơi xuống, nóng quá, trên người càng lúc càng nóng, giống như bị vô số quả cầu lửa nhỏ xé rách , cậu khó chịu muốn nổ tung, rốt cuộc là cậu làm sao đây?

(>_
Đầu cũng rất đau, "Ong ong" vẫn phiền toái vang lên không ngừng, khiến cho cậu chỉ muốn ngủ, ngủ. . . . . .

Sau một hồi nóng, cậu lại cảm thấy mình tựa như tiến vào hầm băng, lạnh cóng đến mức hàm răng cậu run lên, không đè nén được run rẩy, lạnh quá. . . . . .

Một buổi chiều, cậu ở nơi này trong cảm giác lúc lạnh lúc nóng trằn trọc vật lộn, không có lối thoát, sau đó cậu khó chịu cuộn tròn ở trên giường mà vô thức khóc, ý thức vô tri vô giác cũng không biết mình rốt cuộc làm sao, trong thân thể liên tục truyền đến đau đớn không ngừng để cho cậu uất ức trong lòng.

Khóc đến mức đau lòng, nước mắt tuôn ra mênh mông , thấm ướt ga giường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro