Chương 159 : Chiếu Phim Quyến Rũ Trong Phòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Em đẹp mắt hơn phim.” Đầu Kim Chung Nhân vẫn chôn trong cổ của cậu, giọng nói nhỏ nhẹ có sức hút, dòng điện khiến cả người Độ Khánh Thù tê dại.

Trong lòng cậu có nỗi khổ khó nói ra được, căn phòng đơn độc này quả nhiên là lừa bịp, quá thuận tiện cho ác ma làm chuyện xấu, lại khiến cho chính mình không có cách nào kháng cự lại hành vi của anh, dưới bàn tay có ma lực của anh, mình chỉ có thể nộp vũ khí đầu hàng, khi anh vuốt ve, lỗ chân lông khắp người mình gần như nổ tung, xinh đẹp mà phong tình. 

“Ưmh…” Trong miệng cậu khó chịu bật nhẹ ra một tiếng hừ mềm mại đáng yêu, thanh âm kia giống như được bọc ngoài bởi một lớp mật đường, thấm ra ý nghĩ ngọt ngào nhè nhẹ, người nào đó dường như được khích lệ, nụ hôn càng mạnh mẽ, cả người Độ Khánh Thù mềm nhũn tựa vào trong ngực anh mặc cho anh làm xằng làm bậy.

Đột nhiên, trong phim RMS Titanic, thuyền đụng phải núi băng, phát ra một tiếng vang “Ầm” thật lớn, thanh âm kia hiệu ứng rất lớn, khiến hai người tỉnh táo trong nháy mắt, nhất là Độ Khánh Thù, đôi mắt đang khép hờ bỗng nhiên mở ra, ý thức được vừa rồi mình bị người người nào đó mê hoặc, thậm chí ngay cả phim cũng quên xem, không khỏi xấu hổ bấm cánh tay của anh, giùng giằng muốn thoát ra khỏi ngực anh, nhưng Kim Chung Nhân không cho cậu như ý, vẫn ôm cậu thật chặt, thanh âm mị hoặc vang lên bên tai cậu, “Có hai lựa chọn, hoặc là cứ xem như vậy, hoặc là đóng phim, chúng ta tiếp tục.”

“Em chọn cái trước.” Độ Khánh Thù  nói liên tục không ngừng, thật đáng ghét! Hai lựa chọn này đều gây bất lợi cho chính mình thôi!

Cảnh tượng rung động lòng người tiếp theo là cảnh chạy trốn, cảnh phim hào hùng tiếp cận đến sâu trong tâm hồn mỗi người, suy nghĩ đều theo Jack và Rose chạy trốn, ở trước tai hoạ của tự nhiên, loài người có vẻ bé nhỏ và vô dụng, thuyền cứu sinh chậm rãi hạ xuống, thuyền chỉ có vài chiếc như vậy, phần lớn mọi người phải tử vong. Cuối phim, Jack nhường cơ hội sinh tồn cho Rose, bản thân chết rét trong nước biển lạnh lẽo.

“Quá bi thương.” Độ Khánh Thù  lau nước mắt, mỗi lần nhìn thấy cảnh này cậu không nhịn được mà rơi nước mắt, có lẽ tình cảm của nhân vật nam nữ chính trong phim quá cảm động, luôn chạm đến đáy lòng cậu.

“Ngoan, anh sẽ không giống Carl cay nghiệt, ích kỷ, âm hiểm lại ngạo mạn, cái gì cũng do mình quyết định, không hỏi ý kiến của em, đừng khóc.” Thanh âm của Kim Chung Nhân nhẹ nhàng dụ dỗ.

“Người ta nào nói đến Carl khốn kiếp đó! Người ta vì tình yêu của Jack và Rose mà khóc đó, rốt cuộc anh cũng không nhìn thấy trọng điểm!” Độ Khánh Thù oán hận trừng mắt liếc anh một cái.

“Anh không phải Jack, em cũng không phải Rose, giữa chúng ta sẽ không xảy ra sự việc như thế.” Giọng nói của Kim Chung Nhân rất bình tĩnh, tròng mắt đen lộ ra ánh sáng kiên định, đưa tay lấy kính 3D trên mắt nai con xuống, lau nước mắt nơi khoé mắt cậu, quả nhiên là làm bằng nước, động một chút đã rầm rầm rào rào, thân thể cậu chịu đựng được sao?

Lúc này Độ Khánh Thù mới ý thức được thật ra thì anh đã hiểu cả bộ phim rồi, chỉ có điều anh tương đối lý trí, góc độ nhìn nhận sự việc bất đồng với mình, có thể khách quan mà phân tích, còn mình thì quá cảm tính, rất dễ dàng chìm trong chuyện xưa không thể tự thoát ra được, khóc đến rối tinh rối mù như thường lệ.

“Mắt vừa khóc liền sưng lên, về sau không được như vậy biết không?” Giọng Kim Chung Nhân có chút trách móc nặng nề, nhìn ánh mắt của cậu tràn đầy cưng chiều.

“Ừ.” Độ Khánh Thù ngoan ngoãn gật đầu một cái, cậu biết anh nói những lời này là vì tốt cho mình, trong lòng chảy qua một dòng nước ấm, cảm giác có người yêu thương thật quá tốt, cậu không còn là một người cô đơn, có tâm tư cùng uất ức chỉ có thể nuốt vào trong bụng, một mình lặng lẽ đếm bi thương trong đêm tối đen.

Sau khi phim kết thúc, trong phòng tối hẳn đi, dưới ánh đèn lờ mờ, cả hai người ngước mắt nhìn nhau, sau khi thổ lộ, tình cảm giữa hai người càng rõ ràng hơn, chỉ liếc mắt thôi tình ý ngọt ngào đã chạm đến đáy lòng, trong anh có em, trong em có anh, lẳng lặng hưởng thụ khoảnh khắc an bình tốt đẹp.

Cảnh tượng này, thích hợp nhất để hôn môi, gần như không có chút suy nghĩ Kim Chung Nhân đã bắt được cái miệng nhỏ nhắn mềm mại của cậu, đầu lưỡi một lần lại một lần miêu tả cánh môi đầy đặn phúng phính, giống như đối xử với báu vật quý giá nhất của chính mình, hai tay nhấc thân thể của cậu quay lại, để cho cậu dạng chân ngồi trên người mình, một tay ôm hông cậu, một tay xảo trá đưa vào phía sau cái lưng trơn nhẵn của cậu, động tình vuốt ve, hai ngón tay nhẹ nhàng ấn một cái, liền cởi bỏ móc nội y của cậu, từ phía sau chậm rãi ôm lấy khối mềm mại kia.

Sức lực trên môi cũng tăng thêm một chút, không hề dịu dàng như lời nói nhỏ nhẹ, mà như đứa trẻ đói khát khó nhịn, dùng sức mút lấy nước của cậu làm trơn cánh môi, thật giống như muốn nuốt sống cậu, không hề thoả mãn chỉ ma sát và mút giữa cánh môi. Hút, đầu lưỡi trơn trượt linh hoạt đưa vào trong cái miệng nhỏ xinh xắn của cậu, dây dưa với cái lưỡi thơm tho, truy đuổi, cùng múa, hấp thu cái ngọt ngào cùng hương thơm trong miệng cậu, hôn càng lâu, càng cảm thấy nụ hôn này không đủ, tư vị ngọt ngào càng lúc càng nồng đậm, giống như một ly rượu nho thơm mát ngọt lạnh, tản ra sức hút và hương thơm vô tận, hấp dẫn anh không ngừng hái.

“Ừhm…” cả người Độ Khánh Thù  mềm yếu không có sức, mềm nhũn tê liệt ngã vào trong lòng anh, cậu cảm thấy mỗi lần hôn cậu anh rất thích hút. Đồng ý là trong miệng mình có không khí, nhưng cái cảm giác hít thở không thông rất khó chịu đó! Bất mãn dùng răng cắn đầu lưỡi của anh, không dám dùng quá sức, chỉ sợ nếu làm hư anh lại bắt mình bồi thường, đến lúc đó thua thiệt vẫn là cậu, không có lời, cho nên chỉ cắn anh mấy cái cho hả giận, cứ tưởng rằng làm như vậy có thể để cho anh thấy khó mà lui, ai ngờ ngược lại anh càng thêm hưng phấn.

Ngậm đầu lưỡi của cậu hung hăng hút, bức bách hôn môi cậu mạnh mẽ nóng bỏng, khác một trời một vực so với nụ hôn triền miên lúc đầu, ngón tay thô kệch cũng bắt đầu chà đạp. Giày vò quả hạnh nhỏ trước ngực cậu đứng thẳng lên, tuỳ ý vuốt ve, khiến cho người trong ngực tinh tế thở gấp, cả người giống như một vũng nước xuân ngã vào trong lòng anh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào tràn đầy sắc thái động tình, như lửa kiều diễm động lòng người.

Kim Chung Nhân cho rằng nai con chủ động đáp lại mình, dù sao từ trước cho tới bây giờ khi hôn cậu cũng không đáp lại, chứ đừng nói là nghịch ngợm cắn mình, cái cử động nho nhỏ này đã đủ vừa lòng khiến cho anh hưng phấn đến tột đỉnh, đáy lòng dâng lên một tình cảm vui sướng, nhiệt độ trong cơ thể cũng từng đợt từng đợt tập kích anh, tựa như anh muốn hoà tan bên trong cậu ngọt ngào say chết người.

“Ừhm…” Độ Khánh Thù cảm giác hô hấp của mình đã hoàn toàn bị chiếm đoạt rồi, nếu không thở được cậu sẽ ngất mất thôi, đưa tay đẩy anh môt cái, nhưng khi cậu đẩy và giãy giụa lại khiến hai cơ thể sinh ra ma sát, quần áo mùa hè vốn mỏng, đâu chịu được tiếp xúc thân mật như vậy, hơn nữa làn váy của Độ Khánh Thù đã bị vén tới tận hông, chỉ còn lại một chiếc quần lót rất mỏng, trực tiếp dán lên trên kia, không thể nghi ngờ là củi khô đụng phải lửa mạnh, lốp bốp liền bốc cháy, khiến cho động tình kịch liệt giữa hai người, giống như trên lửa được tưới thêm một tầng dầu, đốt càng mãnh liệt cực kỳ mãnh liệt rồi.
Trong nháy mắt, con ngươi đen nhánh thâm trầm như đêm của Kim Chung Nhân đã nhuốm màu tình dục, hai mảnh đen nhánh lóng lánh hai ngọn lửa nhỏ, cổ họng khàn đục nói: “Nai con, anh muốn em.”

Cánh tay đè chặt cậu vào trong lồng ngực mình, để cho cậu cảm nhận được chỗ nóng bỏng, ánh mắt u ám càng thêm sáng quắc nhìn cậu chằm chằm, ngón tay vẫn không ngừng, từ bên này chuyển sang bên kia, vuốt ve cái viên mềm mại càng thêm đứng thẳng.

“Ừhm…” Kể từ khi thân thể trẻ trung của Độ Khánh Thù được anh khai phá, liền trở nên cực kỳ nhạy cảm, mỗi lần được anh vuốt ve sẽ động tình kịch liệt, mỗi một lỗ chân lông trên người dường như giãn ra, mềm mại nhỏ bé đến mức không thể thấy tóc gáy đang chập chờn phong tình ở đó, da thịt trắng nõn nhanh chóng bao phủ một tầng màu hồng, giống như nở ra từng nụ hoa mềm mại, để người ta hái.

Nghe thấy giọng nói mềm mại ngâm nga của cậu. A … một tiếng, Kim Chung Nhân cảm giác mình đã không khống chế nổi, âm điệu mềm yếu này giống như từng sợi tơ triền miên, che phủ anh chặt chẽ, cũng không thể tách rời, nâng cánh tay người con trai mê hoặc lòng mình, cởi váy trên người cậu xuống, sau đó là áo lót, ngón tay vỗ về da thịt tinh tế mà trơn bóng, sinh ra toan tính triền miên không dứt, cúi đầu, tinh tế gặm. Cắn cằm của cậu, cổ, xương quai xanh…

Độ Khánh Thù yếu đuối vô lực rúc vào trong ngực anh, bị anh ép ngửa cổ lên đón nhận nụ hôn thâm tình nóng bỏng của anh, bày ra chiếc cổ duyên dáng tuyệt đẹp như đường cong của thiên nga trắng, có thể thấy được xương quai xanh quyến rũ gợi cảm lộ ra rõ ràng của cậu, giống như một đoá hồng kiều diễm đang toả ra hương thơm của tình cổ (cổ độc).

Mãi đến khi phía dưới truyền đến một cảm giác lạnh lẽo, cậu mới ý thức được mình đã bị lột sạch sẽ rồi, hơn nữa cái nguy hiểm đã để vào cửa của cậu, khổng lồ như thế, khiến cậu mắc cỡ vội vã dời mắt, nhưng cậu cực kỳ chắc chắn là: giờ phút này hai người còn chưa tắm rửa, thật bẩn!

Khẽ nhếch bờ môi khêu gợi, ngập ngừng nói: “Không cần, còn chưa …. Tắm.”

Kim Chung Nhân dừng một chút, hôm nay quả nhiên là động tình quá vội vàng rồi, cư nhiên quên đi chuyện lớn này, bế ngang người con trai ở trong ngực đi vào phòng tắm, “Ngoan, tắm xong, chúng ta lại tiếp tục.”

~(@_@)~ ác ma thật đáng ghét chết đi! Cậu đã biết anh đưa cậu tới đây xem phim không có lòng tốt, phòng riêng xem phim tình cảm, mà không phải là phim võ thuật hay phim hành động! Càng đáng ghét, ngay cả phòng tắm cũng trang bị đầy đủ, hu hu… Tuyệt đối là dự tính trước đã lâu! ╭(╯╰)╮

(Mặt Kim Chung Nhân đen lại: bảo bối, anh thề, chuyện đêm nay tuyệt đối là ngoài ý muốn, căn bản không phải là do anh sắp xếp, anh cũng không biết chuyện.)

(Độ Khánh Thù bĩu môi không thèm để ý đến anh: Hừ! Coi như không phải anh sắp xếp, nhưng cũng là do các anh thông đồng, hợp sức lừa gạt người ta!)

Trong phòng tắm, Kim Chung Nhân  đặt nai con trần truồng ở trên bồn rửa tay, sau đó tự cởi sạch đồ, ôm cậu đứng dưới vòi sen xối một trận nước lạnh, trái lại vị trí trọng điểm được tẩy rửa sạch sẽ, tiện tay cầm khăn lông bao chặt lấy cậu đi ra khỏi phòng tắm, anh vẫn ngồi trên ghế sa lon như cũ, để nai con ngồi trên người anh, hướng dẫn cậu ngồi xuống.

“Đừng mà…” Miệng Độ Khánh Thù vểnh lên tức giận, lắc lắc mông không chịu theo anh, cậu không muốn chủ động, hơn nữa loại tư thế nam trên nam dưới này quá….

“Ngoan, ngồi xuống.” Kim Chung Nhân không để ý tới kháng nghị của cậu, chỉ muốn cậu chủ động một lần, trong giọng nói hết sức dịu dàng, chậm rãi dụ dỗ cậu, bàn tay to dịu dàng giữ cặp mông vểnh cao của cậu, chậm rãi đè xuống.

Độ Khánh Thù bị ánh mắt tinh tế của người này đầu độc rồi, theo động tác của anh, chậm rãi ngồi xuống, bởi vì tác dụng kích tình lúc trước, mật dịch bên trong đã sớm róc rách rồi, cho nên không tốn chút hơi sức nào đã nuốt thứ khổng lồ của anh vào.

Trong nháy mắt, cả hai người đồng thời phát ra âm thanh thoả mãn “Hừ hừ”, Độ Khánh Thù cảm thấy một cảm giác được lấp đầy phong phú, nhưng mà loại tư thế này, thật sự rất sâu. ~(@_@)~

Đã ngồi là ngồi xuống, cậu vẫn không nhúc nhích, thật ra thì phải nói là căn bản cậu sẽ không nhúc nhích, đôi mắt ngập nước nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, mái tóc dài đen nhánh xinh đẹp của cậu phân tán khắp trên cổ lẫn trước ngực, như dây leo giống trăm ngàn sợi tơ, trong ánh sáng lờ mờ của căn phòng chiếu lên hai người, nhuộm lên một tầng mê tình mập mờ, đêm nay nhất định là một đêm trầm luân.

“Nai con, tự mình động.” Thanh âm của Kim Chung Nhân khàn khàn mê muội lơ đễnh không tưởng tượng nổi, giọng nói khêu gợi giống như một từ trường khổng lồ, phát ra dòng điện vô hạn, tròng mắt hẹp dài khẽ hếch lên, hiện lên màu hoa đào làm say lòng người.

Độ Khánh Thù không nói, chỉ nhấp nháy đôi mắt trong suốt như nước nhìn anh, tức giận ngẩng đầu thật nhanh, giống như đang nói: em đã ngồi xuống theo lời anh, anh còn muốn được voi đòi tiên? Hừ! Không có cửa đâu.

Hơn nữa, cậu quả thật sẽ không động. O(╯□╰)o

Kim Chung Nhân thấy bộ dạng nai con như vậy là biết ý tưởng hôm nay không có cách nào thoả mãn được rồi, mà mình đã nhịn thời gian dài như vậy, cũng rất khó chịu, dứt khoát một chút biến thành chủ động, đè cậu ở dưới thân, hung hăng luận động, giống như trừng phạt cậu cố ý, giống như phát tiết dục vọng đã chịu đựng bấy lâu, mỗi một cái giống như đụng chạm đến chỗ sâu nhất, khiến người bên dưới thở gấp liên tục, khẽ nhếch môi hồng khêu gợi bật ra những tiếng rên nhẹ mềm mại đáng yêu uyển chuyển, khiến cho lòng anh cũng bị hoà tan, chỉ biết liên tục sủng ái người con trai yêu kiều ở phía dưới.

“Ừ…. A….” Độ Khánh Thù cảm thấy tối nay anh cực kỳ mạnh mẽ, mỗi một cái đều nặng như vậy, giống như anh muốn đội bụng mình lên vậy, đôi tay vịn lưng của anh thật chặt, móng tay vô ý thức vạch lên, hiện ra từng vết máu, không bao lâu, trên người hai người đã dầy đặc một tầng mồ hôi hột, trong mơ mơ màng màng, cậu cảm thấy ý thức của mình sắp trôi xa rồi, ngay cả thanh âm cũng nhẹ nhàng, biến hoá như mây, lúc thì bị che khuất, lúc lại lộ ra giữa trời.

Cao triều tới trong nháy mắt, cậu giống như thấy được trăng rằm sáng trong trên bầu trời kia, còn có sao sáng đầy trời, từng cái toả ra ánh sáng của riêng mình, lúc sáng, lúc lại tối…

Sau đó, hai người vận động càng lúc càng nhanh, càng lúc càng dâng trào, một trận gió thổi qua, giống như quét đi tất cả, bỗng nhiên ánh bạc rơi xuống nhiều vô số, bao phủ trên người của cả hai, hoà trộn vào mảnh thâm tình quyến luyến.

Lúc kết thúc, hai người ôm nhau thở dốc, thần trí vẫn còn tiêu tán, chưa hoàn toàn hồi phục như cũ, nhất là Độ Khánh Thù, trong đầu đã hoàn toàn thành bột nhão, không suy nghĩ được gì.

Vẫn là Kim Chung Nhân khôi phục lại trước, đứng dậy, mặc tạm quần áo tử tế, sau đó cầm tấm khăn tắm lớn bao bọc nai con cực kỳ chặt chẽ, chạy thẳng tới chỗ đậu xe, dặn dò lái xe Tiểu Lý chạy xe về nhà bằng tốc độ nhanh nhất.

--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

Kể từ sau đêm đó, phương thức ở chung của hai người đã có bước nhảy vọt lớn, Kim Chung Nhân định tuyên bố với bên ngoài nai con là bạn trai chính thức của anh, lấy lý do này để ngăn chặn tận gốc từ ‘tình nhân’ ở trong miệng mọi người, nhưng bị Độ Khánh Thù cự tuyệt, cũng không phải cậu không muốn có một thân phận quang minh chính đại, vả lại “Bạn trai” vốn là niềm vui mừng của cậu, nhưng vừa nghĩ tới nếu vì vậy mà trở thành kẻ địch của những người phụ nữ ái mộ Kim Chung Nhân trong cả nước thậm chí toàn thế giới, cũng quá lắm rồi.

Hiện nay cậu vẫn chỉ là một học sinh nghèo, nếu đột nhiên lộ ra tin tức mạnh mẽ như thế, vậy thì thời gian ba năm sau này cậu khỏi nghĩ tới cuộc sống yên tĩnh rồi, huống chi cũng có rất nhiều người chưa chắc tin tưởng rằng Kim Chung Nhân thật lòng với mình, nếu vì cái hư danh này mà gây ra một chút phiền toái không cần thiết, như vậy thì cậu không muốn, dù sao trong lòng cậu hiểu là được, cần gì phải thông báo cho toàn thế giới chứ?

Kim Chung Nhân cảm thấy cậu nói cũng có lý, liền đồng ý tạm thời không công khai, chỉ có điều sau này nếu bị bất kỳ ai khi dễ nữa thì nhất định phải báo cho anh trước, không được tự mình chịu đựng.

“Ừhm.” Độ Khánh Thù gật đầu, trong lòng dâng lên một chút ngọt ngào.

“Chờ sau khi em hoàn tất kỳ thi cuối kỳ, anh muốn dẫn em đi gặp một người bạn của anh, là học trưởng lúc anh học đại học, cũng là đại ca mà anh kính trọng, anh ấy vẫn muốn gặp em một chút, coi như thuận tiện đi giải sầu.” Người bạn trong miệng Kim Chung Nhân nói chính là Thư Nhĩ Hách, hai người kết bạn nhiều năm, quan hệ không phải thân thiết bình thường, trước kia anh ta cũng đã nói muốn tới thành phố C, nhưng vì một số chuyện riêng mà trì hoãn, lần này anh thấy nai con bị uất ức, hơn nữa sắp được nghỉ hè, vừa đúng lúc đưa cậu ra ngoài chơi một chút, tiện giải sầu.

“Hả? Anh còn có đại ca? Sao anh ấy lại biết em vậy?” Độ Khánh Thù  không dám tin hỏi lại, ở trong ấn tượng của cậu, anh đã là đại ca trong giới xã hội đen rồi, sao còn có thể gọi người khác là đại ca? Thật kỳ lạ!

Kim Chung Nhân nhìn cậu một cái, trả lời rất đơn giản: “Ừ, chỉ có một. Bạn của anh cũng biết em.”

⊙﹏⊙ Bạn của anh cũng biết cậu? Không thể nào? Thông báo rộng rãi như vậy? Cậu không chuẩn bị một chút xíu tâm lý nào cả, biết là một chuyện, gặp lại là một chuyện khác, anh đưa cậu đi gặp bạn bè của anh có nghĩa là chính thức đưa cậu vào phạm vi bạn bè của anh, như vậy sau này mình là một phần trong cuộc sống của anh, sẽ biết thêm nhiều chuyện cũ bí mật hơn.

Cảm giác này không giống nhau, cậu rất sợ, cũng rất lo lắng mình không thể hoà nhập vào nhóm con cháu quyền quý kia, sợ bọn họ sẽ xem thường mình, nói tóm lại, chính là sinh ra cảm giác tự ti.

“Em… không muốn đi.” Cậu cúi đầu thật thấp nhỏ giọng nói.

“Tại sao? Em không muốn hoà nhập vào cuộc sống của anh?”

Độ Khánh Thù lắc đầu, vừa cắn môi không nói lời nào, đối với bạn bè của anh cậu không hiểu rõ chút nào, cứ lờ mà lờ mờ như vậy đi gặp bọn họ, có cảm giác rất quái lạ, hơn nữa không biết người ta có hoan nghênh cậu hay không.

Kim Chung Nhân nâng cằm của cậu lên, tròng mắt đen sâu thẳm lấp lánh nhìn chằm chằm cậu, “Nhìn anh, tại sao?”

“Em… em sợ hãi.” Cậu khẽ hé môi, nói ra bốn chữ đứt quãng, bởi vì tự ti, nên sợ.

“Sợ cái gì? Có anh ở đây rồi, bọn họ đều rất tốt, giống như anh vậy rất tốt.” Người nào đó thâm tình khẩn thiết nói, khi nói lời cuối thì hoàn toàn tự nhiên, mặt không đỏ tim không đập mạnh.

Cuồng tự luyến! Lại còn nói tốt như anh vậy? Anh có điểm nào tốt chứ? Ngay từ đầu anh đã hoàn toàn là ác ma rồi! Luôn luôn uy hiếp mình, khi dễ mình, nếu bạn bè anh cũng giống như phẩm hạnh lúc đầu của anh, thì cậu không cần đi gặp, gặp phải một lần là đủ rồi.

“Còn có cậu bé gọi là Uý Hợp Hợp, cũng lớn như em, nói rất muốn trở thành bạn bè với em.” Kim Chung Nhân nghĩ tuổi của em dâu Thư Nhĩ Hách cũng không sai biệt lắm với nai con, hai người ở chung một chỗ chắc sẽ rất hợp.

“Anh còn có một người bạn là cậu bé?” Độ Khánh Thù kinh ngạc há to mồm, không chút ý tới những lời này của mình nồng nặc vị chua, không phải anh không có hứng thú với phụ nữ sao? Không phải trước khi gặp mình đều chán ghét phụ nữ sao? Chẳng lẽ tất cả là gạt người?

Kim Chung Nhân chợt nhàn nhạt nhếch khoé môi, nâng lên một vòng cung dập dờn, tròng mắt đen vốn không gợn sóng cũng dần hiện ra ý cười thấp thoáng, anh ngửi thấy vị chua rồi, nai con rõ ràng ghen tỵ? Thật là một dấu hiệu tốt.

“Anh ngửi thấy vị chua rồi.” Thanh âm trầm thấp của anh lộ ra chút vui sướng.

“Ở đâu vậy?” Độ Khánh Thù dùng sức hít mũi, một chút xíu cũng không ngửi thấy!

Nhưng mà, khi cậu nhìn thấy ánh mắt bỡn cợt rõ ràng của Kim Chung Nhân  thì mới hiểu được ý của anh là gì, mặt nóng rần lên, ô ô a a cãi lại: “Sao có thể! Em mới không ghen!”

“Anh có nói em ghen sao?” Người nào đó vẻ mặt vô tội hỏi.

Lúc này Độ Khánh Thù mới phát hiện mình trúng bẫy của anh, xấu hổ đến nỗi tai cũng đỏ ửng lên, vung quả đấm muốn đánh anh, “Ghét! Anh cố ý! Bại hoại!”

“Uý Hợp Hợp là vợ của Thư Nhĩ Hoàng, em trai Thư Nhĩ đại ca, anh cũng mới gặp cậu bé có hai lần mà thôi, không quen, chẳng qua cảm thấy hai người hợp nhau thôi.” Kim Chung Nhân chợt nghiêm mặt nói.

⊙﹏⊙ Quan hệ thật phức tạp, rốt cuộc anh muốn đưa mình đi gặp bao nhiêu người đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro