Chương 187: Anh muốn trở về rồi sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian trôi nhanh như bóng câu qua cửa sổ, chẳng mấy chốc, nghỉ hè trong tầm tay đã biến mất lặng lẽ, ngày 1 tháng 9, vừa đúng lúc hàng vạn học sinh bước vào cổng trường.



Hai tháng này Độ Khánh Thù vẫn luôn ở trong trạng thái ngọt ngào thoải mái, trên mặt tràn ngập hai chữ hạnh phúc, bạn thân Lộc Hàm và Bạch Hiền thỉnh thoảng vẫn trêu chọc cậu qua điện thoại, nói cậu là cậu trai nhỏ hạnh phúc đắm chìm trong tình yêu, cảnh xuân tươi đẹp, thần sắc khuôn mặt giống một tiểu nam nhân kiều mỵ.


Lộc Hàm còn nói: Ho khan... kích tình thì kích tình, nhưng vẫn phải chú ý... Thực hiện các biện pháp phòng tránh, dù sao cậu mới đại học năm thứ hai, hơi sớm một chút.



Độ Khánh Thù hờn dỗi trừng mắt nhìn bạn tốt một cái: Lộc Hàm ! Cậu lại giễu cợt mình, chúng mình mỗi lần đều có... Cái đó. Nói xong cậu liền mắc cỡ khuôn mặt đỏ bừng, trừ lần đó ở trường đua xe, trên căn bản đều có làm các biện pháp, còn nhớ rõ sau đó cùng A Nhân nói về tình huống này, anh nói không sao, mấy ngày đó là kỳ an toàn của cậu, đáy lòng cậu nhất thời vui mừng, cũng không có chú ý nhiều lắm, nên không suy nghĩ nữa.



Mặc dù trong thời gian này bà nội cũng thường ám hiệu bà muốn ôm chắt, nhưng cậu vẫn còn là học sinh a, cho nên cậu và A Nhân cùng nhau thương lượng là được rồi, sau khi tốt nghiệp sẽ suy nghĩ thêm chuyện kết hôn cùng sinh con đẻ cái.



O(╯□╰)o Thật ra thì cậu cảm thấy tốt nghiệp liền kết hôn sinh con đẻ cái có hơi quá sớm, nhưng nghĩ đến trong lòng bà nội mong muốn có chắt, cậu liền đồng ý.



Trong thời gian hai tháng này, Thẩm Bác Sinh cũng gọi cho cậu nhiều cuộc điện thoại, muốn hẹn cậu đi ra ngoài nói chuyện một chút, nhưng đều bị cậu cự tuyệt, về người cha này, cậu thật sự không có nhiều cảm giác, nhớ năm đó người của Thẩm gia đều không thích mẹ, trăm phương ngàn kế muốn đuổi mẹ đi, hôm nay khẳng định cũng không thích mình. Nhất là Thẩm Quân Nhã, còn có Thẩm gia lão phu nhân năm đó đuổi mẹ đi, chỉ sợ cũng ghét mình, nếu như vậy cần gì phải đi đến cái nơi gọi là "nhà" chứ, cậu như bây giờ không phải là vô cùng tốt hay sao?



Hơn nữa, nếu cậu đến Thẩm gia, vậy mẹ Diệp làm sao bây giờ? Anh trai còn không biết lúc nào thì có thể trở về, cậu không thể ích kỷ bỏ lại mẹ Diệp như vậy.


Lộc Hàm đối với chuyện Thẩm Quân Nhã là chị cùng cha khác mẹ của cậu tỏ ra kinh ngạc như trong dự đoán của cậu, một buổi chiều thứ tư gần tới khai giảng, hai người hẹn nhau đến quán cà phê "Cua quẹo", lúc đó Bạch Hiền vẫn còn ở quê Thanh Đảo, phải mấy ngày nữa mới có thể trở về thành phố C cùng cậu hai người cùng nhau tám chuyện.



"Khánh Thù cậu biết không? Ban đầu lúc cậu nói với mình mình cho rằng ngày đó là ngày Cá tháng tư, thiếu chút nữa không nhấc được đầu lưỡi." Lộc Hàm bưng cà phê lên khẽ nhấp một hớp.



"Đừng nói là cậu, đến mình cũng cảm thấy ông trời là đang nói đùa mình, dính líu quan hệ với ai không dính, lại là Thẩm Quân Nhã." Độ Khánh Thù thở dài một cái, cái thìa khuấy cà phê mệt mỏi.


"Vậy cậu định làm như thế nào? Thẩm tiện nhân tất nhiên rất ghê gớm, nhưng cũng không thể để mặc cho cô ta một mình chiếm dụng (chiếm giữ và sử dụng) tình thương của cha thuộc về cậu, chúng ta nên tranh giành hay đoạt lại, không thể để cho cô ta được lợi đúng không?" Lộc Hàm nghiêm túc nói.



"Phốc! Cậu có thể đừng đưa ra một vài ý tưởng ngu ngốc có được không, mình rất nghiêm túc muốn nghe ý kiến của cậu." Độ Khánh Thù liếc bạn thân một cái.



"Lời của mình nói còn chưa đủ nghiêm túc sao?" Lộc Hàm vẻ mặt khoa trương.



Độ Khánh Thù hờn dỗi vỗ cậu một cái, "Ai nha! Nhanh lên một chút cho thêm một cái đề nghị nữa đi."


"Khánh Thù , mình biết cậu vẫn rất muốn tìm được ba, bất kể trước kia ông ấy và mẹ cậu đã xảy ra chuyện gì, đó đều là ân oán của đời trước, không liên quan gì đến cậu, chỉ cần ông ấy thật lòng đối xử tốt với cậu, thật lòng thích đứa con trai này, mà cậu lại cảm thấy thành ý làm một người cha của ông ấy, tại sao không cho ông ấy một cơ hội chứ?" Thật ra thì cũng là cho bản thân cậu một cơ hội.



Làm bạn thân tri kỷ, Lộc Hàm vô cùng hiểu suy nghĩ trong lòng Độ Khánh Thù, từ nhỏ cậu ấy vô cùng hâm mộ những đứa trẻ có ba mẹ kia, trong lòng vẫn luôn mong mỏi người cha chưa bao giờ xuất hiện có thể từ trên trời giáng xuống, hôm nay mong muốn rốt cuộc cũng được thực hiện, suy nghĩ đến vấn đề này được một nửa rồi lại cắt ngang, khiến cho cậu ấy do dự, cho nên hiện tại cậu ấy cần một động lực thúc đẩy.



"lộc Hàm, không phải cậu rất ghét Thẩm Quân Nhã sao?"



"Khánh Thù ngốc, cậu là cậu, Thẩm Quân Nhã là Thẩm Quân Nhã, các cậu là hai con người không liên quan đến nhau chút nào!"



"Còn có mẹ Diệp, mình..."



"Ngu ngốc a! Ai nói cậu nhận cha thì phải đến ở nhà họ Thẩm, coi như cậu đồng ý, người đàn ông của cậu nhất định còn chưa đồng ý đâu, mĩ thụ quen biết nhau cũng chỉ là một hình thức mà thôi, đại diện cho cậu lại thêm một trưởng bối danh chính ngôn thuận yêu thương cậu, về phần mẹ Diệp, cậu vẫn là con trai của bà a! Nếu như ba cậu yêu cầu cậu hoàn toàn rời khỏi Diệp gia, cái đó không đồng ý cũng được!" Lộc Hàm nghiêm túc phân tích nói.



"Ách... được rồi."Độ Khánh Thù nhíu lông mày suy nghĩ một chút, Lộc Hàm nói như vậy quả thật rất có đạo lý, A Nhân sẽ không đồng ý mình rời khỏi anh ấy, hơn nữa cậu cũng không cam lòng rời khỏi anh.



Về phần hoàn toàn rời khỏi Diệp gia, cái đó càng không thể nào, mẹ Diệp đối với cậu yêu thương không cầu lợi như vậy, cậu thề cả đời muốn làm con trai bà.



Sau khi cùng Lộc Hàm tán gẫu xong, Độ Khánh Thù trong lòng thông suốt hơn rất nhiều, tất cả mù mịt giống như đột nhiên có lời giải, lập tức dễ dàng, hai người chia tay nhau ở cửa, về nhà của mình.



*****



Mấy ngày nay A Nhân đi Châu Âu công tác, cậu liền dọn sang nhà mẹ Diệp ở cùng, vừa dịp giúp đỡ bà.


Lúc ăn cơm tối, Độ Khánh Thù đang suy nghĩ có nên nói chuyện cậu đã tìm được cha ruột cho mẹ Diệp hay không, vẫn ở đó cắn chiếc đũa trầm ngâm.



"Nha đầu Khánh Thù, Huân nhi vừa mới gọi điện thoại về đây bảo, nó cuối tuần về phải được nghỉ phép đến một tháng, nói không chừng còn có cơ hội được công ty điều động trở về, không bao giờ... phải đi Argentina nữa." Khuôn mặt mẹ Diệp vui sướng, con trai rời khỏi nước lâu như vậy, bà rất nhớ a!



"Anh muốn trở về sao?" Độ Khánh Thù ngạc nhiên ngẩng đầu, trong lòng cảm khái: Hóa ra cũng đã nửa năm trôi qua rồi!



"Đúng vậy! Mặc dù vẫn không thể xác định ở lại bao lâu, nhưng trở lại một chuyến cũng tốt a, aiz ..." Diệp Lan thở dài nói.



Độ Khánh Thù biết mẹ Diệp vì nhung nhớ mà sốt ruột, lần này đã hoàn toàn đắm chìm trong vui sướng con trai sắp được trở về rồi, chuyện về ba vẫn là để sau này hãy nói đi. Về phần anh trai, cậu chỉ mong ước công việc của anh ngày càng thuận lợi, cũng sớm tìm được người phụ nữ tên Thiên nữ thuộc về mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro