Chương 53: Giấc mộng hư ảo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau này, cậu đã suy nghĩ rất nhiều lần, nếu như gửi tin nhắn kia, liệu có phải chuyện còn có thể cứu vãn được? Dù sao đó cũng là bằng chứng duy nhất chứng minh không phải cậu cố ý không nhận điện thoại của anh.

Nhưng, cuối cùng cũng chỉ là suy nghĩ. . . . .

Đêm nay, cậu ngủ rất ngon, lại còn có giấc mơ đẹp, trong mơ mẹ Diệp hết bệnh, cậu vui vẻ thổ lộ với anh trai mình, nói rằng người trong lòng cậu vẫn luôn là anh, chỉ ngại hai người là anh trai em gái mà không thể yêu thôi.

Giấc mơ bị đứt quãng, lại xảy ra rất nhiều chuyện kì lạ, cậu nhớ rõ nhất là cuối cùng hai người phá tan được đau khổ nặng nề mà đến với nhau, được mẹ Diệp chúc phúc, một nhà ba người hạnh phúc sống trong một thành phố ven biển, không ai quấy rầy họ.

Buổi sáng, cậu tươi cười thức dậy, khóe môi cong cong lộ rõ tâm tình cậu rất vui vẻ, ngay cả bạn cùng phòng kí túc xá đều nhìn ra.

Bạch Hiền lại gần thậm thà thậm thụt trêu chọc cậu, "Khánh Thù, tối hôm qua cậu mơ thấy giấc mộng đẹp gì vậy? Không phải là mơ thấy bạch mã hoàng tử chứ?"

Gương mặt trắng nõn của Độ Khánh Thù liền đỏ ửng, oán giận liếc cô một cái, "Nói lung tung!" Sau đó nhanh như chớp liền chạy vào phòng vệ sinh.

"Tiểu Lộc, cậu xem xem, Khánh Thù đỏ mặt, nhất định tối qua mơ thấy anh chàng nào rồi, mặt mày sáng sủa thế kia mà! Khóe miệng cũng mang nụ cười." Bạch Hiền hướng về phía Lộc Hàm nói ầm lên.

" Tiểu Bạch, tớ thấy cậu có ý xuân thì có." Lộc Hàm bình tĩnh nhìn cậu một cái.

"Hừ! Tớ chỉ muốn người đàn ông của tớ thôi, tối nay tớ đi khách sạn với anh ấy. Cho cậu hâm mộ chết." Bạch Hiền  thở phì phò nói, tính cậu rất thẳng thắn, nếu thực sự ở chung với bạn trai cũng không giấu giếm bạn cùng phòng, tư tưởng và hành động tương đối cởi mở.

"Đồ láu cá, có cần tớ tới hiện trường trực tiếp luôn không, vừa đúng lúc muốn học một lớp vỡ lòng." Lộc Hàm cười hì hì chế nhạo.

"Em trai à, chán sống rồi phải không!" Bạch Hiền giả vờ giận vung tay đấm Lộc Hàm, hai người ầm ĩ trong kí túc xá, đầy tiếng cười giòn giã.

Độ Khánh Thù núp ở phòng vệ sinh rửa mặt cũng bị lây tiếng cười cuốn hút, trong lòng thở dài nói: có hai người dở hơi bọn họ ở bên cạnh thật là tốt!

Nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ, thời tiết rất đẹp, Độ Khánh Thù bỏ qua tâm tình lo lắng.

Hôm nay rất thích hợp ra ngoài, buổi chiều không có tiết học cậu phải đến bệnh viện chăm sóc mẹ Diệp.

Còn anh trai, coi như không thể ở cùng một chỗ, mỗi ngày được gặp anh cũng là một niềm vui rồi.

*****

Cùng lúc đó, trong tòa cao ốc của HIC, các ngành đều chìm trong bầu không khí căng thẳng, xơ xác tiêu điều, không vì điều gì khác, chính là tài liệu cơ mật của công ty bị tiết lộ ra ngoài, Tổng giám đốc vô cùng tức giận, phải biết tổn thất không chỉ mấy chục triệu mà hơn một tỷ!

Phó tổng Trần Kinh Nhiên triệu tập cuộc họp cổ đông khẩn cấp, hạ lệnh điều tra rõ ràng chuyện này, một khi bắt được người trong nội bộ tiết lộ bí mật, trực tiếp đưa lên tòa án, để luật pháp trừng trị hắn ta!

Vậy mà, suốt một tuần vẫn không có kết quả, dù sao cũng không có chứng cứ, sao có thể tùy tiện vu oan cho người khác được! Chuyện này ảnh hưởng rất lớn tới công ty, ầm ĩ làm lòng người bàng hoàng, hoang mang lo lắng.

Nghe nói, tối qua, Phó tổng nhận được một bưu phẩm thần bí. . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro