♡♡Chương 1♡♡

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-" Khánh Thù, cậu khỏe không? "
Giọng nam nhân khàn khàn lãnh liệt vang lên trong không khí, không biết tại sao, chính là làm cho người ta cảm giác rất sảng khoái.

-" Anh đang hỏi tôi sao? Trước mắt cuộc sống của tôi không có sự can thiệp của anh, cũng sống rất tốt!''

Cũng không lễ phép trả lời, dù có cố gắn áp chế, cũng tỏ ra chán ghét

-"..." Im lặng, đặc biệt tỏa ra một mùi thuốc súng, liền cảm thấy được quan hệ của hai người có một chút xấu hổ. -" Thật đáng tiết, chỉ số thông minh cao như thế, vì cái gì không vì quốc gia phục vụ?? ".

-" Anh... tôi không phải đẫ nói đừng bao giờ nói chuyện này nữa sao? Nếu đây là chuyện anh muốn nói...".

Tiếng nói không hề mang tình cảm, lại có thể nghe ra lời nói vô cùng tức giận. -" Anh có thể đi rồi!".

Nam nhân chậm rãi đứng dậy, chuyển hướng ra cửa. -'' Đúng rồi Khánh Thù... Sẽ có người lại đây tìm cậu ". Nam nhân dừng một chút. " Người kia, là đứa con thân sinh của cậu".

-" Cái gì!? " còn xúc động muốn nói thêm nữa, nhưng vì cái cửa bị đóng mạnh cảng lời nói lại, thanh âm cuối cùng cũng nói không ra được, chỉ có thể hướng về phía nam nhân rời đi mà liếc mắt một cái.

------♡♡♡ tôi là đường phân cách của thời gian ♡♡♡------

Cuối tuần, ngay cả chim chóc nếu có biết nói cũng là lười nói, Độ Khánh Thù nhưng là bị cảnh tượng trước mắt làm há hốc mồm.

-" Nga... đây là nhà cậu sao! Còn mang theo hành lý !" Mới mở cánh cửa, tên kia liền xông tới, trong tay còn cầm theo hành lý, hắn nghĩ đây là nhà ai!?

Muốn làm gì!? Thật ra đây là người nào???

-" Uy! Cậu là ai?" Độ Khánh Thù còn trong trạng thái mọng du hoàn toàn không thể điều khiển, chỉ có thể xử lí bằng bản năng, hoàn toàn không thể ngăn cản chính mình nhìn người nọ bình phẩm từ đầu đến chân.

-" Anh đang phát ngốc a??? Phòng của tôi ở đâu!? " Thật là mất hết kiên nhẫn.

Cuối cùng, Độ Khánh Thù nhìn vẻ mặt hắn, kinh ngạc quát to một tiếng.

Khuôn mặt tuấn tú khiến người khác rung động, đồng mang theo một chút tà khí, biểu hiện chủ nhân của nó là một người không hệ câu nệ, thân thể gần như hoàn mĩ với những đường cong nam tính.

Nhưng điều Độ Khánh Thù suy nghĩ không phải tên kia có bao nhiêu suất, mà là chân mày tương tự bản thân.

Giống như! Cơ hồ là một mẫu khắc ra, cơ hồ là cùng chính mình giống nhau như đúc. Điều này biêu hiện nó là đứa con thân sinh của mình, không phải nói người này là đứa con thân sinh của mình sao?? Chỉ số thông minh cao hơn người?? Bằng không sao hắn lại đến đây!? Nhưng hiện nay xem ra, hắn giống một tên ngốc hơn a.

-" Cậu cậu cậu ... cậu là cái mà tôi sinh sao...?? " Độ Khánh Thù kỳ thật cũng không muốn hỏi.

-" Hỏi vô nghĩa! Tôi có phải do anh chế tạo ra hay không?? Anh hẳn là phải hỏi chính anh ".

Độ Khánh Thù mở lớn miệng, cự tuyệt nhớ lại. Chuyện cũ khủng bố kia.

Chuyện 18 năm về trước

-------------♡♡♡ 18 năm trước ♡♡♡--------------

Độ Khánh Thù mới năm tuổi. Sau khi thí nghiệm biết được chỉ số thông minh của cậu hơn người, mới năm tuổi đã bắt cậu đi thực nghiệm.

Mục đích của thực nghiệm là để tạo ra thế hệ tiếp theo càng vĩ đại hơn, kỹ thuật lúc này còn thiếu hụt chỗ tiền bạc, mọi người liền nghĩ ra dùng di truyền sinh học, làm ra một thế hệ có trí tuệ cao hơn.

Thế là cậu bị bắt làm thí nghiệm, kết hợp cùng với trứng của một người phụ nữ kiệt suất.

Thành công sinh ra thế hệ tiếp theo.

Đây là chuyện thật lâu trước kia, đây là chuyện mà Độ Khánh Thù sau khi thoát ra khỏi không bao giờ muốn nhớ lại, nhưng người này lại xuất hiện.

Sao... sao hắn lại đến đây??

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro