Điên (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vậy là người cuối cùng trong gia đình cũng bỏ mặc cậu ấy rồi."

Soo Jung ngạc nhiên ngẩng đầu khỏi trang sách. Nam Joon đang ở trong phòng riêng của cô, vừa uống trà vừa tuỳ tiện đọc một tờ báo trên bàn làm việc của Soo Jung. Từ lúc quen biết đến nay, Soo Jung chưa bao giờ thấy Nam Joon uống cà phê cả.
"Cậu nói vậy, nghĩa là Yu Yu..."

"Tôi chưa nói cho chị biết sao? Mà cô ấy cũng không nói cho chị biết?"- Nam Joon nhướng mày, đặt tách trà xuống bàn.

Soo Jung mờ mịt lắc đầu.

"Yu Yu là chị ruột của In In."

Thông tin này khiến Soo Jung có chút bất ngờ. Cô đã không nghĩ đến điều này. Đó là lý do tại sao nhìn cô có vẻ quen thuộc như vậy. Bây giờ Soo Jung mới nhớ lại, quả thật đôi mắt của Yu Yu và In In giống hệt nhau. Hai chị em họ có đôi mắt thật đẹp, mà tâm tình ánh lên bên trong đáy mắt thì hoàn toàn khác nhau, một đượm trĩu nỗi luồn lo, một lại vô tư đến thuần khiết.

"Ra là vậy."

Soo Jung tự nói với bản thân, khoé môi nhếch lên một chút thành nụ cười như có như không. Nam Joon nhìn thấy biểu tình đó, lại cầm tách trà đưa lên môi: "Làm sao? Suốt cả ngày hôm nay khiến chị ghen tuông vớ vẩn rồi?"

"Cậu rất thích trêu tôi thì phải." – Soo Jung hừ lạnh gấp quyển sách vừa đọc xong, để lại ngay ngắn lên kệ.

"Ừ. Rất thú vị mà." – Nam Joon không hề nén nụ cười ranh mãnh của mình.

Soo Jung tặc lưỡi, không thèm đối đáp vấn đề này với người kia nữa. Cô buông người xuống giường, nhìn lên cánh quạt đang quay tít mù trên trần nhà: "Cũng không thể trách cô ấy."

"Vì đã bỏ mặc In In?" – Nam Joon hỏi.

"Cô ấy còn có cuộc sống riêng của bản thân. Huống hồ gì..." – Soo Jung đặt tay lên trán, cố tránh đi hình ảnh cô độc của In In đang hiện về trong tâm trí – "Cả bố mẹ cũng đã bỏ mặc cậu ấy rồi."

"Thân thế cậu ấy lớn như vậy, cuối cùng thành ra thế này, hẳn họ rất thất vọng."
Soo Jung định mở miệng hỏi: "Thân thế của In In như thế nào?" nhưng lại nhớ ra thông tin này là bí mật, cuối cùng đổi lại thành câu: "Trễ rồi, cậu về nghỉ ngơi đi."

"Ừ. Chị cũng vậy. Ngủ ngon, Soo Jung." Nam Joon mỉm cười.

Thế nhưng đêm đó Soo Jung lại trằn trọc mãi không thể yên giấc.

***

"Jung Jung, Teddy bị thương rồi, phải làm sao đây?"

In In nhăn nhó đưa con gấu bông đã bục một đường chỉ dài ngay bụng cho Soo Jung. Đây là con gấu mà In In luôn giữ gìn rất kĩ, không cho bất cứ ai khác ngoài Yu Yu và mình động vào. Tất nhiên hôm nay Soo Jung cũng được cho vào danh sách đó, bởi vì In In cần nhờ bác sĩ Jung chữa trị cho Teddy.

"Để tôi xem." – Soo Jung cầm con gấu bông trên tay, cẩn thận ngắm nghía như vị bác sĩ tận tâm khám cho bệnh nhân – "Phải phẫu thuật cho Teddy thôi."

"Phẫu thuật á? Như vậy đau lắm!" – In In tỏ ra rất lo lắng.

"Không đau đâu. Jung Jung sẽ gây mê cho Teddy trước. In In có muốn xem Teddy được phẫu thuật không?"

"Thôi đi! Đáng sợ lắm!" – In In quay vào góc tường, hai tay ôm lấy mặt. Soo Jung bật cười nhìn bộ dạng sợ sệt của người kia, tìm lấy kim chỉ cẩn thận khâu lại vết rách trên bụng Teddy. Mà lúc này cô mới để ý, con gấu bông kia nhìn rất quen mắt. Đó là dòng đồ chơi được sản xuất thời Soo Jung còn nhỏ. Cô biết In In trạc tuổi mình, gia đình của cậu ấy chắc cũng phải khá giả lắm. Bởi vì Soo Jung vẫn nhớ rõ cô đã thèm thuồng như thế nào khi nhìn vào ô kính cửa hàng đồ chơi, nơi con gấu bông được bày biện cực kì bắt mắt, đồng thời cũng rất đắt tiền. Nhưng mà Soo Jung rất may mắn được chơi qua mấy lần, đều là do người đó chia sẻ với cô.

"In In à, Teddy đã được phẫu thuật xong rồi nè."

In In vui vẻ xoay người lại, đón lấy gấu bông từ tay Soo Jung ôm vào lòng, thái độ cực kì trân trọng nó. Cậu nhìn Soo Jung bằng ánh mắt cảm kích không để đâu cho hết:

"Jung Jung giỏi quá! Jung Jung cứu sống Teddy rồi!"

"Teddy cũng chỉ bị thương nhẹ thôi. Mà... Teddy là do ai tặng In In vậy?"

"Không có." – In In lắc đầu, khoé miệng còn cong lên thành nụ cười lém lỉnh – "In In lấy trộm của Yu Yu đó!"

"In In hư quá. Yu Yu nhất định rất giận."

Từ sau khi biết Yu Yu là chị ruột của In In, Soo Jung không còn cảm thấy khó chịu mỗi khi In In nhắc đến cô nữa. Mà Yu Yu thì thỉnh thoảng vẫn liên lạc với Soo Jung để hỏi thăm tình hình của In In. Mùa đông sắp đến rồi, cô ấy muốn nhờ Soo Jung nhắc In In giữ ấm. In In lúc nào cũng thấy nóng nực trong người, tối ngủ không đắp chăn kĩ cho nên cũng thường xuyên bị bệnh lặt vặt. Vì thế mỗi tối Soo Jung luôn phải ở lại cho đến khi In In đã ngủ say, cẩn thận nhét chăn cho cậu rồi mới về phòng mình.

Mới đó mà một mùa đông lạnh lẽo lại sắp đến.

"Jung Jung à, In In chán quá." – In In ngồi trên giường, biểu tình ủ dột của con nít trên gương mặt anh tuấn kia có chút không hợp, nhưng đâm ra lại trông rất đáng yêu.

"Sao vậy?" – Soo Jung gấp quyển truyện lại. Cô đã đọc hết năm chương mà In In vẫn chưa có dấu hiệu buồn ngủ.

"Tuyết sắp rơi rồi. In In muốn được nặn người tuyết." – đôi mắt In In mơ màng để rơi ánh nhìn ra bên ngoài khung cửa sổ, nơi mà chỉ sau khoảng một tháng nữa thôi sẽ ngập đầy tuyết trắng.

"Vậy thì đến lúc đó Jung Jung sẽ cùng In In đắp người tuyết."

"Không được. In In không thể ra khỏi phòng."

Câu nói ỉu xìu của In In khiến Soo Jung nhớ lại, quả thật In In chưa từng bước qua khỏi cửa phòng 610 lần nào.

"Tại sao?"

"Nam Nam nói, nếu như In In ra khỏi phòng sẽ bị điện giật lần nữa."

"Điện giật?"

"Phải. Rất đáng sợ đó. Nam Nam nói lần trước In In may mắn thoát chết, chứ còn lần này nếu lỡ để bị điện giật nữa sẽ chết thật đó."

In In lúc nhỏ cũng bởi vì bị điện giật mà đầu óc mới bất ổn như hiện tại. Khi đó không biết cậu làm sao giành lại được mạng mình từ tay thần chết. Nhưng mà cuối cùng thành ra như thế này, Soo Jung không biết In In có phải là may mắn hay không. Cứ tiếp tục ngây ngô từ năm này qua tháng nọ, mòn mỏi chờ đợi những người thân yêu dấu sẽ chẳng bao giờ đến thăm mình, thì không phải cậu ấy đáng thương lắm hay sao?

"Sống" và "tồn tại" vốn dĩ là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

Cũng chẳng ai biết được những người như In In là đang "sống" hay đang "tồn tại". Những mong muốn của họ, những tâm tư của họ, những điều khẳng định rằng họ đang "sống" lại quá mơ hồ đến nỗi người bình thường không thể nhận ra, đến nỗi người ta luôn lầm tưởng là họ chỉ đang "tồn tại." Điều đó không đáng buồn hay sao? Những người điên vẫn có một điều họ luôn theo đuổi, nhiều khi đó trở thành nỗi ám ảnh, họ vẫn tồn tại vì điều đó, và trở thành những người "sống" mãnh liệt hơn bất kì ai. Trong khi có những người bình thường, mỗi sáng mở mắt ra vẫn phải luôn tự hỏi mình đang tồn tại vì cái gì, ước mơ của mình là gì, mình đang theo đuổi điều gì.

"Khi nào tuyết rơi, Jung Jung sẽ dẫn In In ra ngoài chơi."

"Được hả?" – đôi mắt In In lấp lánh như tinh tú trên bầu trời, nhưng rồi nó lại thoáng qua nét lo âu – "Nhưng lỡ In In bị điện giật..."

"Không sao đâu. Jung Jung sẽ bảo vệ In In mà."

"Thật không? Jung Jung hứa sẽ bảo vệ In In hả?"

"Ừ. Jung Jung hứa."

Hứa với cậu, từ giờ tôi sẽ bảo vệ cậu, In In.

Bởi vì khi ấy, tôi đã không thể bảo vệ được người đó.

***

"Jong In, cậu làm sao vậy? Jong In?"

"Cậu có nghe tớ nói gì không? Mau tỉnh lại!"

"Cậu mau dậy đi! Tớ sẽ gọi cậu là Innie mà, không gọi cậu là Jong In nữa!"

"Làm ơn đó! Tỉnh dậy đi!"

Soo Jung giật mình mở bừng mắt, mồ hôi tuôn ròng ròng trên thái dương. Mỗi lần mơ thấy giấc mơ đó, Soo Jung đều không thể ngủ tiếp được. Hay nói đúng hơn là cô không dám nhắm mắt lại, bởi vì cô không muốn thấy hình ảnh người đó nằm bất động trên sàn, cho dù cô có lay gọi thế nào đi chăng nữa.

Cậu ấy đã chết rồi.

Vươn tay mở cánh cửa cho cơn gió đông lạnh lẽo tràn vào khắp phòng, Soo Jung trầm mặc tựa người bên khung cửa, nhìn vầng thái dương ửng hồng trên nền trời xanh sậm. Đêm qua tuyết đã bắt đầu rơi, thật tiếc không thể ngắm nhìn những hạt trắng lạnh đầu tiên buông mình xuống đất. Soo Jung mỉm cười nhìn lớp tuyết mỏng manh trắng muốt phủ trên những nhánh cây khô gầy đen nhẻm, In In mà biết tuyết đã rơi, nhất định sẽ liền bắt cô đưa cậu ấy ra ngoài chơi như đã hứa.

Nghĩ về In In, lại khiến Soo Jung nhớ đến người đó.

Người đó và In In xem ra cũng có mấy điểm tương đồng. Cả hai đều rất quý mến cô, cũng đều có một chị gái yêu thương họ hết mực, còn được trời cho nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời. Mà họ cũng bạc mệnh như nhau, một người vắng số qua đời sớm, một người lại bị điên. Đều là vì điện giật.

Soo Jung vẫn ước gì mình đã gọi người đó bằng biệt danh như cậu ấy luôn mong muốn. Người đó đã làm mọi thứ vì cô, xem cô thân thiết như máu thịt. Soo Jung vẫn nhớ những khi người đó lén lút dúi cho cô thanh chocolate đắt tiền dù cậu ấy cũng rất thích ăn, lấm lét canh chừng bố mẹ mình, đợi đến khi họ đi liền rủ cô vào phòng cùng chơi những món đồ chơi mà một đứa trẻ nghèo như Soo Jung không thể nào có. Người đó chưa một lần xem cô là "con gái cô giúp việc" như bố mẹ cô ấy. Chỉ riêng chuyện đó cũng đã đủ khiến Soo Jung cảm kích đến tận đáy lòng. Và có lẽ cô đã không phải dằn vặt đau khổ đến tận bây giờ, nếu như ngày hôm đó cô cản người đó lén chơi thử đĩa game mới, nếu như cô rủ cậu ấy chơi với con gấu bông lấy trộm của chị cậu ấy, hay là để chính cô là người cắm chuôi điện lúc đó, thì có lẽ mọi chuyện đã không đến nỗi, thì có lẽ cậu ấy đã không chết.

Khi nghe được tiếng khóc rấm rứt vì hoảng loạn của Soo Jung ngày càng lớn dần, mẹ cô mới tất tả chạy vào phòng để rồi phát hiện ra con trai của gia chủ đang nằm bất động trên sàn. Soo Jung ngồi bên cạnh cậu bé kia, ngước gương mặt đầm đìa nước mắt lên nói với bà, Jong In bị điện giật, rồi lại oà lên khóc nức nở. Bà ôm con trai vào lòng bằng đôi tay run rẩy, và bởi vì quá quẫn trí, cho nên mẹ cô chỉ còn biết bế con chạy một mạch khỏi căn nhà đó, không hề quay đầu lại đến một lần.

Về sau khi biết tin đứa bé kia đã chết, mẹ Soo Jung đâm ra trầm cảm, cuối cùng không chịu đựng nổi ám ảnh, cho nên không lâu sau bà cũng qua đời. Sau này Soo Jung tìm được mộ phần của người đó, vẫn thường xuyên đến viếng cùng với một cành hoa hướng dương vàng ươm như nắng mặt trời, rạng rỡ như nụ cười của cậu ấy. Trước lúc sang Mỹ du học, cô đã hứa khi trở về sẽ lập tức đi thăm mẹ mình và người đó. Bây giờ cũng đã ở lại đây, cô muốn thường xuyên viếng mộ hai người họ, nhất là vào mùa đông như thế này. Nghĩa trang hoang vu lạnh lẽo như vậy, nhất định họ sẽ thấy rất hiu quạnh.

Mà Soo Jung cũng phải giữ lời hứa, sẽ đưa In In ra ngoài chơi.

"Lần sau chúng ta sẽ cùng chơi. Hứa chứ?"

"Ừ. Tớ hứa."

Không thể nào thất hứa với cậu ấy nữa.

***

Mùa đông trên đỉnh đồi hoang vu hẻo lánh chỉ có mỗi cái bệnh viện tâm thần cũng không đến nỗi quá lạnh lẽo. Sảnh chính được thắp thêm những ngọn đèn vàng ấm cúng, lò sưởi lớn được đốt lửa tí tách vào mỗi buổi tối, và mùi bánh quy bơ lúc nào cũng thơm ngậy trong phòng ăn. Các y tá quàng khăn và đội những chiếc mũ len màu sắc sặc sỡ cho lũ trẻ, những người già được khoác thêm áo bông ấm và luôn cầm trên tay những tách cacao thơm lừng. Soo Jung ngồi trên ghế bành cạnh Nam Joon trong sảnh chính, chốc chốc cô lại buông cuộn len màu đỏ xuống, thong thả nhấp một ngụm cacao hay ăn một cái bánh quy bơ, trầm mặc ngắm nhìn khung cảnh ấm cúng trước mặt.

"Dạo này In In đêm nào cũng đi ngủ sớm. Sao chị dỗ cậu ta được hay vậy?" – Nam Joon cầm chiếc khăn len đan dở của Soo Jung lên ngắm nghía.

"Tôi đã hứa nếu cậu ấy ngoan sẽ cho ra ngoài đắp người tuyết." – Soo Jung lại cúi đầu cẩn thận móc từng mũi len, không để ý đến sắc mặt Nam Joon có chút trầm xuống.

"Soo Jung, chị cũng biết In In không được phép ra khỏi phòng."

"Tại sao vậy?" – Soo Jung nhíu mày nhìn Nam Joon – "Tại sao cậu lại nói với cậu ấy nếu ra khỏi phòng sẽ bị điện giật? Như thế sẽ ảnh hưởng không tốt đến nhận thức của cậu ấy về thế giới bên ngoài."

"In In là trường hợp đặc biệt."

"Đặc biệt đến mức nào mà ngay cả đi lại trong khuôn viên bệnh viện cũng không thể?" – Soo Jung buông cuộn len xuống, nghiêm túc nói chuyện với Nam Joon.

"Cậu ấy chính là đặc biệt đến mức, ra khỏi phòng một bước cũng không được."

Từ lúc Soo Jung bắt đầu phụ trách điều trị cho In In cô mới phát hiện ra điều này. In In không bao giờ ra khỏi phòng mình. Thức ăn hoặc thuốc hoặc bất cứ cái gì khác đều sẽ được y tá đem đến tận phòng cho cậu. Mỗi ngày In In đều lầm lũi một mình trong phòng như vậy, bệnh nhân khác cũng không được vào phòng cậu. Ngay cả y tá và bác sĩ, chỉ có một số lượng người nhất định biết đến sự tồn tại của In In ở nơi này. Cậu vốn dĩ đã không có người thân đến thăm lại còn bị cách li với thế giới bên ngoài, giống như phải sống trong vòng bí mật.

Nhưng mà Soo Jung vẫn không hiểu, cho dù In In là nhân vật có thân thế quan trọng như thế nào đi nữa, thì cậu cũng không phải chịu sự quản lí nghiêm ngặt đến mức đó chứ. Soo Jung đã gặp qua rất nhiều bệnh nhân ở đây, có người thuộc nghị viện, có người hoạt động trong chính phủ, rất nhiều nhân vật tai to mặt lớn khác nhau, nhưng họ vẫn xuống phòng ăn dùng bữa, vẫn đến sảnh chính tham gia các hoạt động giải trí, vẫn ra hoa viên đi dạo, vẫn tiếp xúc với rất nhiều y tá, bác sĩ, bệnh nhân khác. Còn In In, tại sao cậu ấy lại không được?

"Soo Jung, tôi biết chị muốn giúp đỡ In In, và tôi luôn cố gắng hết sức để hỗ trợ chị trong chuyện này." – Nam Joon đặt tay lên vai Soo Jung, tìm cách xoa dịu nỗi bất bình đang dâng lên trong lòng cô mà anh có thể nhận ra qua ánh mắt – "Nhưng mong là chị có thể làm điều đó trong phạm vi cho phép mà tôi đã đề ra. Chị nên biết tôi không hề muốn giới hạn chị hay kiểm soát In In, nhưng đó là mong muốn của gia đình cậu ấy."

"Làm sao có thể... Làm sao ngay cả chính gia đình lại muốn ruồng bỏ cậu ấy. Bị điên thì tồi tệ lắm hay sao?"

"Soo Jung, tôi và chị nhìn In In bằng ánh mắt giống nhau, còn gia đình của In In lại nhìn cậu ấy bằng một ánh mắt khác. Cũng không thể trách họ. Mỗi người đều có nhân sinh quan của riêng mình." – Nam Joon thở dài nhìn lên chùm đèn tinh xảo toả ánh vàng ấm áp – "Con người tàn nhẫn lắm, nếu như chị không giống như họ, họ sẽ lập tức cô lập chị, đào thải chị. Đến lúc đó thì cho dù là quan hệ máu mủ cũng không bằng người dưng. Tuy rằng khắc nghiệt, nhưng đó là sự thật, là thói đời tự nhiên mà muốn thay đổi, không thể chỉ trong ngày một ngày hai."

"Tôi không biết họ nghĩ như thế nào, nhưng mà đối với tôi, chỉ cần người đó vẫn còn tồn tại là đã đủ hạnh phúc rồi. Đau đớn nhất chỉ có thể là sinh li tử biệt, không phải sao?"

"Tôi không có ý gợi lại chuyện buồn của chị, nhưng bố mẹ chị không may mất sớm phải không?"

"Lúc tôi sinh ra thì bố đã không còn nữa rồi. Mẹ thì... tôi may mắn được sống với bà mười năm đầu của cuộc đời. Sau đó bà cũng mất vì bạo bệnh."

"Tôi có biết hoàn cảnh của chị, tôi cũng biết ý chí con người mạnh mẽ như thế nào. Nhưng mà cái tôi không biết, là làm sao chị có thể một mình chống chọi với cuộc sống tàn nhẫn này khi không còn ai bên cạnh chị?"

"Đơn giản là vì... nếu tôi cũng chết đi, ai sẽ là người viếng mộ họ đây? Những người mà tôi yêu thương ấy."

Soo Jung mỉm cười cất chiếc khăn đã đan xong vào trong cái túi giấy màu nâu vàng. Lúc này cũng không còn sớm nữa, y tá đều đã lần lượt đưa các bệnh nhân về phòng. Sảnh chính cũng được tắt bớt đèn, chỉ còn lò sưởi rực cháy đỏ hồng ấm áp phát ra những tiếng lép bép vui tai. Soo Jung ôm cái túi vào lòng, cùng Nam Joon đi dọc qua hành lang các phòng bệnh kiểm tra lần nữa. Lúc hai người đến bên cánh cửa phòng 610, Soo Jung nghiêng đầu nhìn vào trong. Ánh trăng bên ngoài cửa sổ hắt vào, viền lại nét mặt say ngủ yên bình như đứa trẻ của In In. Soo Jung cảm thấy trái tim mình tràn đầy cảm xúc dịu dàng, mà đồng thời cũng bồi hồi đến lạ.

"Này Nam Joon," – Soo Jung gọi trước khi đóng cửa phòng riêng của mình.

"Có chuyện gì?"

"Ngày mai có thể cho tôi mượn xe ra ngoài hay không?"

"Đi viếng mộ à?"

"Ừm."

"Đây." – Nam Joon lấy một chiếc chìa khoá ra khỏi chùm chìa khoá vĩ đại của anh, ném cho Soo Jung – "Tuy không phải loại xe đắt tiền gì, nhưng mà cẩn thận giúp tôi."

"Tôi biết rồi. Ngủ ngon."

"Ngủ ngon, Soo Jung."

Thế rồi lại một đêm nữa, Soo Jung không thể nào chợp mắt.

***

In In đang mơ thấy mình, Yu Yu, Jung Jung và Teddy cùng nhau ăn bánh kem ngon lành thì có một bàn tay lành lạnh lay cánh tay cậu. Jung Jung lờ mờ mở mắt ra, trong cảnh tranh tối tranh sáng có một bóng người đang đứng bên giường. Quá sợ hãi khi nhớ đến những con quỷ trong mấy câu chuyện đã từng được nghe, In In định hét lên, thế nhưng bàn tay lành lạnh kia đã nhanh chóng bịt miệng cậu. Có lẽ In In đã cắn bàn tay kia ngay lập tức nếu như người trước mặt không kịp lên tiếng:

"Suỵt!"

"...ung ung?"

"Ừm. Khẽ thôi."

Soo Jung lúc này mới có thể yên tâm bỏ tay ra. In In vén chăn ngồi dậy, đầu tóc có chút bù xù ngô ngố, cậu nhăn nhó hỏi Soo Jung:

"Sao Jung Jung chưa ngủ? Sao Jung Jung lại đánh thức In In?"

Thế nhưng Soo Jung không trả lời, chỉ nhanh chóng thu dọn quần áo trong tủ của In In cho vào một cái túi to. In In lại càng mờ mịt, không biết người kia định làm gì. Cậu đánh tiếng hỏi:

"Jung Jung dọn phòng giúp In In hả? Sao Jung Jung không bật đèn lên?"

"In In, có muốn ra ngoài chơi không?"

Soo Jung lấy đủ đồ liền kéo túi lại, sau đó ngồi xuống bên giường In In nhỏ giọng như thì thầm.

"Muốn! Muốn chứ!" – In In hào hứng reo lên, lại bị Soo Jung "Suỵt!" một tiếng khiến cậu phải tự bụm miệng.

"Vậy thì đi thôi."

"Bây... bây giờ đi luôn hả?"

"Ừ. Không thì sẽ không bao giờ đi được đâu."

In In có chút chần chừ, nhưng mà ánh mắt kiên định của Soo Jung lại khiến cho cậu tin tưởng. Soo Jung kéo cậu ra khỏi phòng. Lúc In In đặt bước chân đầu tiên qua khỏi ngưỡng cửa, cậu cảm thấy như mình vừa bước ra khỏi một hang động tối om đến một nơi sáng sủa hơn, mặc dù thực tế thì bên ngoài hành lang cũng tối tăm không khác gì trong phòng cậu. Trước kia In In luôn nghĩ, chỉ cần mình bước một bước ra ngoài sẽ liền gặp bất trắc, nhưng có lẽ là nhờ Soo Jung luôn nắm lấy tay cậu cho nên đến giờ phút này cậu vẫn còn an toàn.

Jung Jung thật sự giữ đúng lời hứa sẽ bảo vệ cho In In.

***

Hai giờ sáng. Con đường vắng tanh lạnh ngắt dưới làn tuyết mong manh. Soo Jung đỗ xe lại bên đường, vào cửa hàng tiện lợi mua một ổ bánh mì và chai nước khoáng cho In In. Cô im lặng nhìn người kia ngoan ngoãn cúi đầu ăn. Từ khi cô lén lút đưa In In ra ngoài đến giờ, người kia tuyệt nhiên chưa một lần hỏi bọn họ đang đi đâu, giống như là hoàn toàn đặt mọi tin tưởng lên cô.

"Jung Jung ăn đi này."

In In chìa nửa ổ bánh mì về phía Soo Jung, mỉm cười hiền lành. Soo Jung lắc đầu. Cảm giác cồn cào trong lòng cô hiện tại không phải là đói, mà là lo lắng và phấn khích hoà lẫn.

Soo Jung tự hỏi, mình đang làm cái quái gì vậy chứ?

Bắt cóc In In sao?
Không, đây không phải bắt cóc, mà là giải thoát.

Bản thân Soo Jung cũng không biết tại sao mình lại làm như vậy, không biết ngày mai hai người sẽ đến đâu, làm gì. Nếu như Nam Joon truy tìm họ thì sao? Nếu như Nam Joon muốn bắt In In về, cô phải làm gì để giữ cậu ấy lại?

Mà tại sao cô lại muốn giữ người kia lại?

"Jung Jung, In In ăn xong rồi, đi tiếp đi!"

Nhìn vẻ mặt phấn khích của người kia, đôi mắt tinh anh lanh lợi đong đầy niềm vui, Soo Jung cảm thấy mọi quyết định và hành động của mình cho đến bây giờ là hoàn toàn đúng đắn.

"Ừ. Thắt dây an toàn vào."

Soo Jung lau vụn bánh mì bên khoé môi In In, đợi cậu ấy ngồi ngăy ngắn rồi lại đạp ga phóng hết tốc lực.

Trước khi bọn họ bị đuổi kịp

#Tobecontinued
#EditedbyMèo
#Hếtphần2

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro