Chap 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Là Lâm Danh. Mấy đứa đang pu wanh bàn cậu bắt đầu dạt ra tránh đường cho Lâm Danh đi vào. Hắn bước đến trước pàn cậu, giọng ân cần:

_Vương Nguyên, pạn làm sao zậy?...
Cậu không trả lời, vẫn úp mặt xuống pàn. Lâm Danh thình lình nắm tay cậu kéo lên, đi ra
khỏi lớp,cậu giật tay mình ra nhưng không được. Ra đến giữa sân trường, cậu tức giận, cố
hết sức vùng tay ra, lần này thì "trời không phụ lòng người", cậu gào lên:
_Anh làm cái gì zậy hả?
_Tôi chỉ muốn hỏi cậu có sao không, nhưng thấy trong lớp có nhiều người wá nên....
_Nên anh mới kéo tôi ra đây chứ gì?....-Cậu nhìn Lâm Danh rồi bất ngờ way đi. Lần này ,
Lâm Danh không kéo níu kéo làm gì, chỉ hét theo:
_Hãy nhớ là tôi luôn thích cậu.
Cậu vẫn nhằm phía lớp mình mà bước, không thèm way lại. Đầu óc cậu lúc này trống rỗng,
chỉ còn một đống rối bời trong lòng, cậu chẳng suy nghĩ được gì nữa...Mọi chuyện xảy ra wá
đột ngột, đến lúc này cậu vẫn không tin vào ngững chuyện vừa xảy ra...Tại cửa lớp 11T5,
Na Na đang nhìn cậu bước đi, lắc đầu lẩm bẩm:
_Làm ăn chẳng đúng kế hoạch gì cả.....Chỉ biết hành động theo tình cảm....
Cậu bước vào lớp. Mấy đứa bạn thân lẫn không thân nhìn cậu chằm chằm. Cậu bước vào chỗ
ngồi, Chí Hoành nhìn cậu, với đôi mắt lo lắng đúng nghĩa của một đứa bạn thân:
_Cậu làm sao zậy Vương Nguyên? Sao từ lúc lên đây, cậu cứ như người mất hồn zậy...
Cậu không pùn nhìn vào mặt Chí Hoành:

-Mình không sao

3 tiếng trống vang lên, báo hiệu giờ ra chơi kết thúc. Mạnh Khoa bước vào lớp, nhìn cậu
cười. Mấy đứa con gái bàn trên cứ tưởng anh chàng cười với mình, ngất nây suýt lăn ra
đất. Cậu không thèm đáp lại, vội way mặt đi. Cậu vẫn không ngờ có một ngày Tuấn Khải
và Mạnh Khoa đều thick cậu.Cậu không chấp nhận nổi chuyện này, đối với cậu, việc này còn
khó hơn lên trời, ít ra là vào lúc này...Hoang mang....không tin được....
* * *
Tan học, cậu lấy xe đạp ra và cắm đầu chạy. Lúc này cậu chỉ muốn về nhà, ụp mặt xuống
gối khóc một trận cho đã...Đang phi với tốc độ ngang ngửa mấy pạn gió thì cậu chợt nhân
ra có một người con trai giống hệt Tuấn Khải đang đứng pên đường. Cậu chạy chậm lại,
mở to mắt để nhìn kĩ xem có phải anh không...Mất 3 giây , cậu nhận ra thèng chả
đúng là Tuấn Khải.Theo bản năng, cậu toan băng wa đường hỏi xem tại sao hôm nay
pỏ học nhưng sự nhớ ra chuyện vừa rồi, lại thôi....Cậu way mặt, chạy tiếp thì bỗng đằng
sau có tiếng thắng xe chói cả tai "KÉTTTTT" sau đó là " RẦM", cậu giật mình way lại rồi bật
ra tiếng thét hoảng hốt:
_Khải!!!!!!!!!!!!!!!
Cậu chạy lại, mắt long lanh như sắp khóc. Người vừa bị xe đụng là Tuấn Khải. Cậu wỳ xuống, lay lay vai anh  (lúc này đang nằm dưới đất, hai mắt hắm nghiền" Ông tài xế bước xuống, càu nhàu:
_Bộ không biết băng wa đường ak, may mà tôi thắng lại kịp....
Cậu ngu người nhìn ổng rồi hét lên trong đầu "Nói gì thế? Tông phải người ta mà con la may
ak?" Bất ngờ, Tuấn Khải bật dậy, đứng lên, phủi phủi áo wần như chưa có chuyện gì
xảy ra. Cậu ngớ người "Lại cái wái gì xảy ra đây?". Tuấn Khải kéo cậu dẹp vào lề. Ông
tài xế trèo lên xe, bực bội.
_Anh chưa chết hả? -Cậu ngơ ngác, tất cả chỉ như một màn kịch.
Tuấn Khải nhìn cậu bằng đôi mắt lãng tử:
_Chết cho cậu mừng ah?
Cậu toan hỏi về chuyện Mạnh Khoa nói, nhưng thấy sượng sượng, lại thôi...
_Anh không sao zậy tôi đi ak -Cậu way đi. Nhưng Tuấn Khải đã nắm hai tay cậu, kéo lại:
_Cậu suýt khóc vì tôi đấy ak?
Cậu đỏ mặt, nhìn xuống đất:
_ Còn...còn lâu...-Cậu giật hai tay mình ra khỏi lòng bàn tay anh nhưng Tuấn Khải càng
siết chặt hơn:
_Tôi chỉ nói một lần thôi, nghe cho kĩ đấy!
_Chuyện gì?-Cậu ngước lên.
Thoáng im lặng, mắt Tuấn Khải thoáng lộ vẻ bối rối rồi anh chàng bỗng bật ra thành câu:
_Tôi...Tôi yêu em....
Cậu như chết sững. Trời! hai mỹ nam(3 chứ) tỏ tình với mình cùng một ngày, không shock mới lạ,trong trường hợp này, người ta thì shock vì sung sướng, nhưng cậu thì shock vì bàng hoàng.
Cậu thẫn thờ nhìn sâu vào đôi mắt sắc lạnh của Tuấn Khải, lắp bắp:
_Anh ...anh nói gì?
Tuấn Khải phát cáu, buông hai tay cậu ra:
_Mệt cậu wá, tôi đã pảo là nghe cho rõ, không nhắc lại lần II!
_Nhưng tôi chưa nghe rõ-  Cậu ngước mặt lên, cãi.
Thường Khánh nhìn cậu, nổi quạu:
_Tự đi mà hiểu lấy! Đồ con heo!- Rồi anh way lưng đi trước sự ngỡ ngàng không thể
nào hơn của cậu. Cậu cũng tức mình chạy lại chỗ chiếc xe của mình, lẩm bẩm:
_Khùng! Tỏ tình kiểu đó thì ai mà đồng ý cho nổi!- Cậu le lưỡi.
Có một điều mà cậu không biết, và cũng chẳng ai biết, ngoại trừ pà wản gia.
3 tếng đồng hồ trước khi gặp cậu, tại phòng riêng của Tuấn Khải.
_Vương Nguyên, xin em hãy...Thế thì kỳ wá!- Gịong Khải vang lên tức tối. Anh ngồi
phịch xuống giường, gãi đầu gãi tai- Nói thế nào bay giờ, nghe cứ sượng sượng, không
wen miệng!
Thì ra anh chàng mỹ nam nhà ta đang kiếm cách tỏ tình, nhưng từ nhỏ đến lớn, chẳng bao
giờ biểu lộ tình cảm, nên chuyện này đối với Khải tất nhiên là rất khó.
_Mạnh Khoa nói đúng, nếu mình không nói thật tình cảm với cậu nhóc đó, thì mình cũng chỉ
là một thằng hèn mà thôi...có sao nói zậy, mày làm được mà! - Tuấn Khải đứng bật
dậy, ánh mắt tràn trề wuyết tâm, thế mà khi gặp cậu, lại ra thế này đây.
Sau đó là thời gian nghiền ngẫm những cuốn sách về tâm lý con trai, thời gian chọn đồ
mặc (nhiều wá, chẳng bjk cái nào đẹp),...Lại còn vì cậu mà suýt nhập viện vì bị xe tông khi
băng wa đường, thế mà có người vẫn không chịu hiểu cho.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro