Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khác với Tuấn Khải, Mạnh Khoa tiếp chuyện với bọn con gái với thái độ rất chi là niếm nở, nói một câu khuyến mãi một nụ cười, mà nụ cười ấy thì có thể khiến cả khối em điêu đứng.Cậu lắc đầu: "Đúng là dân sát gái chuyên nghiệp!"
CANTEEN
Cậu mua ly nước rồi lôi Chí Hoành lên lớp, mọi bữa cậu ăn nhiều lắm, cứ như là bao tử không đáy zậy, nhưng hôm nay sao bỗng dưng mất hứng quá. Cậu chỉ mua ly nước zậy thôi. Tuấn Khải ngồi đó, bọn con gái đã tản ra rồi, chắc kế hoạch mang hình con cua của bọn nó đã bị chính tảng băng kia đè pẹp.
_Này, tránh ra cho tôi zô!- Cậu đứng chống nạnh, nói với cái giọng ba gai. Tuấn Khải vẫn ngồi đó như chẳng nghe thấy gì, cậu hét- Này ! Điếc rồi ak? Có tránh ra không thì bảo?
Đến lúc này , anh  mới ngước lên nhìn cậu , lạnh lùng

_Cậu bị đuôi ak? bộ hết đường đi rồi hay sao mà cứ đứng đây quát ầm lên thế hả? Cậu phiền tôi quá đấy!
_Anh...anh tưởng anh ngon lắm hả, mới đc tụi con gái nghía một chút là đã kiêu rồi, cái đồ...cái đồ..cà chớn, đồ ba trợn, chảnh chẹ, đồ...kiêu , đồ...-Cậu nói đến đó thì Chí Hoành đã kéo xềnh xệch cậu  đi ra ngoài hành lang.
Cậu  tức muốn ói máu, quát luôn cả Chí Hoành:
_Cậu làm cái gì vậy? Sao cậu lại kéo tớ ra đây, tớ chưa chửi hắn xong mà!
_Cậu làm ơn giùm mình đi! Tự dưng đứng la lối om sòm trong lớp , ngưới ta đi wa thấy là ê mặt cậu chứ ai!- Chí Hoành chấp tay xá nó liên hồi.
Cậu chợt nhận ra rằng mình hơi vô lý, nhưng nói ra thì wê, cậu làm bộ :
_Coi như là tớ nể tình cậu đó!-Rồi cậu vùng vằng đi vào lớp.
Sau khi đã an tọa,câu lại way wa támvới Chí Hoành:
_Cậu làm Toán xong hết chưa, hôm nay ông thầy cho bài khó wá. làm mãi chả ra, chán thật!
Chí Hoành phẩy tay:

_Gìơ này là giờ chơi , cậu làm ơn đừng có bàn chuyện học nữa, mình ngán lắm rồi!
_Zậy thì bàn chuyện gì bây h?
_Bàn về tụi con trai đi! - Mắt Chí Hoành sáng rực.
_Cái tụi đáng ghét đó thì có gì mà bàn! Cậu đẩy chữ \\\'ĐÁNG GHÉT" lên cao vút rồi way wa liếc xéo Tuấn Khải.
" Tùng! Tùng! Tùng!"
Tiết Lý, môn mà cậu ẹ nhất, lại là môn mà cái người  ngồi kế cậu giỏi nhất, Thầy ra câu hỏi, rồi liếc vào cái danh sách lớp , xướng: "Vương Nguyên" . lần này thì chết thật rồi, cái câu đó đối với cậu thì đúng là ngoài tầm tay. Cậu đứng lên, rụt rè:
_ Thưa thầy, em không làm đc ạ....
_ Cái gì, dễ thế mà không biết làm, sau này còn học hành gì nữa ? Hôm nay tôi tha cho em, lần sau thì lãnh trứng vịt nhớ chưa?- Ông thầy tức giận, quát vào mặt cậu.
_Dạ.....
Tiếp tục liếc vào danh sách: "Vương Tuấn Khải" , anh đứng lên, giải bằng miệng một hơi mà không cần động đến máy tính. Tụi con gái lớp cậu vỗ tay rào rào, riêng cậu thì bĩu môi "May mắn thôi"
Tan học,cậu chạy vào bãi gửi xe, dắt chiếc xe đạp ra, bỗng nhiên cậu la lớn:
_Trời, xe tôi sao vậy trời? -Cả cái bãi gửi đổ con mắt vào cậu. Xe cậu bị xì hơi  rồi, không biết ai mà chơi ác zậy nữa, cậu mới bơm xe mà.- Bây giờ bơm xe thì về đi học sao kịp, hay là để xe ở đây rồi bắt taxi về...không đc, tiền mình bỏ ở nhà hết rồi....-Cậu còn chưa bjk làm sao thì có tiếng gọi:
_Ê, xì lốp rồi hay sao mà đứng như trời trồng zậy?
Cậu quay lại, là cái bản mặt đáng ghét đó, cậu la lớn:
_Không liên wan đến anh, biến đi cho tôi nhờ!
Hắn nở một nụ cưới đểu chưa từng thấy:
_Định cho đi ké zề mà ăn nói cái gọng đó thì... khỏi !
_Anh tưởng tôi thèm cho anh chở về hả , đi đi, không ai muợn!-cậu tức muốn nghẹn cổ họng.
_Vậy thôi, về thì về- Rồi hắn xach xe chạy một nc\\\', không thèm way lại.
_Tức wá tức wá, từ lúc cha sanh mẹ đẻ tới giờ, chưa đứa nào dám láo với mình như thế, điên lên đc akkkkkkkkkk!
Cậu đang xì khói thì lại nghe ai gọi:
_ Làm gì đứng đó vò đầu bứt tóc dữ zậy?
Là Mạnh Khoa, anh chàng làm gì mà bi h chưa về zậy nhỉ, Mạnh Khoa chạy xe lại, nhìn xe cậu rồi hỏi:
_Xì lốp rồi hả?Cậu gửi xe đi tôi cho đi ké về.
_Thôi, không cần!
_Cứng đầu thế! Lên xe đi , không ai ăn thịt đâu mà sợ!
Cậu chần chừ một hồi :" Bây giờ mà không chịu thì sẽ không đi học kịp....."
_Quyết định nhanh lên, tôi còn phải đi học nữa đó, bữa đầu mà đi học trễ thì còn mặt mũi nào nữa!
_Anh làm như là tôi không phải đi học zậy! Thôi cho anh chở tôi một bữa đó!
_Xì, bao nhiêu người mơ đc tui chở mà hok có đấy nhá, đừng tưởng bở!
Cậu không thèm cãi lại, vù wa tiệm sửa xe . Manh Khoa bật cười :"Nhóc này thật đấng yêu!"
* * *
Về tắm rửa rồi đón taxi đi học, trễ mất 15 phút, cậu bước vào lớp chào cô rồi nhìn xuống phía dưới, ôi thôi, mấy cái bàn lý tưởng đều bị thực dân xâm chiếm hết rồi,cậu đành lũi thũi đi xuống bàn cuối.
_Lại là anh ak? -cậu la lên làm cả lớp và cả bà cô way xuống nhìn cậu. Là Tuấn Khải, cậu không ngờ mình lại học chung và sắp phải ngồi chung với cái tên mà cậu vừa rủa cho một trận đã đời lúc ở nhà.
_Đề nghị em Vương Nguyên giữ trật tự- Bà cô nhăn mặt, tỏ vẻ khó chịu.
Cậu  đành miễn cưỡng ngồi xuống, lẩm bẩm:
_Đi đâu cũng gặp, chắc mình bị sao quả tạ chiếu rồi, hic!
_ Đừng lẩm bẩm nữa, lớp này không phải có mình cậu đâu, ngồi chung với tui đc là may lắm rồi, còn làm giá nữa, hồi nãy tụi con gái xà xuống đây  , tui đuổi lên hết để giữ chỗ cho cậu đó!
_Ai mượn, mà đừng có xạo, anh có biết tôi học ở đây đâu. xi'! Đáng ghét, - Cậu bĩu môi
-----------------------------------------------------
_ Xuống ăn cơm, tối ngày ôm cái máy tính hok chán hả?-anhcậu đẩy cửa phòng cậu ra
_EM viết cho hết cía blog cái d0ã, mà chớ pa vế ăn luôn cho vui- Cậu đáp lại, mắt vẫn không rời khỏi màn hình.
_Ba dặn ăn trc\\\', 10h ba mới về! Nhanh lên, để máy tính ở đó, nó cũng có chạy đi đâu mất mà em sợ.
Cậu  nhìn ông anh, phụng phịu:
_Anh ác lắm!
Sao hôm nay ăn cơm cũng chẳng thấy ngon, cậu chống đũa vào chén, nói:
_Anh hai, tài nghệ nấu nướng của anh giảm sút từ hồi nào zậy?
Ông anh zai nhìn cậu, khó hiểu:
_Em nói lảm nhảm gì thế, ăn đi!
Đêm hôm đó, cậu mơ thấy....Tuấn Khải, vẫn với bộ mặt đáng ghét đó, cậu giật mình tỉnh dậy, lẩm bẩm" ác mộng, ác mộng"
* * *
Sáng hôm đó vào lớp, cậu thấy có một bức thư tỏ tình để trên bàn mà hok có đề tên,cậu dòm wa dòm lại coi có ai hok, rối bóc ra đọc
"Ngày....Tháng....Năm, ....
Vương Nguyên mến!
Nhìn wa là bjk thơ tỏ tỉnh rồi phải hok? nói thật ra thì tôi đã thick cậu từ lần đầu nhìn thấy bạn , nhưng không dám nói, bây giớ tôi mới có can đảm...., tôi bjk là tôi văn chương hok hay nhưng nói thẳng thì tôi hok dám nói. Tôi thích bạn, thậm chí là yêu bạn, chấp nhận làm bạn gái tôi nhé, Vương Nguyên! Muốn biết tôi là ai thì ngày mai, sau khi tan học đợi tôi ở trước cổng trường nhá...
yêu  bạn. x x x"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro