Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nguyên ngơ ngác nhìn canh. Lời nói vừa nãy là đang đùa cậu sao. Đón cậu về nhà ư? Vương Tuấn Khải đúng là luôn muốn lấy cậu ra làm trò tiêu khiển mà. Vương Nguyên xem như không nghe gì , tiếp tục bước đi và lướt qua anh .

" Đứng lại !... Không được phép đi trước tôi"

Vương Tuấn Khải đen mặt khi Vương Nguyên làm lơ lời nói ấy của anh. Gằn giọng quay đầu nhìn bóng lưng của cậu .

Vương Nguyên thật sự mệt mỏi với cái tính tự đại của bản thân Vương Tuấn Khải. Luôn lấy gia thế mà ép người khác làm những điều vô lí . Đúng là cuộc sống, người có tiền ắt sẽ có quyền. Một người với thân phận thấp hèn như cậu đây lấy gì chống trọi với bọn họ. Những kẻ Alpha đầy quyền lực và hung hãn như vậy. Vương Nguyên liền dừng bước. Cậu không quay lại nhìn anh, chỉ đứng bất động tỏ ý mời đi trước.
Vương Tuấn Khải khi thấy đối phương ngưng bước thì tiến đến trước mặt cậu.

" Từ nay về sau hãy nhớ kỹ thân phận của cậu nên ở đâu "

Vương Tuấn Khải nói xong liền bước đi với một nụ cười chế diễu. Đúng là những kẻ mang dòng Omega thấp kém. Thế mà cha anh lại có thể nâng đỡ cho những kẻ như thế này.
Sau khi bước đi một đoạn đường, cứ cảm thấy hình như không thấy ai đi theo phía sau mình, anh mới quay đầu lại xác nhận . Chẳng thấy Vương Nguyên, nhìn lại ở cửa lớp thì vẫn thấy cậu ta chôn chân ở đó. Vương Tuấn Khải cau mày lên tiếng

" Cậu bị ngu sao? Tôi nói cậu đi phía sau tôi, chứ không phải bảo cậu đứng đấy"

" Anh về trước đi. Tôi sẽ về sau"

" Cậu điếc sao? Tôi nói là về nhà cùng tôi"

" Tôi biết anh bị bác Vương ép buộc... Anh về trước đi, cứ nói là tôi ở thư viện đọc sách nên về muộn . Vậy nên .."

"Im miệng lại cho tôi... Nếu còn đứng ở đấy có tin tôi bẻ gãy chân cậu luôn không?"

Lời Vương Nguyên nói chưa xong đã bị Vương Tuấn Khải chặn lại.
Anh ghét nhất là người khác dạy đời mình. Cậu ta tưởng chỉ cậu ta nghĩ ra cách sao. Con mẹ nó, anh có thể nghĩ ra trăm kế hay hơn. Chỉ là Vương Tuấn Khải muốn đem cậu về một lần thõa mãn lòng cha già của anh .

Vương Nguyên thấy ánh mắt sắc lạnh cùng giọng nói kia khiến cậu có chút run sợ. Có lẽ không nên đứng đây cãi lộn với anh ta . Nếu còn nói chắc cậu cũng bị anh đánh đến tàn phế.
Vương Nguyên liền chậm rãi bước đến chỗ anh.

Vương Tuấn Khải thấy mỗi bước chân của Vương Nguyên đều chậm như rùa khiến anh điên tiết lên. Vội cầm lấy tay Vương Nguyên mà lôi đi.

" Con mẹ nó, cậu vừa đi vừa đếm à"

Vương Nguyên bị nắm lấy vô cùng bất ngờ. Là Vương Tuấn Khải đang nắm lấy tay cậu. Bàn tay to rắn chắn ,hiện rõ từng sợi gân xanh đang bao lấy cổ tay của cậu. Nhiệt truyền bàn tay ấy thật ấm. Được một lúc thì hơi ấm đấy mất đi, cậu mới hoàn hồn trở lại. Vương Tuấn Khải buông tay Vương Nguyên ra. Lạnh lùng lên tiếng

" Lên xe "

Vương Nguyên nãy giờ mơ hồ trong mớ suy nghĩ mà không biết bị kéo ra xe từ lúc nào. Cậu nhìn chiếc BMW trước mặt, đó là xe mà Vương Tuấn Khải mỗi ngày ngồi tới trường. Ở trong Vương Gia đã gần một năm nhưng chưa từng được ngồi trong chiếc xe ấy . Nếu đi học thì đều do Vương Hàn thuận đường chở đi. Cậu đưa mắt nhìn nó ,rồi lại nhìn Vương Tuấn Khải

" Anh thật sự muốn tôi lên xe?"

" Không để cậu lên xe. Chẳng lẽ tôi cùng cậu dạo phố... Đừng nói nhiều nữa, nhanh lên xe ."

Vương Nguyên thấy anh ta đã xác nhận mới dám lên xe. Không phải chưa bao giờ được ngồi siêu xe , nhưng cảm giác bây giờ rất lạ ,rất hồi hộp. Bởi ngồi cạnh bên cậu là Vương Tuấn Khải . Có lẽ cái khoảng cách gần như thế này chưa từng xảy ra ngoại trừ lúc nhỏ. Tim cậu lại đập nhanh nữa rồi. Cố gắng giữ bình tĩnh,bàn tay đã siết chặt đến in cả dấu. Bỗng Vương Tuấn Khải ghé sát lại, sát nữa, đến nỗi có thể cảm nhận được thân nhiệt từ cơ thể anh ta. Khuôn mặt với ngũ quan hoàn hảo đang phóng to trước mắt cậu. Trái tim đập điên loạn như  muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Anh hồi hộp tới nỗi chẳng dám thở.  Có phải trên cơ thể cậu tiết ra mùi hương nữa rồi không? Nhưng bản thân nhớ rất kĩ đã qua kì phát tình chưa đầy 1 tháng mà. Vương Nguyên cố gắng nín thở, cậu không dám tưởng tượng đến cảnh ấy trên xe đâu.

" Dây an toàn cũng không biết đường mà thắt. Có phải bị ngốc không?"

"Hả?"

Giọng nói băng lãnh ấy vang lên phá vỡ đi bức tường mơ màng của ai kia . Vương Tuấn Khải vừa nắm lấy dây an toàn cố gắng thắt lại. Thấy khuôn mặt Vương Nguyên căn thẳng đến thất thần, không hiểu sao trong lòng anh có chút buồn cười . Tự dưng trong lòng muốn trêu chọc cậu ta một chút

" Không phải cậu đang hy vọng tôi làm chuyện ấy với cậu chứ?"

"Tôi... tôi không có"

" Không có ư? Rõ ràng mơ mộng đến thất thần... Sao có muốn vận động chút không, cầu xin tôi đi"  ( Ghé sát thêm một chút nữa)

" Anh đừng ăn nói hàm hồ... Tôi không có suy nghĩ đen tối đó. Với lại nếu có cũng không phải anh "

Vương Nguyên thật sự ghét cái biểu hiện này của anh ta. Vương Tuấn Khải từ sau lần thấy cậu lên cơn trong kì phát tình đó luôn nhìn cậu với ánh mắt khinh thường kẻ dơ bẩn. Lúc này cũng vậy, anh ta đang nghĩ điên cái gì chứ.  Cầu xin làm tình ư? Có chết cậu cũng không làm.

Còn Vương Tuấn Khải nhận được câu trả lời kia liền đen mặt . Bóp lấy cằm cậu gằn giọng.

" Cậu nghĩ cậu còn có thể tìm Alpha khác sao. Chúng bình thường ngoài kì phát tình sẽ chẳng thấy được mùi hương của cậu trừ tôi ."

" Sao không thể chứ. Tôi có thể tìm Alpha khác nếu tôi không dùng thuốc áp chế"

"  Mẹ nó. Cậu khát tình đến vậy. Còn muốn ngưng dùng thuốc. Thật kinh tởm"

Vương Tuấn Khải hất mạnh cằm Vương Nguyên, ngồi ngay ngắn lại vị trí của mình.

" Cút xuống"

Vương Tuấn Khải quá mạnh tay khiến hàm cậu đau nhức. Chưa kịp than vãn đã nghe tiếng nói sắc lạnh với hai chữ vô tình ấy. Vương Nguyên chỉ biết tự cười bản thân mình, quả nhiên giây phút hạnh phúc rất khó nắm giữ . Cậu vừa mở lấy cửa xe và bước xuống thì anh đã phóng xe đi ngay lập tức.
Một mình cậu đứng đó nhìn chiếc xe khuất dần. Cũng tốt. Thà đi bộ về còn hơn ngồi cùng anh ta.... Nhưng thật sự câu nói vừa rồi của anh đã khiến cậu bị tổn thương. Trái tim cũng cảm thấy đau nhói. Kinh tởm ư? Đúng vậy, trong mắt Vương Tuấn Khải , những kẻ như cậu đều là loại đáng kinh tởm như thế. Nếu như đêm ấy cậu không lên cơn phát tình liệu anh có tôn trọng cậu hơn một chút hay không?

    ---- -------- Hồi tưởng----------------

" Vương Nguyên, Vương Nguyên. Mở cửa đi . Tôi có đồ cần phải lấy lỡ để quên trong phòng cậu".

Vương Tuấn Khải đứng ngoài gõ cửa mấy lần chẳng thấy có đống tĩnh gì , đành phải lên tiếng. Nhưng cho dù gọi thế nào cũng không có dấu hiệu gì là mở cửa. Cái người trong phòng là người mà cha anh đem về nói là con trai ân nhân  của ba anh. Cha mẹ cậu ta mất rồi nên muốn nuôi dưỡng báo ơn. Thế nên phận làm con như anh cũng phải có chút tôn trọng. Nhưng tôn trọng cũng có giới hạn, dám khinh thường không mở cửa là quá cao ngạo rồi.
Vương Tuấn Khải đang tính đạp xửa xem cậu ta đang làm cái trò mèo gì bên trong thì có tiếng nói vọng ra

" Anh... anh  Đu.. ừng ... vào"

" Cậu làm cái quỷ gì bên trong mà không chịu mở cửa hả"

" Xi..n .. anh đấy. Đừ..ng va... vào đây"

" Mở cửa cho tôi . Nhanh lên"

Vương Tuấn Khải ghét nhất là thử độ kiên nhẫn. Mẹ nó, cậu ta đang đùa bỡn anh đấy à. Nhưng đáp lại anh vẫn là khoảng im lặng.  Vương Tuấn Khải bực mình đấm mạnh vào cửa . Cậu ta nghĩ bản thân là ai ? Đây là Vương Gia là nhà của ai? Nghĩ Vương Tuấn Khải này không có chìa khóa sao.

Vương Tuấn Khải sau khi tìm được chìa khóa phòng liền lập tức mở cửa.
Vương Nguyên trong phòng nhìn tay cầm đang xoay có dấu hiệu mở khóa. Trong lòng vô cùng hồi hộp vô cùng căn thẳng. Miệng lẩm bẩm cầu xin đừng ai vào đây. Tim đập nhanh từng đợt.
* Cạch*

Cánh cửa mở ra , Vương Tuấn Khải vội vàng tiến đếm nắm lấy cổ áo Vương Nguyên dơ lên

" Cậu thử thách sự kiên nhẫn nhầm người rồi"

Vương Nguyên yếu ớt , đôi mắt đã đỏ hoe, ứa lệ đầy tầng sương mù . Chân cũng nhũn ra ,cơ thể chẳng có chút sức lực nào phản kháng. Chỉ cố gặng nghẹn lòng nói lẩy bẩy vài chữ

"X..in.. lỗi "

Vương Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên như thể kiệt sức tới nơi liền nhanh chóng buông cậu ta ra.
Bây giờ anh mới để ý có gì đó bất ổn. Là mùi hương. Mùi này rất thơm, càng gần cậu ta thì mùi hương này càng nồng nặc.
Nhìn Vương Nguyên. năm co một đống trên giường. Chân thì run bần bật chẳng khác gì động dục. Chẳng lẽ...

" Cậu là Omega"

" Ưmmm.... Khó chịu quá"

Vương Nguyên đã chẳng còn giữ vững lý trí nữa rồi. Trong đầu cậu giờ chỉ là sự bao trùm của ý niệm dục vọng. Tay của Vương Nguyên. đã bắt đầu điên loạn sờ soạng khắp nơi trên cơ thể. Chiếc áo trên người cũng bị vén lên để lộ phần ngực trắng nõn với hai điểm hồng mẫn cảm.

Vương Tuấn Khải thấy vậy phẫn nộ chửi thề

"Con mẹ nó, dám động dục ngay nhà tôi"

" Thuốc... Gi... giúp tôi lấy thuốc.... tủ..trong .. tủ"

Chỉ còn chút ý thức , cậu liền vội vàng nói ,mặc dù chẳng tõ chữ. Chỉ cầu mong  có thể giúp mình thoát ra khỏi cơn dục vọng này.

" Tự đi mà lấy . Chết tiệt"

Vương Tuấn Khải nói xong liền lập tức rời khỏi phòng. Hắn thề là ghét Omega nam. Nhưng khi mới bước ra khỏi cửa anh lại băn khoăn đứng lại. Chẳng hiểu lý do gì lại khiến cậu quay trở lại vào phòng. Vương Tuấn Khải mở tủ lấy thuốc áp chế. Rồi lại đỡ lấy Vương Nguyên đã mềm nhũn trên giường tựa vào người mình. Vừa tính đưa thuốc cho cậu ta uống thì chợt quên không có nước. Vương Nguyên thì vừa mơ màng nửa tỉnh nửa mê. Nhìn môi trắng bệch cũng biết cổ họng cậu ta khô đét rồi.

Bất đắc dĩ anh cho thuốc vào miệng  mình nghiền nát, rồi nắm lấy cằm Vương Nguyên nâng lên. Ghé sát miệng mình lên miệng cậu ta chuyền chỗ thuốc đã nát kia sang miệng cậu .

Vương Nguyên cảm nhận được có chút ướt át truyền đến môi mình liền khao khát nhiều hơn . Cố gắng ôm chầm lấy cổ anh, kéo càng sát vào,cố gắng muốn cổ họng đã khô rát của mình được thẩm ướt.
________________________________

Votte Xu nhé  ❤❤❤
#Xu yêu mn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kaiyuan