Phần 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm 5 giờ thứ 7.

Cách thời gian hẹn trước nửa tiếng, Trần Lập An đã đứng đợi ở cổng từ sớm. Có lẽ là tư tưởng lớn gặp nhau, một chiếc ô tô Toyota đi tới, vững vàng dừng trước mặt cậu.
"Chào buổi sáng Lập An!" Chí Hiên thò đầu ra khỏi ghế lái phụ.

Lúc này cửa ghế sau mở ra.

Như đã bàn bạc tốt từ trước, Đồ Thiện Tồn mặc một chiếc áo hoodie màu xám và quần thể thao màu đen, còn Trần Lập An ở trên thì mặc một chiếc áo hoodie đen và dưới mặc quần thể thao màu xám, cả hai đều đeo dây chuyền bạc để ăn khớp.
Chí Hiên cũng nhìn ra điểm này, trực tiếp thẳng thắn nói: "Chà, hai người mặc vậy giống đồ đôi ghê!"

Đồ Thiện Tồn mỉm cười, mở cửa xe cho Trần Lập An: "Lên xe đi", nói xong còn hơi cúi người làm động tác "nghênh đón".

4 người ngồi yên vị trên xe, tài xế hôm nay là Tuấn Hào cũng quay lại chào Trần Lập An, sau đó xe ổn định xuất phát.

Khác một trời một vực với khuôn mặt baby của Chí Hiên, Tuấn Hào để tóc 3 phân, rất phù hợp với hình tượng "chàng trai cứng rắn" trong lòng Trần Lập An, thế nhưng khi mở miệng lại là giọng nói dịu dàng có từ tính, rất có cảm giác trái ngược.

"Đã ăn sáng chưa? Đường này sẽ mất hai tiếng lái xe." Thiện Tồn nhìn Lập An đang ngồi bên cạnh nghịch điện thoại.

"..." Biểu cảm của Lập An giống như một đứa trẻ bị bắt quả tang.

Đồ Thiện Tồn vừa nhìn đã hiểu, cầm cái túi bên cạnh đưa cho cậu: "Đây, bánh kem dâu tây và caramel latte, ăn lót dạ trước."
Nhìn thấy Trần Lập An vì thế mà vui vẻ, Đồ Thiện Tồn mới có thể yên tâm.

Muốn hỏi vì sao anh mua hai thứ này, Đồ Thiện Tồn bày tỏ, mua đồ ăn ngọt cho bạn nhỏ quả không sai.

Chí Hiên thấy đội trưởng chỉ chuẩn bị bữa sáng cho Lập An thì bắt đầu giả vờ phàn nàn: "Này! Sao bữa sáng tình yêu lại không có phần của tôi với Tuấn Hào! Chúng tôi không phải là đội viên thân yêu của cậu sao~."

Đồ Thiện Tồn cũng không dính chiêu này: "Cậu chưa ăn sáng?"

"Tôi...ăn rồi..." Chí Hiên nhỏ giọng nói.
Đồ Thiện Tồn cũng không trả lời lại, mà dùng dư quang nhìn Trần Lập An.

Trần Lập An từng ngụm nhỏ cắn bánh mỳ, thỉnh thoảng nhấp một ngụm latte đá, nhưng lại không phát hiện kem dính ở khóe miệng. Đồ Thiện Tồn lấy ra một chiếc khăn giấy, cẩn thận gấp lại làm đôi, muốn đưa cho Trần Lập An nhưng lại phát hiện hai tay cậu cũng dính đầy, vì vậy anh liền tự tay lau sạch kem cho cậu.

Khóe miệng bị nhẹ nhàng lau, Trần Lập An có cảm giác khi khăn giấy lau qua, có một vật ấm áp chạm vào môi cậu, chính là tay của Đồ Thiện Tồn.

Trần Lập An đột nhiên ngồi thẳng người, uống một ngụm latte còn suýt nữa bị sặc.

Dù sao cũng không phải ngày lễ gì đặc biệt, đường đi vào cuối tuần rất thông thuận, chưa tới hai tiếng đã đến nơi. Địa điểm lần này là khu cắm trại nổi tiếng xung quanh thành phố Hoa Liên với đầy đủ trang thiết bị hỗ trợ, rất thích hợp cho người mới mới tham gia. Hơn nữa, cách điểm cắm trại 1km là núi non trập trùng và biển cả mênh mông thu hút rất nhiều du khách đến thưởng thức.

Sau khi xuống xe, bốn người trước tiên đi lấy nguyên liệu chế biến thịt nướng mà Đồ Thiện Tồn đã đặt trước.

"Nhiều như vậy! Như này cũng phong phú quá rồi!"  Đồ Thiện Tồn nhìn mắt Trần Lập An giống như sắp biến thành ngôi sao.

"Đừng lo lắng, bốn người chúng ta nhất định có thể giải quyết hết." Chí Hiên hô to

Hai người còn lại Thiện Tồn và Tuấn Hào làm cái biểu cảm "Vâng vâng vâng", "Ừm ừm ừm" "hai người nói đều đúng".

"Vậy trước tiên chúng ta cần thuê lều và bếp nướng trước. Nên thuê lều đơn hay đôi đây?" Tuấn Hào tốt bụng nhắc nhở hai người đang sáng mắt vì đồ nướng kia.

"Lều đôi đi!" Chí Hiên nói trước, "Nhưng tôi muốn ở cùng với Lập An! Những lần đội bóng rổ ra ngoài thi đấu đều ở với mấy người, cuối cùng lần này cũng có thành viên mới~"

"Không được" Đồ Thiện Tồn đột nhiên bác bỏ.

Ba người mang biểu tình khác nhau, đều nhìn về phía anh.

"Ầy... tôi nói chính là....vẫn nên ở một người đi, dù sao thói quen của mỗi người có thể sẽ không giống nhau, không dễ dàng gì mới ra ngoài chơi một chuyến, mọi người đều ở thoải mái một chút không phải càng tốt sao?" Đồ Thiện Tồn giải thích, sau đó nhìn về phía Trần Lập An.

"Ế... sao mọi người đều nhìn tôi. Tôi thế nào cũng được, vậy nghe theo Thiện Tồn đi, ở một người."

Một nhóm bốn người thuê 4 cái lều cùng dụng cụ nướng thịt sao đó trở về điểm cắm trại.

Ba người kia không phải lần đầu đi cắm trại, không lâu sau 3 cái lều từ dưới đất dựng lên, chỉ có Trần Lập An ngơ ngác nhìn bản hướng dẫn.

Đồ Thiện Tồn là người đầu tiên dựng xong liền đến giúp đỡ.
"Cậu nhìn cái giá đỡ này, kéo nó ra sau đó buộc ở đây..."

"Đặt ở đây sao?"

"Đúng rồi.. đặt ở đó, sau đó trải phẳng..."

"Thiện Tồn, cái này làm như thế nào?"

"Cọc chống gió nên đóng chặt một chút... sau đó buộc dây lên... không hổ là Lập An của chúng ta, dạy qua đã biết làm."

Dưới sự tận tay chỉ dạy của Đồ Thiện Tồn, Trần Lập An nhanh chóng nắm vững được những điểm cốt yếu, hai người phối hợp ăn ý, rõ ràng là mới quen lại giống như bạn thâm giao.

Đợi hai người dựng xong lều trại, sắp xếp xong hành lý ít ỏi của mình thì Chí Hiên và Tuấn Hào đã thuần thục nhóm xong lửa nướng thịt bên bờ biển.

Khi hoàng hôn xuống, tà dương in bóng trên mặt biển, giống như hàng vạn viên trân châu đang tỏa sáng, giống như một buổi lễ bế mạc, gió biển cuốn đi cái nóng, tất cả đều thật dễ chịu.

"Hai người cuối cùng cũng làm xong rồi, người ta không biết còn tưởng còn tưởng hai người làm gì đó." Chí Hiên vừa lấy đá dựng tạm một cái bàn ăn vừa trêu ghẹo .

Nghĩ đến lời chỉ dạy "tận tay" vừa rồi, Trần Lập An cúi đầu mím môi.

"Hai cậu nghỉ chút đi, để tôi nướng thịt." Đồ Thiện Tồn nói với hai người đã bận bịu nửa ngày.

Trần Lập An lập tức tiếp lời: "Tôi cũng đến giúp."

Thế là trọng trách nướng thịt được giao cho hai người họ.

"Cuối cùng cũng có thể nghỉ một chút, Tuấn Hào, chúng ta đi mua đồ uống đi." Chí Hiên kéo kéo tay áo Tuấn Hào.

"Vậy vất vả cho đội trưởng và Lập An rồi." Tuấn Hào nói xong liền đi theo Chí Hiên.

Nhìn hai người kia đi xa, Đồ Thiện Tồn nói với Lập An: "Tôi làm là được rồi, cậu cũng đi nghỉ ngơi đi."

"Như vậy sao được!" Trần Lập An không bằng lòng. "Một mình anh nướng phần ăn của 4 người cũng quá mệt rồi."

Đồ Thiện Tồn thấy buồn cười, muốn ghẹo cậu một chút: "Cái này có gì đâu mà mệt, luyện bóng rổ so với nướng thịt còn vất vả hơn đó. Hơn nữa, chăm sóc bạn nhỏ là việc tôi nên làm mà."

Lúc nói đến "bạn nhỏ", Đồ Thiện Tồn vẫn cố ý nhìn Trần Lập An, cũng nhìn thấy cậu bất mãn bĩu môi.

Khi những tia nắng hoàng hôn cuối cùng tan biến trên mặt biển, thịt nướng nóng hổi cùng rau củ được dọn lên. Mùi than củi hòa cùng gió biển thổi qua, sương mù lượn lờ khiến không gian xung quanh trở nên mơ hồ.

Bốn người náo nhiệt ngồi quang một chiếc bàn đơn giản.

"Cạn ly"
Soda bưởi sủi bọt trong chai thủy tinh, dưới sự va chạm vang lên trong trẻo, tốt đẹp dường như đều bắt đầu từ tiếng cụng ly của mùa hè.

Chí Hiên cầm xiên thịt bò lên, bắt đầu ăn như hổ đói: "@#¥%......&*  Đội trưởng, cậu nắm bắt độ lửa cũng quá tốt đi"

Tuấn Hào cũng lấy một xiên tôm nướng từ từ bóc vỏ.

"Từ từ thôi, cẩn thận nghẹn." Đồ Thiện Tồn tốt bụng nhắc nhở, rõ ràng chiếc bàn rất nhỏ, nhưng anh vẫn không nhịn được bưng một đĩa đầy thịt, bình tĩnh đặt trước mặt Trần Lập An.

Trần Lập An đối với sự chăm sóc như vậy dường như cũng rất hưởng thụ, cậu vui vẻ nhận lấy sau đó từ từ nhai nuốt, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng than thở khen ngon.

Dưới sự tác động của một bầu không khí hòa hợp, con người ta luôn vô thức nhớ lại quá khứ.

Cũng không biết ai là người bắt đầu trước. Ba người trong đội bóng kể về thời điểm khi họ mới gia nhập đội.

"Lập An! Để tôi kể cho cậu nghe!" Chí Hiên oán giận kêu to, "Tôi và Tuấn Hào gia nhập đội cùng một lúc, khi đó Thiện Tồn đã là đội trưởng rồi. Cậu không biết đâu, lúc cậu ta dẫn chúng tôi luyện tập có bao nhiêu nhẫn tâm. Khi mới gia nhập đội, kỹ năng của chúng tôi chắc chắn không thể nào bằng được những người khác, thế nhưng! Tiêu chuẩn của đội trưởng với người mới hay cũ lại giống nhau!"

Tuấn Hào gật đầu: "Vì vậy, nửa năm sau khi vào đội giống như là bật chế độ địa ngục, với lại tỷ lệ ném bóng trúng rổ không đạt tiêu chuẩn còn bị phạt chạy, thời gian đó tôi và Chí Hiên mỗi ngày đều tập luyện đến mức vừa nằm xuống liền ngủ, đều ở sau lưng vụng trộm mắng Thiện Tồn."

Đồ Thiện Tồn nhún nhún vai, chấp nhận lời phàn nàn.

"Nhưng mà..." Tuấn Hào tiếp tục nói, "Thiện Tồn đối với chúng tôi rất tốt, mỗi ngày tập luyện xong quần áo đều giống như vớt từ nước ra, cậu ta cũng không ghét bỏ, hàng ngày đều giúp chúng tôi giặt sạch sau đó mới đưa lại."

"Còn lần đó... cái lần khiến tôi thực sự bị doạ đó, cậu nhớ không?" Chí Hiên dùng khuỷu tay huých nhẹ Tuấn Hào.

"Hình như là giải đấu năm ngoái, trong đội có người vì ân oán cá nhân suýt chút nữa đánh nhau với đội đối thủ, ánh mắt lúc đó của đội trưởng quá là u ám, tôi còn tưởng cậu ta sẽ đánh hai người đó một trận..."

"Đương nhiên nhớ rồi. Còn may Thiện Tồn tiến lên ngăn cản, nếu không đội mình sẽ bị huỷ tư cách thi đấu. Vậy mới nói, Thiện Tồn thực sự rất thích hợp làm đội trưởng, khả năng lãnh đạo và chấp hành đều max."

Hai người kẻ xướng người hoạ, Đồ Thiện Tồn thỉnh thoảng giơ ngón cái với bọn họ, biểu thị anh chấp nhận lời khen.

Trần Lập An bị gió biển hun đến có chút buồn ngủ, cậu nheo mắt, một tay chống cằm, yên lặng lắng nghe những chuyện xưa không biết từ bao giờ, hình ảnh của những người này dần dần hiện lên trong tâm trí cậu, đặc biệt là một Đồ Thiện Tồn  cậu chưa từng biết đến.

Nếu muốn cậu dùng một từ để miêu tả Đồ Thiện Tồn thì dịu dàng săn sóc chắc chắn phù hợp.

Điện thoại di động trên bàn của Trần Lập An đúng lúc sáng lên, thông báo cậu có tin nhắn Line mới.

Mở điện thoại ra xem, cậu đơ người ra một chút, sau vài giây liền úp điện thoại xuống mặt bàn, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Đồ Thiện Tồn nhìn biểu cảm của cậu, lại hiểu rõ thêm được vài điểm: Bạn nhỏ đúng là không giấu nổi chuyện gì, cảm xúc đều viết trên mặt, cũng chỉ có cậu nghĩ rằng bản thân giấu tốt lắm.

Đợi đến lúc bốn người thu dọn xong cơm thừa rượu cặn quay về điểm cắm trại, mặt trăng đã treo cao trên bầu trời, ánh trăng từng mảng từng mảng in trên mặt biển mờ mờ ảo ảo.

Sau khi tạm biệt nhau, bốn người trở về lều của mình. Đồ Thiện Tồn lật qua lật lại như nướng bánh rán nhưng không tài nào ngủ được, chớp mắt đã 2 giờ sáng.

Anh dứt khoát từ bỏ việc ngủ, nhẹ nhàng trèo ra khỏi lều, định sẽ đi ngắm sao ở một sườn đồi không xa. Chờ khi anh đến địa điểm ngắm sao đã tìm hiểu trước thật kỹ trong sách hưỡng dẫn, vậy mà lại phát hiện đã có người ngồi ở đó, cũng không biết đã ngồi bao lâu.

"Lập An?" Đồ Thiện Tồn thăm dò hỏi.

Trần Lập An cả người bọc trong chiếc áo khoác dài, nghe thấy âm thanh liền ngừng lại một chút, sau đó nhìn về phía Đồ Thiện Tồn.

"Cậu không ngủ được?" Đồ Thiện Tồn đi tới ngồi xuống bên cạnh cậu, tay chống xuống đất, đôi chân dài thoải mái duỗi thẳng.

"Đúng vậy, không ngủ được liền đến đây ngắm sao. Anh thì sao?"

"Tôi..."
"Vì Trịnh Tâm Di sao?"

Trần Lập An đột ngột quay lại, cậu không biết trước tiên nên ngạc nhiên khi Đồ Thiện Tồn biết chuyện của bọn họ hay là nên kinh ngạc vì anh nhìn một chút có thể biết tâm tư của cậu, nhưng mà vào giờ phút này, cậu chỉ muốn trút hết tâm sự thôi.

"Cô ấy có bạn trai..." Trần Lập An nhìn Đồ Thiện Tồn, cười một chút, "Thực ra tôi cũng không quá buồn, chỉ là dù sao cũng theo đuổi cô ấy lâu như vậy..."

"Cậu rất thích cô ấy?" Đồ Thiện Tồn nhìn thẳng vào mắt Trần Lập An mà hỏi.

Không biết vì sao, Trần Lập An có chút không dám nhìn anh: " Tôi còn nghĩ rằng bản thân rất thích cô ấy, nhưng khi biết tin đó, tôi lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn là khó chịu, cũng không hiểu vì sao..."

Đồ Thiện Tồn nhẹ nhàng vuốt lưng Trần Lập An hai cái: "Vậy thì đừng nghĩ ngợi gì nữa, hôm nay chúng ta chỉ tập trung ngắm sao thôi."

Hai người ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao, dải ngân hà vô cùng vô tận trải dài tới cuối chân trời, mà cuối chân trời lại là biển đêm tĩnh mịch, thiên nhiên luôn đẹp đến nao lòng.

Dưới bầu trời đêm không khí trong lành, tiếng ve kêu du dương, vạn vật như dừng lại, mọi thứ đều hoàn hảo.

"Thiện Tồn, anh nói..." Trần Lập An quay đầu lại, phát hiện ra Đồ Thiện Tồn cũng đang nhìn cậu, sau đó... cậu ngắt ngứ rồi.

Gió mùa hạ đột nhiên trở nên khô nóng.

Có một số điều giống như muốn nói ra nhưng lại giống như đã được ngầm hiểu.

Một lúc lâu sau, Đồ Thiện Tồn quay đi trước: "Cậu vừa muốn nói cái gì?"

"Ừm...Tôi... tôi chỉ muốn hỏi là liệu con người sau khi chết có thực sự biến thành sao không?"

Đồ Thiện Tồn không trả lời, nhưng Trần Lập An thực ra cũng chỉ muốn bày tỏ một số cảm xúc chứ cũng không thực sự muốn biết câu trả lời.
Nhưng Đồ Thiện Tồn nghĩ, như thế nào cũng được, nếu cậu trở thành ngôi sao, thì anh sẽ là bông hoa hồng duy nhất trên tinh cầu này, ở trong vũ trụ rộng lớn này, bầu bạn cùng cậu.

Chớp mắt đã đến giữa mùa hạ.
Vì muốn tập trung cho kì thi tuyển sinh đại học, Đồ Thiện Tồn quyết định chia tay đội bóng rổ.
Mặc dù bình thường mọi người trong đội đều khuất phục trước sự uy nghiêm của đội trưởng, nhưng tình cảm cũng rất tốt.

Vốn Đồ Thiện Tồn còn muốn điệu thấp cứ vậy giao quyền đội trưởng, thế nhưng các thành viên trong đội nói sao cũng không chịu nghe, đặc biệt là Chí Hiên và Tuấn Hào, cuối cùng mọi người kích động tổ chức cho anh một buổi tiệc chia tay, đương nhiên Chí Hiên cũng gọi Lập An tới.

Bữa tiệc được tổ chức tại một nhà hàng tư nhân với lối trang trí mang phong cách Châu Âu, nghe nói là do anh trai Tuấn Hào mở, thậm chí còn tri kỷ đồng ý sẽ giảm giá cho nhóm sinh viên vô sản này.

Vì hoạt động của câu lạc bộ, Trần Lập An thong dong đến muộn.

"Lập An! Ở bên này!"
Trần Lập An nhìn Chí Hiên đang đi về phía cậu: "Tôi ra ngoài rửa tay, vừa lúc thấy cậu đến, gian phòng của chúng ta ở hành lang bên phải. Cậu tới vừa đúng lúc, còn chưa có bắt đầu đâu."

Hai người cùng nhau đi vào gian phòng, Đồ Thiện Tồn ngồi đối diện cửa ra vào, nhìn thấy Trần Lập An, trong mắt loé lên chút ngạc nhiên.

Hôm nay Lập An đặc biệt xinh đẹp.

Vì sau khi tham gia hoạt động người mẫu của câu lạc bộ liền đến đây, nên cậu vẫn mặc trang phục trước đó- chiếc áo sơ mi sa tanh màu đen khiến cho làn da cậu càng trở nên trắng hơn, chiếc quần bó ôm lấy đôi chân vừa thon vừa thẳng, chỉ lộ ra phần mắt cá chân trắng như củ sen, chiếc vòng cổ trân châu như một biểu tượng tô điểm cho xương quai xanh hơi gồ lên của cậu, tóc được chăm chút kỹ càng, mềm mại xoã trên vai, lộ ra vẻ vừa cấm dục lại vừa gợi cảm.

"Giới thiệu với mọi người một chút", Đồ Thiện Tồn vừa bước tới vừa nói, cánh tay đặt lên vai Trần Lập An một cách rất tự nhiên, bình tĩnh nâng cổ áo của cậu lên, "Đây là Trần Lập An, người đẹp trai nhất của câu lạc bộ người mẫu."

Trần Lập An đối với lời khen thẳng thắn của anh cảm thấy có chút xấu hổ, mất tự nhiên mím mím môi, tất cả những điều này đều rơi vào tầm mắt của Đồ Thiện Tồn.

"Thực sự rất đáng yêu." Đồ Thiện Tồn nghĩ.

Tiệc chia tay tất nhiên không thiếu rượu. Sau ba vòng rượu, hứng thú của mọi người dần tăng cao, đề nghị muốn chơi trò nói thật hay mạo hiểm.

Nhất thời, sự chú ý của hơn chục người đều tập trung vào chai rượu rỗng đang quay nhanh ở giữa chiếc bàn.

Qua vài ván, thần may mắn đều ưu ái Đồ Thiện Tồn và Trần Lập An, hai người đều tự do vui vẻ nhâm nhi ly rượu, bởi vì ngồi kế bên, thỉnh thoảng lại thì thầm vài câu.

Đáng tiếc vì không có ai may mắn mãi, vòng tiếp theo, miệng chai vô tư chỉ về phía Đồ Thiện Tồn. Anh bất đắc dĩ nhún vai, chọn nói thật.

Chí Hiên nóng lòng muốn thử: "Hơ hơ... Cuối cùng tôi cũng được hỏi! Đội trưởng, cậu thích loại hình như thế nào?"

Đồ Thiện Tồn giả vờ như đang suy nghĩ nhưng lại liếc nhìn Lập An: "Ừm. tôi thích....xinh đẹp, chân dài, thích làm nũng, có thể để tôi chăm sóc..."

"Ồ~~~~" Xung quanh bắt đầu ồn ào, chỉ có Trần Lập An mặt dần dần đỏ lên, không biết có phải vì ngà ngà say hay gì.

Sau khi chơi thêm vài ván, Trần Lập An xin phép nói muốn ra ngoài đi vệ sinh, Đồ Thiện Tồn cũng lặng lẽ theo sao cậu ra ngoài, mà mọi người đều đang chơi đến phấn khích, cũng không để ý nhân vật chính của bữa tiệc chia tay đã rời đi.

Trần Lập An quả nhiên không đi về phía nhà vệ sinh, mà trực tiếp đi xuyên qua nhà hàng, bóng dáng cậu như tan biến vào sân trong đêm.

Đồ Thiện Tồn cũng theo sát phía sau.

"Ra ngoài hít thở sao?" Đồ Thiện Tồn hỏi cậu

Trần Lập An gật gật đầu, mới uống rượu xong còn bị gió nóng mùa hạ thổi qua, không những không tỉnh táo lại, mà còn càng thêm mơ màng.

Cũng chính vì như vậy, nên Trần Lập An mới có dũng khí hỏi Đồ Thiện Tồn, nhưng âm cuối lại có chút run run: "Lời nói thật.. anh mới vừa nói..."
Thanh âm càng về sau càng nhỏ lại.

"Là em." Đồ Thiện Tồn cười nhẹ, nhìn chú mèo còn đang ngượng ngùng này.

"Vậy em có thích anh không?" Trần Lập An nghe thấy câu hỏi của anh.

Trần Lập An phát hiện bản thân cậu không có cách nào từ chối một cậu hỏi dịu dàng như vậy, chưa kể tim cậu còn đập rất nhanh.

Trần Lập An nói câu "thích" gần như không thể nghe thấy, sau đó cậu được Đồ Thiện Tồn ôm chặt vào lòng.

Cậu nhẹ nhàng đặt cằm lên vai Đồ Thiện Tồn, hương nước hoa như có như không trên người cậu như sắp câu mất linh hồn của Đồ Thiện Tồn.

Ôm nhau một lúc, Trần Lập An bí bách hỏi anh: "Thiện Tồn, có phải ngay từ đầu anh đã có âm mưu rồi hay không?"

"Em đoán xem." Mỹ nhân ở trong ngực, Đồ Thiện Tồn cười đến bỉ ổi.

"Đồ Thiện Tồn, rốt cuộc anh có nói không?"  Trần Lập An gọi cả họ và tên anh.

Đồ Thiện Tồn yêu thảm lúc Trần Lập An dùng thanh âm mềm mềm dính dính mà gọi tên anh, đôi môi kia càng nhìn càng giống như một cái kẹo bông.

"Hôn lên chắc chắn rất mềm." Đồ Thiện Tồn nghĩ thầm trong lòng, mà ngay sau đó anh thực sự làm như vậy.

Trong vườn hoa tử đằng dưới ánh trăng, hai bóng lưng triền miên kéo thật dài.

~~Hoàn~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro