Chương 29: Tiểu công chúa (16)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy ngày liên tiếp đều có tuyết rơi, sông đào bảo vệ thành cũng đã kết băng, trên đường cư dân vắng vẻ, đập vào mắt đều là một mảng trắng xoá của tuyết.

Từ lúc bắt đầu mùa đông tới nay, tuyết rơi, nước đóng băng, vô cùng lạnh. Hoàng Thái Hậu thân thể từ từ suy yếu, đã miễn bỏ hậu cung thỉnh an mỗi ngày. Nguỵ Bảo Đình lại được Hoàng Thương chấp thuận ở trong Thính Vũ Hiên dưỡng thương, cũng đã một thời gian không ra tới cửa cung.

Trong điện châm than ngân sương, trong lò phát ra tiếng nổ tí tách chui vào lỗ tai, nhiệt độ ấm áp bao quanh.

Ngọc ma ma đem bình nước nóng nhét vào trước ngực Nguỵ Bảo Đình: "Điện hạ thân thể đỡ chút nào chưa?"

"Ân" Nguỵ Bảo Đình trên người đắp chăn đệm thật dày, cả người súc trong chăn, cái trán bị thấm đậm mồ hôi, ướt nhẹp dán đầy trên má, thân thể vẫn cảm thấy lạnh. Nàng giơ tay đem chăn đệm cuốn thật chặt, muộn thanh nói: "Chính là có chút lạnh, không có việc gì, ma ma đừng lo."

"Đều tại lão nô, rõ ràng ngày ấy trời rất lạnh, lại để Tiểu Tạ đưa điện hạ ra ngoài, nhìn Tiểu Tạ ngày thường trầm mặc ít nói thoạt nhìn rất đáng tin cậy, nhưng thực tế cũng là một cái choai choai hài tử. Điện hạ hiện tại thân thể yếu, cần phải hảo hảo dưỡng dưỡng mới được."

Ngày ấy Tạ Chi Châu mang theo Nguỵ Bảo Đình ra ngoài nhìn hoa nửa ngày, sau khi trở về hai người trên người dính đầy tuyết. Áo choàng Nguỵ Bảo Đình cũng bị tuyết tẩm ướt, nàng chính mình lại không có cảm giác gì, tay nhỏ lạnh lẽo, quả nhiên ngày thứ hai liền phát sốt, hiện tại chính là thân thể hư nhược nằm trên giường nghỉ ngơi.

Cát Tường nhìn Nguỵ Bảo Đình một cái, muốn nói lại thôi.

"Làm sao vậy?" Nguỵ Bảo Đình nằm nghiêng nhìn Cát Tường, không rõ ánh mắt vừa rồi có ý tứ gì.

Cát Tường do dự tiến lên, thấp giọng nói: "Điện hạ, nô tỳ mấy ngày trước đây đi tiểu đêm, thấy được Tiểu Tạ nửa đêm đi ra ngoài, đây cũng không phải lần một lần hai, nô tỳ cảm thấy hắn đang làm chuyện gạt người."

Nguỵ Bảo Đình sửng sốt.

Cả người đắp kín chăn, cả người đầy mồ hồ, nhưng không biết sao, giống như có gió lạnh thổi qua, thoáng chốc liền lạnh lên. Nàng đem đệm chăn bọc lại, đem chính mình bao thành một quả cầu nhỏ, rồi ngước mắt cười nói: "Có lẽ nửa đêm ngủ không được ra ngoài đi dạo, ngươi nghĩ nhiều rồi."

"Có lẽ vậy." Cát Tường cúi đầu cười cười.

"Ta hiện tại mệt mỏi, muốn ngủ một giấc, các ngươi đi ra ngoài trước đi." Nguỵ Bảo Đình đem chính mình súc vào trong chăn.

Kỳ thật nàng chính mình cũng không rõ, Tạ Chi Châu nửa đêm đi ra ngoài làm gì? Nàng đáy lòng có một đáp án, chính là cố tình không muốn suy nghĩ theo hướng đó.

Ngày ấy Tạ Chi Châu nhìn thấy Từ phi đều là kinh ngạc không dám tin tưởng, thậm chí nghe được nàng sinh hài tử biểu tình có chút phẫn nộ, không thể trách được Nguỵ Bảo Đình suy nghĩ theo hướng đó.

Từ phi hiện tại tuy rằng là phi tử Hoàng Thượng sủng ái nhất, nhưng nàng bất quá cũng chỉ là nữ từ hơn hai mươi tuổi, lại còn là nữ nhận Hoàng Thương mang từ bên ngoài về, vốn là lai lịch không rõ.

Mà Tạ Chi Châu là người mà nàng quen thuộc nhất, tuy rằng chỉ ngắn ngủi một năm ở chung, thân phận của hắn cũng thực khả nghi, nhưng nàng từ trước đến này không cho chính mình đi tìm hiểu, cho nên cũng liền không có thâm tưởng.

Nghĩ nhiều cũng không còn cảm giác buồn ngủ.

Nàng đem chăn xốc lên, lộ ra khuôn mặt nhỏ rối rắm, yết hầu một trận khô khan. Nàng ngồi dậy xuống giường tìm một ly nước lạnh, uống một ngụm lớn đưa những suy nghĩ trong ngực cấp áp đi xuống.

Nàng nhớ tới lời Cát Tường nói, ngước mắt nhìn ánh trăng nặng nề ngoài cửa sổ, trên song cửa sổ, tuyết kết thành băng, dường như ở bên ngoài hô một hơi ra tới đều có thể ngưng tụ thành băng châu.

Nàng rối rắm trong chốc lát, cầm quần áo mặc ngay ngắn lại, lặng lẽ mở cửa, tiện đà ngồi xổm ở một góc ngẩng đầu.

Ánh trăng vàng nhạt treo giữa bầu trời đen nghìn nghịt, chiếu đầy đất bạch sương.

Nguỵ Bảo Đình đem mũ khép lại, cằm để trên hai trên, tuy chỉ là động tác tuỳ ý, nhưng cằm lại căng chặt.

Nàng biết chính mình như vậy là không đúng, chính là nàng không khống chế được. Mấy ngày nay nàng có thể cảm nhận rõ ràng Tiểu Tạ ngày càng xa cách. Hơn nữa một thời gian dài không thấy người, làm lòng nàng phát lên tia khủng hoảng, giống như cầm diều trong tay, nhưng đột nhiên bị đứt dây.

Thời điểm mới tới đây, Tiểu Tạ đối với nàng tràn đầy phòng bị, mà nàng cũng chỉ xem hắn là một nhân vật yêu thích ở trong sách. Nhưng thời gian hai người ở chung, nàng sớm đã xem hắn như người thân.

Hiện tại hắn giống như xa cách nàng, hơn nữa còn đang gạt nàng làm chuyện mờ ám. Làm nàng không thể không nảy sinh nghi ngờ.

Đợi hồi lâu, Nguỵ Bảo Đình ở bên ngoài đã lạnh thành một khôi băng, bỗng cửa tây điện mở ra.

Nguỵ Bảo ĐÌnh thở phào một hơi, mắt thấy từ trong miệng thở ra tới một hơi ấm, ở trong màn đêm chậm rãi tiêu tán, cuối cùng hoà vào hàn khí xung quanh. Lúc này mới cất bước đi theo.

Thính Vũ hiên vốn hẻo lánh, trời tối đen, không thấy rõ đường đi, Tạ Chi Châu cũng không phát hiện có người đi theo phía sau mình.

Đợi đi đến cửa, hắn nhìn ngó khắp nơi, lúc này mới yên tâm ra ngoài.

Quả nhiên là đến cung của Từ phi! Nàng nhíu mày, môi mím chặt.

Đúng là đêm khuya, trừ bỏ chính điện còn châm đèn sáng, chung quannh tối đen như mực. Tạ Chi Châu đi vào chính điện, cảnh giác nhìn bốn phía, không bao lâu, có tiếng bước chân truyền đến.

"A Châu." giọng nử tử mềm nhẹ, lộ ra tia quen thuộc. Nàng đi đến trước mặt Tạ Chi Châu, duỗi tay khoác áo lên vai hắn: "Ngươi từ nhỏ đã sợ lạnh, bây giờ thời tiết lạnh, sao lại mặc ít quần áo như vậy."

Hắn lui lại một bước, mắt mày bỗng nhiên rùng mình, bàn tay giấu sau lưng vừa lật một cái, tiếp theo truyền đến tiếng hét thảm.

"Ta, ta cái gì cũng chưa thấy...."

Tạ Chi Châu sớm đã nắm lấy cổ áo hắn. Mới vừa rồi thời điểm có cảm giác có người đi theo sau lưng hắn, lão sư trước kia của hắn là đại tướng quân Tạ triều, tuy chỉ mới học được chút da lông, nhưng đối phó với nhưng cung nhân cũng không có vấn đề gì.

Đợi đến khi thấy rõ người trên mặt đất, hắn mày chán ghét nhăn lại: "Là ngươi."

Trang Thuận quỳ trên mặt đất, đầu gối bị đánh trúng, lại bị giữ chặt trên mặt đất, cả người đều đau.

Tạ Chi Châu là từ Lao Dịch Tụ đi ra ngoài, vốn dĩ cho rằng Triều Hoa công chúa khẳng định sẽ hung hăng ngược đãi hắn. Nhưng không nghĩ tới lại đem hắn trở thành tuỳ hầu bên người, làm Trang Thuận buồn bực đã lâu. Lúc đó ở Lao Dịch Tư, tra tấn Tạ Chi Châu cũng không thiếu phần của hắn.

Âm thầm lo lắng đã lâu, nhưng hơn nửa năm qua đi, Tạ Chi Châu cũng không tìm hắn phiền toái, hắn liền yên tâm, tối nay vụng trộm uống chút rượu, lại mơ mơ hồ hồ thấy nhân ảnh, liền đi theo tới đây.

Nào nghĩ đến lại tới Từ phi cung, hắn trong lòng khẳng định có bí mật, lúc nhất thời hắn quên mắt trong cung hung hiểm, chỉ nghĩ bắt lấy nhược điểm của người khác liền có thể một bước lên trời. Trăm triệu lần không nghĩ tới hắn lại bị phát hiện.

Trang Thuận đem đầu cúi thấp: "Nương nương tha mạng a, nô tài cái gì cũng chưa nhìn thấy, nô tái cái gì cũng chưa thấy!"

Từ phi nhíu mày, còn chưa nói chuyện, liền thấy Tạ Chi Châu duỗi tay qua. Hắn hiện tại cũng chỉ mới mười sáu tuổi, nhưng thời gian dài làm cu li trong cung, sức lực sớm đã không giống trước.

Bầu trời trăng rằm tưới xuống mặt đất ánh sáng vàng nhạt, lại chiếu không tới nơi hắn đứng. Chung quanh đều là âm trầm bóng ma, hắn mặc áo xám thường ngày, đứng ở một chỗ, lòng bàn tay dùng sức.

Nguỵ Bảo Đình đem thân mình súc ở một góc, chỉ nghe được tiếng hét thảm một tiếng.

Tiếp theo là thanh âm của thiếu niên, so với băng còn muốn lạnh hơn: "Người này nếu đã thấy được, liền không thể giữ lại."

Từ phi một lúc lâu không nói gì, chỉ bình tĩnh nhìn thiếu niên trước mặt, tiện đà thấp giọng nói: "Được, việc sau đó người không cần quản, ta sẽ giải quyết tốt, ngươi chỉ cần chờ đến ngày trừ tịch...."

Bọn họ hai người nói chuyện với nhau hồi lâu, nhưng Nguỵ Bảo Đình tai phảng phất không nghe thấy gì nữa. Nếu không phải Trang Thuận hôm nay vừa lúc đi theo Tạ Chi Châu tới đây, thì người bị vặn cổ liệu có phải là nàng?

Cũng không thể nghĩ như vậy, Tiểu Tạ cùng nàng có quan hệ rất tốt, chính là...vạn nhất?

Hắn đêm nay tìm Từ phi là thương lượng sự tình, tựa hồ cùng thích khách có quan hệ rất lớn, mà nàng lại là nữ nhi Hoàng Thượng, nếu bị Tạ Chi Châu biết nàng nghe lén, có thể hay không cũng sẽ giết nàng?

Nàng đại não hỗn loạn, trời đông giá rét, về đêm càng lạnh hơn, nàng đầu óc có vấn đề mới đi theo Tạ Chi Châu tới nơi này, lúc này đã lạnh đến mức răng môi đập vào nhau.

Qua hồi lâu, chờ chung quanh không còn tiếng động, nàng mới thăm dò nhìn bên ngoài, lọt vào tầm mắt còn có vết máu đỏ tươi, Trang Thuận đôi mắt mở lớn, nhìn về phía nàng. Nàng sợ đến mức té lăn trên mặt đất.

Chờ đến khi những tia nắng đầu tiên bắt đầu ló rạng, Nguỵ Bảo Đình mơi run run thân mình về tới Thính Vũ Hiên, hậu quả tự nhiên là sốt cao.

Ngọc ma ma hiển nhiên nóng nảy: "Rõ ràng hôm qua đã khoẻ rồi, sao bây giờ lại sốt cao như vậy?"

Tạ Chi Châu đi nhanh tiến vào, hắn thay một thân xiêm y sạch sẽ, lại nghe được Ngọc ma ma nói, cũng sốt ruột theo, hai hàng lông may gắt gao nhíu lại.

Hắn biết Nguỵ Bảo Đình đã sinh bệnh nhiều ngày, nhưng lo lắng đồng thời lại thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nàng nếu sinh bệnh tự nhiên sẽ thành thành thật thật ở trong Thính Vũ Hiên, đến lúc đó thích khách vào cũng cũng không thương tổn đến nàng.

Nhưng không nghĩ tới lâu như vậy vẫn chưa khỏi?

Hắn tiến lên, dùng sức chà xát hai tay, không còn cảm thấy lạnh, lúc này mới duỗi tay sờ lên trán nàng.

Nóng bỏng.

Hắn tâm tình khẩn trương. Nguỵ Bảo Đình khuôn mặt đỏ bừng, khó chịu nhíu mày, cả người cuộn tròn trong chăn, bàn tay để ngoài cũng nắm chặt lại.

"...Điện hạ." Hắn nhẹ gọi một tiếng, tiện đà ngồi xổm dưới đât, mang theo lạnh lẽo chậm rãi nắm lấy tay nàng, sau đó để lại vảo trong chăn.

Nguỵ Bảo Đình bỗng nhiên trở mình, đem mặt đối diện với Tạ Chi Châu.

"Khó chịu." Nàng ưm ư thanh, còn mang theo khóc nức nở, chỉ mấy chữ làm hắn đau lòng lợi hại.

"Thái y lập tức tới, điện hạ nhịn một chút." Hắn tuy nói vậy, nhưng tay đặt hai bên trán nàng, nhẹ ấn huyệt vị, "Như thế nào lại nóng như vậy?"

Ngọc ma ma đừng ở một bên nói: "Ngày hôm qua vẫn còn tốt, sáng nay liền phát sốt, nóng đến lợi hại!"

Nàng cũng là nóng vội, từ nhỏ nhìn Nguỵ Bảo Đình lớn lên, thấy nàng hiện tại bộ dáng như vậy, tự nhiên cũng cực kỳ khó chịu.

Chờ thái ý tới xem, viết một thang thuốc, lại châm cứu cho Ngụy Bảo Đình, nàng lúc này mới chậm rãi tỉnh lại.

"Điện hạ? Hiện tại cảm thấy thế nào?" Vừa thấy nàng tỉnh lại, Tạ Chi Châu vội vàng hỏi.

Mới vừa rồi hắn thật sự sợ hãi. Trong cung có không ít người phát sốt cao rồi sau đó chết đi. Nguỵ Bảo Đình trong mắt hắn vốn mảnh mai, phía trước lại vì hắn mà bị thương, hiện tại lại sốt cao, thực là muốn lấy mạng hắn.

Nguỵ Bảo Đình đôi mắt mơ màng chậm rãi mở ra, đợi đến khi nhìn rõ người trước mặt, bỗng nhiên cả người lạnh toát, khoé môi nhấp khẩn, khoé mắt chảy ra nước mắt: "....Ta, ta không thấy được."

"Cái gì?" Hắn cúi người muốn nghe rõ lời nàng nói, nàng lại mím chặt môi.

"...Ngươi tránh ra."

Nàng nhẹ nhàng nói một câu, chọc đến đáy mắt Tạ Chi Châu trầm xuống, hắn nhấp môi: "Điện hạ, nô tài nghe không rõ."

Ngọc ma ma đứng bên cạnh cũng nghe ra lạnh lẽo trong lời nói Tạ Chi Châu, kinh ngạc liếc nhìn hắn một cái. Lại thấy hắn ngồi xuống giường, ôm Nguỵ Bảo Đình vào trong lồng ngực.

Nguỵ Bảo Đình duỗi tay đặt trước ngực hắn, vốn dĩ muốn đẩy hắn ra, nhưng thiếu niên trên người mang cho nàng cảm giác quen thuộc, bàn tay để trên ngực hắn, vô lực trượt xuống, nắm lấy cổ tay áo hắn.

Ngọc ma ma nói lắp: "Ngươi mau buông điện hạ ra, như vậy, còn ra thể thống gì!"

Hắn cúi đầu, trái tim vì một câu nói vừa rời Nguỵ Bảo Đình nói mà phiếm đau. Mới vừa rồi nàng buột miệng thốt ra, có phải hay không chính là tiếng lòng nàng? Nàng nói mình tránh ra, là ghét bỏ hắn sao?

Hắn thân là nô tài tự nhiên nên nghe lời chủ tử, chính là đáy lòng lại bỗng nhiên trào ra cổ âm u.

Hắn ôm chặt tiểu cô nương trong lòng ngực, rũ mặt nói: "Điện hạ thân thể suy yếu, ta ở chỗ này bồi nàng, ma ma đi ra ngoài đi."

Ngọc ma ma vốn muốn cự tuyệt, nhưng Tiểu Tạ cũng điện hạ vẫn thường xuyên thân cận. Hiện tại trong cung lại nhiều người nhiều miệng, sợ là bị người khác nhìn thấy lại nói bậy bạ. Ngọc ma ma đành phải để cung nhân lui xuống, đem cửa điện đóng lại, canh giữ bên ngoài.

Trong điện an tĩnh, chỉ còn Tạ Chi Châu cũng Nguỵ Bảo Đình, hắn không hề che giấu xúc cảm điên cuồng dưới đáy mắt. Hắn hai mắt phiếm hồng, chỉ chăm chú nhìn Nguỵ Bảo Đình, đôi tay ôm chặt nàng.

"Điện hạ...Ta nếu là rời đi, người sẽ nhớ ta sao?" Hắn thấp giọng lẩm bẩm một câu, lại trào phúng nói: "Là ta nghĩ nhiều rồi, một nô tài mà thôi, ta đi rồi điện hạ không chừng sẽ đổi một người khác, phải không?"

Nguỵ Bảo Đình không đáp lại hắn, nàng hiện tại đầu đau đến lời hại, nơi nào còn lo lắng nghe hắn nói cái gì, chỉ vô lực múa may tay nhỏ, muốn thoát khỏi gông cùm xiềng xích của hắn.

Nhưng cũng chỉ phí công.

Nàng khó chịu lợi hại, ngữ khí run rẩy lại vội vàng: "....Đau!"

Mang theo đau ý kinh hô, đem Tạ Chi Châu trong cuồn cuộn suy nghĩ bị kéo lại, nguyên lai hắn trong bất tri bất giác đem tiểu cô nương hung hăng giam trong lồng ngực, vội vàng nới lỏng tay, đem nàng thả lại trên giường.

Tiện đà ngồi xổm bên cạnh, bàn tay to đặt trên trán nàng, nhẹ giọng dỗ dành: "Ta xoa cho người, xoa xoa liền không đau."

Hắn gần như thành kính, đem tay đặt trên trán nàng, nhẹ nhàng xoa.

Điện hạ khuôn mặt non mềm, mà hắn mấy năm nay làm việc cực khổ, lòng bàn tay trở lên thô ráp, cơ hồ lòng bàn tay vừa chạm vào, nàng liền nhíu mày. Hắn nôn nóng liếm môi khô khốc, chậm rãi xoa giữa chân mày nàng.

Nhưng động tác không kiểm soát được lực đạo làm nàng đau, nàng tránh thoát đem đầu vùi vào chăn đệm, toát ra thanh âm ô ô: "Đau, đau..."

Bờ vai cửa hắn suy sụp xuống, duỗi tay đem chăn đệm kéo ra: "Ta không ấn, người đừng đem đầu vùi ở đệm, không tốt."

Nguỵ Bảo Đình bị hắn lay ra tới, nàng hé đôi đôi mắt.

Ý thức tuy hỗn độn, nhưng nàng vẫn có thể cảm giác được người bên cạnh là Tạ Chi Châu, hắn mới vừa rồi còn giúp nàng ấn huyệt. Tuy rằng người này hung ác, trước đó trước mặt nàng còn trực tiếp đem đầu người cấp xuống.

Nhưng, nhưng ít ra như vậy...Mới không bị người khác khi dễ!

Nàng thừa nhận chính mình bị doạ, hình ảnh người nọ chết trước mặt nàng, đánh sâu vào tâm trí nàng. Huống hồ lúc đó trời tối, nàng bị đông lạnh tâm tình không tốt, lại nhìn thấy người chết như vậy hiển nhiên bị doạ.

Lại nghĩ tới Từ phi ôn nhu kếu hắn A Châu, thật đúng là ngọt a, đúng vậy! Từ phi còn đưa hắn quần áo, hắn cũng không từ chối!

Nguỵ Bảo Đình miệng bẹp lên, gương mặt cất giẩu cổ khí, nỗ lực mở to mắt nhìn Tạ Chi Châu: "....Ta đã nói sau này sẽ bảo vệ người thật tốt, ngươi như thế nào còn muốn rời đi?"

Hắn sửng sốt, bỗng nhiên nhớ tới vừa nãy hắn chính mình hỏi nàng, liền hỏi lại: "Điện ha sẽ nhớ ta sao?"

Nguỵ Bảo Đình không trả lời hắn, ngược lại xoay người đem hắn đè ở trên giường. Mở to mắt trừng hắn: "Ngươi không được đi."

Đem hắn nuôi lớn như vậy thật không dễ dàng? Lại còn muốn tranh sủng kiếm tiền nuôi hắn, còn ăn mấy cây gậy, quỷ môn quan cũng đã dạo qua một vòng, dựa vào cái gì nói đi liền đi?

Nguỵ Bảo Đình biểu tình hung dữ, nói xong lời đó liền đau đầu nhắm mắt, lôi kéo bàn tay lạnh lẽo Tạ Chi Châu hướng mặt mình cọ: "Cho ta băng, ta nóng."

Nàng lại phát sốt

Hiện tại nàng phát sốt, lại nằm trên người Tạ Chi Châu, hắn cũng không cảm thấy lạnh mà còn toát ra nhiệt. Từ cổ bắt đầu hồng rồi đến tai, toàn thân đều đỏ lên.

Tim cũng càng lúc đập càng nhanh.

"Điện hạ, Hoàng Thượng tới." Ngọc ma ma ở cửa nói.

Nghe vậy, Tạ Chi Châu vội vàng từ trên giường bò xuống, nhanh chóng đem Nguỵ Bảo Đình nhét vào chăn, rồi sau đó đứng một bên.

Trương Phúc Toàn nói: "Các ngươi đều lui xuống đi, nơi này có ta hầu hạ."

Tạ Chi Châu cúi đầu đi ra ngoài, quay đầu lại nhìn thoáng qua,liền thấy Hoàng Thượng đưa tay sờ trán Nguỵ Bảo Đình, rõ ràng biết hai người trên danh nghĩa là cha con, chính là trong lòng vẫn không ngăn được cảm giác tức giận.

Đợi đến khi ra ngoài điện, bị gió lạnh thổi hồi lâu, tâm tình của hắn mới bình phục. Tiện đà tự giễu cười cười.

Tức giận thì có ích lợi gì? Dù hắn trong lòng thích điện hạ thì cũng có lợi gì?

Hắn hiện tại không có quyền thế, không có tài phú, còn không được coi là một nam nhân, hắn dựa vào cái gì thích điện hạ?

"Tiểu Tạ, điện hạ lương thiện, đối với chúng ta rất tốt, nô tài như chúng ta mới có thể sống tốt, chính là đáy lòng cũng nên hiểu rõ vị trí của mình, phải không?" Ngọc ma ma đi đến bên cạnh Tạ Chi Châu, nhìn khuôn mặt hắn, thân mình đang run lên, căng da đầu nói tiếp: "Điện hạ là điện hạ, hôm nay người có vài hành động thật sự không ổn."

Vốn tưởng rằng tạ Chi Châu khó mà nói thông, nhưng không nghĩ tới hắn chỉ trầm mặc trong chốc lát, tiện đà trên mặt xả ra ý cười cổ quái. Đôi mắt đen nhìn Ngọc ma ma, nhưng ánh mắt dường như không ở trên người nàng.

"Ma ma nói đúng, về sau ta sẽ cách xa điện hạ."

Trong điện, Hoàng Thượng ngồi ở bên giường, đưa mắt đánh giá người trên giường. Bỗng nhiên nói: "Đứa nhỏ này lớn lên lại không giống trẫm, mà cực kỳ giống An Quý tần."

Trương Phúc Toàn cười nói: "Đều là mỹ nhân! Triều Hoa công chúa so với An Quý tần còn muốn đẹp hơn, nhiều ít cũng là nhờ Hoàng Thượng."

Hoàng Thượng cười cười không nói, qua hồi lâu mới nói: "Cũng khó trách Quý phi luôn không thích đứa nhỏ này, là trẫm sai, nếu là lúc ấy không nạp An Quý tần, Quý phi cũng không cho là nàng phản bội, cũng đáng thương đứa nhỏ này, lúc trước vẫn luôn xem nhẹ nàng.

"Hoàng Thượng dưới gối nhiều hài tử, nào có xem nhẹ hay không xem nhẹ, nô tài nhìn Triều Hoa công chúa đối Hoàng Thượng vẫn rất thân cận."

"Ngươi cái miệng này a." Hoàng Thượng cười lắc đầu, bỗng nhiên lại hỏi: "Ngươi cảm thấy tiểu thái giám vừa rồi rất quen mắt không?"

Trương Phúc Toàn nỗ lực nghĩ nghĩ: "Ngài nhưng thật làm khó nô tài, Hoàng Thượng nói thật cặp mắt kia thật ra cùng Từ phi nương nương có chút giống, chẳng qua hắn chỉ là một cái nô tài, có đức hạnh gì cùng Từ phi nương nương so sánh."

Hoàng Thượng thấy hắn nói vậy cũng gật đầu, lúc trước cảm thấy hắn khá là quen mắt, giống như đã gặp qua ở nơi nào, nghe Trương Phúc Toàn nói vậy mới cẩn thận suy nghĩ lại. Từ phi chính là một cặp mắt phượng, nói không chừng hắn nhìn Từ phi thời gian dài, nên nhìn tiểu thái giám kia liền có chút quen mắt.

Là hắn suy nghĩ nhiều.

Chờ Hoàng Thượng rời đi, Nguỵ Bảo Đình mới đem đầu thò ra, hít lấy một ngụm khí, lại thở một hơi dài lúc này mới bình phục tâm tình.

Nàng nhớ lại cuộc hội thoại lúc nãy, nhưng nạng thật sự mệt mỏi, nhắm mắt lại liền ngủ.

Tới buổi tối, Tạ Chi Châu bưng thuốc đến: "Điện hạ, ăn chút cháo rồi tiếp tục ngủ."

Nguỵ Bảo Đình sớm đã tỉnh lại, lúc này nắm góc chăn, đầu óc xoay chuyển, nhớ lại lời Hoàng Thượng nói.

Đúng là, trách không được nàng cảm thấy có chút kỳ quái, nguyên lại là như vậy.

Nghe bọn họ nói chuyện, Nguỵ Bảo Đình mới cẩn thận suy nghĩ lại. Từ phi cũng Tạ Chi Châu có đôi mắt rất giống nhau, như vậy sẽ có một khả năng xảy ra, hai người bọn họ là người thân? Nghĩ đến đây, nàng đột nhiên liền cảm thấy cả ngày hôm nay nổi giận đều không đáng.

Không duyên cơ sinh khí cả đêm, tuy rằng nàng chính mình cũng không rõ, vì sao biết Từ phi cùng Tạ Chi Châu không phải loại quan hệ kia,liền không tức giận.

Nàng ngồi dậy, hai tay ôm lấy đầu gối, ánh mắt khóa chặt trên người Tạ Chi Châu.

Nàng vừa mới ở trong chăn, một thân đầy mồ hôi, khuôn mặt theo đó ửng hồng, hai mắt đen nhánh toả sáng, thẳng táp nhìn chằm chằm hắn. Tạ Chi Châu bước chân dừng lại, bỗng nhớ tới sự tình ban ngày, trong lòng có chút gấp, trên mặt cố nén cảm xúc, bình tĩnh đến gần.

"Ngươi lại gần đây, ta không với tới"

Nàng ngồi dậy, tay đặt ở bên ngoài, nhưng lại không có ý tứ tiếp nhận. Hắn nghe lời bưng chén lại gần, nhỏ giọng nhắc nhở : "Điện hạ cẩn thận nóng."

Nguỵ Bảo Đình vừa muốn đưa tay qua lại rụt về, mí mắt nâng lên, lười biếng nhìn hắn.

Nhớ tới lời hắn nói bên tai, phải rời đi. Tuy không phân rõ là mộng hay hiện thực, nhưng là nàng luôn có cảm giác hắn có ý muốn rời khỏi Thính Vũ Hiên.

Tuy rằng ngoài miệng nói hy vọng hắn có tiền đồ, chính là hắn phải rời xa mình trong lòng liền không thoải mái.

Nàng cố ý nói: "Nếu nóng ta không muốn cầm."

"....Nhưng cháo nguội liền không thể ăn?" Hắn do dự.

"Vậy người uy ta a."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro