Chương 31: Tiểu công chúa (18)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba ngày sau.

Nguỵ Bảo Đình xuyên một thân cung trang đỏ ửng rườm ra, trên đầu đeo kim ngọc châu thoa. Nàng tầm mắt nhìn lướt qua đám người phía trước, cũng không nhìn thấy người nọ. Giấu đi mất mát giữa mày, hướng về phía Hoàng Thượng đang ngồi trong kiệu, nói: "Phụ hoàng, nhi thần lần này từ biệt chính là ba năm, nhi thân có thỉnh cầu nho nhỏ mong người chấp thuận?"

Mành kiệu bị xốc lên, Hoàng Thượng nhô đầu ra nhìn khuôn mặt nhỏ có vài phần tương tự An Quý tần.

Nàng hôm nay ăn diện lộng lẫy, dung nhan pha kinh diễm, ngay cả Hoàng Thượng nhìn quen mỹ nhân cũng không nhịn được cảm thán một câu. Nàng hiện tại tuổi còn nhỏ dung mạo đã đẹp như vậy, không biết sau ba năm trưởng thành sẽ có phong thái như nào.

Gật gật đầu: "Triều Hoa cứ việc nói."

Nguỵ Bảo Đình hành lễ nói: "Nhi thần từ nhỏ đã ở tại Thính Vũ Hiên, cung nhân bên trong tận tâm đãi nhi thần, làm nhi thần rất vui mừng, nay nhi thần rời đi, bọn họ không có nhi thần cậy vào, mong phụ hoàng chiếu cố chút."

Hoàng Thượng nheo lại đôi mắt, tiện đà nở nụ cười: "Trẫm hiểu ý ngươi, cung nhân gọi Tiểu Tạ đó đối với trẫm có ân cứu mạng, tuy hắn là tuỳ hầu, nhưng võ nghệ cao cường, liền lưu tại bên người trẫm."

Hắn nắm tay Nguỵ Bảo Đình vỗ nhẹ vài cái: "Tiểu lục người cùng mẫu thân người rất giống nhau, rất lương thiện a."

Nghe được những lời này của Hoàng Thượng, Nguỵ Bảo Đình liền biết vết thương trên người hắn hẳn không có gì đáng ngại. Tuy trong sách không nói Tạ Chi Châu làm sao có thể được sủng ái, cùng tin tưởng của Hoàng Thượng, nhưng có lẽ nguyên nhân là đây.

Hắn trong đêm yến tiệc cứu Hoàng Thượng một mạng, võ nghệ so với thị vệ có hơn không kém, tự nhiên được Hoàng Thượng ưu ái. Từ phi lại là phi tần Hoàng Thượng sủng ái nhất, cũng là thân nhân của hắn, tương lai hẳn sẽ được như ý nguyện.

Nàng nhớ rõ, sau đó không lâu Hoàng Thượng liền thành lập Trấn An Tư, dùng để giám sát quan viên triều đình, mà Tạ Chi Châu cũng trở thành người đứng đầu Trấn An Tư, bên hông đeo trường kiếm vượt cấp chém trọng thần.

Tuy rằng trước đó có không ít quan viên viên dâng tấu nói hoạn quan nắm quyền là mối hoạ, nhưng khi đó Hoàng Thưởng đối Tạ Chi Châu chính là nói gì nghe nấy. Quyền thế trong tay Tạ Chi Châu ngày càng lớn, đại thần trong triều cũng không thể chống đối, chỉ có thể bị hắn áp chế, nớm nớp lo sợ.

Nguỵ Bảo Đình chỉ nhàn nhạt liếc mắt, cuối cùng theo vào cỗ kiệu, rời khỏi hoàng thành.

----

Phổ Đà Tự chỉ là một ngôi chùa nhỏ , trụ tại một nơi hẻo lánh, dân cư yên tĩnh.

Trong chùa đều là ni cô, Nguỵ Bảo Đình đi tới nơi này cũng không cần kiêng dè nhiều.

Xe ngựa đi một ngày một đêm mới tới Phổ Đà Tự, ni cô trong chùa đã sớm ở bên ngoài chờ.

Bởi vì phải túc trực bên linh cữu Hoàng Thái Hậu giữ đạo hiếu, vừa mới hạ kiệu, chỉ kịp phân phó người đem đồ vật vào sương phòng nàng sẽ ở, rồi vội vàng đi tới Phật đường.

Nàng đi theo ni cô tụng kinh hơn nửa buổi rồi mới trở lại sương phòng.

Ngọc ma ma đã sớm đem hết thảy thu thập tốt, thấy khuôn mặt đầy mệt mỏi Nguỵ Bảo Đình, vội vàng tiến lên đem nàng ôm vào ngực: "Điện hạ mệt mỏi sao? Lão nô mới vừa tới phòng bếp nhìn thử, tuy rằng không thể ăn mặn, nhưng còn có rau củ tươi và đậu hụ, ta đã phái người làm canh, điện hạ chờ một lát, uống xong rồi lại nghỉ ngơi."

Nguỵ Bảo Đình thấp thấp ừ một tiếng, dựa vào Ngọc ma ma nhắm hai mặt lại.

Cát Tường nhấp môi, nếu không phải Ngọc ma ma không cho nàng nói chuyện, nàng đã sớm đem toàn bộ bất mãn nói ra.

Căn phòng này căn bản là một nơi rách nát, không có người phụ trách, nóc nhà bị dột cũng thôi đi, nhưng ván cửa kẽo kẹt kẽo kẹt dường như gió thổi qua liền rơi xuống, giường thì cứng, chăn đệm một mùi ẩm mốc.

Hoàn cảnh như vậy, người sao có thể ở được?

Nguỵ Bảo Đình hôm nay bôn ba một ngày, mới vừa xuống kiệu liền đến Phật đường quỳ tới đêm, hiện tại vừa đói lại mệt, chờ nàng mơ mơ màng màng tỉnh lại, cảm giác bụng đói kêu lên ọc ọc.

Nàng từ trong ngực Ngọc ma ma đứng dậy, sờ sờ bụng hỏi: "Ma ma, canh đậu hụ khi nào mới xong, ta đói bụng."

Ngọc ma ma lên tiếng: "Điện hạ chờ chút, nô tỳ đi phòng bếp thúc giục."

Ngọc ma ma đi rồi, Nguỵ Bảo Đình lúc này mới xoa xoa mắt đánh giá căn phòng, nàng kinh ngạc hỏi: "Phòng ở chùa đều là dạng này sao?"

Cũng quà tồi tàn đi?

Cát Tường trề môi muộn thanh nói: "Điện hạ, ngài đừng trách nô tỳ lắm miệng, nơi này căn bản không phải chỗ cho người ở, đây là các nàng đang khi dễ người a!"

Đợi một hồi lâu, Ngọc ma ma mới trở lại nhưng hai tay trống trơn: "Phòng bếp đã khoá cửa, lão nô vốn định làm chút đồ ăn, nhưng hiện tại không vào được bếp."

Nghe được lời này, Cát Tường hốc mắt tức khắc đỏ: "Sao có thể khi dễ người như vây, điện hạ là hoàng nữ, ở trong cũng chưa từng chịu khổ, mà hiện tại ngay cả bữa ăn cũng không có."

Nguỵ bảo Đình đem khăn đưa cho Cát Tường: "Không có việc gì, chờ ngày mai buổi sáng rồi ăn cơm, hiện tại ngủ trước đi."

Ngọc ma ma lên tiếng, tiện đà nói: "Khóc cũng vô dụng a, những người này rõ ràng muốn làm khó chúng ta. Huống hồ quan cung đưa ngài tới đây đều đã trở về, dù muốn đi nói lý lẽ, cũng sẽ là chúng ta không đúng, các nàng nói nửa đêm không nhóm lửa là quy củ của chùa, hiện tại vẫn còn để tang Hoàng Thái Hậu, vẫn là bớt chút phiền toái đi."

Nguỵ Bảo Đình cũng có suy nghĩ như vậy, hiện tại các nàng chỉ vừa mới tới Phổ Đà Tự, nơi này tình huống như nào cũng chưa tìm hiểu rõ ràng, vẫn nên cẩn thận hành sự.

Phổ Đà Tự ở giữa sườn núi, hiện tại lại là giữa mùa đông, gió thổi tới đều vô cùng lạnh lẽo, quát trên mặt đau đến lợi hại.

Mấy ngày nay thời tiết không tốt, chợt nghe giữa không trung có tiếng sấm sét, theo ngay sau là những hạt mưa trút xuống. Những hạt mưa rơi xuống dừng lại trên bùn đất, con đường nhỏ Phổ Đà Tự liền trở lên lầy lội, bước nhẹ lên cũng khiến bùn bắn lên quần áo.

Ngọc ma ma ở một bên mở dù, Nguỵ Bảo Đình đôi tay nắm lấy góc váy, bước đi cẩn thận, nhưng vẫn không tránh khỏi được việc bị dính bùn, mà hiện tại nàng lại mặc xiêm y trắng, kia vết bẩn càng trở lên bắt mắt.

Ngọc ma ma: "Điện hạ cẩn thận chút, phía trước có hố."

Nguỵ Bảo Đình lên tiếng, bước một bước dài qua hố.

Cát Tường theo ở phía sau thấp giọng nói: "Hiện tại trời mưa càng lúc càng lớn, nơi này đường lại khó đi, chờ đến khi điện hạ tới được Phật đường thì đã bị mưa ướt hết rồi, sao lại an bài chúng ta ở nơi xa như vậy."

Nguỵ Bảo Đình quay đầu liếc nhìn Cát Tường một cái, cười nói: "Ngươi chớ có nhiều lời, mưa cũng chỉ mấy ngày là tạnh thôi."

Chờ các nàng mấy người tới Phật đường, liền thấy một thân áo xám, Tĩnh Từ thái sư đứng trước cửa, chắp tay trước ngực lẳng lặng nhìn các nàng.

"Triều Hoa công chúa, ngài đến muộn."

Nguỵ Bảo Đình tiến lên, để Ngọc ma ma thu lại dù, nàng đứng ở trước mặt sư thái nói: "Sư thái cũng thấy đó, hôm nay trời mưa rất to, ta trời chưa sáng đã dậy, vội vàng đi tới nơi này, ngay cả cơm cũng chưa ăn, không giống với các vị đều ở gần xung quanh đây, làm phiền các vị chờ lâu rồi."

Ngữ khí tuy cung kính, nhưng ánh mắt lại mang theo lạnh lẽo.

Nguỵ Bảo Đình tới đây cũng được mất ngày, đối với vị Tình Từ sư thái trước mắt này cũng có hiểu biết chút ít. Người này đối với các ni cô trong chùa đều đặc biết nghiêm khắc, nhưng đối với nàng chính là muốn khi dễ.

Tĩnh Từ nhíu hạ mi, lạnh lùng nói: "Điện hạ mau vào đi thôi."

Tĩnh Từ tuy rằng buông xuống mặt mày, chính là ánh mắt lại dừng trên người tiểu công chúa. Nàng trước đây đã từng nhận ân huệ của Quý phi, hiện tại Quý phi muốn nàng thay Quý phi giáo huấn Triều Hoa công chúa một chút. Trước đó nàng cũng đã hỏi thăm qua, Triều Hoa công chúa không được Hoàng Thượng sủng ái, lúc này mới to gan đi làm khó dễ tiểu công chúa.

Thấy Nguỵ Bảo Đình tiến vào Phật đường, nàng lúc này mới hừ lạnh ra tiếng. Tương lai còn chưa biết ra sao, mà nàng miệng lưỡi lại sắc bén, để xem còn kiêu ngạo được bao lâu.

Quan tài của Thái Hậu được để trong Phật đường, chung quang là các ni cô đang ngồi trên đệm hương bồ niệm kinh. Nguỵ Bảo Đình tiến vào đã thấy bốn phía đều có ni cô ngồi, Nguỵ Bảo Đình nhìn lướt qua, khi nhìn thấy nệm hương bồ của mình, mày lập tức nhíu lại.

Ngọc ma ma tự nhiên cũng thấy được, nàng đi tới trước mặt Tình Từ sư thái nói: "Sư thái, này đệm hương bồ ngươi có phải đặt sai vị trí rồi hay không?"

Tĩnh Từ sư thái chắp tay trước ngực, cúi đầu một cái, rồi mới nói: "Không có để sai, hôm nay nhóm sư phó trong chùa phải tụng kinh cho Hoàng Thái Hậu, tự nhiên phải ở gần một chút, làm phiền điện hạ quỳ ở bên cạnh."

"Nếu là bình thường liền thôi đi, phiền các vị sư phó di chuyển một chút, để điện hạ có thể quỳ ở bên trong?"

Đệm hương bồ của Nguỵ Bảo Đình được để ở vị trí gần ngoài điện, hiện tại bên ngoài lại mưa lớn, bọt nước bắn vào bên trong, đã làm đệm của nàng ướt hết. Nếu là quỳ gối thời gian dài ở vị trí này, thân thể chắc chắn không chịu nổi.

Tĩnh Từ sư thái nói: "Điện hạ, thời gian tụng kinh đã bắt đầu rồi, xin đừng quấy rầy, mau chút quỳ xuống đi."

Nếu không phải hiện tại phải tụng kinh cho Hoàng Thái Hậu, Ngọc ma ma thật muốn tát cho Tĩnh Từ sư thái một cái bạt tai, nàng nghiến răng nghiến lợi nói: "Điện hạ là kim chi ngọc diệp, thân mình kiều quý, nếu quỳ ở chỗ này, thân thể xảy ra chuyện gì, sư thái ngươi có đam đương nổi không?"

Tĩnh Từ sư thái vẫn như cũ, không chút để ý, chỉ thúc giục Nguỵ Bảo Đình mau mau quỳ xuống, bằng không liền chậm trễ thời gian tụng kinh.

Ngọc ma ma còn muốn nói tiếp, lại bị Nguỵ Bảo Đình kéo kéo tay áo.

Nguỵ Bảo Đình ngẩng đầu, đối Ngọc ma ma lắc đầu: "Ma ma không cần phải nói, Tĩnh Từ sư thái nói rất đúng, không thể vì ta mà chậm trễ thời gian tụng kinh cho Hoàng tổ mẫu."

Tĩnh Từ sư thái mặt mày hiền từ, đối với Nguỵ Bảo Đình nhấp môi cười nhạt, Nguỵ Bảo Đình hướng nàng nghiêng đầu, khóe miệng tuy chưa nhếch lên, nhưng đáy mắt lại cất giấu ý cười.

Nàng cũng không thèm liếc nhìn đệm hương bồ, liền đi qua trước mặt các vị ni cô, đi tới vị trí rất gần với quan tài Hoàng Thái Hậu.

Đứng yên một lúc, nàng mới đối với Tĩnh Từ sư thái nói:"Hoàng tổ mẫu xưa nay ăn chay lễ Phật, là người ôn hoà, ta ở trong cung vẫn luôn muốn thân cận với người, hiện tại ta nhận thánh chỉ, tới đây vì Hoàng tổ mẫu tụng kinh, tự nhiên phải ở gần người một chút, như vậy mới có thể thay phụ hoàng làm tròn chữ hiếu."

"Tĩnh Từ sư thái thấy ta nói đúng không?"

Tĩnh từ khoé miệng cười nói: "Điện hạ nói rất đúng."

Nguỵ Bảo Đình gật gật đầu, rồi sau đó lại nói: "Phổ Đà Tự tuy rằng nhỏ, nhưng đồ vật lại không thiếu, mới vừa rồi ta thấy đệm hương bồ kia đã ẩm ướt, tuy rằng ta không ngại, nhưng vì muốn biểu đạt tốt hiếu tâm với Hoàng tổ mẫu, nên đành phiền sư thái lấy cái sạch sẽ tới đây."

Tĩnh Từ mặt một trận xanh trắng, nàng cắn răng đứng nhìn Nguỵ Bảo Đình.

Nàng xuyên một thân xiêm y trắng, tư thái tuy rằng bình thản, nhưng mặt lại lộ ra một cổ ngạo khí, ngẩng đầu nhẹ liếc mắt nhìn mình, khiến Tĩnh Từ sinh ra cảm giác hèn mọn.

Nàng mở miệng: "Điện hạ..."

Lời còn chưa kịp nói liền bị Nguỵ Bảo Đình đánh gãy, nàng hơi chau mày không kiên nhẫn nói: "Sư thái mau chút đi lấy đi, chậm trễ thời gian tụng kinh cho Hoàng tổ mẫu, tội cũng không nhẹ đâu, người gánh nổi sao?"

Tĩnh Từ đành phải cắn răng đem đệm hương bồ sạch sẽ đưa cho Ngụy Bảo Đình.

Tới buổi tối, Nguỵ Bảo Đình ngồi trên giường, cảm thấy chung quanh trống rỗng, cực kỳ không thoải mái.

Trước kia ở Thính Vũ Hiên, tiểu sụp phóng một chiếc bàn nhỏ, mệt mỏi liền dựa vào mặt bàn, rất thoải mái. Nhưng ở nơi này, trừ bỏ một trương giường rách nát, cái gì cũng đều không có.

Nàng oán hận, than thở với Cát Tường, liền nghe được nàng nói: "Nô tỳ nhớ rõ, trong cung chúng ta mới tới thái giám tên Tiểu Toàn Tử tay nghề thủ công không tồi, vừa vặn hắn cũng theo chúng ta tới Phổ Đà Tự. Để nô tì đi nói với hắn một tiếng, biết đâu hắn có thể làm được."

Nguỵ Bảo Đình vừa nghe xong, trong lòng liền vui vẻ.

Quả nhiên qua mấy ngày, Tiểu Toàn Tự tự mình đem tới một chiếc bàn gỗ.

Hắn dáng người nhỏ nhỏ gầy gầy, đôi mắt linh động có thần, ngữ khí thành thật gọi một tiếng điện hạ, tiện đà dọn ra trương bàn như hiến dâng vật quý cho Nguỵ Bảo Đình, đặt bàn nhỏ lên giường Nguỵ Bảo Đình đang ngồi.

"Điện hạ ngài nhìn," hắn trộm nhìn Nguỵ Bảo Đình một cái, thấy khoé miệng nàng nhếch lên, nói lời khích lệ: "Tay nghề rất tốt!'

Này so với bàn ở Thính Vũ Hiên còn tinh xảo hơn, bàn tròn thiết kế ba chân rất vững chắc. Đặc biệt, mặt bên cạnh của bàn được hắn điêu khắc nhưng hình bông hoa đang nở rộ nhìn rất đẹp mắt, phía trên mặt bàn cũng trải dài nhưng hoa văn tinh xảo bắt mắt, dựa sát vào còn có thể ngửi thấy mùi hoa thoang thoảng.

Tiểu Toàn Tử nghe được khen ngợi, sống lưng thẳng lên không ít, vội vàng tiến lên ân cần nói: "Nô tài nghe Cát Tường tỷ tỷ nói, còn có ý cho thêm chút hương liệu, có tác dụng an thần, điện lại nhìn một cái."

Hắn tiến lên, cúi thân mình xuống, sờ sờ chân bàn, bàn bỗng nhiên được nâng cao lên.

Hắn đắc ý nói: "Điện hạ có thể tuỳ vào nhu cầu sử dụng mà điều chỉnh cao thấp của bàn."

Nguỵ Bảo Đình nhiệt tình khen nói: "Ngươi thật lợi hại a," sau đó mân mê bàn nhỏ một hồi, rồi nhìn hắn cười nói: "Bàn này dùng rất tốt, ta rất thích, ngươi nói đi, muốn được khen thưởng cái gì, nếu chỗ này ta có, ngươi cứ việc nói ra."

Vừa nghe thấy lời này, Tiểu Toàn Tử đôi mắt liền sáng lên.

Hắn thời điểm bị Hoàng Thượng ban đến Thính Vũ Hiên, đã lén khóc đến nghẹt mũi. Triều Hoa công chúa trong cung có tiếng là tính tình tàn bạo, hơn nữa lại không được Hoàng Thượng sủng ái, mọi người đều biết nếu làm việc cho nàng đều sẽ không có kết cục tốt.

Hắn lo lắng hãi hùng đã lâu, nhưng khi đến Thính Vũ Hiên, không có đánh chửi như hắn tưởng tưởng, Thính Vũ Hiện so với trong tưởng tượng của hắn bình thản không ít, hơn nữa Triều Hoa công chúa cũng không giống trong lời đồn tính tình xấu xa, mà ngược lại rất bình dị gần gũi.

Hắn co quắp gãi gãi đầu: "Điện hạ vui vẻ là tốt rồi, nô tài không muốn gì."

Vừa nghe liền biết lời hắn nói là giả.

Nguỵ Bảo Đình lập tức đem cánh tay đặt trên bàn nhỏ chống đầu xem hắn: "Thật không có sao? Ta chỉ hỏi một lần duy nhất thôi, sau này ngươi không được hối hận a."

Tiểu Toàn Tử mắt sáng lên: "Nô tài nghe nói trong thành có tửu lầu làm thịt kho tàu đặc biệt ngon, nếu có thể, nô tài rất muốn nếm thử."

Nguỵ Bảo Đình cười: "Cái này a, ngươi trước hãy nhớ kỹ, chờ sau khi trở về Đô thành, lập tức mua thịt kho tàu cho người ăn."

Tiểu Toàn Tử tuy rằng lên tiếng đáp, nhưng ánh mắt rõ ràng là hồ nghi, chọc Nguỵ Bảo Đình bật cười, ngay cả Cát Tướng đứng bên cạnh cũng nhấp môi nở nụ cười.

Tiểu Toàn Tử mặt đỏ lên, vừa muốn lui ra ngoài, liền nghe thấy Nguỵ Bảo Đình nói: "Ngươi yên tâm, lời ta nói ra chắc chắn sẽ thực hiện, đến lúc đó người muốn ăn bao nhiêu, đều mua cho người."

Cứ như vậy nhàn nhã mấy ngày, Nguỵ Bảo Đình đi dạo một vòng xung quanh sương phòng của mình, vừa vặn phòng bếp đưa cơm đến, lại là những món khiến người khác không thể nuốt được.

Nàng chỉ nhìn thoáng qua, liền nói với cung nhân bên cạnh: "Đem nàng bắt lại."

Nàng lời vừa nói ra, ni cô đưa cơm tới còn chưa kịp ý thức được đã bị bắt lại, đồ ăn trong tay cũng bị đoạt đi.

"Điện hạ ngài, ngài làm gì vậy!"

Nguỵ Bảo Đình không nói lời nào, chỉ đối với Ngọc ma ma ở phía sau cười nói: "Ở chỗ này ngây người nhiêu ngày như vậy, đi thôi, chúng ta đi coi một chút Tĩnh Từ sư thái ăn cơm gì."

Phổ Đà Tự có một nhà ăn riêng biệt, tất cả ni cô đều vây quanh bàn nhỏ cùng nhau ăn cơm, trên mặt bàn bày đầy nhưng món ăn phong phú, có cạnh đậu hủ, còn có rất nhiều món rau dưa khác.

Nguỵ Bảo Đình đột nhiên tiến vào, Tĩnh Từ sư thái ngồi ở đầu bàn còn chưa chú ý đến nàng.

Nàng còn đang chìm đắm trong mùi đồ ăn trước mặt, thầm nghĩ Triều Hoa công chúa nào có kiêu ngạo, ương ngạnh như trong lời đồn. Mấy ngày nay đồ ăn đều là cơm thừa canh cặn đưa tới, nào có thấy công chúa tức giận, còn không phải đều nghe theo an bài của nàng sao, chỉ có ngày ấy chuyện đệm hương bồ là do nàng tính sai thôi.

Nàng ta bản chất chỉ là tiểu công chúa yếu đuối vô năng, bị người khác khi dễ còn không phải tránh trong sương phòng trộm khóc sao.

Nghĩ tới đây Tĩnh Từ không khỏi đắc chí, đợi công chúa không chịu nổi tra tấn, nàng sẽ nói với Quý phí một chút, nhất đinh sẽ được ban thưởng rất nhiều.

Bang một tiếng.

Chung quanh an tĩnh xuống, toàn bộ ánh mặt dồn về phía vị trí Tĩnh Từ sư thái ở đầu bàn.

Nguỵ Bảo Đình từ trong tay cung nhân cầm lấy đồ ăn, sau đó đặt xuống trước mặt Tĩnh Từ sư thái. Nguỵ Bảo Đình xuyên một thân xiêm y trắng, trên đầu cũng chỉ cài một chiếc trâm hoa trắng, trên mặt tuy mang theo nụ cười, nhưng lại lộ ra chút cổ quái.

Nguỵ Bảo Đình cúi đầu nhìn đồ ăn trước mặt Tĩnh Từ sư thái, nói: "Sư thái đồ ăn này nhìn thật ngon, cũng rất mới mẻ, cũng không có mùi lạ, đây mới là đồ ăn cho người ăn nha."

Tĩnh Từ sư thái xả ra ý cười, từ ái nói: "Điện hạ, ngài đây là có ý gì?"

Nguỵ Bảo Đình khoanh tay trước ngực, ngồi xuống bên cạnh, sau đó quay đầu lại nhìn: "Không có ý tứ gì, chỉ là thuận miệng nói thôi."

Nàng hiện tại coi như đã hiểu, lấy thân phận của nàng như hiện tại, nếu là chỉ cầu an ổn thôi là không có khả năng.

Nàng thân phân là công chúa, nhưng lại bị người khác coi thường hạ thấp. Nàng vốn chỉ muốn sống an ổn, nhưng nàng tuyệt đối không muốn chịu uỷ khuất.

Từ lúc nàng đi tới thế giới này, cũng từng tránh ở trong cung điện nhỏ nhỏ của mình, nàng không muốn tìm phiền toái, nhưng phiền toái vẫn luôn tìm đến nàng.

Giống như hiện tại, nàng rõ ràng là công chúa, nhưng ở Phổ Đà Tự không có ai xem nàng là người, Thái Hậu hạ táng mấy ngày, nàng luôn nhẫn nhịn, nhưng hiện tại tình trạng càng thêm trầm trọng. Lúc trước là cắt xén đồ ăn, hiện tại trực tiếp đưa cơm thiu tới cho nàng.

Cũng không biết những người này nghĩ như thế nào, nàng tốt xấu gì cũng là công chúa, lại dám đối xử với nàng như vậy? Đây là không cần mạng nữa sao, cảm thấy nàng dễ bị khi dễ?"

Tĩnh Từ sư thái thái nhìn hộp cơm Nguỵ Bảo Đình đẩy đến trước mặt, ngước mắt lên thấy nàng đang cười, trên mặt thậm chí còn mang theo chút ngây thơ hồn nhiên, nhưng đáy mắt lại lộ ra âm u.

Tĩnh Từ định thần lại, nghĩ mình có Quý phi chống lưng, liền lớn mật nói: "Điện hạ, là phòng bếp không hiểu chuyện, bần ni sẽ giáo huấn các nàng!"

Vừa muốn đứng lên, lại bị tiểu cô nương dùng tay đè xuống.

"....Điện hạ người?"

Nguỵ Bảo Đình đứng dậy, Tiểu Toàn Tử lập tức dọn một chiếc ghế ở chính giữa phòng.

Ghế kia do hắn dựa theo yêu cầu của Nguỵ Bảo Đình làm ra, ghế rất cao, Nguỵ Bảo Đình ngồi lên, liền cao bằng một người bình thường đang đứng.

Thua người không thua khí thế (Edit: Tự dưng thấy dễ thương ngang)

Nàng sống lưng thẳng tắp dựa vào ghế, xốc mí mắt nhìn Tĩnh Từ sư thái, lộ vẻ mặt chán ghét, nói: "Bổn cung có cho ngươi đi sao?"

Nàng đè thấp thanh âm, cố tình xưng là bổn cung, từ xưng hô liền đè ép người trong phòng một hồi. Nàng thanh âm tức giận, khuôn mặt lạnh lợi hại, rõ ràng vẫn là tiểu hài tử mười mấy tuổi, nhưng khí thế lại vô cùng sắc bén.

"Bổn cung được Hoàng Thương thân phong Trưởng công chúa, đặc biệt phụng lệnh Hoàng Thượng tới Phổ Đà Tự vì Hoàng Thái Hậu thủ lăng, cũng vì Đại Nguỵ tụng kinh cầu phúc."

Nàng dừng một chút, ngước mắt nhìn người phía dưới.

Tĩnh Từ khuôn mặt bỗng nhiên tái nhợt.

Chung quanh nhòm ni cô nghe tới là Trưởng công chúa, cũng có chút hoảng sợ, hiển nhiên là không có ai nói với các nàng chuyện này. Vốn nghĩ tới đây là một công chúa không được sủng ái, thật không ngờ lại là Trường công chúa Đại Nguỵ. Địa vị cực kỳ cao quý, ở trong cung càng không phải nói, ngay cả Quý phi cũng có thể bị nàng chèn ép.

Nàng tiếp tục nói: "Chính là bổn cung tới đây, phát hiện các ngươi thực xem thường bổn cung. Không nói đến sự tình phía trước, chính là đồ ăn nhiều ngày nay, Tiểu Toàn Tử, để cho bọn họ nhìn xem, đây là đồ ăn cho người ăn sao? Vốn tưởng rằng mọi người đây đều ăn giống nhau, nhưng có lẽ ta đã nhầm."

Nàng ánh mắt nhìn về phía Tĩnh Từ, người bị nhìn chằm chằm thân mình liền run lên: "Điện hạ, cái này không liên quan đến ta, là, là người phòng bếp làm việc không tốt, bần ni bây giờ lập tức đi trừng phạt bọn họ!"

"Không cần, chuyện này là ai làm bổn cung trong lòng biết rõ, cũng không cần phiền đến Tĩnh Từ sư thái, để cho người khác làm đi."

Nàng khinh phiêu phiêu một câu, lập tức làm Tĩnh Từ luống cuống: "Điện hạ, ngài oan uổng ta a! Ta đối với ngài từ trước đến nay luôn cung kính, ngài đây nói chuyền là không có chứng cứ! Không thể vô duyên vô cớ đổ oan cho ta!"

"Chứng cứ?" Nguỵ Bảo Đình lặp lại một câu, khuôn mặt trước giờ luôn mềm mại, nay lộ ra cổ chán ghét, chói lọi ánh vào mắt người nhìn, "Ngươi nếu là cảm thấy bị oan, liền đi tố cáo với Hoàng Thượng. Bổn cung thật muốn nhìn xem, khắt khe với con cái hoàng tộc, nên chịu tội gì, có nên bị chém đầu hay không?"

Sau khi nói xong, Nguỵ Bảo Đình cũng không thèm nhìn khuôn mặt đầy dữ tợn của Tĩnh Từ, lập tức rời đi 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro