Chap 14 : Đi chơi (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiên Tỉ mắt và miệng đều chữ O, người đờ ra. Não của cậu đang cật lực sắp xếp thông tin vừa được tiếp thu. 

“Thử... Thích em?” 

“Ừ...” 

“...” Lại im lặng... Thiên Tỉ cảm thấy bất lực sao hôm nay não cậu làm việc lề mề thế không biết. 

“Em... Muốn nghỉ một lát” Cậu ôm laptop vào lòng, đi về ghế của mình nằm xuống. 

Anh lướt nhìn cậu một cái rồi lại chuyên tâm vào laptop của mình. 

********

Lúc Thiên Tỉ tỉnh dậy cậu đã nằm yên trong phòng ở Đại bản doanh của Vương gia. 

Chớp chớp mắt và làm một vài thủ tục chứng tỏ mình không nằm mơ, xác định đây là thực thì cậu mới an tâm xuống giường. Tắm thay đồ xong đúng lúc có người lên gọi cậu xuống ăn tối. 

Cậu nhanh chóng đi xuống lầu. Mọi người thấy cậu đều vui vẻ chào hỏi. Đi vào nhà ăn, anh, nhóm người Thanh Long, Vương Nguyên và Chí Hoành đều đã có mặt. Chí Hoành thấy cậu liền cười cười, vẻ mặt gian xảo không giấu vào đâu được. 

Thiên Tỉ gật đầu chào với mọi người xong liền ngồi xuống. 

“Cậu nha... Mới nghe tin cậu bị đổi mất tôi còn định mở tiệc ăn mừng... Ai dè.. Chưa một ngày đã quay lại...” 

“...” Thiên Tỉ cười nhếch mép, không thèm so đo với anh ta. 

“Được rồi... Đừng làm loạn” Giọng ai đó trầm trầm vang lên. 

Chí Hoành nhéo cho Vương Nguyên một cái rõ đau. 

“Ha...” Thiên Tỉ nhìn bộ dạng đau đớn của anh ta thì không nhịn được liền phì cười. 

Vương Nguyên định nói gì đó nhưng lại bắt gặp ánh mắt cảnh cáo của anh trai đáng kính thì liền ngậm miệng lại. Bọn người Thanh Long chỉ biết lắc đầu bó tay. 

Ăn xong bữa tối thì mọi người đều làm việc của mình. Chí Hoành rảnh rỗi dắt Tiểu Cát rồi kéo theo Thiên Tỉ đi dạo trong vườn. Hai bên Chí Hoành một người một chó mà kéo đi. 

“Hay thật... Tiểu Cát... Tình huống vầy... Tao ngang hàng với mày rồi” Thiên Tỉ lẩm bẩm với Tiểu Cát, mặc cho Chí Hoành kéo đi. 

“Nói...” Tới nhà nghỉ mát trong vườn Chí Hoành chưa kịp ngồi đã mở miệng nói. 

“Nói gì?” Thiên Tỉ vuốt ve Tiểu Cát, nhướng mắt lên hỏi. 

“Tất cả...” Chí Hoành nghênh mặt, tay gõ gõ lên mặt bàn. 

“Cậu hỏi đi... Chứ biết kể từ đâu...” Thiên Tỉ nghiêm túc nhìn Chí Hoành . 

Thế rồi người hỏi người trả lời, trả lời rồi lại hỏi... Mấy tiếng đồng hồ sau Chí Hoành mới tha cho Thiên Tỉ . 

Lê lết về phòng đã hơn 10h tối. Đi tới cửa thư phòng, thấy đèn vẫn sáng. Thế là cậu quay lại phòng bếp, pha một tách trà nóng mang lên. 

“Vào đi”. Vừa gõ cửa đã nghe tiếng anh vang lên. 

“Lão đại...” Cậu đặt tách trà lên bàn, gọi khẽ. Anh ngẩng lên nhìn cậu một cái rồi lại cúi xuống xem tài liệu trong tay. 

Bây giờ, anh chỉ mặc đồ thường ở nhà, không vest đen nghiêm túc nữa nhưng khí chất vẫn không hề suy giảm, vẫn khiến người ta e dè không dám lại gần. 

“Vết thương đã hết đau chưa?” Anh chỉ hỏi, không ngẩng đầu lên nhưng tay đã cầm tách trà đưa lên miệng. 

“Dạ... Vết thương nhỏ thôi... Khỏi rồi ạ”. Chỉ là vết thương do thủy tinh cắt trúng, không sâu nên không nguy hiểm lắm. 

“Ừ...”. 

Lạnh lùng quá... Thật khác lúc sáng nha... 

Thiên Tỉ nhìn trái nhìn phải, thấy mình ở trong đây hơi dư thừa liền quay người đi ra, không quên nói thêm: 

“Lão đại... Cũng đừng làm quá khuya...” 

Sao tự dưng cậu lại cảm thấy câu này đầy mờ ám nhỉ????? 

“Ừ...” Anh lúc này chợt ngẩng đầu nhìn cậu , ánh mắt đầy hàm ý mà cậu không đoán được. 

Nhanh chóng đi ra khỏi thư phòng rồi bay vọt về phòng... 

Vừa đóng cửa phòng lại, đi được hai bước thì cửa phòng lại mở ra. Cậu tròn mắt nhìn anh bước vào phòng. 

“Ơ... Lão... Lão đại... Không phải anh...” Miệng lắp bắp mãi không tròn câu, tay thì chỉ loạn xạ cả lên. 

“Anh nghĩ... Không nên làm việc quá khuya... Cũng phải nghỉ ngơi rồi...” Anh gật gật đầu, đi lại giường. 

“Tiêu rồi... Không phải anh nghĩ em đang câu dẫn anh đấy chứ?????” Thiên Tỉ mím môi, thầm than trong lòng. 

Thiên Tỉ không nói không rằng, chạy ào vào phòng thay đồ. Thay đồ ngủ màu trắng , tương đối kín đáo, cậu an tâm đi ra ngoài. Lúc trước, mối quan hệ của hai người chỉ đơn giản chủ - tớ, còn bây giờ nửa nạt nửa mỡ thật khiến người ta áp lực nha. 

Tuy nhiên, ai đó không cảm thấy có gì khác, vẫn ôm ai kia ngủ ngon lành. Còn ai kia thì nghĩ mãi, cuối cùng mặc kệ ai đó làm gì cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. 

Những ngày sau đó, Thiên Tỉ trải qua chuỗi ngày dưỡng thương an nhàn ở Vương gia. Chí Hoành hiện nay đã bị Vương Nguyên lôi tới công ty quản lý mọi việc phụ giúp anh ta. Ai ai cũng có việc làm. Thiên Tỉ quay lại với công việc quen thuộc lúc trước như là làm vườn, phụ giúp nấu ăn thỉnh thoảng đến khu căn cứ giải quyết vài vấn đề công nghệ với mọi người. 

Hơn một tháng cắm rễ trong nhà, Thiên Tỉ từng xin Vương Tuấn Khải cho cậu ra ngoài chơi vài lần nhưng lần nào cũng thất bại. 

Lần thất bại đầu tiên, cậu cho qua. 

Lần thất bại thứ hai, cậu liều làm mặt dỗi, ngủ sát ngoài mép giường không cho ai đó ôm. Thế mà trời xui đất khiến cậu có cái tật ngủ hay chui rút vào chỗ ấm... Thành ra... Lúc ngủ, cậu vô thức chui vào lòng anh. Thật mất mặt. 

Hai lần sau, cậu xin xỏ nhưng không có lấy một tia hi vọng. 

Và vào một đêm mát mẻ nào đó... 

“Này... Chí Hoành gọi...” Vừa thấy cậu từ phòng tắm đi ra anh đã tiện tay ném cái điện thoại đang cầm cho cậu . 

Thiên Tỉ nhanh tay chụp lấy... 

“Chuyện gì?” 

“Sao không có thiện ý vậy... Bộ mình phá hỏng chuyện tốt của ai đó sao?” 

“Bớt suy nghĩ lung tung... Mà có chuyện gì?” Thiên Tỉ nghe câu Chí Hoành hỏi nhịn không được lén nhìn anh một cái. Còn anh? Đang rảnh rỗi nằm xem TV. 

“Mai mình muốn ra ngoài chơi... Sẵn tiện mua sắm vài thứ...” 

“Cho mình đi với...” Thiên Tỉ không đợi Chí Hoành nói hết câu liền cao giọng bay vào. 

“Haha... Câu này mình nghe đã phát chán rồi... Nhưng mình vẫn gieo hi vọng với cậu... Như cũ... Cố lên...” 

“Ừ... Mình biết...” 

“Sáng mai nhé... Mình chờ tin tốt... Trường hợp đi không được thì... Haha... Như cũ... Muốn gì mình mua... Bye bye...” 

“Ừ... Bye bye” Thiên Tỉ cúp máy, lòng đang nghĩ xem lần này nên xin xỏ Lão đại như thế nào. 

“Lại muốn ra ngoài?” Anh tắt TV, nhướng mắt hỏi. 

“...” Thiên Tỉ gật đầu liên tục như gà mổ thóc. Và không đợi anh nói gì nữa, cậu liền nhào lên giường, ngồi bẹp bên cạnh anh, hai tay bấu lên tay anh, tuông một tràn: 

“Lão đại thân mến... Lần này anh cho em đi đi... Em hứa sẽ không gây chuyện... Em ở trong nhà hơn một tháng rồi... Đây là lần thứ năm em xin anh cho em ra ngoài rồi đó... Anh đồng ý với em đi... Rồi sau này anh muốn em làm gì em cũng nghe theo...” 

“Muốn em ở yên trong nhà?” 

“Ơ... Chuyện đó...” 

“Thế nào...?” 

“Lão đại... Cái này... Anh là cấm vận em sao?” Thiên Tỉ cúi gằm mặt lẩm bẩm. 

“...” Anh im lặng nhìn cậu chằm chằm. 

“Em biết rồi...” Cậu ỉu xìu nằm xuống. 

Anh tiếp tục im lặng, nằm xuống bên cạnh cậu . Cậu biết thân biết phận liền chui vào lòng anh. Anh hơi ngạc nhiên, cứ nghĩ cậu sẽ nằm thừ ra một chỗ mặc cho anh kéo vào lòng. Anh cười cười vuốt tóc cậu. 

“Thôi được rồi...” 

“Hả????” Cậu ngước lên nhìn anh, mắt chớp chớp liên tục... Hình như... Anh vừa có ý nhượng bộ cậu nhỉ??? 

“Nhưng anh sẽ cho người đi theo...” 

“Không cần... Không cần... Như thế mất tự nhiên...” 

“...” 

“Tùy... Anh vậy...” 

“Nhớ về sớm...” 

“Vâng...” Cậu cười hì hì ôm chặt lấy anh. 

Cậu không ngờ cách vô tình mềm mỏng này của mình lại có hiệu quả như vậy... Biết thế cậu đã sử dụng từ lâu. 

Chợt cậu nhớ ra phải gọi cho Chí Hoành . 

“Chí Hoành ...” 

“...” 

“Ừ... Đã duyệt...” 

“...” 

“Haha... Ừ... Mai gặp...” 

Thiên Tỉ hí hửng nằm trong lòng Vương Tuấn Khải . Tâm trạng nôn nao khiến cậu không ngủ được. Nhẹ nhàng gỡ tay anh ra, cậu sợ mình không nằm yên sẽ làm anh thức giấc. Chợt anh trở mình, quay lưng lại phía cậu . Thấy anh trở mình nằm yên, cậu mới thở phào nhẹ nhõm. 

Cậu nào hay biết, anh thực ra cũng không ngủ được. Tập hồ sơ lúc chiều đã khiến cho anh trằn trọc không yên. 

******

Thư phòng... 

“Lão đại... Vẫn không tìm được tung tích Trầm Tuyết... Nhưng có thông tin rất quan trọng...” 

Huyền Vũ đưa lên một tập hồ sơ, anh lật ra xem, khẽ nhíu mày. Buông hồ sơ ra, anh ngẫm nghĩ một lát rồi thở dài: 

“Thì ra là nhằm vào họ... Chúng ta đoán sai rồi...” 

“Vâng... Không ngờ Trầm Tuyết lại là người của tổ chức X...” 

“Vậy... Lúc trước... Cô ấy tiếp cận lão đại là có mục đích gì... Rồi sao lại bỏ đi... Rồi lại cất công lên kế hoạch quay về?” Bạch Hổ nêu lên loạt thắc mắc. 

“Tung tích của Thiên Tỉ Chí Hoành nhất định là đã bị lộ... Trầm Tuyết biết được mới lên kế hoạch chỉnh chu như vậy... Nhưng tại sao cô ấy lại không ra tay... Mà làm cứ như nhử mồi?” Thanh Long tiếp lời. 

“Tại sao Thiên Tỉ không nhận ra Trầm Tuyết?” Lần này là Chu Tước lên tiếng. 

Vương Tuấn Khải và ba người còn lại đổ dồn ánh mắt về phía Bạch Hổ - người biết rõ về X hơn cả. Anh ta suy nghĩ một lúc rồi nói: 

“Hình như X có một tổ ngầm... Tập hợp những người có địa vị trong xã hội... Họ chịu sự huấn luyện của X nhưng không làm việc cho X... Theo như tôi biết Trần lão đại Trần Trung cũng là người của X” 

“Ra thế...” Ba người kia gật gù... Vương Tuấn Khải thì im lặng. 

“Chế độ tập luyện của X rất hà khắc... À... Cái này... Nên hỏi Thiên Tỉ và Chí Hoành ...” 

“Vậy... Có thể Trầm Tuyết là do X đứng sau lưng” Thanh Long lên tiếng. 

“Tại sao X cứ phải truy sát hai người họ?” Chu Tước hỏi. 

“...” 

Năm người lại rơi vào trầm mặc. 

*********

Sáng hôm sau... 

Thiên Tỉ nôn nao mãi tới khuya mới ngủ nhưng sáng lại dậy rất sớm. Dậy sớm nhưng công việc chọn đồ lại tốn khá nhiều thời gian của cậu nên đâu lại vào đấy. Chọn đồ xong cũng đúng lúc tới giờ ăn sáng. 

Vương Tuấn Khải thay đồ xong bước ra thì thấy Thiên Tỉ ngồi ở sofa đợi thì rất ngạc nhiên. Anh nhìn lướt từ đầu đến chân cậu , hơi sững người. 

Hôm nay cậu mặt một cái áo sơmi sọc caro đỏ đen , quần jean rách đen tươi dài ngang gối, giày thể thao Nike màu đen . 

Anh biết cậu đẹp... Nhưng so với những bộ đồ cậu hay mặc như quần Jean áo phông thì cậu như thế này càng dịu dàng càng đẹp động lòng người. 

“Sao lại ăn mặc như thế này?” Anh nhíu mày hỏi cậu . 

“Em... Đi chơi mà... Lâu rồi em không được mặc đẹp...” Cậu bĩu môi. Anh mà bắt cô thay đồ khác... Cậu sẽ liều mình nha. 

“Ừ...” Anh không thèm để ý nữa, mở cửa đi thẳng xuống lầu. Cậu hí hửng chạy theo sau. 

Tâm trạng cực kì tốt nên cậu rất nhiệt tình chào hỏi bất cứ ai cậu gặp. 

“Buồn vui em cứ viết rõ ràng trên mặt vậy sao?” Anh quay lại nhìn cậu lên tiếng, giọng có hơi bực bội nhưng mặt vẫn lạnh như tiền. 

“Em...” Cậu lập tức đem nụ cười giấu đi. Lão đại à... Muốn có gương mặt trăm cảm xúc như một giống anh thì... Cậu đây tu luyện không biết tới chừng nào à nha...

END CHAP 14 .

Như vậy đủ hường chưa ạ m.n đọc vui vẻ . Vì tui đang bệnh nên sẽ ra chậm chút thông cảm tui nha . Cám ơn m.n .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro