Chương 114: Hồi ức đau lòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Bạch Linh 


Đây là đầu tiên cô nghe được những lời như vậy từ miệng của Tư Dạ Hàn...

Mặc dù đã sống hai kiếp nhưng cô vẫn không rõ tình cảm người đàn ông này đối với mình là gì.

Kiếp trước, cô chết quá đột ngột.

Cô nhớ kiếp trước sau một trận náo loạn lớn, Tư Dạ Hàn cuối cùng cũng đồng ý ly hôn với cô.

Sau khi cầm lấy giấy chứng nhận ly hôn, chuyện đầu tiên cô muốn làm là đi tìm Cố Việt Trạch.

Do nghe Trầm Mộng Kỳ thúc giục, cô vẫn cho rằng chính mình còn hi vọng, cho rằng Cố Việt Trạch vẫn luôn yêu mình, thậm chí cho rằng anh ta vẫn luôn tìm cách cứu cô, chẳng qua vì ngại quyền thế của Tư Dạ Hàn nên mới bất lực.

Lúc ấy, sau khi hoàn tất thủ tục ly hôn, Tư Dạ Hàn vậy mà thật sự thả cô rời đi, không chỉ có vậy, còn tự lái xe đưa cô đến chỗ của Cố Việt Trạch.

Nhưng mà lúc cô tràn đầy hi vọng đi đến căn nhà ba cô mua cho, đến căn phòng mà lúc đầu đáng lẽ là phòng tân hôn của cô cùng Cố Việt Trạch, cô lại thấy Cố Việt Trạch và Diệp Y Y đang trần truồng làm việc không thể miêu tả trên giường.Cô ngơ ngác đứng ở cửa, từ khe cửa nhìn thấy tất cả, cũng từ cuộc đối thoại của Cố Việt Trạch và Diệp Y Y mà biết được sự thật khiến cô đau thấu tâm can.

Hóa ra ba cô thất thế là do âm mưu của chú hai và Diệp Y Y, thậm chí cả Cố Việt Trạch cũng tham dự trong đó, lúc anh vẫn còn quan hệ với cô đã âm thầm ở bên cạnh Diệp Y Y.

Mà cô chính là đầu sỏ gây họa cho nhà mình, chỉ vì sự ngu dốt của bản thân!

Cô như kẻ điên đẩy cửa tiến vào mắng đôi cẩu nam cẩu nữ kia, cuối cùng chỉ nhận được sự ghét bỏ của Cố Việt Trạch. Anh ta và Diệp Y Y ngồi trên giường khinh thường, trào phúng cô, từng câu từng chữ của họ khiến trái tim cô rỉ máu không ngừng.

"Diệp Oản Oản, cô cũng không tự soi gương mà xem cái bộ dạng của cô đi. Việt Trạch không phải kẻ mù, có tên đàn ông nào bị điên đâu mà thích cô?"

"Cô có biết bộ dạng mập mạp bám dính lấy Việt Trạch năm đó khiến anh ấy có bao nhiêu ghê tởm không? Bây giờ thì sao, người không ra người quỷ không ra quỷ, rốt cuộc cô lấy đâu ra tự tin mà nghĩ rằng Việt Trạch sẽ đi thích cái loại người ghê tởm như cô chứ?"


"Bày kế cô? Tôi bày kế hãm hại cô thì sao? Chỉ có thể trách cô quá ngu xuẩn! Hơn nữa tất cả việc này còn không phải bởi vì trước đây cô không biết xấu hổ, ỷ vào quyền thế của ba cô bắt Việt Trạch phải lấy cô sao?"

"Oản Oản, xin lỗi, từ trước đến giờ anh chỉ thích mình Y Y thôi!"

Cô không biết mình đã rời khỏi nơi đó như thế nào, nhưng cô thật sự quá đau khổ, thất hồn lạc phách mà đi tìm Trầm Mộng Kỳ. Giống như lúc trước, muốn đi tìm cô ta nói ra tất cả...

Nhưng không ngờ cô lại thấy Tư Dạ Hàn ở trước cửa biệt thự của Trầm Mộng Kỳ.

Mà Trầm Mộng Kỳ... Lại đang tỏ tình với Tư Dạ Hàn!

Chính tai cô nghe Trầm Mộng Kỳ nói: "Tư tiên sinh, em thích anh, lần đầu tiên gặp đã thích anh. Em thật sự không hiểu vì sao Oản Oản lại không biết quý trọng một người đàn ông tốt như anh. Nếu là em... Em nhất định sẽ dâng tặng tất cả mọi thứ của em cho anh..."

Cô vừa ly hôn với Tư Dạ Hàn, bạn thân tốt nhất luôn tố cáo tội trạng của chồng cũ trước mặt cô đã lập tức tỏ tình với anh ta!

Đầu óc cô choáng váng. Cô không nhớ Tư Dạ Hàn đã nói gì, chỉ nhớ biểu cảm của anh cực lạnh, hẳn là từ chối, mà sắc mặt thẹn thùng của Thẩm Mộng Kỳ theo đó liền trắng bệch.

Sau khi Tư Dạ Hàn rời đi, cuối cùng cô cũng hồi phục lại tinh thần, điên cuồng chạy tới trước mặt Trầm Mộng Kỳ chất vấn, hỏi cô ta vì sao lại làm như vậy...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro