Chap 2:Bắc Hải( Thượng)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đảo mắt nửa năm đã trôi qua, Nguyên Hành Chi cũng đã dẫn khí nhập thể, xem như chính thức bước lên con đường tu hành. Thanh Tiêu cách một tháng sẽ gọi hắn đến để vì hắn giải thích nghi hoặc, đứa nhỏ này cũng xem như ngoan ngoãn, hai người ở chung cũng rất hòa hợp.

Hôm nay, Thanh Tiêu nhớ tới gốc cây con Thiên Diệp Giáng Châu năm xưa hắn từng đánh dấu cũng đã đến thời điểm trưởng thành, liền muốn đi đến bên bờ Bắc Hải để hái.

Thượng Huyền tông có một loại đan dược chữa thương thánh phẩm gọi là Đan Chỉ Ngưng Tiên Lộ, cần dùng Thiên Diệp Giáng Châu Thảo để luyện chế. Năm đó Thanh Tiêu phát hiện một gốc cây Thiên Diệp Giáng Châu tại bên bờ Bắc Hải, chỉ là chưa có trưởng thành, vì thế mà đánh dấu để ngày sau tới hái.

Hắn dặn dò Nguyên Hành Chi không được chậm trễ tu luyện, bản thân cũng không dùng xe liễn thụy thú tố vân mà một mình một kiếm đi đến Bắc Hải.

Lại nói bên trong Lương Châu, có một quán rượu tên là Nghênh Khách cư, cũng xem như là có một ít tiếng tăm tại đây. Chưởng quầy của quán họ Vương, có một khuôn mặt phúc hậu hòa khí sinh tài, nhưng cũng không phải là người phúc hậu gì, nói đến chuyện làm ăn là không nhận người thân, chỉ biết đến tiền, còn lại đều xem là đánh rắm.

Vào lúc giữa trưa hôm nay, khi chưởng quầy Vương đang đánh bàn tính leng keng, thì nghe thấy tiếng bước chân, hắn nâng mí mắt lên liền thấy đó là một đứa bé trai, mặt mài lớn lên như hoa sen, cực kỳ xinh đẹp tươm tất, một đầu tóc đen mềm mại dùng kim quan quy quy củ củ búi lên, hồng y trên người tính chất thượng thừa, ánh sáng lưu chuyển mà không lộ liễu, cổ tay áo và vạt áo đều thêu ám văn tinh mỹ, tất cả mọi thứ đều làm bằng thủ công hoàn mỹ, sang quý bức người.

Ánh mắt của chưởng quầy Vương rất sắc bén, chỉ cần hơi đảo qua, liền biết đây chắc là một vị công tử gia cảnh phú quý trộm ra ngoài, bèn giương giọng gọi vào:" Tiểu Tam Tử, ra tới hầu hạ khách nhân."

Lại quay mặt về phía đứa bé kia, bày ra biểu cảm thân thiết:"Thỉnh tiểu công tử ngồi nghỉ ngơi trước, đồ ăn bản địa trong quán của tiểu nhân đều rất nổi tiếng, để tiểu nhân bảo Tiểu Tam Tử chuẩn vị vài món ăn chiêu bài, ngài chỉ cần lo nếm thử là được."

Đứa bé gật gật đầu, trên mặt có vài phần cao ngạo, chỉ là hắn lớn lên thật xinh đẹp, thêm vào đó là khí độ kim tôn ngọc quý do nuôi dưỡng cẩn thận mà thành nên sự cao ngạo này không những không làm người ta chán ghét, ngược lại làm người ta cảm thấy đây là việc đương nhiên.

Tiểu Tam Tử tay chân nhanh nhẹn, đem bàn ghế lau lại mấy lần, đứa bé lúc này mới miễn miễn cưỡng cưỡng ngồi xuống.

Có mấy tên lưu manh ngồi trong góc nhìn đứa bé vài lần, lặng lẽ hướng về đứa bé làm vài ám chỉ, sau đó lại làm như không có việc gì mà ngồi uống rượu.

Chưởng quầy Vương cũng không có lo lắng đứa bé này có mang theo tiền bạc hay không, chỉ lo dặn dò Tiểu Tam Tử phải lấy đồ quý hiếm đem ra, Tiểu Tam Tử nghe lời liền thúc giục phòng bếp, chẳng mấy chóc liền nhanh nhẹn bày đồ ăn ra đầy bàn.

Đứa bé kia khi ăn cơm cũng cực kỳ chú ý, tướng ăn tương đối nghiêm túc đoan trang , chén đũa từ đầu đến cuối chưa từng phát ra tiếng va chạm, mỗi đĩa thức ăn chỉ nếm thử vài miếng, chờ đến khi hắn rửa tay súc miệng xong, cả một bàn đồ ăn căn bản đều nhìn không ra có dấu vết động đũa.

Đến khi tính tiền, đứa bé lấy một viên trân châu từ trong ngực ra, trân châu này ước chừng lớn bằng long nhãn, trong suốt trơn bóng, tròn vo đầy đặn, toàn thân không một vết xước, thật là một bảo bối dù ra giá cũng không có người bán.

Đôi mắt của chưởng quầy Vương sáng lên, lại đem lòng tham trong mắt dấu đi, ngoài cười mà trong không cười liếc mắt nhìn đứa bé một cái:"Tiểu công tử chẳng lẽ chỉ cho rằng trả cho kẻ hèn này một viên trân châu là đủ? Nơi làng trên xóm dưới này, ai không biết nguyên liệu nấu ăn của Nghênh Khách cư này đều là thượng thừa, công phu tinh tế, hiện giờ tiểu công tử chỉ dùng một viên trân châu để trả, chính là đang xem thường chúng tôi?"

Trên khuôn mặt xinh đẹp của đứa bé hiện lên một tia sát khí. Tuy hắn không thường tiếp xúc thế gian, nhưng cũng biết dùng viên trân châu này để trả tiền cơm đã là dư dả, rõ ràng là chưởng quầy này khinh thường hắn tuổi nhỏ lại một thân một mình, muốn nhân cơ hội này để lừa bịp tống tiền. Bàn tay nhỏ dưới tay áo của hắn làm một cái pháp quyết, muốn dạy cho tên nham hiểm này một bài học, thì mấy tên lưu manh ngồi trong góc đã xông tới.

"Chưởng quầy, ngươi đừng khinh thường tiểu công tử này tuổi còn nhỏ, mấy mâm đồ ăn kia của ngươi thì đáng giá bao nhiêu tiền, quán rượu này của ngươi, người khác thì không rõ nhưng mấy người chúng ta biết rõ ràng."

Chưởng quầy Vương biến sắc, rốt cuộc cũng là sợ mấy tên lưu manh ở quán rượu gây sự, chỉ đành phải oán hận mà để bọn họ đi.

Ra khỏi Nghênh Khách cư, ba người bọn họ liền bày ra biểu cảm thân thiện:"Tiểu công tử đến đây, chúng ta đưa ngươi đi mua kẹo ăn."

Bọn họ chỉ cho là đứa bé này không biết gì, sau khi đem hắn dẫn tới một hẻm nhỏ thì ngay lập tức lộ ra nguyên hình, cười lạnh nói:"Tiểu công tử mau đem đồ vật đáng giá trên người ra đây, chúng ta sẽ không làm ngươi khó xử, nếu ngươi không chịu, cũng đừng trách huynh đệ chúng ta tâm địa tàn nhẫn."

Đứa bé này lớn lên xuất sắc như thế, nếu đem bán cho bọn buôn người nhất định sẽ kiếm được một khoản lớn, chỉ là ba kẻ lưu manh cũng hiểu được giữa lợi và hại, tiểu công tử thuộc nhà phú quý như vậy, chỉ cần người không đi mất, những tài vật bị tổn thất kia tất nhiên sẽ không bị người trong nhà xem vào mắt, nhưng nếu là người cũng mất đi, lỡ như bị điều tra ra, bọn họ đều không tránh khỏi phải đem mạng ra đền. Chi bằng đem đồ vật đáng giá đều lấy, lại đem đứa bé này ném vào hẻm nhỏ, cũng sẽ không sợ làm xong việc sau này bị trả thù.

Nhưng ai biết đứa bé xinh đẹp tựa như nụ hoa này lại cười lạnh một tiếng, tay nhỏ ném một cái liền không biết có thứ gì bị ném lại đây, chỉ thấy mấy tên lưu manh bị nổ đến đầy đầu đầy cổ đều là huyết, chờ phục hồi tinh thần lại thì ngươi đã sớm không thấy đâu.

Tại Lương Châu trên đường đi về Bắc Hải, có một con hắc mã bay vọt đi qua, lông tóc của nó sáng bóng, bốn vó tạo gió, quả thật là thần tuấn phi phàm. Một cái bóng màu đỏ nho nhỏ ngồi trên lưng ngựa, đúng là đứa bé vừa rồi dạy dỗ bọn lưu manh, khuôn mặt nhỏ căng chặt, hiển nhiên là tâm trạng không tốt.

Kỳ thật đứa bé này không phải là người trong thế tục, hắn đã gia nhập con đường tu hành, địa vị trong nhà ở Tu Chân giới cũng cực kỳ tôn quý, bất quá lần này là do cùng phụ thân cãi nhau, nhất thời tức giận nên trộm chạy ra khỏi nhà đến cậy nhờ mẫu thân.

Chỉ là mẫu thân ở xa nơi Bắc Hải, hắn tu luyện chưa được bao lâu nên cho dù có nhiều pháp khí cao cấp cũng không thể sử dụng, thật vất vả tìm được tâm mộc ngàn năm luyện chế thành pháp khí hình ngựa, lại phát hiện không mang theo Tích Cốc đan, chỉ đành phải vào thế tục ăn uống nghỉ ngơi, tuy dọc theo đường đi gặp nhiều chuyện rắc rối nhưng cũng nhờ vậy mà trời xui đất khiến tránh đi được người được phụ thân phái ra.

Cũng may khoảng cách giữa Lương Châu và Bắc Hải cực kỳ gần, chỉ cần kiên trì thêm một ngày là được. Đứa bé một mặt tự an ủi chính mình, một mặt lại căm giận trong lòng, chỉ là khi cảm xúc kịch liệt ấy rút đi thì còn dư lại chỉ là sự cô độc mà lần đầu tiên trong cuộc đời ngắn ngủi của hắn có được.

Cha mẹ của hắn tuy sau khi sinh hắn ra thì liền tách ra, nhưng thân phận bọn họ đều bất phàm, huống hồ hắn lại là con trai độc nhất trong nhà, ngày thường cho dù được gọi là chúng tinh phủng nguyệt cũng không quá, dù vậy tâm linh nho nhỏ của hắn chưa bao giờ nghĩ mình sẽ rơi vào tình cảnh hiện tại, mọi nơi lúc này đều không quen, cô đơn nơi không người, phảng phất như tại trong trời đất chỉ có một mình hắn lẻ loi cô độc mà đi, mờ mịt đến nỗi không nói nên lời.

Sắc trời đã dần dần tối xuống, đứa bé sử dụng hắc mã đi vào rừng cây, sau đó dùng pháp quyết mà đốt lên một đống lửa, đôi tay hắn ôm đầu gối, dựa vào một gốc cây lớn mà ngủ.

Ngày hôm sau, khi nắng sớm hơi lên thì đứa bé cũng vì đói khát mà thức dậy. Hắn không thể làm gì, chỉ có thể an ủi mình hôm nay đã có thể đến Bắc Hải, hiện giờ phải nhịn một chút.

Hắn tiếp tục cưỡi hắc mã lên đường, ước chừng qua nửa ngày, Bắc Hải đã trước mắt, lúc này gió êm sóng lặng, mặt biển trong suốt như gương, nhìn qua làm người ta cực kỳ thoải mái.

Đứa bé cực kỳ vui mừng, nhưng lại bắt đầu phiền não, muốn đi qua Bắc Hải, hiển nhiên không thể dùng hắc mã, hắn tìm tòi mọi vật mang theo lại không phát hiện được vật gì có thể dùng, không khỏi nhụt chí, bèn đem đá bên bờ đá vào trong biển.

Ai ngờ nhờ động tác này mà đứa bé chợt nghĩ ra một cách, hắn nhớ lại bí pháp trong nhà, đem ngón tay cắt một đường, nhỏ vào trong biển ba giọt máu tươi, lại hối thúc pháp quyết, hắn tu hành chưa được bao lâu, linh lực có hạn, gián đoạn mà dùng thời gian một chén trà mới có thể đem pháp quyết niệm xong.

Một lát sau, một con hải thú nho nhỏ  nhô đầu lên trên mặt biển, nó ngửi ngửi đứa bé, hình như là để xác định đây có phải là chủ nhân của ba giọt máu kia không, sau đó liền xoay người đem sống lưng lộ ra.

Đứa bé nhảy lên sống lưng của hải thú, chỉ huy nó bơi về phía trước, gió biển thoải mái tươi mát lướt qua trên mặt, hơn nữa lại sắp nhìn thấy mẫu thân nên tâm trạng của đứa bé rất tốt, ngay cả cơn đói khát lẫn với sự mệt mỏi của mấy ngày liền đều vứt ra sau đầu.

Chính là không hiểu sao càng đi tới trung tâm Bắc Hải, tâm tình của hắn  ngày càng không yên, loại dự cảm như sắp có chuyện xảy ra này làm cho hắn tâm phiền ý loạn, rồi lại không rõ tột cùng nó đến từ đâu. Trong lòng của hắn bực bội, chỉ mong hải thú có thể bơi nhanh một chút.

Đang đi giữa đường, mặt biển bỗng nhiên như bị phá vỡ, một con cự thú hình dáng dữ tợn xuất hiện nhìn chằm chằm vào hắn gắt gao, dưới ánh nhìn lạnh băng của đôi mắt dựng ngược kia, hắn chỉ cảm thấy máu trong người mình đều chảy ngược, không thể động đậy ngay cả một ngón tay.

Hắn trơ mắt nhìn cái đuôi dài thô to kia phá không đánh tới, trong đầu nhất thời trống rỗng, kình phong cắt qua gương mặt làm hắn thấy đau, cái bóng thật lớn trong nháy mắt che khuất cả mi mắt, vào lúc đó hắn cho rằng chính mình sẽ bị đánh trúng.

Trong lúc nguy cấp, một vầng ánh sáng sáng trắng nhu hòa liền đem hắn bao phủ, đánh bật ra công kích của cự thú.

Ánh sáng trắng này chính là Càn Nguyên La Thiên Tráo, một chí bảo dùng để phòng hộ, tu vi của hắn càng cao thì có thể phát huy công hiệu càng lớn, chỉ là vào lúc đứa bé chưa lấy lại được tinh thần thì móng vuốt của cự thú đã phá gió mà đến, công kích có thể khai sơn phá thạch liên tiếp đánh xuống.

Càn Nguyên Thiên La Tráo rung động một trận, đứa bé trong lòng khẩn trương, đánh bạo đem các loại phù chú ném đi, lại đem pháp quyết có thể công kích nhớ ra thử hết, nhưng những thứ này đối với cự thú lại mảy may không có tác dụng.

Ánh sáng càng ngày càng yếu, có thể nhìn thấy là ngăn cản không được bao lâu nữa, đứa bé trong lòng tuyệt vọng một mảnh, sầu thảm thầm nghĩ, chẳng lẽ mạng của ta phải tuyệt ở đây?

Nhưng ngay sau đó một luồng không cam lòng mãnh liệt nảy lên, hắn nghĩ, nếu ta đủ mạnh, nhất định có thể thoát khỏi tình cảnh này.

Giây tiếp theo, hắn liền trừng to đôi mắt, cự thú mới vừa rồi còn cường tráng không gì phá nổi bị chém thành hai nửa, ầm ầm rơi vào trong biển.

Thanh Tiêu ngự kiếm mà đi, thu liễm uy áp cả một đường, vài tu sĩ hơi yếu một chút căn bản không hề phát hiện có một đại năng đi qua. Khi đến cảnh giới Nguyên Anh kỳ tu sĩ sẽ mượn dùng linh khí của trời đất để bổ sung cho bản thân, nên hắn không hề cảm thấy mệt mỏi, chỉ cần đi mười ngày, Bắc Hải đã ở trong tầm mắt.

Thiên Diệp Giáng Châu Thảo ở trên một tòa linh đảo trong Bắc Hải, Thanh Tiêu dựa theo trí nhớ mà đi, dọc đường đi hắn nhìn thấy trời cao mây thưa, cả biển trời đều cùng một màu sắc, cảnh quang trống trải sáng sủa khó mà miêu tả, tâm thần không khỏi mà được gột rửa, ưu phiền đều tan.

Hắn lập tức phóng thần thức ra bên ngoài, nơi nơi đều có thể cảm nhận rõ ràng, đột nhiên sắc mặt của hắn thay đổi. Nơi nhất định phải đi qua trên đường đến linh đảo kia truyền đến một chấn động mãnh liệt, như là đang có người đánh nhau.

Hắn cũng không chậm trễ, ngay lập tức liền đi về trăm dặm phía trước, chỉ thấy sóng dữ cuồn cuộn, làm cho mặt biển nhuộm một màu xanh đậm như mực, một con thú lớn giống rắn lại không phải là rắn, giống rùa lại không phải là rùa đang ngửa đầu thét dài, móng vuốt mang theo gió mạnh, hung hăng đánh về một vầng sáng nho nhỏ.

Vầng sáng kia di động lên xuống, không ngừng lập lòe, nỗ lực mà sáng lên nhưng cứ chợt tối, giống như là ánh nến lay lắt trong gió.

Thanh Tiêu lắp bắp kinh hãi, lấy thị lực của hắn, có thể nhìn thấy bên trong vầng sáng kia là một đứa bé nhỏ tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, mồ hồi từ trên trán cuồn cuộn rơi xuống, đỡ trái hở phải, phút chốc liền bỏ mạng dưới móng vuốt cự thú kia.

Tính tình của hắn tuy lạnh, lại cũng không thể mặc kệ đứa bé này bỏ mạng, lập tức rút kiếm khỏi vỏ, giơ lên một mảnh kiếm quang lạnh lẽo.

Đứa bé kia đã gần như tuyệt vọng, mọi hành động đều đã không thể khả thi, chỉ đành phải nhắm mắt chờ chết, lại thấy một đường kiếm quang chói lọi cắt qua chín tầng mây cùng cả biển xanh, kết hợp với uy thế của trời đất mà hạ xuống, cự thú kia "bùm" một tiếng nổ thành một đống thịt nát, chậm rãi chìm vào trong đáy biển.

Thân hình đứa bé khẽ run, tâm thần bị kiếm quang này đoạt mất, hắn bị chấn động bởi sức mạnh bao trùm khắp không gian, lại không nhịn được mà kinh ngạc cảm thán loại vẻ đẹp này, cái loại ánh sáng lạnh lẽo thấu xương, có thể đem máu cả người đông lại, rồi lại có vẻ đẹp lành lạnh ung dung.

Lông mi hắn khẽ nhúc nhích, liền thấy một người tay áo tung bay, đạp sóng mà đến, phảng phất như là tiên quân từ Cửu Trọng Thiên buông xuống.










Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro