Chương 144 : Ta là một con chim chết (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit : Meow

Thời gian đếm ngược vừa điểm, Trần Hựu đã bị mang ra khỏi thế giới trước, xuất hiện ở thế giới nhiệm vụ tiếp theo, cậu theo thói quen muốn gãi đầu, kết quả phát hiện khi nâng tay lên là một cái móng vuốt lớn.

Trần Hựu đang có chút mơ hồ lập tức hoàn toàn tỉnh táo, kinh sợ.

Cậu nhìn qua loa quanh bốn phía, ở đây là trên ban công, không gian rất lớn, có rất nhiều chậu hoa, này không quan trọng, thật sự đó, quan trọng là, cậu ở trong lồng, vẫn là một con chim.

Cứng đờ một hồi lâu, Trần Hựu cúi đầu nhìn quanh người mình, đập vào mắt chính là lông chim màu đen, cậu bị dọa run lên, “Tao không phải người?”

Hệ thống nói, “Cậu không phải.”

Trần Hựu run rẩy dùng móng vuốt đập vào đầu nhỏ của chính mình, đau quá, vậy chắc không phải mơ, “Tao là một con chim đen to ?”

Hệ thống nói, “ Người có mộng đẹp trở thành sự thật không nhiều lắm, cậu vận khí thật tốt.”

Trần Hựu, “…”

Chương 144: Ta là một con chim chết (1)

Trần Hựu tâm tình không tốt.

Vì cái gì, bởi vì ký ức của cậu lại xuất hiện vấn đề.

Thao! *

* một câu chửi bậy

Trần Hựu cảm thấy ký ức của mình như một con sông dài, hình như có thứ gì đó làm loạn trong lòng sông, làm cho nước sông kịch liệt quay cuồng, nước và bùn ở đáy sông toàn bộ bị quật lên bờ, cá tôm cua cũng gặp nạn, chết oan chết uổng.

Toàn bộ nước sông vẩn đục không chịu nổi.

Trần Hựu đau đầu quá, cậu muốn dùng móng vuốt màu vàng chạm lên đầu, kết quả chỉ có thể chạm đến cổ, thật mẹ nó tuyệt vọng, muốn khóc.

“444, mày có thể hay không đừng như vậy? Mày chơi tao như này, tao thật sự chán ghét!”

Hệ thống đang răn dạy ký chủ khác, đột nhiên liền có nồi chén gáo bồn bay đến đập nó.

“Việc này cùng tôi không quan hệ.”

Trần Hựu ha hả, “Còn không thừa nhận.”

Hệ thống nói, “Tin hay không tùy cậu.”

Trần Hựu dùng đôi mắt nhỏ như hạt châu nhìn xung quanh, cảm thấy thái độ của hệ thống có chút quái lạ, chẳng lẽ là cậu hiểu lầm?

Chính là ký ức của cậu có chút hỗn loạn, những thế giới trước đó đều không nhớ rõ ràng, miễn cưỡng có thể nhớ kỹ, tùy thời sẽ quên mất.

Giống như một tuyến đường xuất hiện một vết nứt, vết nứt sẽ thật nhanh tách đoạn đường ra.

“Vậy mày nói tao nghe xem, đây là chuyện gì xảy ra?”

Hệ thống nói, “Lúc trước cậu báo danh tham gia thử nghiệm công năng thanh trừng số liệu ký ức, cậu là bị thanh trừng ký ức, ở thế giới trước, cậu chế tạo một cái bug nhỏ, số liệu phục hồi như cũ.”

“Hiện tại phía trên còn đang khẩn cấp mở cuộc họp, muốn tìm ra phương án giải quyết tương ứng trong tình huống này.”

“Cho nên cậu xuất hiện vấn đề không phải do chúng tôi làm ra.”

“…”

Trần Hựu hừ hừ, “ Mày đừng cùng tao nói, tao chính là nguyên nhân.”

Hệ thống nói, “ Không thì sao?”

Trần Hựu : “ Đậu ”

Hệ thống nói, “ Cậu ở trong một thế giới trước đã đem linh hồn tách khỏi thân thể, ở bên ngoài quá nhiều thời gian, như tôi đã nói với cậu, về phương diện tinh thần của cậu sẽ có một ít ảnh hưởng.”

Trần Hựu nói, “Tao nhớ rõ, mày nói chờ tao trở lại thế giới hiện thực.”

“Hơn nữa phương diện tinh thần có vấn đề, cùng ký ức có quan hệ gì?”

Hệ thống nói, “Thiểu năng trí tuệ.”

Trần Hựu : “…”

Cho nên nói, cậu còn không trở về, đầu óc liền bắt đầu xuất phát theo hướng bệnh tâm thần?

Trong đầu mơ hồ xuất hiện một câu chửi bậy, Trần Hựu cả kinh, ngọa tào, hệ thống còn sẽ mắng thô tục? Cậu nổi giận đùng đùng, “ Mày có phải vừa hỏi thăm mẹ tao?”

Hệ thống : “Không phải mẹ cậu, là mẹ của một ký chủ khác, cứ như vậy nha, tôi còn bận.”

Trần Hựu đem nó gọi lại, “Tao phải làm sao bây giờ? Mày không thể mặc kệ tao được.”

“Mục tiêu đâu, vẫn là Diêm Thư sao?”

Hệ thống lại mắng thô tục, thật hung dữ, đến chỗ Trần Hựu đã bình thường hơn nhiều, “ Tôi thật sự vội, chỉ có thể nói ngắn gọn thôi.”

Trần Hựu bĩu bĩu miệng chim, “Mày nói đi.”

Hệ thống : “Cầu nguyện đi.”

Trần Hựu : “ Hẹn gặp lại!”

Cậu nằm sấp xuống , lấy móng vuốt bên trái đập lên móng chim bên phải, lặp đi lặp lại, rơi vào trầm tư.

Tạm thời tin tưởng hệ thống đã.

Ở thế giới này, mục tiêu nhiệm vụ hẳn vẫn là Diêm Thư đi, hắn nói muốn đồng hành cùng mình.

Nếu hắn dám lừa cậu, việc này không thể.

Trần Hựu theo bản năng lấy mỏ chim mổ lung tung, không thể khống chế đi mổ lồng chim.

Đáng sợ, tôi là một con chim, còn không phải một con chim nho nhỏ, mà là một con chim to to.

Tuy rằng không thể nhìn tổng thể, nhưng lấy mắt chim của cậu quan sát, ít nhất cậu phải cao ngang ngửa một con gà mái già.

Trần Hựu nâng lên một móng vuốt chim, làm mông chim không thể che mất móng vuốt, cậu muốn làm chính mình bình tĩnh lại, tiếp thu ký ức của con chim này, thật là dài, đây là một con chim có một cuộc đời éo le.

Khi con chim này còn nhỏ, tình cờ gặp phải bọn buôn chim, bị bán cho một hộ gia đình.

Ở hộ gia đình đó, có một thằng bé, da nâu, thích nhất là nắm dúm lông màu trắng trên trán con chim, mỗi ngày tan học về nhà chuyện thứ nhất là buông cặp sách, chuyện thứ hai chính là nắm túm lông trắng của con chim đen.

Một con chim bị nhốt ở lồng sắt không thể đấu lại con người bên ngoài lồng, nên đành chịu ấm ức bị người ta túm lông.

Nhờ sự siêng năng túm lông con chim của thằng bé, nên cái trán nó rất nhanh trọc, chủ nhà nhìn thấy, ai da thật là, sao lại xấu như vậy? Nhìn nhiều ảnh hưởng đến tâm tình, liền bán con chim đen to này đi mua một con khác.

Vì thế con chim đen đổi đến hộ gia đình thứ hai, lần này không có trẻ nhỏ.

Cái trán của nó không gặp nạn, nhưng lỗ tai nó thì gặp nạn.

Khi có người chồng ở nhà, người vợ là dâu hiền vợ thảo, đi nhẹ nói khẽ cười duyên, chuyện trong nhà đều được cô xử lý thỏa đáng, ra bên ngoài xã giao, tuyệt đối lấy chồng làm trời, làm người chồng rất có mặt mũi, vợ mình thật tốt, không thể tìm thấy một tật xấu nào trên người cô ấy.

Vợ chồng nhà này rất ân ái hòa thuận.

Một khi người chồng tăng ca, người vợ sẽ bỏ quách mấy bộ quần áo quê mùa đi, mặc đồ hở ngực lộ lưng lên vũ trường nhảy đầm.

Người chồng làm kiến trúc sư chuyên thiết kế công trình, thường xuyên đi công tác, hắn vừa đi, người vợ giành giật từng giây từng phút ngoại tình.

Cô chuyên môn đem đám trai trẻ, tiểu thịt tươi trở về nhà, vừa vào cửa liền ôm hôn gặm cắn, điên cuồng gặm, sống phóng túng qua đêm ngày.

Con chim đen to bị treo trong lồng ở phòng khách, mắt có thể nhắm nhưng tai không thể che kín. Con chim rất khổ cực a!!

Một ngày hai ngày, nó bắt đầu nghi ngờ cuộc sống, khổ sở căng tai nghe hơn hai tháng thì không chịu nổi nữa, ngã bệnh.

Không có gì bất ngờ xảy ra, nó lại bị bán, lần này còn bị ngược đãi một phen, không cho ăn không cho uống.

Con chim đen thở dài, nó không phải một con chim dễ dàng chấp nhận số phận, cuối cùng nó cũng không bị té ngã nữa, bằng ý chí kiên cường và khát vọng sống, rốt cuộc nó cũng nghênh đón ánh mặt trời sưởi ấm cuộc đời mình.

Chính là hộ gia đình hiện tại.

Có ăn ngon, uống tốt, không có trẻ con nghịch ngợm gây sự, không có người đàn bà giả dối, không nghe được âm thanh kỳ quái nữa, siêu tốt đẹp luôn!!

Nhân gian hay nói, gian nan khổ cực thì sinh tồn, an nhàn hưởng lạc lại diệt vong.

Con chim này chính là người già về hưu an nhàn, hết ăn lại nằm, thân thể béo như quả bóng, cũng không chịu rèn luyện, mỗi ngày ăn no chờ chết, thế mà lại chết thật.

Là chết đột ngột.

Trần Hựu khi biết con chim này có cách chết giống mình, yên lặng thở dài, anh chim à, hai ta đều là tìm đường chết, ai cũng chẳng hơn ai.

Cậu tiếp tục tiếp thu ký ức của con chim đen to, gãi gãi thân chim, ở trong lòng hỏi hệ thống, “444, tao là con chim gì?”

Hệ thống qua một lát mới hồi phục, vội nói, “Chim đen to.”

Trần Hựu nói, “Chủng loại nào cơ?”

Hệ thống nói, “Chính là chim đen to đó.”

“…” Trần Hựu ở trong lồng xoay quanh, “Tên đâu?”

Hệ thống nói, “Đen Đen.”

Con chim Trần Hựu trợn trắng mắt, “Tao biết là mày đen, tao hỏi mày, tên của tao?”

“Ai đen giống cậu!?” Hệ thống nói, “Tôi nói chính là chim to Đen Đen, điệp âm.”

Trần Hựu tuyệt vọng, lấy tên đều tùy tiện như vậy, thật không còn lời nào để nói.

Ngoài cửa có tiếng động, là người mẹ đến nhà ga đưa con gái đang học đại học trở lại.

Nhà này cha mẹ nâng con gái như nâng trứng hứng như hứng hoa mà nuôi lớn lên,vừa đến thứ sáu tan học là đi đón về nhà, buổi chiều cuối tuần lại đưa đến nhà ga, còn muốn con gái gọi điện thoại báo cáo hôm nay đã làm gì, năm ngày một tuần, một ngày hai lần.

Quá đáng sợ.

Cha mẹ đều kiên quyết không cho phép con gái ở ký túc xá trong trường.

Nhìn dáng vẻ khẩn trương của cặp phụ huynh, Trần Hựu cảm thấy họ nghĩ trong ký túc xá đều là một đám đầu trâu mặt ngựa.

Trần Hựu thoát khỏi từ trí nhớ của chim đen to, cậu là người ngoài không có quyền đánh giá, mỗi gia đình có phương pháp giáo dục con cái khác nhau.

Đây đều là số mệnh của mỗi người.

Sau tiếng mở khóa cửa , là tiếng người mẹ mắng con gái mình.

“Trường học là nơi nào, là nơi để học tập , là thánh địa, hiện tại những người trẻ tuổi các con, đều đem nơi đó trở thành nơi để kết bạn với bạn bè xấu, thật là thế hệ sau không bằng thế hệ trước.”

Sau đó là tiếng nói của người trẻ tuổi, thanh thúy mà tràn ngập sức sống, giờ phút này lại tràn đầy phẫn nộ.

“Mẹ nói đủ chưa? Mẹ chẳng nói lời nào đã đến trường học giám thị con, làm bạn cùng lớp cứ cười con, để con xấu hổ trước mặt bạn bè, trên đường về nhà mẹ cũng nói không ngừng, làm con bị người trong xe cười nhạo, về đến nhà còn nói, mẹ còn muốn thế nào nữa?”

“Mẹ đã đồng ý với con, chỉ cần con ở trường học không yêu đương, không làm thành tích giảm xuống, mẹ sẽ dựa theo lời con nói mà làm, con vì cái gì không thể để thời điểm mẹ về nhà tâm trạng tốt một chút?”

Cô gái buộc tóc đuôi ngựa từ ngoài cửa đi đến phòng khách, giày cũng chưa thay, “Mẹ nếu cứ như vậy, học kỳ sau con sẽ ký túc xá trong trường, không về nhà nữa.”

"Bang" một tiếng, người mẹ đem chìa khóa cửa ném trên bàn trà, mặt lộ ra vẻ nghiêm khắc.

“Mày nghĩ mày đang nói chuyện với ai? Tao là mẹ mày, ngươi như thế là mất dạy, thầy cô mày dạy mày thế à, hay là bạn mày dạy mày?”

Lồng chim treo ở ban công lung lay, Trần Hựu muốn nghe kịch tiếp, cậu hơi kích động, móng chim không cẩn thẩn đập vào ly nước trong lồng.

Sao xui xẻo thế không biết , lúc này, thân chim của Trần Hựu mất cân bằng, đầu đụng phải thanh chắn lồng chim, cậu liền thấy sao vàng lấp lánh bay qua.

Haizz, làm chim trong lồng thật vất vả.

Trần Hựu giãy giụa bò dậy, chỉ có phim tâm lý gia đình chiếu giờ vàng 8h mới có thể cứu cậu.

Phòng khách truyền ra tiếng cãi nhau không ngừng, hai mẹ con giọng đã cất cao,giọng the thé the thé.

Người mẹ nói đi nói lại, đơn giản chỉ là “Tao là mẹ mày, tao làm tất cả chỉ là tốt cho mày” “Mày bây giờ không nghe lời, tương lai sẽ có lúc mày hối hận.”

Cô gái tóc đuôi ngựa thì so sánh với bạn học cùng lớp, nói ai nhà ai chưa bao giờ quản con, ai cấp hai muốn kết bạn với cô, còn phải thi đậu đại học cùng cô,mới có thể cùng lớp với cô.

Tóm lại mỗi một câu đều phản đối mẹ, thế mà công phu thật trâu bò.

Vừa thấy chính là tính ẩn nhẫn , tích lũy đầy đủ kỹ thuật chuẩn cmnr.

Chỉ chốc lát sau, hai mẹ con liền bắt đầu lôi chuyện cũ, đem một ít chuyện cũ năm xưa đều lôi ra nói.

Xem kiểu này, hôm nay không phải mẹ chết, thì chính là con mất mạng.

Cánh chim của Trần Hựu run run, ở trong lồng bay lên, lại rơi xuống đất, cậu có chút lo lắng cho mình hôm nay không có cơm chiều ăn.

Trong phòng khách hai vị thoạt nhìn giống như muốn hỏng việc.

Đại chiến hai mẹ con đến khi cô gái tóc đuôi ngựa đóng cửa phòng "Rầm" một cái thì ngưng hẳn.

Người mẹ ngồi trên sô pha phòng khách yên lặng rơi nước mắt.

Đây là khoảnh khắc cô gái tóc đuôi ngựa không nhìn thấy được, nhưng Trần Hựu lại thấy được.

Ai.

Làm mẹ đều giống nhau, mẹ cậu cũng thích quản đông quản tây, lý do đều là “Vì tốt cho con”, thật thông dụng.

Trần Hựu nhìn xuống ngoài ban công, chạng vạng mùa hè, trời còn rất sáng, các ông các bà mang theo cháu trai cháu gái nhà mình ra tiểu khu chơi đùa.

Tiếng trẻ nhỏ cười đùa hết đợt này đến đợt khác.

Trần Hựu nhìn nhìn đầu chim, tâm trạng trầm trọng, mình ở thế giới này sẽ không chỉ có thể ở trong lồng sắt chứ???

Khi nào thì cậu có cơ hội nhìn thấy mục tiêu nhiệm vụ của cậu đây?

Mục tiêu là nam chủ nhà này? Lúc Trần Hựu còn đang miên man suy nghĩ, cửa lại mở, bây giờ là nam chủ nhà.

Cậu dùng hai mắt chim nhỏ chỉ thấy bụng bia của nam chủ nhà, cùng mép tóc kinh người, thân mình béo lùn.

Không phải.

Trần Hựu có thể khẳng định.

Cho tới bây giờ, linh kiện của mục tiêu đều thực thống nhất, mặt tuấn mỹ, chân dài, phần eo gầy nhưng rắn chắc, vai rộng, cơ ngực cơ bụng các loại cơ cái gì cần có đều có.

Về điểm này, trong tâm Trần Hựu hướng hệ thống cảm ơn, nếu mục tiêu có hàm răng vàng lớn, cậu thật không biết hạ miệng như thế nào.

Hết chương 144

Lần đầu edit nếu thấy có gì sai sót thì mọi người cmt cho mình biết nha ~
Nhà mình chỉ có một mình mình, có bạn nào thích thì có thể làm chung, tuyển edit beta nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro