Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời tiết nóng bức, trong điện không có người khác, Lục Thời Niên liền tùy ý.

Trên người còn có thương tích, tự nhiên là chỉ chọn một bộ trang phục rộng thùng thình, quần áo chất liệu mềm nhẹ làm nổi bật những đường cong cơ bắp ẩn ẩn hiện hiện trên người, làm cả người hắn như lột và sương mù nhìn càng thêm mờ ảo.

Cởi giày lộ ra hai chân trắng nõn giống như đúc hai bàn chân trong trí nhớ của hắn, không giống những năm nhân thô to vụng về, ngược lại hình dạng thon gầy, đường cong như nước chảy hơi hơi gợn lên, phảng phất câu lấy phía trên đầu quả tim chính mình, Thẩm Mộc sớm đã nhẫn nại hồi lâu, lúc này thật vất vả mới có thể gặp nhau, tầm mắt ngưng tụ trên đó rốt cuộc không thể rời ra.

Máu nhanh chóng sôi trào lên, ngay cả thân thể ngày thường vững như tùng cũng hơi hơi đong đưa.

May mà hắn tới nhìn người, tuy rằng tiểu hoàng đế ngày thường chú trọng an toàn, nhưng ám vệ cũng ở bên ngoài cách cung điện một vòng, hắn chỉ cần tránh né đi vào phụ cận cung điện liền không còn có người khác.

Cũng không biết vạn nhất xảy ra chuyện thì những người đó có hay không tới kịp.

Tiểu hoàng đế thân mình mềm mại tay chân rụng rời, tay trói gà không chặt không hề có võ lại không có tâm cảnh giác, dù là người thường bước chân vào đây chắc cũng không nhận thấy được, càng không cần đề cập đến kẻ đêm khuya lẻn vào liều trại quân địch lặng im không tiếng động lấy đi thủ cấp của thủ lĩnh quân địch - Thẩm tướng quân.

Mành trướng hơi hơi đung đưa, người phía sau thở dốc ngày càng mạnh, tiểu hoàng đế vẫn như cũ đám chìm trong tấu chương, tựa hồ là gặp việc phiền toái, chỉ thấy ấn đường nhíu chặt, da mặt nhăn lại, một bộ biểu tình phiền não.

Thẩm gia thời gian lúc trước liền được Tiên hoàng cho phép, về kinh không cần thượng triều, ba ngày này hắn ở trong phủ vô cùng lo lắng, nghe nói tiểu hoàng đế cũng không lên triều ba ngày, biết người kia có lẽ là bị bệnh, lần này gặp nhau sắc mặt nhìn qua vẫn một mảnh tái nhợt như cũ, vành mắt còn sót lại một vòng ấn ký màu đỏ, xem ra mấy ngày nay là không được ngủ tốt.

Không thượng triều cũng chỉ là sợ bị người khác nhìn ra điểm khác thường mà thôi, nhưng vẫn phải làm lụng xem tấu chương vất vả như cũ, đáy mắt Thẩm Mộc hiện lên một tia ám trầm, tiểu hoàng đế đối với thân mình bản thân thật không biết giữ gìn.

Trước khi tới hắn cố ý dò hỏi đại phu, nam tử giống nhau trời sinh đều không phải người thừa nhận, miễn cưỡng thì sau khi ngủ dậy chắc chắn sẽ bị một hồi bệnh nặng, huống chi thân thể chính mình lại khác hẳn so với người thường, nghe nói trước khi làm chuyện đó đều phải yêu cầu làm công tác chuẩn bị bôi trơn, nhưng ngày hôm đó dưới tác dụng của dược, chỉ biết là đâm trái đâm phải, thời gian thanh tỉnh chỉ nhìn thấy các vết thương đáng sợ ở bên ngoài, bây giờ nghĩ lại vẫn là địa phương trực tiếp tiếp xúc kia càng thêm nghiêm trọng hơn đi.

Đầu quả tim Thẩm Mộc run lên, trong ánh mắt chỉ có ảnh ngược của khối thân thể nhỏ gầy trước mắt này, đến tận trong đáy lòng đều cảm thấy đau, nghĩ muốn đem hắn ôm vào trong ngực hảo hảo mà che chở.

Ngón tay nắm lấy bình sứ nhỏ dùng sức siết chặt, đầu ngón tay trở nên hơi hơi trắng, gân xanh hơi hơi nổi lên, bình sứ gần như chịu không nổi áp lực sắp sửa nổ tung, Thẩm Mộc nhanh chóng nhẹ tay, bình sứ bị chặt chẽ nằm ở trong lòng bàn tay, miễn cho một hồi liền bị vỡ tung không còn toàn vẹn.

Thẩm Mộc đem suy nghĩ trong lòng quy kết vì bao che khuyết điểm.

Hai người nếu đã đi làm chuyện thân mật, thì tiểu hoàng đế chính là người của mình, dù là thủ hạ của chính mình hắn cũng muốn tận khả năng mà chiếu cố chu toàn, huống chi là người một ngày làm vợ chồng trăm ngày cùng ăn cùng nằm.

Lục Thời Niên nhìn qua một chương, giương mắt nghỉ một chút, dư quang khóe mắt nhìn thấy một thân ảnh ở chỗ tối, mãnh liệt đứng dậy trong miệng còn sợ hãi kêu: "Người tới."

Lời còn chưa dứt, chỉ thấy Thẩm Mộc chậm rãi từ nơi đó đi ra.

Vừa nhìn thấy hắn, thân thể Lục Thời Niên liền mãnh liệt run lên, cảm giác mông càng đau, dù vậy vẫn là ngồi thẳng người tận lực đè thấp âm thanh hỏi: "Thẩm tướng quân......  Vì sao lại đến?"

Âm thanh nghe không chỉ khàn khàn, trong đó còn dẫn theo một tia tạm dừng khác thường.

Lục Thời Niên là bởi vì sợ hãi, nhưng Thẩm Mộc lại cho rằng hắn là không được tự nhiên với quan hệ hiện tại của hai người.

Còn không có há mồm, chợt nghe âm thanh khách khí cùng cướp bộ vội vàng: "Hoàng thượng, chính là có phân phó."

Trong khoảng thời gian này thân thể tiểu hoàng đế không tốt, chơi dù không cho bọn họ ở trước mặt hầu hạ bên người, nhưng là Thanh Hà cũng không dám đi xa, chỉ cần trong điện có một chút động tĩnh kêu to thì liền lập tức xuất hiện.

"Vô sự." Lục Thời Niên cất cao âm thanh, âm thanh thì hướng về phía ngoài cửa nhưng ánh mắt lại dừng trên người Thẩm Mộc, mang theo một ít sắc bén, tựa hồ đang cảnh cáo hắn không cần hành động thiếu suy nghĩ.

Thẩm Mộc mím môi, siết chặt tay cầm dược, lắng nghe bên ngoài cướp bộ càng lúc càng xa cho đến thời điểm hoàn toàn biến mất, lúc này mới cong lưng hành lễ: "Hoàng thượng, thần là tới đưa một thứ."

Từ khi hắn bước vào, thần kinh tiểu hoàng đế liền căng thẳng đề phòng hắn, Thẩm Mộc chinh chiến sa trường đã lâu, tự nhiên là đã sớm nhận ra, rốt cuộc cũng ý thức được tiểu hoàng đế là đang sợ hắn.

Nghĩ cũng biết là bởi vì thân phận chính mình cùng với..... Buổi tối ngày đó bản thân thô lỗ, tròng mắt nhoáng lên cảm thấy mọi chuyện không nên trở thành cái dạng này, hắn không hi vọng tiểu hoàng đế sợ hắn, chính là không biết hai người nên ở chung như thế nào, đương nhiên là xem tiểu hoàng đế như cấp dưới mà che chở.

Nếu như là cấp dưới thì sợ hắn thì cũng không cảm thấy có gì không ổn, thậm chí còn là càng phục tùng quản giáo, bất quá nếu đổi thành là tiểu hoàng đế sợ hắn thì hắn tổng cảm thấy không chịu được.

"Thứ gì?"

Thẩm Mộc vừa tiến đến, toàn bộ độ ấm trong đại điện dường như đều giảm xuống vài phần, Lục Thời Niên vừa nghĩ đến đau đớn muốn chết buổi tối ngày đó phải trải qua, bản năng liền cố gắng bảo vệ thân thể mình, Thậm chí còn không dấu vết mà lui về phía sau hai lần.

Rũ xuống mí mắt tận lực không cùng tầm mắt hắn tiến hành giao lưu, chỉ cầu hắn có việc nói việc, nói xong lập tức liền đi.

Mẹ đó, người này kỹ thuật không được, Không có gì tốt để chơi.

Hệ thống: "........" Nói tốt đại cục lấy nhiệm vụ làm trọng đã nói trước đâu.

Thẩm Mộc đi về phía trước hai bước, thẳng bức Lục Thời Niên eo lưng thẳng tắp thân thể run nhè nhẹ lui về phía sau, thẳng đến khi lưng đụng phải mặt sau của bàn nhỏ.

Đầu thân ảnh màu đen dừng lại ở trên mặt hắn, một tiếng trầm đục vang lên là âm thanh dược bình đụng với mặt bàn, Lục Thời Niên mở ra mí mắt nhìn bình sứ Thanh hoa nhỏ nằm trên mặt bàn: "Đây là cái gì?"

"Thuốc trị thương."

Thẩm Mộc lời vừa nói ra, gương mặt Lục Thời Niên nhanh chóng phiếm hồng, nguyên bản vươn tay muốn lấy cái bình đột nhiên dừng lại ở trên không, cũng không biết là bởi vì xấu hổ hay buồn bực mà cánh tay hơi hơi phát run, tay áo lụa ở trên không trung nhẹ đong đưa, che đậy không được làn da loang lổ dấu vết, càng có vẻ điềm đạm đáng yêu, nhược liễu đón gió*.

*Nhược liễu đón gió: liễu yếu đón gió, ý nói vẻ đẹp yểu điệu như cành Liễu đong đưa trong gió.

"Làm càn." Lục Thời Niên chợt đứng lên, đối diện với ánh mắt đen láy ám trầm của Thẩm Mộc, trong nháy mắt co rúm lại lúc sau mới lập tức đứng thẳng thân mình, bản thân chính là hoàng đế, ngồi lên ngôi vị kia đương nhiên là vẫn có cái lý của nó, khí thế hơn một ngàn vạn không thể thua người được.

Chính là có một chút đau.

Thẩm Mộc nhìn hắn giống như con nhím nhỏ mà mấy năm trước trong lần dã ngoại săn thú gặp được, thân hình nhỏ nhỏ gầy gầy tròn tròn một đoàn, chỉ cần có người vươn ngón tay ra chạm vào nó liền lập tức lăn ra xù thân hình lớn như một nắm tay lộ ra cả người đầy gai.

Giống như tiểu hoàng đế lúc này, cùng là chim sợ cành cong* bảo vệ tốt nhược điểm chính mình, cho dù bị ủy khuất to lớn như thế cũng chỉ là cố nhịn không nói, hiện tại thế nhưng còn có thể rảnh rỗi xem tấu chương, chỉ là nhìn bộ dáng hắn kiên cường như thế, Thẩm Mộc nắn vuốt ngón tay, hồi ức buổi tối ngày ấy địa phương kia cùng cảm giác sảng khoái, đôi mắt trầm xuống.

*Chim sợ cành cong: Con chim đã một lần bị chết hụt, thì sợ nghe tiếng bật của cây cung, sợ cành cây bị ngọn gió lay động, và sợ luôn cả cành cây có hình dáng cây cung.

Chỉ nghĩ muốn làm cho hắn chịu ủy khuất lớn hơn chút nữa, vành mắt càng đỏ hơn, tốt nhất là khóc luôn, âm thanh còn muốn lớn hơn chút nữa, ghé vào bên tai chính mình dùng âm thanh kia kêu tên của mình.

Gần như chỉ cần tưởng tượng, Thẩm Mộc liền cảm thấy chính mình đã cầm giữ không được, nếu không phải bởi vì hôm nay mặc thường phục thư giản, chỉ sợ nơi nào đó dưới thân hiện tại giấu cũng không được, nhưng thật ra thật sự may mắn.

Thanh thanh giọng nói: "Hoàng thượng, đây là thần ở mấy năm trước tấn công mọi rợ phương Bắc được bạn bè tặng cho, là đồ ở trong núi sâu của Miêu cương, miệng vết thương ngoài ra chỉ cần thoa nửa ngày liền có thể hết đau đớn mất vết sẹo, hiệu quả thật tốt."

Tuy nhớ không rõ ràng lắm, nhưng là Thẩm Mộc biết ban ngày nhìn thấy làn da trên người hắn đã là vô cùng trơn trượt, càng không cần phải nói đến địa phương kiều nộn hằng năm không ai thấy kia, nếu là thật sự bởi vì chính mình hành động tàn nhẫn mà để lại vết thương, như vậy thì chính mình về sau nhìn thấy cũng khó chịu.

Huống chi vừa mới nhìn thấy bộ dáng hắn không thoải mái, khẳng định là chịu đủ đau khổ tra tấn, Thẩm Mộc siết chặt nắm tay, chỉ hận chính mình tới chậm, cũng không biết mấy ngày trước đây thân mình nhu nhược này đã phải chịu đựng như thế nào.

Thẩm đại tướng quân trước nay chỉ có một mình nam nhân là tiểu hoàng đế, lúc sau nhìn thấy thân thể tiểu hoàng đế như nhược đương nhiên sẽ đem người này hộ trong lòng, lại hoàn toàn quên người này cũng là nam nhân không có giống như trong tưởng tượng của chính mình kiều khí như vậy.

Lục Thời Niên có dược, là lấy từ chỗ của Từ Thanh, chỉ là bị thương đến địa phương không thể cho người khác động thủ, muốn chính mình ra tay cũng không có biện pháp, thứ dược kia trơn nhớt đến cực điểm, ngày trời nóng bôi lên trên người không được bao lâu liền bị nhiệt độ cơ thể làm hòa tan.

Thời điểm đó hắn đau đến tàn nhẫn, thực không thể động thủ.

Tận đến khi chất lỏng trơn nhớt trào ra lây dính ở trên quần, làm cho quần trên người cũng khó coi, sau cùng chỉ phải đem quần bị dược dính lên hơn phân nửa giấu đi mới ở trên bộ vị bị thương của chính mình mà thượng dược.

Đến khi không còn cách gì, liền mệt bản thân mỗi ngày sáng sớm phải xoắn cổ lên thân eo chịu đựng để đầu ngón tay vì thượng dược đụng chạm đến bộ vi bị thương mà đau đớn, hai ba lần sau liền cũng quen.

Lọ dược kia đến bây giờ còn nằm trên đầu giường, miệng vết thương trên mông sát thực còn đau, nhưng là cũng lười biếng dùng đến dược kia.

Thẩm Mộc không đáng sợ, đáng sợ chính là thiên quân vạn mã đứng sau lưng hắn, nhưng là Hoàng Đế ăn mệt tất nhiên sẽ lại không nguyện ý nhìn thấy Thẩm Mộc, chỉ biết ngóng trông hắn sớm ngày trở lại Biên quan, từ đây đem chuyện này để ở đáy lòng vĩnh viễn không nói ra.

Nhưng là Lục Thời Niên muốn chính là tâm áy náy của Thẩm Mộc Cũng bởi vì nếu như sự áy náy của hắn sinh ra liền sẽ muốn trợ giúp tâm tư tưởng hoàng đế, sau khi trở về lại phát hiện vết thương của chính mình so với kế hoạch trước kia còn muốn nghiêm trọng hơn ngàn lần vạn lần, chỉ hối hận lúc trước buổi sáng không có lột quần chu mông cho hắn xem miệng vết thương chính mình, gợi lên tâm quân tử của hắn.

Bây giờ lại nghe thấy hắn nói đặc biệt lại đây đưa dược, lại là dược tốt đỉnh cấp, Lục Thời Niên ánh mắt sáng lên, bọn họ rốt cuộc vẫn là đã tham gia quân ngũ, dược trên tay có thể nói là so với trong cung càng tốt, nhưng cũng có thể giải quyết điều khó nói của chính mình, thời điểm mỗi ngày tỉnh dậy tắm rửa đều không cần phải bị nước ấm kích thích, đến cả ngủ cũng không dám tùy ý xoay người.

Hơn nữa hắn đưa dược cũng liền có ý nghĩa là biết lý do vì sao mấy ngày nay chính mình không thượng Triều, cũng biết buổi tối ngày đó hắn có bao nhiêu hung mãnh, lần trước nói đến một nửa một nửa còn chưa nói xong, lần này tới trừ bỏ dùng dược làm vật bồi thường, như thế nào cũng nên đem đến cho chính mình một số chỗ tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro