Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lại nói đến Thẩm Mộc bên này đang đi theo phía sau Lục Thời Niên ,sau một hồi lâu khi đã đến Dưỡng tâm điện thì Lục Thời Niên mới phát hiện ra được, rốt cuộc thì người có thể bế hắn lên khi hắn vừa đặt chân bước vào dưỡng tâm điện trừ Thẩm Mộc ra hẳn là không có người thứ hai tôi gan như vậy.

"Thẩm Mộc, ngươi làm cái gì?"

Sau buổi tối ngày đó, Lục Thời Niên vẫn còn đang tìm kiếm mối quan hệ giữa hai người là gì, cũng không biết nên dùng ngữ khí gì để nói chuyện với hắn.

"Hoàng Thượng đang cao hứng?" Thẩm Mộc không buông hắn ra, chỉ là hướng lên trên nhéo mông hắn giống như là ôm hài tử mà ôm hắn nhìn gương mặt hồng lên cùng với ánh mắt không kịp trốn tránh.

Lục Thời Niên biến sắc: "Là ngươi làm?"

Thẩm Mộc không tỏ ý kiến.

"To gan, Thẩm Mộc, ngươi điên rồi, người có biết chuyện đó quan hệ đến bao nhiêu tính mạng con người, ngươi có biết trong khoảng thời gian bởi vì ngươi mà trì hoãn phải một lần nữa kiểm kê lại để bắt đầu lên đường đã có biết bao nhiêu mạng người phải mất đi, Thẩm Mộc.... " Lục Thời Niên là thật sự nóng nảy tay chân cùng sử dụng mà đối Thẩm Mộc tay đấm chân đá.

Khoảng thời gian trước nhàn rỗi không có việc gì hắn ở chỗ hệ thống học tập các nguyên tắc tối quan trọng lại nhìn mấy cái trường hợp cứu tế, trên đó ghi lại nếu dân chạy nạn không có được cứu trợ cuối cùng chỉ có một kết quả, đó chính là -– đói chết, Phú Thọ bản thân hắn cũng không biết cái gì nặng nhẹ nhanh chậm, loại chuyện này làm như thế nào.

Đáy mất Thẩm Mộc xẹt qua một tia kinh ngạc, tựa hồ không nghĩ đến tiểu hoàng đế nhà mình thế nhưng lại có suy nghĩ đúng đắn đến vậy, rốt cuộc vẫn là được bồi dưỡng từ nhỏ, thật là có bộ dạng của một hoàng đế.

Khóe miệng câu lên một nụ cười, yên lặng nhìn vào đôi mắt của Lục Thời Niên.

Ánh mắt lơ đãng kia càng làm Lục Thời Niên muốn mắng người, đôi tay dùng sức chụp lấy bờ vai hắn, âm thanh cũng nghiêm khắc lên: "Thả ta xuống Thẩm Mộc, xem ra trong khoảng thời gian này ta đã là quá nhân từ với ngươi...."

Tuy tiểu hoàng đế buông lời hung ác lại chỉ cảm thấy biểu cảm của hắn như thế nào mà lại dễ thương đến vậy, tầm mắt Thẩm Mộc Liên không rời khỏi đôi môi đô đô đỏ tươi của hắn, chỉ là nhìn mồm kia lúc đóng lúc mở, bên trong còn thường thường mà có thể nhìn thấy đầu lưỡi nhỏ phấn nộn nộn so với điểm tâm tốt nhất còn muốn trơn mềm còn muốn ngọt ngào hơn.

Đột nhiên cúi đầu ngậm lại cái miệng đang nói chuyện khó dằn lồng nổi mà bắt đầu nhâm nhi thưởng thức.

Lục Thời Niên bị động tác đột nhiên của hắn làm cho hoảng sợ, tức khắc núi các lời chưa nói xong vào miệng, giật mình trừng lớn con mắt mà nhìn hắn, chỉ là kỹ thuật hôn của Thẩm Mộc ngày càng thêm thành thạo, mộc khắc sau Lục Thời Niên liền mềm mại ngã xuống trong lồng ngực hắn, trong ánh mắt đều là sương mù mênh mông xuân thủy tràn đầy.

Một nụ hôn kết thúc, ghé vào trong lồng ngực Thẩm Mộc thở phì phò còn nghĩ trách tội hắn, chỉ là mới mở miệng nói lại nuốt trở về.

"Thần thân là một nhân dân của quốc gia, tự nhiên là sẽ không Tại một sự kiện như vậy mà hạ thủ đoạn, những vật cứu thế kia đã ở trên đường đi, qua một đoạn Thời gian liền sẽ xuất hiện ở trong tay nạn dân, bất quá là quá tay người khác có khả năng lớn chính là một người mà trong lúc vô tình đi du lịch lại may mắn tìm thấy khoảng cứu tế mất từ trong tay lục vương gia về." Thẩm Mộc liếm láp khóe miệng hắn, hàm hàm hồ hồ mà nói.

Lục Thời Niên thở phào nhẹ nhõm, ngược lại là nhắc đến câu hỏi ban nãy: "Ngươi là cố ý?"

Từ thời điểm lúc hắn ra mặt đề nghị trao quyền cho Lý Thừa Triết, đây chính là một vòng tròn âm mưu, mà chỉ biết phong hoa tuyết nguyệt Lý Thừa Triết chỉ suy xét tới chỗ tốt trong việc này mà hoàn toàn không nghĩ tới sẽ có người ở sau lưng đâm chính mình một đao, ai biết đây là niên đại hoà bình, thịnh thế an khang mà còn có giặc cỏ, lại còn là đại nội cao thủ* đều không thắng nổi giặc cỏ.

*Đại nội cao thủ: cao thủ trong cung.

Cái gối thêu hoa kia tự nhiên là không hề phòng bị mà một chân liền dẫm đi xuống, về sau Cho dù thời điểm hắn nghĩ đến chuyện sống vị đang cầu các đại thần duy trì, chỉ sợ là các đại thần trên triều đình sẽ vì triều đại về sau có được sự phát triển và suy nghĩ không mấy ai sẽ trọng dụng hắn cũng như suy xét cho hắn một chân.

Nếu nghĩ như hắn về Lý Thừa Triết đều cùng là thí sinh mà nói, chính mình hiện tại chẳng khác nào là trình độ trung bình, Lý Thừa Triết kia liền hoàn toàn biến thành học sinh dở, lập tức liền kéo ra chênh lệch.

Chọn khóe mắt nghiêng đầu nhìn Thẩm Mộc, chẳng lẽ nói nguyên bản cái này không phải là uy hiếp, mà là giúp đỡ?

Nhìn thấy trong đáy mắt hắn có đề phòng cùng hoài nghi, Thẩm Mộc nhịn không được mà bật cười, liếm láp mí mắt hơi hơi chớp động của hắn, nhẹ giọng nói: "Hoàng Thượng xin yên tâm, thân đã nói qua tự nhiên là sẽ tuân thủ nay chỉ là thần xuất ra một ít tiền quỹ thôi."

Lục Thời Niên nhấp nhấp môi không nói gì, nếu chính mình là Lý Thừa Triết mà nói, về sau liền tính muốn tìm Thẩm Mộc nhờ hỗ trợ, cũng sẽ lôi chuyện này ra mà hảo hảo tự hỏi tự nghĩ, không duyên cớ không giao tình liền đề cử chính mình, sau đó lại thật đúng lúc là một việc đơn giản như vậy liền vừa khéo xảy ra chuyện.

Người khác có khả năng không biết, nhưng là Lý Thừa Triết đã tự mình trải qua khẳng định là biết được giặc cỏ này do Thẩm Mộc phái ra tuyệt đối không phải là trình độ của giặc cỏ bình thường, nói không chừng Còn sẽ hoài nghi đến đương kim Thánh Thượng đã cùng Thẩm đại tướng quân cấu kết nhau hãm hại hắn, sao có thể còn yên tâm lớn mật mà xin Thẩm Mộc giúp đỡ.

Nếu Lý Thừa Triết có một chút đầu óc liền khẳng định sẽ nghĩ tới đây, lại nghĩ đến cái bao cỏ kia, Lục Thời Niên đỡ trán, có lẽ thái hậu sẽ giúp hắn nghĩ đến đi, tới cầu Thẩm Mộc chính là cầu một con đường chết.

Không đợi Lục Thời Niên phản ứng lại, Thẩm Mộc đã đem hắn đặt ở trên giường để hắn ở dưới người, âm thanh khàn khàn: "Hoàng Thượng, thần đây là một mảnh tình cảm chân thành, nói vậy Hoàng Thượng cũng thật vui mừng đi, nếu thần đã lấy ra chân tâm của chính mình, hoàng thượng có thể hay không mà trước cấp cho thần một chút chỗ tốt đâu?"

Vừa nói đầu lưỡi để trượt xuống tới hồi kết Lục Thời Niên, thô ráp lưỡi làm cho hắn cảm thấy ngứa, vội vàng muốn né tránh lại bị ấn cái ót cùng bị đè bả vai mà không thể động.

Lục Thời Niên nhẹ giọng hỏi: "Vì cái gì muốn như vậy, ngươi thích như vậy sao?"

Thẩm Mộc sửng sốt một lúc lại tiếp tục động tác trên tay cởi áo khoác thắt lưng hắn, xê dịch hướng về phía trước ngăn chặn eo hắn: "Cảm ơn ngươi, cái này xem như là ban thưởng tạ lễ sao?"

Hạ thủ bỗng nhiên không biết nặng nhẹ, Thẩm Mộc khó khăn lắm nhịn xuống xúc động muốn đương trường bóp chết hắn, nhẹ nhàng gặm cắn xương quai xanh nhỏ xinh của hắn, sờ da thịt non mềm trơn bóng, tiểu hoàng đế của hắn vẫn là không có lớn lên nha.

Lục Thời Niên mạnh mẽ nhịn xuống rung động rất nhỏ trong cơ thể lông mi liên tục chớp chớp, trong lòng sớm đã nổ tung.

Kỳ thật ta tuy rằng còn chưa tới trình độ thật thích ngươi, nhưng là cũng hơi thích cùng ngươi làm loại chuyện này.

Trước đây kỹ thuật của Thẩm Mộc chỉ khoảng hai phần, hiện tại kỹ thuật liền lên tới bảy phần nha.

Không dấu vết mà chép chép miệng, kỳ thật trong khoảng thời gian này Thẩm Mộc không có tới còn có điểm hơi nhớ hắn.

Cho nên cũng ỡm ờ mà vừa lòng mở cánh tay nằm yên hưởng thụ hầu hạ.

Trên lỗ tai hơi hơi nóng lên, xúc cảm ấm áp từ bàn tay chậm rãi truyền đến gò má, ấm áp mang theo vài tia ái muội, kiềm chế không được âm thanh hút không khí không ngừng truyền tới, Lục Thời Niên mở to đôi mắt mênh mông sương mù nhìn thấy không rõ lắm người trước mặt, chỉ có thể tận lực vươn đôi tay đi ôm hắn.

"Ngươi có phải hay không là muốn mệnh ta?"

Âm thanh trầm thấp ám ách ở trong không khí phiêu đãng, cùng với hơi thở nóng bỏng thổi quét mà đến, Lục Thời Niên chỉ cảm thấy da đầu chính mình tê dại, tóc dựng đứng, mọi chỗ trên người đều bị nóng bỏng dày vò, thậm chí chân đều khép lại gắt gao.

Ngọn lửa nóng rực bao vây lấy hắn, Lục Thời Niên không còn chút sức lực nào, chỉ có thể vô lực mà rủ xuống cánh tay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro