Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1:  Streamer này là ma mới 01

Tiếng còi cảnh sát đinh tai nhức óc, tiếng người ồn ào huyên náo, đầu óc Ngư Dư trống rỗng. Trước mắt chỉ có dị vật bằng thép loan lổ vết máu đỏ trắng xuyên từ một bên huyệt thái dương qua bên huyệt thái dương còn lại, kết hợp với kính mắt nát tan một bên, đôi mắt sau thấu kính đã vỡ nát như chằng chịt mạng nhện đã ảm đạm tối tăm lại vẫn gắt gao mở to.

"Bang."

Dòng máu chảy sền sệt trên gò má Ngư Dư trên, vẫn còn vô cùng ấm nóng, Ngư Dư theo bản năng lau đi máu trên mặt, nhưng ai biết... "tí ta tí tach" máu trên mặt chảy càng ngày càng nhiều, lau hoài lau hoài cũng không xong.

Hai tay dính đầy vết máu, sền sệt, ấm áp, Ngư Dư ngẩng đầu, khuôn mặt tái nhợt gần trong gang tấc, con ngươi vô hồn đột nhiên chuyển động, nhắm ngay Ngư Dư, nhìn anh, huyệt thái dương đang cắm xuyên dị vật bằng thép đáng sợ, môi mỏng mấp máy.

"Ngư Dư..."

Ngư Dư mãnh liệt ngồi dậy, đỉnh đầu "tí ta tí tách", còn có giọt nước rơi xuống , anh ngẩng đầu nhìn liếc mắt một cái, nhìn thấy vết nứt trên tường thấm đẫm nước chảy tõm tõm lên đầu anh.

"Lại hạ mưa nữa."

Ngư Dư oán giận một tiếng, bò lên giường, kéo màn cửa sổ ra cái một, ngoài cửa sổ lầu bảy âm trầm ngột ngạt, mây đen dày đặc dường như sắp mưa, giọt mưa lớn chừng hạt đậu bùm bùm nện lên cửa kính cũ kỹ, phát ra tạp âm, rồi trời mưa, ở Mạch Thành nói chung là hạ mưa (mưa mùa hạ).

Ngư Dư ở một khu chung cư cũ, tuổi già hơn hai mươi năm, bảy tầng mà không có thang máy, Ngư Dư ở tầng cao nhất, mỗi ngày đều leo lên leo xuống. Quan trọng là tầng cao nhất hứng toàn bộ mưa , mưa nhỏ thì không sao, vừa tới lúc mưa hạ lớn, trong phòng liền cũng lộp bộp mưa hạ bé. Dù sao thì sắp tới cuối tháng, tiền thuê nhà đến kỳ, anh cũng phải chuyển đi, hiện tại có thể kiên nhẫn thì nên kiên nhẫn. Suck friend Lưu Mính luôn nói, có thể tìm phòng ở Mạch Thành nát như vậy, ngoài Ngư Dư cũng không có ai.

Ngư Dư cầm điện thoại di động liếc thời gian, mười giờ rưỡi. Từ khi bị ông chủ đuổi khỏi công ty , Ngư Dư đã qua một tuần sa đoạ ăn no chờ chết, mắt thấy tiền bên trong tài khoản càng ngày càng ít, tìm việc lại không có tin tức.

Điện thoại di động thùng thùng coong coong vang lên, trên màn ảnh lập loè "Lão già bóng chó" hai chữ này sáng lên, kèm theo chấn động ong ong cuối cùng tối sầm xuống. Ngư Dư vuốt mặt, gọi lại cho Lưu Mính. Sau khi Lưu Mính nhận điện thoại bên kia ồn ào ỏm tỏi, tất cả đều là âm thanh máy móc đang thi công, Ngư Dư nói vài câu, liền nghe Lưu Mính ở bên kia hung hăng hô to:

"Mày nói cái gì? Trứng cá, mày nói cái gì dzẫy?"

Ngư Dư hô mấy tiếng muốn khàn cổ họng, sầm mặt lại trực tiếp cúp điện thoại, đúng như dự đoán, chỉ sau hai phút, Lưu Mính liền gọi lại, bên kia đã yên tĩnh rất nhiều, ít nhất tạp âm không còn inh ỏi như cũ.

"Đừng chửi tao trứng cá, tao đang ở công trường đây!"

"Mày còn thiếu..."

"Cái gì?"

"Lưu Mính, bên mày còn thiếu người không? Chính là..."

Ngư Dư nói nửa câu giấu nửa câu, cứ lưng lửng không nói hết, làm Lưu Mính gấp quá chừng, quang quác quang quác gọi về phía Ngư Dư:

"Trứng cá, mày rốt cuộc muốn nói cái gì?  Sao nay mày nói chuyện như đàn bà vậy?"

Ngư Dư cắn răng, trong đầu chợt lóe biết vậy không nghe điện thoại, nhẹ giọng, thẳng thắn hô về phía điện thoại một câu:

"Tao hỏi mày bên mày còn thiếu người chuyển gạch không?"

Ngư Dư vừa dứt, trong điện thoại yên lặng chốc lát, Ngư Dư thiếu kiên nhẫn chêm thêm một câu:

"Thiếu hay không mày cứ nói thẳng!"

"Không phải, trứng cá, mày... Sao còn muốn làm cái này?"

Ngư Dư trầm mặc, nửa ngày mới hàm hồ nói:

"Tình huống cha tao mày cũng không phải không biết."

"Ai... Trứng cá mày có việc gì liền nói với tao! Anh em bao năm nay, không trả nổi thì giúp mày, con vịt chết mạnh miệng, tao còn nhớ vụ cha mày mà, môi trường công trường không hợp với mày đâu, mày nhìn mày da mỏng thịt mềm, vẫn nên tìm công việc đàng hoàng đi."

"Làm sao mày biết tao không hợp, nói thế nào tao cũng là đại nam nhân một mét tám!"

"Ừ mày một mét tám, cân nặng kia của mày thì sao, bằng một nửa tao sao?"

"Đó là do mày mập!"

Hai người qua lại vài câu, bầu không khí vốn nặng nề lập tức sinh động lên, tuy nhiên trước khi cúp điện thoại, Ngư Dư vẫn khăng khăng dự định của mình, Lưu Mính cũng không nói thêm nữa, chỉ nói anh mai đến là được.

Ngư Dư cúp điện thoại thở dài, đi tới bên cạnh bàn vi tính ngồi xuống, chỗ cũ nát này trong phòng, đáng giá nhất chính là bộ PC, Ngư Dư cầm bàn chải nhỏ quét qua quét lại trên bàn phím không một chút tro bụi, lúc này mới nhấn nút mở máy.

Thành thục mở game, đăng nhập tài khoản, battle 1 trận, ngón tay tung bay trên bàn phím, âm thanh thanh thuý từ bàn phím đặc biệt dễ nghe, Ngư Dư vui sướng giết đối thủ không còn manh giáp, cuối cùng xem thống kế chiến tích nhìn đồng đội cùng phe địch tán thưởng cười khổ ra tiếng, sau đó decline mấy người add friend, out game, xuất thần nhìn icon game UW.

UW tên đầy đủ là Chung Cực Tranh Bá Chiến, là game online ảo, lúc Ngư Dư 15 tuổi được du nhập vào Trung Quốc, nhanh chóng nổi tiếng, UW có nhiều loại chiến binh, người chơi thao túng các chiến binh khác nhau, đánh 3v3, 5v5. Qua đối tuyến, tranh đoạt tài nguyên, đánh giết, chiếm trước lãnh địa là thắng, chơi game sử dụng sự linh hoạt mạnh mẽ, vô cùng chú trọng thao tác gamer, mấy năm gần đây gần như là thịnh hành trên toàn thế giới.

15 tuổi Ngư Dư tiếp xúc UW, 17 tuổi bỏ học, mang theo một cái đầu máu nóng, tràn đầy tự tin muốn đánh game như gamer chuyên nghiệp, cho tới bây giờ anh 23 tuổi thì mọi chuyện đổ vỡ, hiện thực tát cho anh một bạt tai vang dội, đánh nát hết thảy mộng tưởng và khát vọng, dạy anh cái gì mới là hiện thực.

Trời gần sáng, Ngư Dư chạy tới đội thi công Lưu Mính phụ trách rất sớm. Ngư Dư từ trung học đã quen biết Lưu Mính, không giống với Ngư Dư kích động bỏ học làm gamer chuyên nghiệp, tuy thành tích Lưu Mính không cao, thích chơi, tuy nhiên cuối cùng tạm học được ba bằng đại học, tốt nghiệp theo cha làm nghề cũ khoán thi công, cũng coi như không phải công việc gì quá tốt, ít nhất cha mẹ khỏe mạnh, không lo ăn uống, không có gì để lo lắng quá.

Ngư Dư đến sớm, đúng 8 giờ sáng, Lưu Mính căn bản chưa tới, ngẫm lại cũng đúng, hắn ta là đốc công tội gì mỗi ngày đi sớm về tối cùng công nhân. Hết cách rồi, Ngư Dư cũng không tiện gọi Lưu Mính hối, chỉ có thể đứng ở phòng làm việc được dựng tạm bợ của đội thi công chờ.

Đối với đội thi công thì tám giờ cũng đã không còn sớm, các loại máy móc trong công trường đang được vận chuyển, từng người từng người có cao to có thấp bé đều đang ở trần hoặc bận áo mây ô xuyên thấu dính đầy bụi bậm, Ngư Dư vận bộ quần áo sạch sẽ đứng ở cửa phòng của đội vô cùng dễ thấy, càng khỏi nói cả khuôn mắt trắng mịn xinh đẹp của anh.

Gã đàn ông trong đội phụ trách làm cơm cho đội thi công sáng sớm đi chợ mua đồ ăn trở về nhìn thấy cứ như vậy đánh phát vào Ngư Dư đang đứng ở cửa phòng làm việc, cất tiếng phổ thông sứt sẹo hỏi anh:

"Ê thằng nhóc, mày ở đây làm gì vậy?"

Ngư Dư có thể nhìn thấy trong miệng ông anh dính một mảnh lá rau kẹt trên kẻ răng vàng, anh lúng túng cười cười, khô khan nói:

"Chờ bạn, chờ bạn ạ."

Ông anh còn muốn lải nhải với Ngư Dư hai câu, không biết sao Ngư Dư cau mày, khóe miệng giựt giựt, rõ ràng là anh không muốn nhiều lời. Anh trai không thể làm gì khác hơn là run tay đem cái làn đựng đồ ăn, quay người đi.

Làn đựng đồ ăn bên trong đồ ăn còn dính bùn ướt nhẹp, lúc này run lên mấy giọt bùn trực tiếp bắn lên áo trắng của Ngư Dư.

Ở Ngư Dư muốn tìm tật xấu nào quá lớn thì cũng không có, chỉ là thích sạch sẽ, nói hơi văn vẻ chính là khiết phích, nói khó nghe chính là tật xấu của quỷ nghèo, coi như anh bây giờ không thể đập đi xây lại phòng ở, trong ngoài cũng phải dọn sạch sành sanh, quỳ xuống đất tìm cũng không tìm ra một hạt bụi.

Trước đây trong đội huấn luyện, bàn phím cũng không để cho người khác đụng vào, việc này cũng không thiếu người bàn tán, tới bây giờ nhiều năm như vậy, từ lúc còn là tuyển thủ UW đến lúc thất nghiệp, bệnh khiết phích vẫn không thay đổi.

Lưu Mính cũng không để Ngư Dư chờ quá lâu, cỡ tám giờ rưỡi liền mở cửa chiếc SUV bước ra dửng dưng đứng ở cửa, nhìn thấy Ngư Dư cau mày đứng cùng đội thi công, nhếch miệng liền cười ra tiếng.

"Ui da, ai làm cho bảo bối tiểu Ngư chúng ta sáng sớm đã cau mày rồi ta?"

Ngư Dư nghe Lưu Mính trêu chọc, nhíu mày càng chặt hơn, hai hàng lông mày dài mỏng, mạnh mẽ nhíu thành một đoàn.

"Trứng cá, ăn sáng không? Không mấy đi ăn với tao một bữa?"

Còn không đợi Ngư Dư nói chuyện, Lưu Mính lại một câu chặn họng Ngư Dư, tay túm Ngư Dư, xém chút nữa lôi Ngư Dư lảo đảo, cũng không quan tâm anh đứng không vững, nhét vào ghế phó lái, nhét xong oành một cái đóng cửa xe lại. Bị nhét vào trong xe Ngư Dư vừa định nhô đầu ra nói chuyện, liền bị cửa xe đập về vang dội, Lưu Mính nghe thôi cũng thấy đau.

Lưu Mính và Ngư Dư chệch lệch không quá một cái đâu, nhưng người lại mập, nói lưng lửng chính là kiểu mập đặc biệt cân xứng vừa mắt, khí lực cũng lớn. Bất quá đừng nhìn Ngư Dư cao gầy với mặt không khác gì con nít, lực tay cũng không nhỏ, nếu không phải anh muốn nhờ Lưu Mính liền lúng túng khó mở miệng, cũng không đến nỗi bị Lưu Mính nhét vào trong xe như vậy.

Lưu Mính một đường đem anh đến trước cửa tiệm mì vằn thắn nhỏ đứng xếp hàng chen lấn thật lâu mới tìm được chỗ ngồi xuống, Ngư Dư nhìn áo T-shirt trắng sáng không biết bị bác gái nào tay dầu mỡ sờ lên làm nổi bật mấy hạt bùn, chân chính trở thành bức tranh thủy mặc.

"Ai nha, kệ, không phải chỉ là mấy giọt bùn sao!"

Lưu Mính tiện tay rút ra hai đôi đũa, đưa cho Ngư Dư một đôi. Ngư Dư liếc mắt nhìn, nhận lấy, từ trong túi tiền của mình móc ra gói giấy ăn, rút ra một tấm tỉ mỉ lau đũa, cuối cùng lau bàn thật thật sạch, lúc này mới coi như là ăn được.

Lưu Mính từ lâu đã quen tật xấu này Ngư Dư, hai con ngươi be bé đảo đem Ngư Dư nhìn một lượt, hắng giọng nói:

"Trứng cá, mày nói cho tao nghe coi, mày rốt cuộc là nghĩ sao vậy? Việc gì cao siêu quá đừng kiếm, tìm việc bậy bạ gì làm cũng được, sao giờ còn muốn tới công trường của tao làm cu li?"

Ngư Dư bị Lưu Mính nói thẳng minh bạch như vậy, trên mặt sửng sốt, lại có chút quẫn bách, cuối cùng mới thốt ra mấy chữ khô khốc:

"Không phải là do không có tiền sao."

"Không có tiền mày có thể nói với tao mà! Mày khách khí như vậy, đừng có gọi tao hai tiếng anh em!"

"Cũng bởi vì coi mày là anh em, tao đây mới đi tìm mày! Tao có thể mượn tiền mày một lần, chẳng lẽ còn có thể tìm mày mượn cả đời hả!"

Lưu Mính tính tình bướng bỉnh, Ngư Dư so với hắn chỉ có nhiều hơn, hai người liền trừng nhau, mì vằn thắn đến, cũng không ăn, tiếp tục trừng mắt. Cuối cùng Lưu Mính xì một cái, hít mũi, cầm lấy đũa lầm bầm một câu:

"Ăn trước, ăn trước!"

Một bát mì vằn thắn ăn thật vô vị, Lưu Mính lái xe mang Ngư Dư về công trường, vừa đến cổng công trình, mới đàng hoàng trịnh trọng nới với Ngư Dư:

"Trứng cá, cuộc sống này không thích hợp với mày. Nếu mày cố chấp như vậy, trước hết tao đưa mày đi xem, xem xong mày sẽ hiểu."

Ngư Dư mím môi, nửa ngày mới "Ừ" một tiếng.

Lưu Mính nói không sai, môi trường ở công trường thật không phù hợp với Ngư Dư. Gia đình Ngư Dư chỉ là gia đình công chức làm công ăn lương, nhưng anh cũng là con độc nhất, trong nhà được xoay quanh, cưng như trứng hứng như hoa, được nuôi lớn không khác gì tiểu bảo bối, không chỉ yếu ớt mà sống dật sống dựa bẩn thỉu mệt nhọc việc gì cũng chưa từng làm, nếu không phải Ngư Dư 17 tuổi xích mích cùng người nhà, nhất định phải bỏ học đi đánh game chuyên nghiệp, bây giờ cũng không đến nỗi toang thành như vậy, mặc dù là vậy Ngư Dư cũng chưa từng làm việc gì quá mệt nhọc, hai năm nay hắn sống vẫn ổn thoả, cũng do thế sự khó lường, ai mà biết được chuyện tương lai đây.

Lưu Mính cũng không phải đưa Ngư Dư nhìn cái gì xa lạ, chỉ là đưa anh nhìn ký túc xá, nhà xí, nhà ăn của đội thi công, muốn nói Lưu Mính khắt khe với đội thi công, sinh hoạt lại đặc biệt kém, cha Lưu Mính xuất thân nông dân, đãi ngộ với đội thi công cũng rất được, chỉ có điều một đám đàn ông thô thiển ở cùng nhau, mỗi ngày bận rộn làm việc, trong phòng chắc chắn sẽ không sạch sẽ được rồi, phải nói thêm ngày nào cũng ném một đống tất thối dưới sàn nhà, trên nệm ngủ cũng đủ khiến Ngư Dư không chịu được mà chạy mất dép.

Ngư Dư đến vào lúc này còn muốn cậy mạnh, anh mím môi mỏng, hai bên lúm đồng tiền nhỏ trên má nhợt nhạt lộ ra, không hề hợp với anh chàng một mét tám to con chút nào.

"Tao có thể về nhà ngủ mỗi ngày."

Lưu Mính lườm một cái, tức giận hỏi anh:

"Ăn cơm thì sao? Ăn cơm mà mày cũng muốn đi ra ngoài ăn? Không nói buổi trưa có thời gian lâu như vậy cho mày đi ra ngoài ăn hay không, xung quanh đây cũng không có chỗ bán cớm cho mày ăn!"

Ngư Dư miệng mím càng chặt, lông mày anh nhăn chặt, đừng nhìn thấy người thì lớn tướng mà giận thì miệng như trẻ con lúc mím lúc bĩu. Anh nghĩ tới mới vừa thấy anh trai làm cơm một tay vò đầu da một tay làm cơm, còn có gầu rơi ra...

"Hì hì, cảm tạ cục cưng, moa ~ "

Còn không đợi Lưu Mính nói thêm, chỗ góc ngoặt truyền đến âm thanh kỳ dị từ một người thanh niên . Ngư Dư liếc Lưu Mính một cái, Lưu Mính cũng chẳng hiểu ra sao, ban ngày ban mặt, chẳng lẽ có công nhân mang theo bạn gái vào được?

Nghĩ như thế hai người liền đồng thời chuyển hướng nhìn sang, nhưng ai biết trước mặt chỉ có một đại nam nhân mặc áo may ô, thanh niên toàn thân bị phơi nắng đen nhánh giơ điện thoại di động lầm bầm lầu bầu, thi thoảng còn bấm bấm điện thoại.

"Cậu làm gì đây?"

Lưu Mính không nhịn được hỏi một câu, ngược lại dọa thanh niên kia nhảy dựng một cái. Cậu ta nhảy lên, giấu điện thoại sau lưng, nhìn Lưu Mính nhếch miệng cười với hắn, lộ ra nửa cái răng khểnh, trông khá là điển trai.

"A! Ông chủ Lưu! Em... em không làm gì hết..."

Lưu Mính lập tức đưa tay ra, hướng về phía thanh niên ngoắc ngoắc, khuôn mặt béo không còn vẻ cợt nhả thoạt nhìn vô cùng đáng sợ. Thanh niên hết cách rồi, chỉ có thể đem điện thoại trong tay giao cho Lưu Mính, Lưu Mính cầm điện thoại nóng hổi lên, cũng không biết mở đã bao lâu, Lưu Mính giơ điện thoại lên trước mắt vừa nhìn, liền thấy khuôn mặt mập mạp xuất hiện ở trên màn hình điện thoại, màn hình điện thoại nho nhỏ cơ hồ không chứa nổi, chữ dưới đáy màn hình nhảy vèo vèo, chữ nhảy rất nhanh, nhưng Lưu Mính vẫn mắt sắc bén nhìn thấy một câu:

Tên mập chết bầm này là ai?

Lưu Mính ngay lập tức nổi giận, đem điện thoại ném cho thanh niên, rống vào mặt cậu ta:

"Tắt tắt tắt! Nhanh chóng tắt cho tôi! Ai cho cậu livestream lúc làm việc!"

Thanh niên bắt lấy điện thoại luống cuống tay chân tắt live, đem điện thoại nhét về trong túi, cuối cùng còn không quên cười haha giả thích với Lưu Mính:

"Ông chủ Lưu, giờ là thời gian nghỉ ngơi mà!"

Lưu Mính bị nghẹn một chút, ngược lại đột nhiên tò mò, hỏi thanh niên:

"Mõi ngày đều livestream sao? Tôi thấy hình như viewers của cậu rất nhiều đó nha."

Thanh niên cười híp đôi mắt, nâng tay sờ đầu, hơi đắc ý nói:

"Đây là cho fan xem cuộc sống ở công trường của em đó, trong thành phố làm gì có mấy thằng nhóc nào được quan sát công trường đâu, cho bọn họ thấy điều mới mẻ rồi họ sẽ donate tiền tiêu vặt cho em đó mà ~ "

"U oaaa, cũng được nữa hen."

Lưu Mính nghe hắn nói như vậy, từ trên xuống dưới quan sát thanh niên răng nanh, mắt đang trừng trừng đột nhiên liền hướng về phía Ngư Dư đứng ở bên cạnh nãy giờ không nói gì, như hổ như sói nhìn chằm chằm anh.

"Làm gì?"

Lưu Mính nghe Ngư Dư vừa nói, hai bên lúm đồng tiền nhỏ như ẩn như hiện, trực tiếp bắt đầu lôi Ngư Dư đi, vừa đi vừa nói:

"Lại đây, cám ơn anh mày thật tình vào nào, anh mày biết mày làm được cái gì rồi!"

Lưu Mính một đường lôi Ngư Dư ra công trường, nhét vào trong xe, lái đến nhà Lưu Mính, đem Ngư Dư ngồi trước máy tính, nhấn nút mở máy, cũng không để cho Ngư Dư nói câu gì, liền tùy tiện mở một phòng stream, sau đó chỉ vào màn hình máy tính hỏi Ngư Dư.

"Trứng cá, biết đây là cái gì không?"

Ngư Dư liếc nhìn trang chủ giao diện livestream đang có một cô gái đang nhảy nhót đang stream, nhạt nhẽo hỏi ngược lại:

"Cái gì?"

"Mẹ kiếp, đây là livestream! Livestream!"

Lưu Mính chỉ tiếc rèn sắt không thành thép vỗ vỗ máy tính bàn, chụp tay đến chén nước trên bàn bị chấn động cạch cạch vang, sau đó Lưu Mính liền mở mục livestream game online, bên trong đa dạng các loại game online, Lưu Mính trực tiếp mở ra UW.

UW nổi tiếng toàn cầu, lập tức đại biểu thi đấu game online, phòng chuyên livestream UW quả thực là nhiều đến hoa mắt, Lưu Mính mở một phòng chỉ có mấy ngàn viewers, chỉ vào màn hình máy tính hỏi Ngư Dư.

"Mày coi coi, mày coi người này chơi hay không?"

Vừa hỏi về game, Ngư Dư liền nghiêm túc, anh nhìn sát vào màn hình, híp mắt lại nghiêm nghiêm túc túc nhìn mấy phút, sau đó ngẩng đầu nói rằng:

"Đương nhiên không!"

Lưu Mính nghe liền mở phòng stream mấy vạn viewers, phòng stream này không giống phòng vừa rồi chỉ có stream game, góc phòng này còn có một streamer ở góc dưới, là một nữ streamer mặc đồ kì lạ.

Lưu Mính lại hỏi:

"Ngươi nhìn lại một chút cái này! Cái này chơi thế nào?"

Ngư Dư liếc nhìn nữ gamer kêu to không ngừng run run ngực. Bốp, lại nhìn nữ streamer tiêu sái vả mặt đối thủ, nói trắng một câu:

"Ngực to đòi mạng người ta."

"Rất tốt!"

Lưu Mính thoả mãn rồi mở ra phòng stream khác, đây cũng là một streamer đang thu hình, không giống như streamer nữ mới mở, đây là một chủ phòng nam nhan sắc tầm thường, tuy rằng nói chuyện không rõ ràng một chút.

"Vậy người này? Người này chơi được không?"

Ngư Dư lúc này xem vô cùng nghiêm túc, còn thỉnh thoảng gật gật đầu, mãi đến khi xem xong 1 trận, mới nói:

"Chơi cũng được."

"Vậy có hơn mày không?"

Nghe câu hỏi Lưu Mính, Ngư Dư ngẩng đầu, lộ ra nét trẻ con trên khuôn mặt con nít, khóe miệng tùy ý câu lên, hiện ra đắc ý.

"Sao hơn tao được?"

"Như vậy, bảo bối tiểu Ngư của tao, sao mày không làm streamer?"

"Streamer?"

"Đúng! Chính là streamer!"

Lưu Mính thâm hậu vỗ vai Ngư Dư, Ngư Dư đau đến nhe răng trợn mắt, nhìn Lưu Mính mở cờ trong bụng.

"Đúng! Không sai! Chính là khuôn mặt này! Mày xem mày coi như nhe răng trợn mắt cũng sẽ được quan tâm!"

"Ha! Mày kêu tao đi bán rẻ tiếng cười?"

Ngư Dư lần này nghe rõ, tát một cái quét tay Lưu Mính ra, lập tức không vui. Lưu Mính biết rõ tính Ngư Dư, biết từ nhỏ đến lớn anh ghét nhất người khác nói về khuôn mặt con nít của anh, vì vậy lươn lẹo nói:

"Dĩ nhiên không phải! Tao kêu mày đi stream game online đó! UW! Chính là nghề cũ của mày!"

"Nói thẳng toẹt còn không phải bắt tao đi bán rẻ tiếng cười? Lưu Mính! Tao thà rằng đi chuyển gạch, cũng sẽ không đi bán rẻ tiếng cười! Nếu không giúp tao, tao tự qua bển hỏi!"

Ngư Dư nói xong liền tính đi, Lưu Mính bực mình, càng bực cũng càng biết Ngư Dư chỉ có ăn mềm, hắn cứng thì Ngư Dư sẽ càng cứng hơn! Lập tức đành phải ôn tồn lôi kéo Ngư Dư ngồi trước máy tính, chỉ vào gã streamer mở ra cho anh xem nói:

"Mày nhìn thằng này cũng đâu có đẹp trai đâu, không đẹp cũng có fan thích mà? Chỉ cần đánh game đỉnh là được! Chúng ta là trọng kỹ thuật, cũng không nhìn mặt, đúng không?"

Lưu Mính thấy Ngư Dư vẫn còn không hứng thú, vì vậy lại mở ra một phòng stream khác cho anh xem:

"Lại đây, trứng cá, mày nhìn streamer này cũng đâu mở camera, không phải viewers cũng rất nhiều sao, mày xem, cũng có người tặng quà cho gã ta nữa nè, mày cũng có thể được như vậy đó! Chuyện gì cũng vậy, chúng ta cũng phải nên thử, không thử sao mà biết mình có làm được hay không, phải không nào?"

Sắc mặt Ngư Dư rốt cục tốt hơn rất nhiều, kỳ thực anh cũng không thật sự bực Lưu Mính, anh chỉ không vượt qua được lằn ranh tâm lý kia, 17 tuổi anh bỏ học chơi game, nói dễ nghe là làm tuyển thủ đấu game, nói khó chính là cái loại học ngu mù chữ, bọn đồng lứa với anh ở cái tuổi này, không phải là sinh viên đại học, cao đẳng thì cũng là đi học trường dạy nghề, ai mà như anh, cấp ba cũng chưa học xong.

Cuối cùng hai người thương lượng trước hết thử cái này xem sao, dù sao nền tảng này thành lập tuy không lâu nhưng bối cảnh cũng hùng hậu, Ngư Dư dựa theo yêu cầu, bảo Lưu Mính chụp ảnh anh cầm chứng minh thư.

"Người ta bảo chờ kết quả sau ba ngày hơn."

Ngư Dư nhấn chuột, nhìn hình mình giơ chứng minh thư, một mặt không vui, chuyện này giống như chụp hình phạm nhân chuẩn bị vào ngục!

"Vừa vặn giúp mày chuyển nhà đã, phòng mới mày tìm xong chưa? Ở đâu vậy? Đừng có nói là càng chuyển càng xa nha?"

Lưu Mính nhìn hình mới hài lòng, thuận tiện hỏi Ngư Dư vấn đề nhà mới.

"Không có, rất tốt, địa điểm cũng không tệ."

Nói đến tìm tới phòng mới, Ngư Dư vẫn rất vui thích.

"Dữ vậy? Tiền thuê nhà chắc cũng cao lắm?"

"Không mắc, mắc sao tao mướn nổi. Cũng coi như là thuê chung, chủ nhà trọ ở cùng tao, bất quá nghe nói chủ nhà trọ là cảnh sát hình sự, thời gian về nhà không cố định, nhiều người sợ phiền, không muốn ở chung với hắn."

"Cảnh sát hình sự?"

Lưu Mính vừa nghe nói là cảnh sát hình sự, lập tức chú ý, nhắc nhở Ngư Dư.

"Cũng không phải hắn ta nguy hiểm gì cho cam, không chỉ là phiền, sao có thể cho thuê nơi tốt như vậy, mày nên cẩn thận chút, lỡ như mày cuốn vào vụ gì, chuyện ba năm trước mày hoàn toàn không nhớ sao..."

"Không có liên quan con mẹ gì tới ba năm trước hết!"

Lưu Mính còn chưa nói hết, liền bị Ngư Dư cắt ngang, Ngư Dư đứng lên định rời đi. Mặt anh trông như con nít, nghiêm túc lên tuy rằng không có lực uy hiếp, nhưng vẫn dễ dàng thấy rõ thần sắc từ chối Lưu Mính bên trong đôi mắt to tròn vẫn vô cùng rõ ràng. Ngư Dư không muốn nói về việc xảy ra vào ba năm trước, coi như là gặp lại người thân cũng không muốn bàn tới. Cũng không ai biết ba năm trước anh và cái người mang tội giết người đến cùng xảy ra chuyện gì, cho nên cứ như vậy một ác ma giết người không chớp mắt ác ma vậy mà nguyện ý mặc kệ tính mạng của mình tới cứu Ngư Dư.

"Ờ, tao không nói gì nữa, tao đưa mày về, ở đây không dễ bắt xe đâu."

Lưu Mính sờ sờ cằm, đứng dậy định chở Ngư Dư.

"Không cần."

Ngư Dư quay người đóng cửa lại liền đi, căn bản không cho Lưu Mính cơ hội đi cùng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro