Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Sau khi nhận được tin tức này, ta cũng muốn đến Toại Châu thử thời vận." Người này tiếp tục nói, "Gần đây lòng người biến động, tu sĩ giống ta khẳng định rất nhiều. Người như Bích Ma Sơn Lục Phỉ hẳn cũng sẽ không ít."

"Toại Châu sắp loạn rồi."

Hắn đã tỉnh táo lại sau khi nhận rõ sự nguy hiểm của Toại Châu, không bị kỳ trân dị bảo mê hoặc. Đến Bích Ma Sơn Lục Phỉ hắn còn không đối phó được, về sau Toại Châu càng ngày càng loạn, ở lại chỉ tổ nguy hiểm.

Kỳ trân dị bảo kia dù có là cái gì đi chăng nữa cũng không đến lượt hắn đoạt.

Hắn nhắc nhở mọi người xong, liền chắp tay rời đi.

Hai vị tu sĩ còn lại không nhìn ra tâm tư của hắn, cũng lần lượt cáo biệt.

Thái Tô Hồng đã nấu xong mì cho Lãng Kình Vân, dùng thuật pháp giữ ấm. Nàng giao mì cho Lãng Kình Vân, cười ha hả chào tạm biệt hai người.

Đến bây giờ Thái Tô Hồng mới biết Toại Châu sắp có dị bảo. Tin tức này truyền ra từ Ám thị, nơi đây khác với Phúc Đức Các, thượng vàng hạ cám cái gì cũng có, cũng không đáng tin như Phúc Đức Các. Nàng không thích tự tìm phiền toái, ngày thường cũng rất ít khi đến nơi này.

Nhưng Thái Tô Hồng cũng không để ý mấy. Nàng có năng lực tự bảo vệ bản thân, hơn nữa còn có hệ thống. Bí cảnh đầu tay thuận lợi kết thúc, thu hoạch phong phú, nàng hiện tại rất vui.

Thái Tô Hồng vui vẻ ngâm nga, lại cười với hệ thống: "Cuối cùng cũng xong! Vạn sự khởi đầu nan, về sau ta sẽ cố gắng không cho xảy ra sai lầm nữa."

Hệ thống thành thật nhìn tia kiếm khí vẫn đang đứng trong không gian, yên lặng nhường chỗ cho kiếm khí, cũng lười không muốn trả lời Thái Tô Hồng.

Lãng Kình Vân vẫn đang đứng dưới gốc hoa lê, hoa rơi trắng xóa như tuyết.

Anh vốn có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng giờ lại thôi.

"Ta nên về nhà." Anh nói.

Nhưng Lãng Kình Vân vẫn chưa về nhà được.

"Có một người đang đứng ở bìa rừng." Song Văn Luật nói, "Là một cô nương trẻ tuổi, trên người nàng có bùa hộ mệnh mà ngươi làm."

Lãng Kình Vân dừng bước.

Thần thức của anh tuy chậm hơn một chút, lại cũng thấy được người đang từ bìa rừng đi đến. Trên mặt nàng có một vết bớt lớn màu đỏ sậm, kéo dài từ má trái xuống cổ.

"Tam muội muội? Sao muội lại tới đây?" Anh chạy tới hỏi.

Quý Hồng La thấy anh đột nhiên xuất hiện, vừa mừng vừa sợ nói: "Nhị ca!"

Lãng Kình Vân thấy gương mặt tươi cười của nàng pha chút sầu lo, hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"

"Tứ đệ vào thành gặp bằng hữu, đã mấy ngày rồi chưa quay lại. Muội lo đệ ấy đã xảy ra chuyện." Quý Hồng La nói.

"Ta để phù truyền tin lại trong nhà, tại sao không cho ta biết? Lỡ có nguy hiểm, muội tự đi thì làm được gì?" Lãng Kình Vân nhíu mày hỏi.

Quý Hồng La cắn cắn môi, chỉ nhìn anh mà không nói gì.

Lãng Kình Vân ngẩn ra một chút, chợt giật mình tỉnh ngộ. Trước đây anh tin lời Đạo Chủng, xa cách người nhà, lại trở thành tu sĩ, mọi người hẳn là sợ hãi, không dám đến gần.

Lãng Kình Vân trong lòng khó chịu, miễn cưỡng nở một nụ cười, xoa đầu Quý Hồng La: "Đừng lo lắng, ta đi tìm đệ ấy. Muội trở về đi."

Anh cởi sọt đặt xuống đất. Bên trong sọt đựng rất nhiều đồ vật, ngoại trừ bộ áo choàng vừa nãy, còn có một cây gậy gỗ có thể co duỗi, một thanh kiếm gỗ, một lọ thuốc, các thứ linh tinh vụn vặt khác.

Lãng Kình Vân lấy đoản kiếm mang theo người, cái khác đều giao cho Quý Hồng La, dịu dàng nói: "Bên trong có chút mì, nhớ ăn khi còn nóng. Đừng sợ, sẽ không sao đâu."

Khóe mắt Quý Hồng La đỏ lên. Trước đây nhị ca đã rất lâu không về nhà, cũng càng ngày càng lãnh đạm. Bọn họ cũng tự biết bản thân là gánh nặng của nhị ca, nếu nhị ca không phải nuôi cả nhà, huynh ấy căn bản không cần phải dọn ra ngoài thành, cũng đã sớm tích cóp được ít của cải. Bọn họ đều sợ sẽ có một ngày nhị ca bỏ rơi bọn họ, cũng không dám gây phiền toái, có chuyện đều cố gắng tự giải quyết.

Nhị ca xoa đầu nàng, nàng cảm giác nhị ca của ngày trước lại trở về rồi.

"Trở về đi, đi đường cẩn thận." Lãng Kình Vân nói.

"Nhị ca cũng cẩn thận." Quý Hồng La cõng sọt, lo lắng mà nhìn anh, còn muốn nói gì nhưng cũng không làm được gì khác, chỉ có thể nhắc anh cẩn thận trước khi trở về.

Lãng Kình Vân nhìn theo nàng, chậm rãi thở dài, xoay người cảm tạ Song Văn Luật.

"Ngươi cho ta mượn một bộ áo choàng." Song Văn Luật nói.

Lãng Kình Vân ngây người, anh hiểu ý của Song Văn Luật. Nhưng chỉ là một chiếc áo cho mượn tạm, sao có thể sánh với một lần chỉ điểm trân quý như vậy?"

Nhưng Song Văn Luật đã thay đổi đề tài: "Ngươi định tìm người như thế nào?"

"Trên người bọn họ đều có bùa hộ mệnh do ta làm, ta có thể lần theo dấu để tìm đến nơi." Lãng Kình Vân nói.

"Vậy liền đi thôi." Song Văn Luật nói.

Lãng Kình Vân kinh ngạc nói: "Ngài cũng muốn đi cùng sao?"

Song Văn Luật mỉm cười: "Ngươi còn mời ta một bát mì."

Theo pháp thuật của Lãng Kình Vân chỉ dẫn, bùa hộ mệnh của tứ đệ vẫn hoàn hảo, vị trí đúng như Quý Hồng La đã nói, ở trong Cam Nam thành. Nhưng bùa hộ mệnh ở trong thành, cũng không có nghĩa người đang ở trong thành, bùa hộ mệnh hoàn hảo, cũng không có nghĩa người sẽ không bị thương.

Bùa hộ mệnh chỉ có thể đề phòng yêu pháp tà thuật, không có hiệu quả với người thường.

Tứ đệ không phải là loại người không quan tâm đến gia đình, nếu vẫn đang bình an vô sự, vì sao ngay cả thư cũng không gửi về?

Lãng Kình Vân trong lòng sầu lo, liền không từ chối, cảm kích nhìn Song Văn Luật một cái, liền vận dụng thuật pháp đi theo chỉ dẫn.

Cam Nam thành, một tiểu viện thanh tịnh.

Thiệu Tứ vừa mới tắm xong, đang lau tóc.

Bên cạnh cậu, cũng có một thanh niên mới tắm xong, cũng đang lau tóc.

Người thanh niên này tên là Mạnh Chấn Sinh, là bằng hữu của Thiệu Tứ. Hắn thấy Thiệu Tứ căng thẳng, liền khuyên nhủ: "Ngươi phải thành tâm chính ý, lát nữa mới có thể nhìn thấy tiên cảnh."

Thiệu Tứ đặt tay lên đầu gối chân trái, không tự chủ được mà bắt đầu vặn vẹo tay, nói: "Ta chỉ là cảm thấy bất an."

"Yên tâm đi, chúng ta đã tắm gội trai giới bảy ngày, mọi chuẩn bị khác cũng xong xuôi, chỉ thiếu nghi thức hôm nay là có thể tiến vào tiên cảnh, đạt được tiên duyên." Mạnh Chấn Sinh nói.

Thiệu Tứ do dự nói: "Đạt được tiên duyên... Chuyện này có phải hơi đơn giản quá không?"

Mạnh Chấn Sinh bĩu môi, nói: "Tiên duyên của nhị ca ngươi chẳng lẽ lại không đơn giản?"

Thiệu Tứ không nói, bàn tay đặt trên đầu gối lại không tự chủ được mà nắm chặt.

Tiên duyên mà Lãng Kình Vân đạt được thật sự rất đơn giản.

Ban đầu, Lãng Kình Vân kể mọi chuyện về Đạo Chủng cho bọn họ, còn nói chính mình học xong sẽ dạy bọn họ, biết đâu sẽ có thể chữa khỏi bệnh cho cả nhà. Nhưng sau đó, nhị ca liền thay đổi, nhất định không chịu nói chuyện tu hành.

Mạnh Chấn Sinh vẫn thao thao bất tuyệt: "Lại nói, tiên duyên này đơn giản chỗ nào? Ta bỏ không ít bạc cầu xin, tiên trưởng mới đồng ý cho ngươi theo cùng. Ai như nhị ca nhà ngươi, chính mình có được tiên duyên, còn tu ra pháp lực, thế mà nhất quyết không chịu dạy các ngươi. Ta thấy hắn chính là......"

"Được rồi được rồi." Thiệu Tứ xụ mặt nói.

Mạnh Chấn Sinh hừ một tiếng: "Biết rồi, nhị ca tốt của ngươi chỉ mình ngươi được chê, còn người khác thì không."

Thiệu Tứ bình tâm lại, nói: "Xin lỗi, ta không có ý trách ngươi. Ngươi chịu mang ta theo, liền......"

Mạnh Chấn Sinh ngắt lời cậu: "Được được, quan hệ của hai ta là gì chứ? Cần gì phải nói lời cảm tạ."

Thiệu Tứ hơi xấu hổ mà gật gật đầu.

Mạnh Chấn Sinh là bạn của cậu, vẫn luôn khát vọng có thể cầu tiên vấn đạo, những năm gần đây tốn kém không ít tiền bạc cùng thời gian. Mạnh Chấn Sinh của cải giàu có, lại chưa bao giờ xem thường hoàn cảnh nhà cậu, hành xử cũng rất có ý tứ.

Trước đây cả nhà không có tiền nộp thuế đinh khẩu, bắt buộc phải dọn ra ngoài thành, may có bạc do Mạnh Chấn Sinh đưa tới giúp bọn họ vượt qua khó khăn ban đầu.

Mạnh Chấn Sinh vẫn luôn muốn giúp cả nhà Thiệu Tứ ở lại trong thành. Toại Châu nhiều yêu ma quỷ quái, rời đi thành trấn chẳng khác nào phó mặc cho trời. Tuy hắn có tiền, nhưng cũng không có cách nào nộp thuế giúp cả một gia đình.

Cái gọi là thuế đinh khẩu ở Toại Châu, trên thực tế chính là tiền bảo kê, chỉ có người nộp thuế mới có tư cách ở lại trong thành.

Thuế đinh khẩu ở Toại Châu vẫn luôn rất cao, nhưng chỉ cần có công việc ổn định, có đăng ký với quan phủ, là có thể được giảm bảy phần.

Nhưng cả nhà bọn họ đều là trẻ bị bỏ rơi do đại tỷ tỷ nhặt về, trên người ai cũng có tàn tật, không ít thì nhiều. Chân Thiệu Tứ bị thọt, cũng không phải không đi nổi, nhưng bất tiện, có làm cu li cũng không có người muốn thuê, lại càng không có cách đăng ký với quan phủ.

Lãng Kình Vân không như vậy, huynh ấy là người hiếm hoi có cơ thể lành lặn trong nhà. Huynh ấy mồ côi cha mẹ từ nhỏ, tài sản trong nhà bị bà con thân thích chiếm đoạt, bơ vơ một mình nên mới được đại tỷ tỷ nhặt về.

Nếu không phải do cả gia đình này liên lụy, Lãng Kình Vân vốn không cần dọn ra ngoài thành.

Bọn họ đều là trẻ cơ nhỡ do đại tỷ tỷ nuôi nấng. Đại tỷ tỷ đã chết. Nói thẳng ra, khi đại tỷ tỷ còn sống, Lãng Kình Vân nhớ ơn nàng nên mới bị bọn họ liên luỵ, bây giờ đại tỷ tỷ không còn nữa, huynh ấy hoàn toàn có thể vứt bỏ đám trói buộc bọn họ, tự sống cuộc đời của chính mình. Huynh ấy vốn không có trách nhiệm nuôi nấng bọn họ.

Nhưng Lãng Kình Vân không làm vậy, huynh ấy vẫn luôn cố gắng gánh vác cả cái nhà bệnh tật yếu ớt này.

Thiệu Tứ vĩnh viễn nhớ ơn nhị ca, vĩnh viễn không có quyền tức giận hay nói nhị ca không tốt.

Nhưng Thiệu Tứ cũng không hiểu vì sao Lãng Kình Vân lại nhất định không chịu dạy bọn họ tu hành.

Vốn Thiệu Tứ cũng không quá để ý, cậu tuy rằng cũng muốn tu hành, nhưng nhị ca đã nói công pháp không hợp thì cũng đành chịu —— nếu sau đó Lãng Kình Vân không thay tính đổi nết.

Lãng Kình Vân thay đổi, trở nên càng ngày càng khó tiếp cận, càng ngày càng lạnh nhạt.

Ban đầu, bọn họ nghĩ nhị ca bận rộn tu hành, ít về nhà, có về cũng vội vàng rời đi cũng là chuyện bình thường. Nhị ca quan tâm bọn họ nên mới bố trí trận pháp trong nhà, cả nhà có thể sống an toàn ngoài trấn là nhờ ơn nhị ca. Bọn họ cũng dạy các đệ đệ muội muội trong nhà như vậy.

Sau đó một lần, Lãng Kình Vân trở về nhà, tiểu muội muội vui vẻ mà ôm lấy chân huynh ấy.

Lãng Kình Vân cau mày đẩy nàng ra.

Tiểu muội muội không nghe được, chỉ có thể nhìn mặt người khác để phân biệt cảm xúc. Lần đó Lãng Kình Vân vừa về đã vội vàng rời đi, tiểu muội muội ở nhà khóc rất lâu, còn không dám để ai nhìn thấy, vẫn luôn thật cẩn thận, sợ làm sai điều gì, sợ bị vứt bỏ, sợ bị nhị ca chán ghét.

Thiệu Tứ khó chịu trong lòng, nhưng cậu không thể dỗ dành tiểu muội muội, cũng không có tư cách oán giận Lãng Kình Vân, chỉ có thể chán ghét bản thân.

"Ngươi nhớ kỹ chú văn chưa? Nhất định đừng đọc sai." Mạnh Chấn Sinh nói.

Thiệu Tứ gật đầu: "Đều nhớ kỹ."

Cơ duyên lần này đến bất ngờ, cậu suýt trở tay không kịp. Mạnh Chấn Sinh nói mới tìm được một vị tiên trưởng, có thể giúp hai người cầu tiên vấn đạo, nhưng trước đó cần phải tắm gội trai giới bảy ngày, đồng thời cũng không thể rời đi tòa nhà này —— tiên trưởng nói ngài đã bày ra Tụ Linh Trận pháp, nếu rời đi liền sẽ thất bại.

Hôm nay chính là ngày mà tiên trưởng đã nói là thời cơ tiến vào tiên cảnh. Hai người tắm rửa xong, đi vào nhà chính.

Nhà chính đốt đèn dầu, sau đèn là một lão đạo nhân đạo cốt tiên phong, lông mày trắng xóa, râu dài, nhắm mắt ngồi xếp bằng.

Thấy hai người tiến vào, lão đạo mở mắt ra, hỏi: "Chuẩn bị tốt sao?"

Lão đạo khí độ hơn người, khiến hai người cũng trở nên nghiêm túc.

Lão đạo chỉ định hai người ngồi xuống, trong lòng tưởng tượng đến tiên cảnh, cùng nhau tụng niệm một đoạn kinh. Thanh âm của hắn rất có nhịp, trong lòng Thiệu Tứ vốn rối như tơ vò, nhưng có lẽ do bộ dáng thành kính của Mạnh Chấn Sinh ảnh hưởng, hoặc có lẽ là do nghe kinh, dần dần, cậu cũng cảm giác cơ thể nhẹ nhàng.

Bài kinh kết thúc, lão đạo bỗng nhiên hét lớn một tiếng, Mạnh Chấn Sinh cùng Thiệu Tứ đều giật mình mở mắt ra.

Chỉ thấy lão đạo chọc tay vào ngọn lửa đèn dầu, vung tay vẽ ra một vòng tròn lửa. Vòng lửa ánh vàng, hào quang muôn sắc, đẹp như châu ngọc.

"Tiên cảnh! Là tiên cảnh!" Mạnh Chấn Sinh bỗng nhiên kích động mà hô lên.

Giữa vòng sáng là trời xanh mây trắng, mây trắng cuồn cuộn, lộ ra từng tòa núi lơ lửng, trên núi có lầu vàng gác ngọc, tiên hạc lượn vòng, linh lộc nhảy nhót. Khi vòng sáng chuyển hướng sang một tòa núi gần đấy, hai tiên đồng trên núi dường như có linh cảm, quay đầu nhìn ba người ngoài vòng.

Tiên đồng buộc tóc bằng dây tơ hồng dẩu miệng nói: "Kim Quang chân nhân, tại sao ngài lại khai tiên môn cho người phàm? Nếu sư phụ biết sẽ không vui đâu."

Tiên đồng buộc tóc bằng dây lụa xanh cũng cau mày: "Trên người phàm nhân đều là tục khí, sẽ bẩn tiên cảnh."

"Bọn họ không phải hoàn toàn phàm tục, ít nhiều đều có điểm tiên duyên. Ta thấy bọn họ tâm ý thành kính kiên định, kiên trì cầu tiên vấn đạo, nhất thời sinh lòng thương hại. Hai vị tiên đồng xin thông cảm." Lão đạo vuốt râu cười nói.

Mạnh Chấn Sinh vội vàng khom người vái chào, nói: "Vâng, vâng, tại hạ một lòng cầu tiên, dù có khổ sở vẫn kiên quyết một lòng! Cầu hai vị tiên đồng rủ lòng từ bi."

Hai tiên đồng nhìn nhau, tiên đồng tơ hồng nói: "Được rồi, nể tình Kim Quang chân nhân."

Tiên đồng lụa xanh lại nhăn nhó nhìn lão đạo: "Chỉ lần này thôi đó. Chân nhân nha, ngài lần sau đừng làm khó chúng ta. Chúng ta thất lễ với ngài, sư phụ sẽ không vui, chúng ta để người phàm tiến vào, sư phụ cũng sẽ không vui."

Lão đạo cười, tung ra hai quả bóng nhiều màu, ánh vàng lấp lánh: "Làm phiền các ngươi, cầm cái này đi chơi đi."

Hai tiên đồng tiếp được bóng, vui vẻ cười nói: "Cảm ơn chân nhân!"

Vòng sáng đã bắt đầu thu nhỏ lại, lão đạo thúc giục Mạnh Chấn Sinh cùng Thiệu Tứ: "Mau vào đi thôi, nhớ đừng thất lễ, thành tâm thỉnh giáo nhất định có thể tu thành chính quả."

Mạnh Chấn Sinh cảm kích gật đầu: "Đại ân của chân nhân suốt đời khó quên!"

Không kịp nhiều lời, Mạnh Chấn Sinh vội vàng đi hướng vòng sáng. Nhưng vòng đã thu nhỏ đến mức không vừa người, Mạnh Chấn Sinh đành phải khom người, chui đầu vào trước.

Thiệu Tứ đi sau một bước, chống gậy đi theo Mạnh Chấn Sinh, thấy tiên cảnh cũng không khỏi hoa mắt say mê.

Chỉ là, ngay khi Mạnh Chấn Sinh cúi đầu, Thiệu Tứ lại thấy cảnh tượng trong vòng đột nhiên thay đổi!

Mây che khói tỏa gì chứ, tất cả đều là lửa cháy rừng rực! Khói đen mịt mù cuồn cuộn, từng tòa núi đá lởm chởm, làm gì có tiên đồng nào nghênh đón bọn họ, kia rõ ràng là hai con ác quỷ!

Thiệu Tứ sợ đến mức lùi về sau, lại bị đẩy ngã về phía trước.

"Ngươi cũng vào đi thôi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro