Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Không còn kịp rồi." Sắc mặt Trạm Hạc Vinh trắng bệch, máu tươi tràn ra từ khóe miệng, trận bàn trên tay nứt vỡ, "Đây là Hồn Thiên Chung."

Hồn Thiên Chung là một pháp bảo, được xưng rằng trong ngoài thiên địa một chuông hồn, có thể ngăn cách thiên địa, tôi luyện linh hồn vạn vật. Pháp bảo này ở trong tay Hồn Thiên lão ma.

Hồn Thiên lão ma đứng hàng đầu trong Thập Thất đại ma, tu vi đã đến tầng thứ tám Thiên Toàn cảnh, hắn thế mà cũng đến Toại Châu vì Huyết Tú Đao!

Trời đất u ám, xung quanh ngập tràn tro bụi, toàn bộ các tu sĩ chính pháp đều bị vây trong Hồn Thiên Chung.

Người đứng sau màn độc thủ còn không chỉ có Hồn Thiên lão ma.

"Đây là thứ gì?!" Có người hoảng loạn kêu lên.

Đất đau hoang tàn bỗng nhiên mọc ra mầm cây, những mầm cây này nhanh chóng lớn lên, cao vượt quá đầu người chỉ trong chớp mắt, lập tức lao hướng các tu sĩ.

Một cây dây leo tấn công, bị nhất kiếm của Tạ Kính Phi chặt đứt, bên trong dây leo lại phun ra một chùm hạt giống như tơ liễu, chỉ cần có tiếp xúc liền bám lên người. Một người đệ tử Vô Tích Quan đột nhiên không kịp phòng ngừa, bị nó dính lên, hạt giống trực tiếp mọc rễ đâm sâu vào da thịt, ngay lập tức liền mọc ra chồi non.

Vị đệ tử này kêu rên một tiếng, hoảng sợ nói: "Nó hấp thu pháp lực của ta!"

Doãn Tùng Tuyền vội vàng tiến lên nắm lấy cánh tay hắn, sử dụng pháp lực tìm tòi, một lát sau, hạt giống chợt khô khốc rơi rụng. Nhưng vẻ mặt Doãn Tùng Tuyền lại trở nên nghiêm trọng, nói: "Đừng làm thứ này dính lên! Rất khó trừ bỏ!"

Thứ này thật sự cổ quái, chỉ cần bị nó dính lên, pháp lực trong cơ thể đều không làm gì nổi, nếu không nhờ tu sĩ Dược Vương Cốc nghiên cứu rất sâu về thực vật, chỉ sợ trong thời gian ngắn cũng không làm gì được nó.

Nhưng các tu sĩ khác không hiểu đặc tính của thứ này, theo bản năng mà phản kháng khi bị tập kích, khiến cho hạt giống bay đầy trời.

Nơi chốn đều là tiếng kêu thảm thiết, có người vội khởi động pháp bảo hoặc trận pháp phòng hộ, nhưng hạt giống ngay lập tức liền bám theo lên, tầng tầng lớp lớp, trong nháy mắt đã bao cả trận pháp lẫn người dùng lại thành một quả cầu bông. Những quả cầu bông này bồng bềnh bay lượn trông rất đáng yêu, nhưng lại có thể khiến người pháp lực trì trệ, ngay lập tức liền có tu sĩ không chịu đựng nổi, thuật pháp hoặc pháp bảo mất đi hiệu lực. Hạt giống bám lên người bọn họ, kết thành vô số nụ hoa, hoa nở rậm rạp đỏ tươi, nhìn qua đáng sợ lại quỷ dị.

Có người sử dụng thuật pháp điều khiển nước lửa, nhưng thứ này tựa như dầu, gặp nước liền nổi, gặp lửa lại càng bùng lên.

Chém không được, đốt không được, lại có rất nhiều ma tu ẩn trong Hồn Thiên Chung đánh lén ám sát, không qua bao lâu đã có rất nhiều tu sĩ ngã xuống!

Ngu Mộng ôm đàn gảy, tiếng nhạc chấn động thực vật xung quanh, lại hát: "Bại bại bại, xuân thời thu lệnh giai như huyễn, kim triều sinh lai minh triều bại."

Đám thực vật cổ quái đang ào ạt tấn công thoáng chốc khô khốc héo rút như trong trời đông giá rét, cũng không phun ra hạt giống.

Thủy Nguyệt Phường tu đạo về hư thật, xem vạn vật vô thường, có thể điều khiển vạn vật nháy mắt sinh ra chết đi. Nhưng mà đây đã là thuật pháp rất cao diệu trong Thủy Nguyệt Phường, các tu sĩ Thủy Nguyệt Phường nơi đây ít người biết đến, Ngu Mộng cũng phải cố hết sức mới dùng được.

Tiếng đàn của nàng vang khắp xung quanh, hình thành từng tầng như sóng gợn, hạt giống bị tiếng đàn ảnh hưởng, không thể tấn công cũng không thể bám lên người. Những người khác liền có thể ra tay đối phó ma tu thoắt ẩn thoắt hiện.

Thuật huyễn thân của Thủy Nguyệt Phường hữu hiệu hơn hẳn so với các thuật pháp phòng ngự khác, nhưng Ngu Mộng không chống đỡ được lâu.

Ngu Mộng nhìn về phía Tạ Kính Phi: "Tạ sư huynh!"

Tạ Kính Phi hơi gật đầu: "Ta thử xem."

Tạ Kính Phi vận sử kiếm khí, kiếm khí sắc nhọn, chém xuyên qua dây leo cùng hạt giống.

Hồn Thiên lão ma thành danh đã lâu, sau khi Hồn Thiên Chung của hắn khép lại, muốn mở ra từ bên trong khó hơn lên trời.

Tạ Kính Phi đã là người có tu vi cao nhất ở đây, cũng là người duy nhất có khả năng bổ ra Hồn Thiên Chung.

Hắn thu kiếm ý đang che chở những người xung quanh lại, ngưng thần tụ ý, như gió như sóng mà bảo vệ mọi người.

Tạ Kính Phi thi triển Toái Ngọc quyết, tạm thời ép tu vi tăng thêm một tầng. Nếu đơn thương độc mã, dù có dùng tới Toái Ngọc quyết hắn cũng không có khả năng chạy thoát, nhưng Hồn Thiên lão ma nhốt nhiều người lại như vậy, lực lượng của Hồn Thiên Chung tất nhiên sẽ phân tán. Đây chính là cơ hội cho bọn họ phá vòng vây!

Một chút ánh sáng toát ra từ đầu ngón tay của Tạ Kính Phi, ngưng tụ thành một thanh bảo kiếm sáng tựa ánh trăng, kiếm ý cũng càng ngày càng sắc nhọn. Ngay khi ánh trăng hoàn toàn thành kiếm, hắn giống như đã hòa hợp nhất thể cùng kiếm, sắc bén đến cực điểm, chém thẳng về hướng Hồn Thiên Chung!

Dưới ảnh hưởng của kiếm ý, bầu trời vốn xám xịt lộ ra vách chuông ánh vàng. Nhưng khi kiếm của Tạ Kính Phi sắp chém đến nơi, vách chuông lại dường như bị rỉ sét, lộ ra một tầng màu nâu sẫm.

Tạ Kính Phi đột nhiên dừng lại, cả người đều run rẩy.

"Tạ sư huynh?" Trạm Hạc Vinh đỡ lấy hắn, khó hiểu nói.

Tạ Kính Phi ép bản thân thu kiếm, lại dùng Toái Ngọc quyết, đã bị phản phệ đến mức bị thương. Giờ phút này hơi thở hắn hỗn loạn, sắc mặt trắng bệch.

Doãn Tùng Tuyền cũng tiến lại gần, hắn nhìn tầng màu nâu trên vách chuông, kinh hãi nói: "Đây là địa y? Không đúng! Tại sao lại có địa mạch ở đây?!"

Đám rêu cổ quái này nối liền thành một mảnh, lại có thể dẫn ra địa mạch. Nếu Tạ Kính Phi không ép bản thân thu kiếm, chỉ sợ nhất kiếm vừa rồi đã chặt đứt địa mạch nơi đây.

"Đê tiện......"

Ma tu không quan tâm thiên địa, bọn chúng đây là đang dùng địa mạch của cả một vùng để uy hiếp Tạ Kính Phi.

Doãn Tùng Tuyền xem xét những địa y cổ quái này, nói: "Ta có thể khiến cho những địa y này tan đi một lát, Tạ sư huynh......"

Tạ Kính Phi bình ổn hơi thở, nói: "Ta còn có thể xuất kiếm."

"Được." Mọi người nhanh chóng bàn luận. Doãn Tùng Tuyền cùng các đệ tử Dược Vương Cốc toàn lực giải quyết địa y, đệ tử Vô Tích Quan bày ra trận pháp bảo hộ, Ngu Mộng dùng Huyễn Thân thuật phụ trợ bảo vệ trận pháp.

Ma tu cảm nhận được tình huống bên này, những thực vật cổ quái đó lập tức tấn công, quyền năng của Hồn Thiên Chung cũng đánh úp lại gần, bầu không khí nặng nề toàn tro bụi, lại thêm ma tu đánh lén xung quanh, khiến cho áp lực tăng vọt.

Doãn Tùng Tuyền hành động nhanh chóng, địa y bắt đầu rút đi, lộ ra một đoạn vách chuông. Trên trán hắn đã đẫm mồ hôi, cố gắng mở miệng nói: "Tạ sư......"

Kiếm quang của Tạ Kính Phi sáng lên lần nữa, kiếm ý sáng trong như ánh trăng chém vào vách chuông, phát ra một tiếng vang, cũng nứt ra một đường.

Bên ngoài truyền đến thanh âm hoảng hốt cùng tức giận của Hồn Thiên lão ma.

Kiếm quang đang muốn tiến thêm một bước, trận pháp của Vô Tích Quan cuối cùng chống đỡ không được, lập tức vỡ vụn, các đệ tử Vô Tích Quan đã chịu phản phệ, hoàn toàn kiệt sức. Đám dây leo chập lại thành cọc nhọn lao hướng đệ tử Dược Vương Cốc cùng Tạ Kính Phi, sắp xuyên qua cơ thể bọn họ!

Tạ Kính Phi hoàn toàn không để ý, một lòng chuyên chú trên thân kiếm, vết nứt trên Hồn Thiên Chung đột nhiên vỡ ra!

Ngay lúc đó, dây leo đã dữ tợn mà xuyên thấu hắn cùng Doãn Tùng Tuyền.

Không có máu. Tiếng đàn như nước, phủ trùm bọn họ. Dây leo đã biến thành ảo ảnh.

Lại nghe Doãn Tùng Tuyền hét lớn: "Ngu sư tỷ ——"

Tạ Kính Phi quay đầu.

Ngu Mộng bị một thân dây leo xuyên qua ngực, đàn trong tay rơi xuống.

"Ngu Mộng!" Mắt Tạ Kính Phi như muốn nứt ra, xoay người vọt về phía nàng.

Ngu Mộng ngã về phía sau, hoa hồng tràn ra cùng vết máu trên ngực. Hai mắt của nàng đã thất tiêu, môi khẽ mấp máy chữ "Đi", ngay sau đó đã bị vô số hoa hồng bao phủ.

Doãn Tùng Tuyền giữ chặt Tạ Kính Phi, hai mắt đỏ bừng, nói: "Tạ sư huynh, đi!"

"Đi ——" Tạ Kính Phi nghiêng người tránh né, "Các ngươi đi trước! Ta chém hắn!"

Kiếm quang trong tay hắn lạnh lẽo đến đáng sợ, trên bầu trời xám xịt trong Hồn Thiên Chung bỗng nhiên sáng lên một vòng trăng tròn. Tạ Kính Phi tóc xõa tung, khóe miệng dính máu tươi, đôi mắt lại sáng đến kinh người, vung kiếm chém vào vết nứt. Bên ngoài vết nứt chợt xuất hiện ánh trăng, tựa như trăng sáng trên trời phản chiếu trên mặt nước.

Bên ngoài Hồn Thiên Chung truyền đến một tiếng gầm giận dữ, vách chuông hoàn toàn vỡ vụn.

Tạ Kính Phi nhắm mắt ngã xuống, hoàn toàn không còn ý thức.

Mặt trời lên cao, Tạ Kính Phi mờ mịt mở mắt ra, hắn nằm trên mặt đất, nhìn mây trắng nhàn nhã bay trên bầu trời, một con chim bay lướt qua, gió phất tóc bay trên gương mặt đến phát ngứa. Không có tiếng đánh giết, xung quanh bình thản mà an tĩnh.

Hắn nhớ rõ chính mình đã mất đi ý thức. Hắn chém ra ba kiếm trong Hồn Thiên Chung, cả ba đều dốc hết toàn lực, kiếm thứ nhất ép bản thân thu lại nên bị thương, kiếm thứ hai càng làm thương tích nặng thêm, kiếm thứ ba đánh đổi bằng hết thảy......

Bên cạnh truyền đến động tĩnh, Tạ Kính Phi quay đầu nhìn, lập tức lồm cồm bò dậy, vừa mừng vừa sợ mà mở to hai mắt: "Ngu Mộng?"

Ngu Mộng đứng bên cạnh hắn, trên người một chút vết thương cũng không có. Lại xem xung quanh, những tu sĩ vốn đã chết trong Hồn Thiên Chung nằm đầy đất, hơi thở vững vàng, không có thương thế, hình như chỉ là hôn mê.

Nhưng ngay trước mắt bọn họ cách đó không xa, thực vật quỷ dị, ma tu ẩn nấp, còn có các tu sĩ, bọn họ vẫn đang chém giết, hoàn toàn không nhìn thấy có gì bất thường. Hồn Thiên Chung đã phá, nhưng vẫn còn rất nhiều ma tu mai phục bên ngoài.

Chuyện này hoàn toàn là một âm mưu nhằm vào các tu sĩ chính pháp ở Toại Châu —— đám ma tu muốn Huyết Tú Đao, nhưng so với đoàn đội của các tu sĩ chính pháp, bọn họ không có nhiều cơ hội. Bởi vậy bọn họ bày ra cục diện như vậy, muốn trước tiên diệt trừ bớt tu sĩ ở Toại Châu.

Nhưng bọn họ vì sao có thể đình trệ địa khí của mười tám huyện trấn mà không cần trận pháp? Làm sao che giấu được nhiều ma tu như vậy? Làm sao Hồn Thiên Chung có thể phát động mà không gây ra động tĩnh?

Quan trọng nhất, tình huống này là sao?

"Đây là ảo cảnh sao?" Ngu Mộng nói nhỏ. Nếu không phải ảo cảnh, làm sao bọn họ có thể nguyên vẹn mà tồn tại? Nhưng nàng vốn thành thạo ảo cảnh, lại cảm thấy tình huống trước mắt không quá giống.

Tạ Kính Phi nhìn cảnh tượng trước mắt, đột nhiên nói: "Này không phải ảo cảnh, đây là Kiếm Vực!"

Hắn đột nhiên xoay người nhìn lại.

Vị Song sư huynh trước đây vẫn luôn không thấy bóng dáng hiện đang nhàn rỗi mà ngồi dựa lưng vào một tảng đá, một bàn tay đặt lên đùi, khẽ gõ chuôi kiếm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro