Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thiên hạ kinh biến không nhất thiết phải có khởi đầu oanh liệt, tựa như đêm trước cơn mưa thường chỉ là một tia hơi nước ẩm ướt và mềm mại trong gió.

Dưới mái ngói xanh, nước mưa tí tách tựa châu ngọc rơi trên thềm đá, bắn ra từng hạt nước.

Một bàn tay thon dài vươn ra từ dưới mái hiên, mưa rơi kín lòng bàn tay. Nước mưa dần dần tụ lại, phản chiếu dáng người đĩnh bạt.

Mưa càng lúc càng lớn, hư ảo cả đất trời.

Song Văn Luật không cảm thấy những 'bàn tay vàng' kia sẽ tìm đến hắn.

'Bàn tay vàng' là một loại mảnh vỡ quy tắc. Các mảnh vỡ quy tắc là hạt giống dựng nên thế giới, nhưng để một mảnh vỡ phát triển thành tiểu thiên thế giới cần rất nhiều thời gian. Để trở thành một thế giới hoàn chỉnh, một số mảnh vỡ quy tắc chọn cách du lịch qua từng thế giới khác nhau và ghi lại quy tắc của những thế giới đó làm tài liệu tham chiếu.

Mảnh vỡ thế giới cần ghi chép quy tắc trong đạo của Càn Khôn làm tích lũy. Càn Khôn cũng cần tham chiếu các quy tắc thế giới khác nhau để phát triển, đây là một giao dịch đôi bên cùng có lợi.

Song Văn Luật đã lệnh Lạc Bình Lan truyền tin cho đệ tử Kiếm Các chú ý đến sự tồn tại của 'bàn tay vàng'. Hắn cũng dự định trước tiên sẽ chỉ dẫn đệ tử hậu bối.

Nhưng hiện tại xem ra, hắn tựa hồ xem nhẹ sự đa dạng cùng năng lực của những thứ này.

Song Văn Luật nhìn hướng trời mưa.

Hai bóng người đến gần trong màn mưa mờ mịt.

Một người cả râu tóc đều bạc trắng, thân hình thẳng tắp cương trực, đây là phong chủ Bách Nhai của Tuấn Cực Phong. Đi theo ông là một người trẻ tuổi nhìn qua cực kỳ xuất sắc, mày kiếm mắt sáng, nhuệ khí kiềm mà không phát.

Bách Nhai nhìn Song Văn Luật đứng dưới hành lang, sắc mặt vốn trầm tư từ từ giãn ra.

Hai người từng bước một đến gần. Giọt mưa bị kiếm khí trên người họ tản ra, tạo thành một màn trắng mênh mông.

Sầm Thụy theo sau Bách Nhai, nhìn bóng dáng phía sau rèm mưa, trong lòng nóng như lửa đốt.

Đó chính là Kiếm Tôn!

Thế gian ngưỡng mộ, kính trọng, tôn thờ, nhưng tại sao chưa từng có ai muốn chiếm đoạt người?

Có lẽ có kẻ nghĩ tới, nhưng người cao xa như vậy, khiến cho bọn chúng chỉ có thể mơ tưởng, lại vĩnh viễn chẳng thể với tay.

Nhưng hắn có thể. Hắn đã đứng ở vị trí gần người nhất.

Thân phận của hắn là đệ tử xuất sắc nhất Kiếm Các. Nếu Kiếm Tôn muốn chỉ dẫn hậu bối, còn ai có tư cách hơn hắn đây?

Hơn nữa, hắn còn có thứ đó - cái gọi là 'bàn tay vàng' kia! Nó có thể che giấu ma niệm trong lòng, có thể hoàn mỹ ngụy trang thân phận của hắn, cũng có thể khiến người bất tri bất giác mê man mặc hắn bài bố... Mà những người đó chỉ nghĩ rằng đó là một hồi vô mộng trầm miên, hay một đoạn ký ức ảo giác, sau đó dần trầm luân trong ma chướng.

Hắn muốn nhìn sống lưng vốn luôn thẳng tắp của người thấp hèn mà quỳ xuống, hắn muốn nhìn khuôn mặt vốn luôn đạm mạc của người nhiễm ửng đỏ. Đôi tay chấp kiếm kia nếu chỉ có thể vô lực mà túm lấy tay áo của hắn, đôi mắt thong dong tự nhiên kia nếu chỉ có thể kinh giận rồi lại bất đắc dĩ mà phản chiếu bóng dáng của hắn... Đó nhất định là cảnh sắc diễm lệ nhất thế gian.

Màn mưa khiến thế giới trở nên mơ hồ, chỉ có bóng dáng tiến gần ngày càng rõ ràng.

Đôi mắt Song Văn Luật sâu thẳm: "Đây chính là đệ tử tiến cử cho ta?"

Hắn quá bình tĩnh, Bách Nhai vẫn chưa nghe ra điều gì không đúng.

Vị phong chủ luôn luôn nghiêm túc này khó giấu được vẻ tự hào, cười nói: "Đây là thủ tịch Kiếm Các, tu vi đã đến Thiên Cơ cảnh."

Đạo chia chín tầng, Thiên Cơ cảnh đã là tầng thứ bảy.

Sầm Thụy nhập môn Kiếm Các không đến ngàn năm, có thể nói thiên tư trác tuyệt.

Song Văn Luật cảm nhận được dào dạt quan tâm ẩn dưới sự tự hào của Bách Nhai, hỏi: "Hắn là đệ tử của ngươi?"

Bách Nhai gật đầu, nghiêm túc nói: "Tính tình hắn kiên định, thiên phú tuyệt luân, ta sợ bản thân trì hoãn hắn. Nếu ngươi có ý, có thể thu hắn làm đệ tử."

Song Văn Luật nhìn về phía Sầm Thụy.

Người thanh niên này dáng người thẳng tắp, vẫn cung kính cúi đầu đứng sau lưng Bách Nhai. Chỉ khi Bách Nhai đề nghị Song Văn Luật thu hắn làm đệ tử, hắn mới ngạc nhiên ngẩng đầu một chút, trong ánh mắt cũng không phải vui mừng mà lại có chút luống cuống.

Hắn mở miệng muốn nói gì đó, lại bị Bách Nhai ngăn lại. Bách Nhai thật sự yêu thương người đệ tử này, cho nên mới muốn hắn bái Song Văn Luật làm sư phụ.

Dường như đây là một lựa chọn không tồi. Nhưng Song Văn Luật lại thấy được ma niệm mãnh liệt trên người hắn.

Ma niệm bị một tầng lực lượng kỳ dị bao vây, tầng lực lượng đặc thù này có thể qua mắt cả tu sĩ Thiên Xu cảnh, khiến cho Bách Nhai hoàn toàn không nghi ngờ.

Sức mạnh của 'bàn tay vàng'.

Bách Nhai đưa ra đề nghị, liền không nhiều lời, sâu trong đáy mắt chỉ toàn là tha thiết. Ông không phải người hoạt ngôn, cũng không thích cưỡng cầu.

Mưa vẫn rơi. Hạt mưa không lớn, nhưng dày đặc, tựa một tầng sương mù dày nặng.

Song Văn Luật im lặng, chợt thở dài.

Bách Nhai không khỏi tiếc nuối, cảm thấy Sầm Thụy khó lòng có được cơ duyên này. Ông quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đệ tử của ông vẫn đang cúi đầu, ánh mắt dường như đang nhìn gì đó. Hắn đang nhìn gì vậy?

Ma niệm cuộn trào mãnh liệt trong lòng Sầm Thụy.

Kiếm Tôn, Kiếm Tôn! Hắn không dám ngẩng đầu, rũ mắt hòng bắt giữ bóng hình kia phản chiếu trong sóng nước. Cao như trúc, vững như tùng, khớp tay thon dài, mắt sáng mày cong.

Hắn muốn có được người, hắn đã lên kế hoạch hết thảy! Tại sao người lại cự tuyệt hắn? Tại sao người dám cự tuyệt hắn?!

Nhưng không sao cả... Sớm muộn gì hắn cũng sẽ tìm lại được cơ hội! Sẽ có một ngày hắn chiếm được Kiếm Tôn! Đến ngày đó, hắn sẽ tự tay bóp nát đạo tâm của người! Hắn muốn người...

Sầm Thụy bỗng nhiên cả kinh. Hắn từ trong vũng nước yên tĩnh nhìn đến một đôi mắt sâu thẳm, đôi mắt ấy tựa kiếm, phá vỡ lớp ngụy trang, phơi bày nội tâm dơ bẩn của hắn.

Sầm Thụy bỗng nhiên ngẩng đầu, nhưng đã quá muộn.

Bàn tay đó tiếp được một giọt mưa.

Một giọt mưa, chính là một thanh kiếm.

Đầu ngón tay khẽ động, hạt mưa kia liền thành ánh kiếm kiên cố nhất thế gian.

Thanh kiếm này xuyên qua mông lung mưa bụi, giống như một sợi khói mù. Sầm Thụy có thể rõ ràng mà nhìn đường kiếm, trời đất phảng phất cũng lặng câm, nước mưa dường như đóng băng trong khoảnh khắc, vì thế tiếng mưa rơi ngừng, tiếng gió ngừng, tiếng lá xào xạc cũng ngừng.

Hắn muốn tránh né, lại phát hiện bản thân bất động, hắn muốn phản kháng, thần thức cũng pháp lực lại không thể vận dụng mảy may.

Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn giọt mưa khẽ rơi trên trán, mà kết giới do 'bàn tay vàng' thần bí kia tạo dựng cũng tan vỡ, yếu ớt tan nát tựa như băng mỏng.

Ma khí bùng nổ trong thoáng chốc, ánh kiếm này cũng chém thẳng tới trên người hắn.

Hắn ngã ra sau. Trong chớp mắt trước khi tiêu tán, hắn nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Bách Nhai, nhìn mưa to như trút, nghe mưa rơi tầm tã.

Thì ra không phải tất cả đều dừng lại, chỉ là đường kiếm kia quá nhanh. Thì ra ngay khoảnh khắc Kiếm Tôn xuất kiếm, hắn cũng đã bị bao phủ trong kiếm ý dày đặc, vô sức phản kháng.

Thì ra cái gọi là "đến gần" cũng chỉ là một giấc mơ vọng tưởng. Mộng tàn, hết thảy của hắn cũng theo đó mà kết thúc.

Sầm Thụy ngã xuống trên thảm cỏ đẫm nước mưa, phát ra một tiếng vang nặng nề.

Bách Nhai theo bản năng tiến về phía trước, cúi người vươn tay. Ông còn chưa kịp chạm đến thân thể của Sầm Thụy, liền thấy một trận ma khí tản ra, người thanh niên trước mặt dần biến thành một bộ dáng khác.

"Ma." Tay của Bách Nhai dần xiết chặt.

"Hắn không phải đồ nhi của ngươi." Song Văn Luật nói.

Chỉ là một ma cải trang thành Sầm Thụy.

Nhưng ma làm sao thông qua Tẩy Trần Trì cùng đại trận hợp thành từ 72 ngọn núi, thành công tiến vào Kiếm Các? Lại làm sao lừa gạt được bạn bè cùng sư trưởng, khiến cả người như Bách Nhai cũng không thể nhìn thấu?

Song Văn Luật rũ mắt nhìn xuống, chợt vươn tay nhẹ niết. Một hư ảnh đỏ sậm trải rộng vết nứt bay ra hòng chạy trốn, lại bị mạnh mẽ kéo lại, giãy giụa chấn động không ngớt.

"Đây là cái gì?" Bách Nhai hỏi.

Song Văn Luật hờ hững nhìn hư ảnh, "Ngươi tự nói, hay muốn ta đến tra?"

Hư ảnh đỏ sậm bị nhốt trong kiếm khí, chỉ cần cử động sẽ lại thêm một vết thương. Nó không dám cử động, vội lên tiếng: "Ta tự nói! Ta tự nói!"

"Không phải lỗi của ta! Ta chỉ là một hệ thống phụ trợ, muốn làm cái gì đều do chủ nhân quyết định! Tất cả đều là do tên ma kia làm! Không phải lỗi của ta!"

"Sầm Thụy đâu?" Song Văn Luật hỏi.

Ma dám ngụy trang thân phận của Sầm Thụy tiến vào Kiếm Các, tất nhiên đã xác định Sầm Thụy sẽ không thể trở về.

Bách Nhai không nói gì, ánh mắt sắc bén nhìn hướng hệ thống.

"Hắn còn sống!" Hệ thống vội vàng nói, "Ma muốn ăn trộm thân phận của hắn, nên ta đổi thân phận của bọn họ! Ta biết hắn ở đâu, ngươi đừng giết ta! Giết ta các ngươi sẽ không bao giờ tìm được hắn!"

Song Văn Luật ánh mắt lạnh nhạt, bỗng nhiên cười một chút: "Thì ra mảnh vỡ quy tắc còn có loại thấp kém như ngươi."

Hệ thống cảm thấy không ổn. Trong nháy mắt, một tia thần thức đã mạnh mẽ thâm nhập nội hạch của nỏ.

Cái gì "Cửa hàng", "Cấp bậc", "Độ hảo cảm", "Giá trị sa đọa" ảo giác linh tinh gì đó, chỉ cần bị thần thức của Song Văn Luật chạm vào sẽ lập tức vỡ nát, hiện ra bản chất thực.

Hệ thống thét chói tai: "Sao có thể! Ngươi chỉ là một sinh vật trong quy tắc của thế giới mà thôi, sao có thể đi vào nơi này?! Ngươi..."

Nhưng thần thức của Song Văn Luật lại dễ như trở bàn tay mà khám phá từng lỗ hổng, xem rõ ràng hết thảy mọi thứ nó dày công giấu giếm. Kiếm ý sắc bén thậm chí không cố tình xé rách nó, chỉ cần lướt qua trong thoáng chốc cũng đủ để hệ thống sụp đổ.

Số liệu ẩn tất cả bại lộ, bên trong tràn ngập dơ bẩn dung tục, cái gọi là "Vô tội" của hệ thống chỉ là nói dối mà thôi.

Ma dám can đảm trực tiếp nhằm vào Kiếm Tôn, cũng là do hệ thống châm ngòi.

"Ngươi là..." Hệ thống bừng tỉnh đại ngộ, nhưng hỏng hóc càng ngày càng nghiêm trọng trong nội hạch bóp méo âm thanh của nó thành tiếng nhiễu sóng ồn ào.

Trước khi hoàn toàn sụp đổ, nó cuối cùng cũng hiểu, có thể dễ dàng nhìn thấu bản chất, xé rách quy tắc của nó, chỉ có thể là...

Hộ Đạo Giả.

Hóa ra đây là Hộ Đạo Giả, là người mà các hệ thống tiền bối khác nhắc nhở nó phải cẩn thận. Người duy nhất có thể từ cơ thể phàm trần đi hướng quy tắc, trấn thủ một phương thiên địa thế gian.

Nó hối hận hơn bao giờ hết. Nếu nó biết đây là một thế giới có được Hộ Đạo Giả, nó tất nhiên sẽ không dám làm càn; nếu đã sớm biết mục tiêu là Hộ Đạo Giả, nó tuyệt đối không dám ham lợi ích trên người Kiếm Tôn; nếu...

"Không... Ta, chờ..." Hệ thống liều mạng giãy giụa, nó không muốn cứ như thế mà tiêu vong. Nó còn biết rất nhiều! Nó còn có giá trị! Nó...

Nhưng hiện tại hối hận đã quá muộn.

Cái gọi là bí mật của hệ thống bị nhìn không sót thứ gì.

Mảnh vỡ quy tắc có quyền năng gần như tối thượng trong lĩnh vực của bản thân, tựa như hệ thống thôi miên có thể hoán đổi thân phận của ma cùng Sầm Thụy, khiến cho trận pháp kiểm tra của Kiếm Các mất đi hiệu lực, ngay cả Bách Nhai cũng sẽ bị lừa gạt trong tình huống không phòng bị.

Nhưng đồng thời nó cũng thủng lỗ chỗ, chỉ cần có chuẩn bị, chớ nói tu sĩ tầng thứ chín Thiên Xu cảnh như Bách Nhai, ngay cả Sầm Thụy chân chính, muốn đối phó chúng nó cũng không khó.

Một mảnh vỡ quy tắc dám nhắm mục tiêu ngay Song Văn Luật, là bởi vì sau lưng có người đang cổ động nó.

Xem ra, rất nhiều người đang muốn thừa dịp Càn Khôn mở ra kết giới để cắn một miếng.

Quá trình thăng cấp của Càn Khôn sẽ không được yên bình.

Song Văn Luật vê ngón tay, bóp nát hệ thống.

Ai dám duỗi tay về phía Càn Khôn, hắn liền chặt rớt móng vuốt của kẻ đó.

"Sầm Thụy còn ở Ma Uyên." Song Văn Luật nói.

Bách Nhai yên lặng không nói gì, kiếm ý trên người sắc bén.

1200 năm. Trong Ma Uyên, có ma phá tan phong ấn của Kiếm Các, công khai trà trộn vào Kiếm Các.

Song Văn Luật nâng mắt, nhìn bầu trời vần vũ: "Một ngàn hai trăm năm, đã lâu lắm."

Lâu đến mức có kẻ đã quên kiếm của hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro