Chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Người đời nam bắc đường muôn ngả. Quan, tướng, thần tiên vốn cũng người.

Khi tin tức từ Kiếm Các truyền đến, trong tay Song Văn Luật đang cầm một chén rượu, rượu vẩn đục, chát lại cay.

Hắn vừa chém một ma tu tàn sát bừa bãi, sửa lại phần khuyết thiếu trong trận pháp bảo hộ nơi đây, dân chúng cảm kích hắn, chuẩn bị một bàn đồ ăn ngon để chiêu đãi.

"Là ai tới hỏi?" Song Văn Luật hỏi.

Người liên lạc vẫn là Lạc Bình Lan: "Ngài đoán được? Là người từ Thiên Công Lâu."

Thiên Công Lâu cũng là đại tông môn nổi danh, nổi tiếng nhờ kỹ nghệ thủ công lành nghề tinh xảo, chỉ kém một bậc so với các tông môn đứng đầu. Bọn họ thạo nghề rèn phi kiếm, thường xuyên có giao lưu qua lại cùng Kiếm Các. Lần này Thiên Công Lâu phái người tới, là muốn thăm dò thái độ của Kiếm Các trước thiên địa kinh biến cùng Huyết Tú Đao.

Lạc Bình Lan biết Song Văn Luật đã có tính toán trước với Huyết Tú Đao, cho nên tới hỏi một câu.

"Có Vô thượng đạo tạng hấp dẫn," Song Văn Luật nói, "Bọn họ có thể chờ đến bây giờ, cũng coi như đã kiên nhẫn lắm rồi."

Các tông môn đứng đầu tuy không cấm đệ tử tham dự vào chuyện Huyết Tú Đao, nhưng cũng không đặc biệt vận dụng toàn bộ sức người sức của, chỉ là kệ cho các tiểu bối chạy loạn, dường như thanh Huyết Tú Đao có giấu Vô thượng đạo tạng này cũng chỉ là một cơ hội nhỏ cho các đệ tử rèn luyện mài giũa.

Bởi vì thái độ này, các tông môn lớn khác đã kiềm chế hồi lâu, nhưng kiềm chế mấy tháng, Huyết Tú Đao đã đi một vòng từ Ma Châu về lại Toại Châu, bọn họ cuối cùng cũng không chịu nổi.

Một đứa bé sắc mặt vàng như nến, mái tóc lưa thưa, nhìn không chớp mắt vào thịt khô trước mặt Song Văn Luật, cắn cắn ngón tay.

Mẹ đứa bé thấy Song Văn Luật nhìn qua, vội cười làm lành, kéo đứa bé ra sau lưng định đánh.

Song Văn Luật cản nàng lại, vẫy vẫy tay gọi đứa bé.

Đứa bé do dự đi qua, Song Văn Luật đẩy đĩa thịt khô về phía trước.

"Thiên Công Lâu..." Song Văn Luật truyền tin cùng Lạc Bình Lan, dường như đang thở dài, "Huyết Tú Đao không có tác dụng với Thiên Công Lâu. Nói cho bọn họ biết, thay vì suy xét đường ngang ngõ tắt, không bằng ngẫm lại đạo của Ấn Khai Thiên năm xưa hoàn thiện như thế nào."

Ấn Khai Thiên còn được gọi là Thiên Công bà bà, là tổ sư lập phái của Thiên Công Lâu, ngã xuống trong một hồi kiếp nạn 3000 năm trước, kiếp sau hiện giờ không biết đang ở nơi nào. Nhưng nàng đã kịp tu thành đại đạo trước khi bất hạnh bỏ mình. Vấn đề của Thiên Công Lâu không phải truyền thừa, mà là ở chính bản thân họ.

Thiên Công Lâu tới hỏi, Song Văn Luật liền chỉ điểm, nhưng bọn họ lại chưa chắc đã nghe theo.

Đứa bé cầm thịt khô ăn ngon lành, Song Văn Luật cầm chén rượu đục uống một hơi cạn sạch, sải bước rời đi.

Trong Thiên Công Lâu, lâu chủ Quan Thiên Tỏa nghe xong tin tức từ Kiếm Các do đệ tử môn hạ mang lại, vuốt ve nhẫn đeo trên tay, lông mày nhíu chặt.

Một tu sĩ mặc Liên Hoàn giáp ngồi đối diện, hỏi Quan Thiên Tỏa: "Như thế nào?"

Quan Thiên Tỏa thành thật kể lại.

Tu sĩ mặc Liên Hoàn giáp tên là Lục Tiệm Hưu, xuất thân từ Vô Tích Quan, cũng là bạn tương giao nhiều năm của Quan Thiên Tỏa. Tình cảnh tiến thoái lưỡng nan của Thiên Công Lâu cũng không phải chuyện gì bí ẩn trong giới tu sĩ cao tầng, hắn cũng không có gì để giấu giếm.

Truyền thừa của Thiên Công Lâu đứng đầu trong số các môn phái, nhưng vẫn chưa có tu sĩ nào có tu vi đạt đến tầng thứ chín Thiên Xu cảnh. Từ sau khi Thiên Công bà bà ngã xuống, toàn bộ tu sĩ Thiên Công Lâu đều kẹt ở tầng thứ tám Thiên Toàn cảnh, Thiên Công Lâu cũng vì đó mà không thể tiến vào hàng ngũ những tông môn đứng đầu.

Cái gọi là tông môn đứng đầu, cũng không bắt buộc phải có người được như Kiếm Tôn, chỉ cần có một tu sĩ có tu vi đạt đến tầng thứ chín Thiên Xu cảnh là đủ rồi, nhưng sau 3000 năm, Thiên Công Lâu đến một tu sĩ Thiên Xu cảnh cũng chưa có.

Truyền thừa của Thiên Công Lâu đứng đầu trong số các môn phái, nhưng lại không đầy đủ.

Lục Tiệm Hưu nghe xong, hỏi: "Ngươi định từ bỏ sao?"

Quan Thiên Tỏa cảm thấy trong lời này có ý khác, hỏi: "Ngươi có suy nghĩ gì?"

Lục Tiệm Hưu nói: "Nói thẳng Vô thượng đạo tạng chỉ là thứ vô dụng, nếu là ngươi thì ngươi sẽ tin sao?"

Quan Thiên Tỏa chau mày, không phản bác.

Tuy rằng tin tức là từ Kiếm Các truyền lại, nhưng Quan Thiên Tỏa cũng rất rõ ràng, đây cũng chính là thái độ của Kiếm Tôn trước việc này. Thân là lâu chủ Thiên Công Lâu, hắn biết được một ít bí ẩn cũ xưa không để lộ cho người ngoài biết.

Thiên Công bà bà, tổ sư lập phái của Thiên Công Lâu, từng có quen biết với Kiếm Tôn cùng với một số tu sĩ đứng đầu trong chốn Càn Khôn, niệm tình xưa nghĩa cũ, bọn họ sẽ không để truyền thừa của Thiên Công bà bà đoạn tuyệt. Bởi vì nguyên nhân này, Quan Thiên Tỏa vẫn luôn tín nhiệm lời chỉ điểm của Kiếm Tôn. Chỉ là...

"Nhưng mà không có bất kỳ tông môn đứng đầu nào đứng ra tranh đoạt Huyết Tú Đao." Quan Thiên Tỏa chậm rãi nói.

Lục Tiệm Hưu nhếch mép, mỉa mai nói: "Bọn họ nói không tranh đoạt, là thật sự không tranh đoạt sao? Nếu là ngươi, ngươi muốn đoạt được Vô thượng đạo tạng, chẳng lẽ sẽ gióng trống khua chiêng mà phái người đi tranh?"

Quan Thiên Tỏa vuốt ve nhẫn đeo trên tay.

Đúng vậy, nếu hắn muốn đoạt được Huyết Tú Đao, tuyệt đối sẽ không gióng trống khua chiêng rầm rộ, mà sẽ chỉ bí mật phái ra một số người thân tín đi trước dò đường. Hoặc là, tự mình ra tay.

Trong Toại Châu, Song Văn Luật thở dài.

"Càn Khôn hiện giờ không còn như trước." Ninh Nhàn Miên từ từ nói.

Con đường tu đạo quá nhiều, không đi được đường này thì đi đường khác, không có gian khổ, cũng không có dũng khí. Dù cho con đường tu đạo đã hoàn toàn thông suốt đi chăng nữa, chỉ một trở ngại khó khăn cũng đủ để người từ bỏ, chuyển sang một con đường khác.

Song Văn Luật hừ một tiếng: "Ta thấy bọn họ thừa dũng khí mà, không phải có một đám cả gan kêu la trời xanh bất công, một hai đòi nghịch thiên mà đi đó sao."

Ninh Nhàn Miên nghe vậy cười to.

Sau khi rất nhiều mảnh vỡ quy tắc giáng lâm, liền xuất hiện không ít kẻ được đến "Bàn tay vàng". Bọn họ cảm xúc dâng trào, những mong sánh ngang thiên địa, lại không biết tâm cảnh phóng túng như vậy là dễ bị lợi dụng nhất, bị mảnh vỡ quy tắc đùa bỡn trong lòng bàn tay, thành vật dò đường cho mảnh vỡ quy tắc trong chốn Càn Khôn.

Tu hành có bao giờ dễ dàng? Đã muốn trường sinh vĩnh thế, lại muốn thay đổi vận mệnh chúng sinh, bọn họ dựa vào cái gì để đòi hỏi con đường tu thành đại đạo phải dễ dàng?

Bao nhiêu người nhìn danh hào Kiếm Tôn mà ghen ghét bất bình, cảm thấy chính mình chỉ cần có thiên phú trời ban thì cũng làm được. Nhưng bao nhiêu người đã đi qua con đường mà hắn từng đi, đã thực hiện những lựa chọn mà hắn từng làm?

Huyết Tú Đao ra đời vào thời điểm thế giới Càn Khôn đang trưởng thành. Khi đó đạo của Càn Khôn còn chưa hoàn thiện, thế giới đang thử thăng cấp, chúng sinh vừa mới bắt đầu mò mẫm tu hành.

Chuyện kì dị quái lạ ùn ùn không dứt, chúng sinh và thế giới cùng nhau mò mẫm tiến lên trong sương mù mênh mông, ra đời cùng tiêu vong, mê mang cùng cực khổ. Huyết Tú Đao là dấu vết khi Càn Khôn thăng cấp, là mở đầu con đường tu đạo của Kiếm Tôn, là một đời nhập đạo của Song Văn Luật, từ khi Càn Khôn còn chưa có đạo tu hành, từ thời kỳ hỗn loạn nhất của Càn Khôn.

So với 3000 năm trước, năm đó còn xa xưa hơn nhiều.

Lãng Kình Vân đang nằm mơ, anh lại mơ thấy người trẻ tuổi kia.

Anh đã mơ thấy người này rất nhiều lần. Từ sau khi có được Huyết Tú Đao, thỉnh thoảng anh sẽ có một giấc mơ liên quan đến người trẻ tuổi, hoặc là một giấc mơ liên quan đến Huyết Tú Đao.

Những giấc mơ này nhỏ lẻ vụn vặt, không theo thời gian tuyến tính, phần lớn đều là người trẻ tuổi đang luyện kiếm. Hắn cầm kiếm gỗ, kiếm thép bình thường, Phi Sương kiếm, hoặc Huyết Tú Đao, kiếm khác nhau, kiếm pháp sử dụng cũng bất đồng, hoặc ngây ngô, hoặc thuần thục, hoặc nhẹ nhàng, hoặc sắc bén.

Mà trong đó, kiếm pháp của Huyết Tú Đao là đặc thù nhất.

Huyết Tú Đao không chỉ có ngoại hình giống một thanh thẳng đao, trọng tâm của nó cũng như thế.

Với một thanh kiếm bình thường, phần nặng nhất nằm ở chính giữa sống kiếm, hai bên cân bằng, linh hoạt biến hoá tuỳ tâm của kiếm sĩ.

Phần nặng nhất của một thanh đao lại nằm ở sống đao, thuận tiện cho việc chém.

Phần nặng nhất của Huyết Tú Đao không ở giữa mà nghiêng về bên lưỡi thẳng, điều này khiến cho trọng tâm của nó cũng nghiêng sang một bên, dường như đây là một thanh đao thẳng được mài sắc cả sống đao lẫn lưỡi đao. Bởi vậy, sẽ có một chút sai lệch khi sử dụng thanh kiếm này để tập kiếm pháp bình thường, nhưng để tập đao pháp lại vô cùng phù hợp.

Muốn sử dụng thanh bảo kiếm sắc bén vô cùng này, nhất định phải thích ứng nó.

Cuối cùng trong mộng cũng có biến hóa. Người trẻ tuổi đã học xong hết tất cả kiếm pháp ẩn trong Huyết Tú Đao, cũng thích ứng với thanh kiếm này, quyết định xuống núi.

Hắn đi trên đường, ngoại hình hơi không được chăm chút do sống nơi rừng núi quá lâu, nhưng đôi mắt lại sáng ngời, hơn nữa thoạt nhìn vô cùng vui sướng.

Hắn đã nghĩ kĩ, phải vào khách điếm trong thành tắm rửa một trận, đổi một bộ quần áo mới, cạo râu chải tóc, sau đó đi tìm các bằng hữu, cùng các bằng hữu chia sẻ kiếm pháp mới học được.

Nhưng hành trình của hắn lại không thuận lợi, còn chưa tới trong thành đã bị người cản lại.

Đây là một đám cướp, bù xù nhem nhuốc trông chẳng ra gì, trong tay đều cầm đòn gánh gậy gộc lung tung gì đó nhưng cướp bóc thì lại vô cùng quen cửa quen nẻo, trong nháy mắt đã vây quanh hắn, quát lớn: "Cướp đây! Đưa tiền thì sống, không đưa thì chết!"

Người trẻ tuổi nhìn bọn họ, liếc mắt một cái liền nhìn ra những người này vốn không giết người, bọn họ thoạt nhìn hung ác, trên người lại không có sát khí.

Hắn cười rộ lên, hỏi: "Các ngươi nhìn bộ dáng này của ta, trông giống người có tiền sao?"

Thủ lĩnh toán cướp nhìn hắn từ đầu đến chân, nói: "Đưa kiếm của ngươi đây."

"Cái này không được." Người trẻ tuổi cười nói, "Ta vẫn cần đến thanh kiếm này."

Bọn cướp lập tức trở mặt, mấy tên biết chút công phu lập tức nhào lên, đám còn lại đứng sau hò hét cổ vũ.

Người trẻ tuổi nhẹ nhàng quật ngã bọn họ, nhưng đám người này dường như đã nhìn ra hắn không muốn giết người, một đám không biết xấu hổ mà lao vào kéo áo túm chân, còn có một tên nhân cơ hội cầm gậy định đánh lén hắn từ phía sau.

Người trẻ tuổi vốn tâm tình không tệ nhưng lúc này cũng bị làm phiền, hắn nhấc chân quét bay người phía dưới, rút kiếm chém ngang như đao về phía sau...

Lưỡi kiếm cách cổ kẻ đánh lén chưa đầy một tấc, người trẻ tuổi đột nhiên tỉnh ngộ, bỗng nhiên dừng lại Huyết Tú Đao.

Hắn cũng không muốn giết người.

Nhưng hắn dừng lại, tên cướp kia lại không kịp, cổ đã gần sát với lưỡi kiếm. Người trẻ tuổi không kịp thu chiêu, hắn xoay cổ tay theo bản năng, xoay sống kiếm của Huyết Tú Đao về phía cổ kẻ đánh lén.

Máu bắn tung toé ba thước.

Người trẻ tuổi sững sờ tại chỗ.

"Giết người rồi!" Toán cướp kinh sợ hô to, lập tức giải tán.

Người trẻ tuổi nhìn thi thể ngã trên mặt đất.

Hắn đảo ngược Huyết Tú Đao, nhưng mặt trái của nó cũng vô cùng sắc bén. Người này vẫn là đã chết.

Hắn vốn cũng không có ý giết người.

Đối với người tập võ mà nói, loại tình huống này rất bình thường, cũng chỉ là nhất thời không thu tay kịp mà thôi.

Nhưng người trẻ tuổi dường như lại không nghĩ vậy.

Hắn cau mày, nhìn xác người trên mặt đất hồi lâu, lại nhìn về phía tay mình, nhìn Huyết Tú Đao đang nắm trong tay.

Thái Tô Hồng ngồi ở cửa sơn động, ánh sao từ bên ngoài rọi vào, ảm đạm như không.

Tin tức về Huyết Tú Đao lại không biết từ đâu mà tiết lộ ra ngoài, nàng cùng Lãng Kình Vân lại không thể không đối mặt với đuổi giết, hơn nữa lúc này còn đáng sợ hơn nhiều so với lần trước.

Lãng Kình Vân còn đang ngủ, gần đây anh thường xuyên nằm mơ. Theo như lời Lãng Kình Vân nói, toàn bộ những giấc mơ đó đều xoay quanh người trẻ tuổi mà bọn họ từng nhìn thấy trong bí cảnh kia, còn có Huyết Tú Đao.

Thái Tô Hồng cũng thử vài lần, nhưng nàng chưa bao giờ nằm mơ. Nàng cũng từng suy nghĩ, có lẽ nằm mơ là phương pháp của Lãng Kình Vân, còn phương pháp của nàng có lẽ là ở trong bí cảnh.

Nhưng hai người vẫn luôn bị đuổi giết, Thái Tô Hồng không đủ năng lực xây bí cảnh liên tục, lại càng không có khả năng khai quật một quá khứ càng thêm xa xăm trong quá trình đắp nặn bí cảnh. Nàng cần phải...

"Lên!" Hệ thống bí cảnh đột nhiên dồn dập thét chói tai trong thần hồn của nàng, "Chạy mau! Có cái gì tới!"

Thái Tô Hồng giật mình, lập tức đẩy tỉnh Lãng Kình Vân: "Tỉnh tỉnh!"

Hệ thống bí cảnh đã bày ra bản đồ triển khai tình hình xung quanh, trong phạm vi cảm ứng của hệ thống bí cảnh có một thứ gì đó màu đen đang dần ăn mòn không gian xung quanh, dần tụ lại vây quanh hai người.

"Đó là cái quái gì vậy?!" Thái Tô Hồng hỏi.

Những thứ kia rất nhanh, chờ đến khi Lãng Kình Vân tỉnh lại, thần thức của Thái Tô Hồng cũng có thể cảm ứng được đến những thứ màu đen đó, đó là —— hàng đàn hàng lớp côn trùng bốn cánh!

Đàn côn trùng không bay như bình thường mà dịch chuyển tức thời. Bốn phiến cánh vỗ một cái liền biến mất tại chỗ, lại xuất hiện ở một khoảng về phía trước. Chỉ là bởi vì đàn côn trùng này số lượng quá nhiều, đàn đàn lớp lớp cùng dịch chuyển trong không gian, bởi vậy không nhìn kỹ rất khó phát hiện phương thức di chuyển đặc thù của chúng.

"Phỉ Điệt!" Sắc mặt Thái Tô Hồng khó coi.

Phỉ Điệt là dị chủng trời sinh, có năng lực di chuyển tức thời trong không gian, ngoại trừ năng lực này ra thì cũng không có gì khác, vốn không gây hại, với điều kiện chúng nó chỉ là Phỉ Điệt bình thường!

Phỉ Điệt không sống theo đàn, bởi vì mỗi con Phỉ Điệt đều có năng lực dịch chuyển tức thời. Năng lực này ảnh hưởng lẫn nhau, nếu không cẩn thận thì cả hai bên đều sẽ bị không gian xé rách.

Nếu vây quanh bọn họ là cả một đàn Phỉ Điệt, vậy đương nhiên có kẻ đang thao túng đám côn trùng!

"Triết Vương..." Thái Tô Hồng nghiêm túc nói, "Chúng ta phải nghĩ biện pháp chạy đi!"

Triết Vương là một ma tu nổi danh, bản thể chính là trùng yêu, điều khiển côn trùng vô cùng thành thạo, còn có quen biết sâu xa với Cổ Thần Tông. Hắn cũng không phải cùng một giuộc với Bích Ma Sơn Lục Phỉ, cũng mạnh hơn toàn bộ các tu sĩ từng tranh đoạt Huyết Tú Đao trước đây.

Triết Vương là chủ nhân của Cổ Vương thành trong Ma Yếm Bách Thành. Đã là thành chủ trong Ma Yếm Bách Thành, không có kẻ nào có tu vi thấp hơn tầng thứ bảy Thiên Cơ cảnh!

Những Phỉ Điệt này nhanh chóng tới gần, ngay hàng thẳng lối trật tự đến đáng sợ, không gian xung quanh bị đàn côn trùng ảnh hưởng, không thể sử dụng thuật pháp dịch chuyển tức thời. Truyền Tống Trận cũng được mà bùa dịch chuyển cũng thế, đều không có tác dụng.

Lãng Kình Vân đã tỉnh táo lại, cũng không hỏi Triết Vương là ai. Anh thấy tình hình trước mắt, nói thẳng: "Ngươi định làm gì?"

"Chỉ có thể mở đường máu." Thái Tô Hồng nói.

Phỉ Điệt đã phong tỏa không gian xung quanh. Khác với trận pháp cấm chế, Phỉ Điệt là sinh vật sống, không có cái gọi là mắt trận.

Muốn thoát khỏi đàn Phỉ Điệt bị Triết Vương thao túng này, chỉ còn một cách là giết, giết đến khi nào đàn Phỉ Điệt không còn đủ khả năng ảnh hưởng đến không gian nữa thì thôi. Nhưng điều này gần như là không thể.

Giết Triết Vương cũng được. Nhưng chưa cần nói đến việc Triết Vương vẫn luôn không xuất hiện, dù hắn có lộ mặt đi chăng nữa, Thái Tô Hồng cũng không nghĩ nàng cùng Lãng Kình Vân đủ khả năng giết hắn, đến lúc đó ai chết còn chưa biết đâu.

Hai người chỉ có thể mở một đường máu, thừa dịp đàn Phỉ Điệt không kịp phong tỏa lại không gian mà bỏ chạy!

"Chúng ta chỉ có một cơ hội." Thái Tô Hồng nuốt nước bọt.

Nàng rất rõ ràng, Triết Vương sở dĩ không trực tiếp ra mặt giết bọn họ đoạt Huyết Tú Đao, là bởi vì hắn e ngại danh tiếng của Huyết Tú Đao.

Thứ nhất, Triết Vương không biết bọn họ đã tìm hiểu được những gì từ Huyết Tú Đao, thứ hai, hắn cho rằng bọn họ nếu đã có thể đoạt được Huyết Tú Đao, thân thủ tất phải bất phàm. Nhưng hắn không biết, bọn họ được đến Huyết Tú Đao, chỉ là bởi vì tia huyết quang tự dưng bay đến muốn đoạt xá kia.

Nếu hai bên giao thủ, Triết Vương lập tức sẽ có thể phát hiện ra năng lực của bọn họ. Đến lúc đó, Triết Vương sẽ không còn cẩn thận như bây giờ nữa.

"Đã hiểu." Lãng Kình Vân nhắm mắt lại, chậm rãi rút ra Huyết Tú Đao, "Ta cần thêm một chút thời gian."

Lại mở mắt ra, ánh mắt anh đã trở nên lạnh lùng đáng sợ, vằn lên từng tia máu.

Anh cần một chút thời gian để điều chỉnh trạng thái, giải phóng năng lực của Đạo Chủng cùng Huyết Tú Đao.

Thái Tô Hồng hít sâu một hơi, nói với hệ thống bí cảnh trong thần thức: "Đến đây đi."

Nàng phải ngăn lại đàn Phỉ Điệt, nhưng không thể bại lộ thực lực của chính mình, vậy chỉ có thể tạm xây dựng một cái bí cảnh.

"Từ nay về sau ta nên sửa tên, đổi thành 'hệ thống xây dựng nơi trú ẩn'." Hệ thống bí cảnh vừa phàn nàn vừa thuần thục dựng khung nền cho bí cảnh cùng Thái Tô Hồng.

Đàn Phỉ Điệt đã tới gần cửa động, chỉ bằng mắt thường cũng thấy rõ bốn cánh đang chớp động.

Thái Tô Hồng bắt thủ ấn, nồi pháp bảo chợt biến to, úp cả nàng và Lãng Kình Vân vào trong. Hoa văn ánh vàng huyền ảo bắt đầu lan tràn trong nồi, mọc ra cả bên ngoài, sắp phong bế thành một quả cầu lớn. Cùng lúc đó, đàn Phỉ Điệt đen ngòm đã vây quanh, chỉ còn cách ba tấc!

"Mở!" Thái Tô Hồng hét to.

Ánh vàng lóe sáng, lại co lại rất nhanh.

Phỉ Điệt chớp nháy, thoáng chốc đã lướt qua ba tấc.

Cùng lúc đó, nồi pháp bảo cùng hoa văn ánh vàng đã biến mất. Đàn Phỉ Điệt đã xâm chiếm mọi không gian trong sơn động, nhưng lại không thấy bóng dáng của hai người trong sơn động đâu.

Phỉ Điệt chớp nháy trong sơn động, tỉ mỉ tìm tòi mọi điểm khả nghi. Sau một lát, trong đàn Phỉ Điệt đông đến mức làm người nổi da gà này bỗng nhiên xuất hiện một khe hở hình người. Một bóng hình đeo mặt nạ màu đen xuất hiện.

Triết Vương vươn cánh tay, đàn côn trùng vội vàng né tránh.

Hai tu sĩ này biến mất ngay trước mắt hắn, hắn đã điều khiển Phỉ Điệt xem xét, trong động cũng không có cơ quan bẫy rập, cho nên hắn tự mình tới nhìn một cái, nhìn xem hai người kia rốt cuộc đã chạy đi như thế nào từ trong không gian bị Phỉ Điệt quấy nhiễu.

Hắn chậm rãi lướt ngón tay qua nơi hai người kia biến mất, bắt giữ được một tia dao động rất nhỏ: "Bí cảnh?"

Triết Vương mỉm cười dưới lớp mặt nạ. Hắn cũng không ngu, lập tức liền hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.

Năng lực đắp nặn bí cảnh của hai người này khiến hắn rất ngạc nhiên, nhưng bọn họ đồng thời cũng đã bại lộ điểm yếu —— nếu bọn họ đủ mạnh, khi bị tập kích, chỉ nên có hai loại phản ứng: Bọn họ không muốn chiến đấu, cho nên sử dụng thuật pháp chạy trốn khỏi đàn Phỉ Điệt; hoặc là chính diện đối mặt với vòng vây, hoặc là giết chết hắn, hoặc là đánh lui hắn.

Nhưng... Trốn chui trốn nhủi, có nghĩa rằng bọn họ vừa không có năng lực thoát thân, vừa không có năng lực đánh một trận với hắn, bởi vậy đành phải trốn đi, hi vọng hắn không phát hiện ra, nếu có phát hiện ra thì cũng không phá được nơi ẩn nấp của bọn họ.

Không thể không nói, có thể xây dựng bí cảnh làm nơi ẩn nấp, quả thực khiến cho Triết Vương kinh hỉ.

Bí cảnh trong Càn Khôn không ít, có rất nhiều bí cảnh ngẫu nhiên mà thành trong tự nhiên, phần còn lại là không gian do người xưa sáng lập rồi bỏ hoang. Người có thể sáng lập bí cảnh, toàn bộ đều là kẻ mạnh, năng lực sâu không lường được.

Hai tu sĩ này thậm chí không dám đối mặt hắn, lại nắm giữ bí pháp xây dựng bí cảnh. Bí pháp này dù có phải từ Huyết Tú Đao mà ra hay không, cũng là một chuyện đáng mừng đối với hắn.

Chỉ là, muốn đạt được Huyết Tú Đao, hay là muốn đạt được phương pháp xây dựng bí cảnh, đều phải cạy hai con rùa rút đầu này từ trong vỏ ra mới được.

Với tu sĩ khác mà nói, muốn dùng bạo lực phá vỡ một cái bí cảnh bị phong bế là chuyện rất khó, nhưng với Triết Vương mà nói, chỉ cần phí chút công phu mà thôi.

Bí cảnh tựa như trái cây bám trên Càn Khôn, có kết nối với Càn Khôn thì mới không bị tách ra trôi nổi, bởi vậy, bí cảnh dù có phong bế đến đâu đều nhất định sẽ phải có một cái cửa ra vào.

Mà đàn Phỉ Điệt được hắn tế luyện qua này lại cực kì nhạy bén với mọi thay đổi trong nếp gấp không gian.

"Đi tìm nơi dị thường trong nếp gấp không gian." Hắn ra mệnh lệnh cho đàn Phỉ Điệt.

Đàn côn trùng bắt đầu mấp máy, nhanh chóng tụ lại trên một điểm nhỏ.

"A... Tìm được rồi." Triết Vương mỉm cười nói.

Hắn vươn ngón tay vuốt ve điểm nhỏ kia, giáp tay đen bóng hóa thành vô số côn trùng quỷ dị màu đen, trên đầu có kìm —— trông như loài kiến, nhưng chỉ có nửa thân trước, như đang đeo một tấm mặt nạ gắn kìm, bên cạnh mặt nạ là các chân.

Những con côn trùng quỷ dị này bám lên đầu Phỉ Điệt, dùng chân ôm lấy, giống như một cái mặt nạ. Sau đó, năng lực của Phỉ Điệt liền thần kỳ mà truyền đến những cái "mặt nạ" này, từng cái kìm bắt đầu đóng mở.

Sau khi kết hợp, năng lực của Phỉ Điệt tiếp tục tiến hóa một cách đáng sợ —— chúng vốn chỉ có thể nhảy qua một đoạn khoảng cách trong các nếp gấp của không gian, nhưng hiện tại, chúng có thể dùng cái kìm giống như miệng kiến này cắt đứt không gian.

"Đi thôi." Triết Vương nói.

Đàn Phỉ Điệt bắt đầu gặm nhấm điểm tiếp giáp của bí cảnh.

Trong bí cảnh, trên mặt Thái Tô Hồng đầy mồ hôi.

Đắp nặn bí cảnh cũng không phải một việc đơn giản, cho dù có hệ thống bí cảnh hiệp trợ, cho dù có tài nguyên sung túc, cũng cần thêm năng lực của Thái Tô Hồng —— hệ thống bí cảnh giúp nàng xây một khung sườn, mà Thái Tô Hồng mới là người có thể đặt khung sườn này ở giữa Càn Khôn, nàng là chúng sinh của Càn Khôn, là người đặt ra khế ước với hệ thống bí cảnh, là liên kết giữa hai chiều không gian.

Nàng phong tỏa bí cảnh. Phỉ Điệt có năng lực tra xét không gian, nàng đoán được Triết Vương có thể cảm giác được bí cảnh tồn tại, nhưng nàng không nghĩ hắn có thể tìm ra nhanh như vậy, bạo lực như vậy.

Đám Phỉ Điệt đeo mặt nạ gặm nhấm tiếp điểm vừa tàn nhẫn vừa nhanh chóng, pháp lực của Thái Tô Hồng ào ào trút xuống, lại không có cách nào giảm bớt tốc độ của chúng.

Thái Tô Hồng nhìn Lãng Kình Vân bên cạnh, hai mắt anh khép hờ, sát khí càng ngày càng nồng đậm, nhưng vẫn chưa vững chắc.

Kết giới ở lối vào bí cảnh càng ngày càng yếu ớt, sắp không ngăn cản được đàn côn trùng tiến vào.

Thái Tô Hồng lau mồ hôi trên mặt, nắm nồi lớn cùng muôi đồng, đứng chắn lối vào bí cảnh.

Nàng phải chống đỡ thêm một thời gian nữa!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro