Chương 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đây là một lò rèn, trước cửa treo thẻ bài bằng thép "Lò rèn Lương thị", không gỉ sét dù cho gió táp mưa sa, cũng là cách quảng cáo sản phẩm tốt nhất.

Lò lửa đang cháy mãnh liệt, nóng như khi vào hè. Lương Hổ cởi trần, đắp một cái khăn lông trên vai, đang hướng dẫn hai người học việc.

Người trẻ tuổi đứng ở cửa, chặn ánh sáng, Lương Hổ ngẩng đầu nhìn thấy hắn, dừng lại một khắc, lập tức liền cho hai người học việc kia nghỉ một buổi.

"Làm sao mà ngươi lại thành ra như vậy?" Lương Hổ dẫn hắn tới hậu viện hỏi. Bọn họ là bằng hữu đã quen biết nhiều năm.

Người trẻ tuổi nhìn qua không được khoẻ.

Hắn đã cạo râu tắm rửa thay đồ, toàn thân không một chỗ nào không sạch sẽ, nhưng đôi mắt lại có quầng thâm, thoạt nhìn mệt mỏi lại tiều tụy.

Vào thời điểm hắn vừa xuống núi, đôi mắt này vốn sáng ngời.

Người trẻ tuổi không trả lời, chỉ lấy ra một vật được quấn kín trong vải, đưa cho Lương Hổ.

Lương Hổ cởi bỏ lớp vải bên ngoài, bên trong là một cái hộp gỗ. Hắn lại mở hộp gỗ ra, phát hiện bên trong chứa một thanh kiếm tạo hình kỳ dị như đao. Càng kỳ quái hơn chính là, thanh kiếm này không phải được cất giữ cẩn thận, mà là cố định ở trong hộp —— trong hộp gỗ có một cái khe, chuôi kiếm bị khảm chắc trong đó, thân kiếm cũng bị rất nhiều đinh gỗ ghim lại trong hộp. Hộp gỗ giữ chắc thanh kiếm, không cho nó di động dù chỉ một chút, nhưng cũng không chạm vào lưỡi kiếm sắc nhọn ở hai bên.

Lương Hổ ngẩng đầu nhìn về phía người trẻ tuổi, hỏi: "Đây là thanh bảo kiếm chém sắt như chém bùn trong lời đồn?"

Lúc trước, Trình Chiêm đột nhiên quật khởi, liên tục giết chết 52 cao thủ, thanh danh truyền xa, thanh bảo kiếm có thể chặt binh khí làm đôi chỉ với một nhát chém này cũng nhờ đó mà vang dội.

Người trẻ tuổi gật đầu.

Lương Hổ nói: "Trình Chiêm đã chết, ngươi biết không?"

Người trẻ tuổi giật mình nói: "Ta cũng không giết hắn."

Lương Hổ nói: "Khi hắn bị phát hiện, trong tay vẫn còn nắm Phi Sương kiếm, nửa thanh kiếm gãy ghim trên ngực."

Người trẻ tuổi không nói gì, hắn nhìn qua hình như có chút ngoài ý muốn, lại có chút gì đó như đã biết từ trước.

Hai loại cảm xúc trái ngược xuất hiện ở trên người hắn làm Lương Hổ cau mày, hắn hỏi: "Sao lại thế này?"

"Bởi vì thanh kiếm này." Ánh mắt người trẻ tuổi nhìn hướng thân kiếm, nói, "Đây là một thanh ma binh."

Trước khi đến chỗ Lương Hổ, hắn đã trực tiếp thể nghiệm năng lực của thanh kiếm này. Nó đang ảnh hưởng đến tâm trí của hắn, nó muốn hắn phải chém giết.

Hắn giờ đã hiểu vì sao Trình Chiêm không ngừng tìm người luận võ, vì sao Trình Chiêm không hề hạ thủ lưu tình, vì sao Trình Chiêm lại bất chấp tất cả mà điên cuồng xông tới đòi đoạt lại thanh kiếm này, vì sao hắn...... Sẽ lựa chọn tự sát.

Dù là bất kì kẻ nào, sau khi đoạt được thanh kiếm này đều có thể học được kiếm pháp ngập tràn sát ý trong nó. Trong quá trình học tập, nó đã bắt đầu ảnh hưởng đến người cầm kiếm, tựa như mưa phùn thấm đất, lặng im không một tiếng động mà ngấm vào người.

Giả sử người lấy được thanh kiếm này không phải hắn, giả sử hắn không cảm thấy được có gì đó không đúng khi lỡ tay giết người, có lẽ thanh kiếm này sẽ có thể tiếp tục ảnh hưởng đến tâm trí hắn, mãi đến khi hắn trở nên điên loạn giống Trình Chiêm.

Nhưng hắn cảm thấy được, vì thế hắn thu thanh kiếm này lại, cố gắng tận lực không giết bất kỳ một sinh linh nào, điều chỉnh tâm tính của bản thân. Hắn muốn nhìn xem, rốt cuộc là chính mình ra vấn đề, hay là thanh kiếm này vốn có vấn đề.

Hắn không ngờ thanh kiếm này lại khát máu đến vậy.

"Vỏ kiếm bình thường không chứa nổi nó." Người trẻ tuổi nói, "Bất cứ thứ gì đi chăng nữa, chỉ cần tiếp xúc đến lưỡi kiếm đều sẽ dần dần bị sát khí phá hỏng. Ta chỉ có thể làm cái hộp gỗ này để tạm thời cất nó."

Lương Hổ nhíu chặt lông mày, lấy thanh kiếm ra từ trong hộp gỗ, ngón cái nhẹ áp sát mũi kiếm. Ngón tay cẩn thận dùng lực, chỉ là nhẹ nhàng chạm đến mũi kiếm, không căng thẳng cũng không run rẩy, nhưng hắn lại đột nhiên cảm giác được đau đớn.

Lương Hổ thu tay về, nhìn về phía ngón tay. Ngón cái của hắn có một tầng vết chai dày, đó là dấu vết để lại sau nhiều năm rèn sắt, hiện tại trên vết chai này có một vết cắt rất nhỏ. Lương Hổ miết ngón tay, máu thấm ra từ vết cắt.

Mặt Lương Hổ càng thêm căng thẳng. Hắn nhìn chằm chằm thanh kiếm này.

Hắn không sờ vào lưỡi kiếm, nhưng ngón tay lại bị cắt ra một vết. Dường như bên ngoài lưỡi kiếm kia còn có một lưỡi kiếm vô hình, không đụng vào cũng có thể bị cắt da.

Người trẻ tuổi cũng nhìn kiếm, hắn cảm giác được mũi kiếm vẫn luôn lộ ra sát ý, chính sát ý vô hình đó cắt thủng da tay Lương Hổ, cắt nát mọi vỏ kiếm muốn bao bọc lại lưỡi kiếm sắc nhọn này, kêu gọi hắn đi giết chóc.

Thanh kiếm này vốn không phải như thế, có lẽ là bởi vì khi đó hắn còn đang tập kiếm, thanh kiếm này còn có kiên nhẫn chờ đợi, nhưng cho đến hôm nay, nếu hắn vẫn không chịu chém giết, nó cũng sẽ không ngồi yên.

"Ngươi muốn làm gì?" Lương Hổ hỏi.

"Hủy diệt nó." Người trẻ tuổi nói, "Ta đã thử qua rất nhiều biện pháp, nhưng nó thật sự là quá cứng cỏi, không tìm được bất kỳ thứ gì có thể phá hỏng nó. Ta chỉ có thể tới tìm ngươi."

"Ta thử xem." Lương Hổ nói. Hắn lấy thanh sắt đã rèn tốt lúc trước, đó là thanh sắt mà hắn đã chuẩn bị để rèn một thanh bảo kiếm, còn chưa kịp sử dụng. Lương Hổ cầm kiếm chém thẳng vào thanh sắt, không phí quá nhiều sức lực, thanh sắt đã bị chém làm đôi, mũi kiếm hoàn toàn không sứt mẻ.

Hắn là thợ rèn nổi tiếng trong thiên hạ, khó tránh khỏi thấy cái mình thích là thèm, không nhịn được mà hỏi người trẻ tuổi: "Nhất định phải hủy diệt nó sao?"

"Nhất định!" Người trẻ tuổi nghiêm túc mà nhìn hắn, "Ngươi không hiểu."

Ánh mắt của hắn dời về phía thanh kiếm này, lẩm bẩm nói: "Mỗi thời mỗi khắc, ta đều sẽ cảm giác được sát niệm đang phát sinh trong lòng. Nó đang nói cho ta, trong thế giới này không có gì không thể giết. Ta muốn giết người. Không có người, động vật cũng được. Trên đường tới đây, ta đã giết rất nhiều dã thú. Mỗi lần giết xong một con dã thú, ta mới có thể bình tĩnh lại được một đoạn thời gian."

Sát ý lộ ra trên lưỡi kiếm càng ngày càng nhiều, dường như đang nói cho hắn, nếu hắn vẫn không chịu giết, vậy nó sẽ tự thân đi giết.

Lương Hổ cảm nhận được sự kiên định của hắn, tuy có tiếc nuối, lại vẫn nói: "Được."

Hắn thả thanh kiếm về lại hộp gỗ, đưa người trẻ tuổi đến một nơi khác.

Nơi này cũng có một cái bếp lò, không giống cái bếp lò trước cửa hàng. Nó lớn hơn nhiều, nhiệt độ thiêu đốt cũng cao hơn.

Lương Hổ ném thanh kiếm vào trong lò, lửa trong lò vẫn luôn thiêu đốt đến cực hạn, sắt thép bình thường sớm đã bị nung chảy thành nước, nhưng thanh kiếm này vẫn nguyên vẹn không sứt mẻ.

Lương Hổ không khỏi hoảng sợ, hắn dùng kìm sắt kẹp kiếm ra, gác trên hai cái đe, ở giữa hở ra một đoạn. Hắn dùng hai cái đe sắt nặng nề đè lên hai đầu kiếm, dùng hết sức lực đập búa xuống khe hở giữa hai cái đe.

Thân kiếm hơi hơi cong xuống phía dưới một chút, ngay sau đó Lương Hổ đã bị lực phản chấn của nó ép lùi lại vài bước, thân kiếm hơi cong đã bắn trở về nguyên dạng.

"Làm sao có thể?" Hắn lẩm bẩm nói, lại quay đầu nhìn về phía người trẻ tuổi.

Người trẻ tuổi im lặng nhìn kiếm, Lương Hổ lại từ trong ánh mắt hắn nhìn ra vài phần sợ hãi, không khỏi nói: "Ngươi sợ nó?" Hắn chưa từng thấy người trẻ tuổi sợ hãi bao giờ.

Người trẻ tuổi nói: "Ta sợ. Ta sợ có một ngày ta sẽ không còn là ta nữa. Ta sẽ cầm nó giết chết người thân cùng bạn bè, nhưng ngay cả một giọt nước mắt cũng sẽ không rơi xuống."

Lương Hổ im lặng một lát, nói: "Không có việc gì, ta giúp ngươi!"

Mấy ngày sau đó, Lương Hổ nghĩ hết biện pháp, gần như có cách phá hoại gì cũng đem ra thử. Đao kiếm bình thường nếu bị giày vò như vậy đã sớm thành sắt vụn, thanh kiếm này lại trước sau như một. Người trẻ tuổi càng ngày càng im lặng.

Vì hủy diệt thanh kiếm này, Lương Hổ tạo ra một cái bếp lò kỳ dị, trong bếp có khe cắm, có thể uốn cong thân kiếm.

Lửa trong lò bùng cháy, mãi đến khi lửa nóng đến đỉnh điểm. Lương Hổ khởi động cơ quan bên ngoài lò, tăng thêm số lượng sắt, trọng lượng càng lúc càng lớn, cơ quan đang kẹp chặt thanh kiếm trong bếp lò cũng dần dần di động. Dần dần, một bên đòn bẩy đã nặng đến mức chỉ cách mặt đất một đốt ngón tay, thân kiếm trong lò cũng cong đến mức hai đầu sắp chạm vào nhau.

Thế nhưng trong lò mãi không truyền lại tiếng kiếm gãy, đòn bẩy ngoài lò cũng mãi không thể chạm xuống mặt đất.

Đòn bẩy đã nặng đến độ không thể nặng hơn. Lương Hổ không thể tưởng tượng được mà nói: "Thanh kiếm này rốt cuộc là thứ gì?"

Nhưng vào lúc này, trong lò bỗng nhiên truyền ra một tiếng nứt gãy, một bên đòn bẩy ngoài lò ầm ầm rơi xuống đất, đập thành một cái hố to.

Lương Hổ ngạc nhiên xen lẫn vui vẻ, bếp lò trước mắt chợt vỡ tan, một tia sáng trắng ánh đỏ đâm thẳng về phía hắn!

Hắn đã không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy đau đớn giữa mày. Tia sáng này đột ngột dừng lại trước mặt hắn, chỉ cách chưa đầy nửa ngón tay.

Lương Hổ lúc này mới thấy rõ, lại là thanh kiếm này! Nó phá vỡ bếp lò từ bên trong bay ra, bay thẳng hướng đầu hắn. Sát ý của nó đã xuyên qua da, một chút máu chảy ra từ giữa hai bên lông mày, chảy xuống dọc theo sống mũi.

Lương Hổ lúc này mới bắt đầu sợ hãi. Nhưng chưa kịp sợ hãi, hắn đã hiểu vì sao thanh kiếm này lại đột nhiên dừng lại.

"Mau buông tay!" Lương Hổ kinh hãi la lên.

Người trẻ tuổi đã buông lỏng tay. Thanh kiếm đỏ đậm rơi trên mặt đất, bùn đất bị hun đến bụi mù.

Lương Hổ xông lên nhìn tay hắn, bàn tay kia đã thảm không nỡ nhìn. Người trẻ tuổi phản ứng trong nháy mắt, vội nắm lấy chuôi kiếm vào phút chót.

Lương Hổ không nói một lời, xoay người về phòng tìm thuốc.

Người trẻ tuổi mặt đầy mồ hôi, thở ra một hơi thật dài.

Trường kiếm rơi trên mặt đất từ từ nguội xuống, không tổn hại mảy may.

Chờ miệng vết thương xử lý xong, Lương Hổ đã toát mồ hôi. Hắn là thợ rèn, luôn chuẩn bị thuốc bỏng tốt nhất. Nhưng dù là hắn cũng không thể ngờ được sẽ có người dùng tay trần nắm đao kiếm đã bị nung đến đỏ thẫm.

Hắn cũng không dám chắc vết bỏng nghiêm trọng như vậy sẽ khôi phục thành cái dạng gì.

Bằng hữu của hắn là một kiếm sĩ, đây là tay cầm kiếm của hắn.

Lương Hổ nhíu chặt mày, thần sắc phức tạp khó tả.

Người trẻ tuổi thế nhưng còn cười một chút, nụ cười bởi vì đau đớn mà có vẻ khó coi: "Ta còn có thể dùng tay trái."

Lương Hổ nghiến chặt răng, má phồng lên, một câu cũng nói không nên lời.

Người trẻ tuổi lại nói: "Không phải lỗi của ngươi. Nó muốn giết ngươi. Đáng lẽ ta không nên mang nó đến."

"Không, là ta......" Lương Hổ vẫn đang áy náy tự trách, hắn cảm thấy là do bếp lò của hắn xảy ra vấn đề.

Trong nháy mắt đó, thanh kiếm vốn uốn cong đến cực hạn làm vỡ một góc khe cắm, thân kiếm đột nhiên duỗi thẳng, nhờ lực phản chấn mà lao khỏi bếp lò.

Người trẻ tuổi ngắt lời hắn: "Ta cảm nhận được sát ý của nó. Nếu không, ta cũng không kịp cứu ngươi."

Hắn cảm nhận được sát ý trong lò, bếp do Lương Hổ tạo ra không có vấn đề, là sát ý từ thanh kiếm kia chợt nổi lên, làm vỡ khe cắm.

Nó chuẩn xác mà nhắm trúng giữa mày Lương Hổ, chắc chắn không phải là trùng hợp ngẫu nhiên. Đây cũng chỉ là một lần tùy ý biểu hiện năng lực của thanh kiếm này mà thôi.

"Ta phải đi." Hắn nói.

Lương Hổ vội la lên: "Tay ngươi còn chưa lành, sao có thể cứ thế mà rời đi?"

"Tay của ta trên đường đi cũng có thể lành." Người trẻ tuổi nói.

"Nhưng còn có rất nhiều người đang truy tìm thanh kiếm này!" Lương Hổ nói.

"Cho nên ta càng không thể ở lại nơi này. Ta cũng có thể dùng kiếm bằng tay trái."

Lương Hổ không ngăn được hắn, rơi vào đường cùng, đành phải giúp hắn thu thập hành lý, tiễn hắn đi xa.

Ngày thứ tư sau khi người trẻ tuổi rời đi, có một đám người tới lò rèn của Lương Hổ.

Đây là một đám cao thủ trang bị nai nịt cẩn thận kỹ càng, bọn họ bao vây lò rèn của Lương Hổ.

Thủ lĩnh đám người đẩy cửa ra, hơi cúi người chào Lương Hổ: "Lương đại sư, chúng ta tới tìm người."

Lương Hổ nói: "Dù các ngươi muốn tìm ai đi chăng nữa, hắn cũng không ở đây."

Thủ lĩnh cười: "Ngài còn chưa biết ta muốn tìm ai, chưa nghe bảng giá, sao có thể một mực khẳng định hắn không có ở đây?"

Hắn vẫy vẫy tay, liền có hai người khiêng một cái rương đi lên, rương rơi trên mặt đất đập ra một tiếng trầm đục nặng nề. Trong rương đầy vàng thỏi.

Lại có một người ôm tráp đi lên, mở tráp ra, trong tráp đựng hai đoạn kiếm gãy, là Phi Sương kiếm.

"Hắn hiện tại ở đâu?" Thủ lĩnh hỏi.

Lương Hổ thở dài: "Yêu cầu này của ngươi ta không đáp ứng được, ta không biết hắn ở nơi nào."

Thủ lĩnh nói: "Lương đại sư, ta kiến nghị ngài nên đáp ứng yêu cầu này. Cái giá mà ta đề ra không chỉ có rương vàng, mà còn có lò rèn này cùng tính mạng của ngươi."

Lương Hổ trừng mắt: "Ngươi cho rằng ta là cá nằm trên thớt sao?"

"Lương đại sư." Thủ lĩnh dĩ hòa vi quý cười nói, "Ngài là đại sư nổi danh thiên hạ, nếu không phải bất đắc dĩ, chúng ta cũng không muốn đắc tội ngài. Nhưng trong số binh khí bị thanh kiếm kia chém gãy, có sáu thanh là tác phẩm của ngài."

Lương Hổ hít sâu một hơi, nói: "Các ngươi đến đây vì thanh kiếm kia. Một khi đã như vậy, các ngươi cũng không cần phải đi tìm hắn. Thanh kiếm kia đã hủy diệt rồi."

Thủ lĩnh lạnh mặt: "Lương đại sư, trò đùa này không buồn cười."

Lương Hổ nói: "Ta cũng không nói đùa. Hắn tới tìm ta, chính là vì hủy diệt thanh kiếm này. Thanh kiếm kia rất khó nóng chảy, ta vì thế mà đặc biệt chế tạo một cái bếp lò, tốn mất mấy ngày thời gian. Phần sót lại của thanh kiếm đó còn ở phía sau, các ngươi có thể tự đi mà xem."

Thủ lĩnh ra hiệu, liền có hai người đi ra, đi thẳng vào hậu viện. Sau một lúc lâu, bọn họ mang theo chút cặn sắt vụn đi ra, thấp giọng bẩm báo.

Lương Hổ ngồi yên bất động. Hắn thức mấy đêm, sửa xong bếp lò, lại dùng thép tốt trân quý trộn chung với mấy thứ lung tung khác nung thành cặn bã. Không ai lấy được thanh kiếm kia, cũng sẽ không có người phát hiện ra những phế liệu này vốn không phải dấu vết của nó.

Thủ lĩnh sắc mặt khó coi, ánh mắt nhìn Lương Hổ cũng mất đi phần lễ phép ngụy trang lúc trước, lạnh lùng nói: "Một thanh bảo kiếm có thể thiết kim đoạn ngọc như vậy, vì sao hắn muốn hủy diệt nó? Vì sao ngươi lại đồng ý?"

"Bởi vì hắn đã dự liệu thanh kiếm này sẽ gây ra phân tranh. Hắn cho rằng bất kỳ kẻ nào đoạt được thanh kiếm này cũng sẽ đi vào vết xe đổ của Trình Chiêm. Cho nên hắn tới tìm ta, nhờ ta hủy diệt nó. Ta đồng ý, là bởi vì ta tuy là thợ rèn, lại cũng là bằng hữu của hắn. Ta tin tưởng hắn, cũng hiểu biết hắn." Lương Hổ nhìn thẳng vào mắt thủ lĩnh, "Nếu các ngươi đã dám tìm hắn gây chuyện, hẳn là đã điều tra xem hắn là người như thế nào, vậy các ngươi nên biết, hắn chính xác là loại người như vậy, có thể làm ra loại chuyện này."

Thủ lĩnh nhìn Lương Hổ thật lâu, không xác nhận được hắn liệu có nói dối hay không, lạnh lùng nói: "Một khi đã như vậy, mời Lương đại sư cùng chúng ta đi một chuyến. Ngươi đã có thể nung nó thành sắt vụn, vậy cũng có thể rèn lại nó từ sắt vụn!"

Lương Hổ cười lạnh, nhấn một cái vào tay vịn trên ghế dựa, trong cửa hàng bỗng nhiên vang lên vô số âm thanh máy móc khởi động, nói: "Các ngươi cho rằng có thể tự do ra vào lò rèn của ta như chốn không người sao?"

Hắn không thể đi cùng bọn họ. Nếu hắn đi, mạng sống từ nay về sau cũng chỉ có thể bị người khác nắm trong tay, e rằng khó thoát.

Bên ngoài lò rèn, vô số ánh mắt đang nhìn chằm chằm nơi này.

Hai bên giương cung bạt kiếm, sắp lao vào đánh nhau.

Chợt có một người vội vàng đi vào, nói nhỏ vài câu vào tai thủ lĩnh.

Thủ lĩnh nghe xong, sắc mặt bỗng nhiên khôi phục bình thường, hắn nhìn Lương Hổ cười nói: "Lương đại sư nhân nghĩa." Dứt lời khoát tay, dẫn đám người rời đi.

Lương Hổ nhĩ lực không tệ, nghe thấy lời người nọ nói. Hắn nói là: Tối hôm qua "Phi Sương kiếm" chém Bình Nam Hà Đạo Vương trước mắt bao người, trong tay cầm chính là thanh bảo kiếm có thể thiết kim đoạn ngọc này.

Hắn không nói một lời, vẻ mặt phức tạp khôn kể. Trong sầu lo, lại có một phần tự hào không thể nói thành lời.

Lương Hổ ngụy tạo bằng chứng bảo kiếm đã bị hủy, giúp bằng hữu của hắn ngăn cản những người muốn đoạt kiếm.

Nhưng bằng hữu của hắn cũng đã đoán được kế hoạch này, cố ý để mọi người đều thấy thanh bảo kiếm này vẫn nằm trong tay hắn.

Đây là bằng hữu của hắn.

Giết!

Lãng Kình Vân mở mắt ra, trong mắt đầy tơ máu. Anh cảm giác được bên cạnh có cái gì đang cử động, theo bản năng nắm chặt kiếm trong tay, vung sang một bên ——

Cánh tay Lãng Kình Vân đột ngột dừng lại, đây không phải là kiếm pháp của Huyết Tú Đao, mà là kiếm pháp của người trẻ tuổi trong giấc mơ, cho nên anh mới có thể thu tay kịp.

Một đứa bé trên đầu có tai thỏ ngã ở bên cạnh, hoảng sợ mà nhìn hắn, lỗ tai run bần bật, thân thể lại không dám cử động. Kiếm của Lãng Kình Vân đang kề sát cổ nó, kiếm không kề sát làn da, nhưng lại có máu.

Trên mặt Lãng Kình Vân không có chút cảm xúc, ánh mắt dừng ở trên vết máu kia, tiểu thỏ yêu lệ rơi đầy mặt, lại bị sát khí đầy người dọa sợ tới mức không kêu thành tiếng.

"Ngươi muốn lấy kiếm của ta?" Lãng Kình Vân hỏi.

Thỏ con run rẩy khóc nức nở: "Ta, ta, ta không, không cố ý, ta cho rằng, cho rằng các ngươi đã, đã chết......" Nói một nửa, mặt nó liền trắng bệch.

Nó chỉ là tiểu yêu tu vi yếu ớt, đến Huyết Tú Đao cũng chưa từng nghe qua. Nó ở trong rừng nhìn thấy rất nhiều tu sĩ ngã xuống, liền cho rằng bọn họ đều đã chết, định đến nhìn xem có thể nhặt được cái gì hay không, không ngờ rằng nơi đây vẫn còn người sống.

Người này đầy người sát khí, ánh mắt còn đáng sợ hơn cả lão hổ. Nó vừa lỡ miệng, lại là yêu quái, người này nhất định sẽ giết chết nó...

Lãng Kình Vân hai mắt đỏ đậm nhìn nó, thấp giọng quát: "Cút!"

Thỏ con đầu óc choáng váng, bất chấp mà lau nước mắt, quay người nghiêng ngả lảo đảo chạy đi.

Lãng Kình Vân nhẹ buông tay, Huyết Tú Đao rơi trên mặt đất. Anh thoáng bình phục tâm trí, lại cầm lấy Huyết Tú Đao, không nhìn xác người đầy đất, sử dụng thuật độn thổ rời đi nơi khác.

Không lâu sau khi anh rời đi, có một đám tu sĩ đi tới nơi này.

Một tu sĩ áo lam dẫn đầu, nhíu mày nói: "Lại làm hắn chạy."

Có người xem xét dấu vết, nói: "Hẳn là chưa được bao lâu."

Lại có người kiểm tra kỹ lưỡng, liếc mắt ra hiệu, thấp giọng nói với tu sĩ áo lam: "Trịnh sư huynh, ta đi xem."

Trịnh sư huynh gật đầu, người nọ liền lắc mình tiến vào trong rừng.

Trịnh sư huynh quay đầu nhìn về phía một người bên cạnh, hỏi: "Vương sư đệ, linh thú của ngươi có thể tìm được vị trí đại khái sao?"

Một tu sĩ có một con chuột mũi dài đứng trên vai vội vàng tiến lên, nhăn nhó mặt mày: "Trịnh sư huynh, không phải ta không muốn cố gắng. Chỉ là nơi này mùi máu quá nồng, chuột ngửi khó có thể phân biệt."

Trịnh sư huynh nhíu nhíu mày, không nói gì. Lúc này, tu sĩ tiến vào trong rừng lúc trước đã trở lại, trong tay xách theo một con thỏ yêu trông như một đứa bé.

Mấy người bắt đầu thẩm vấn thỏ yêu đã thấy cái gì, thỏ yêu run bần bật nói một hồi, nhưng cũng không biết người kia mang theo Huyết Tú Đao đi đâu. Trịnh sư huynh không kiên nhẫn, ném thỏ yêu cho Vương sư đệ nói: "Vương sư đệ, đây là nghề của Thú Vương Tông các ngươi, phiền ngươi một chút."

Vương sư đệ gật đầu lia lịa, lấy ra một thẻ hương, châm lửa đặt vào dưới mũi thỏ yêu. Không bao lâu sau, thỏ yêu liền dại ra, hỏi gì đáp nấy. Nhưng Vương sư đệ hỏi đi hỏi lại mấy lần, thỏ yêu cũng không nói được thêm thông tin gì khác, nó cũng chỉ biết có thế.

Vương sư đệ đành phải nói đúng sự thật.

Trịnh sư huynh bĩu môi, không thèm che giấu khinh thường cùng thiếu kiên nhẫn.

Vương sư đệ chỉ có thể nghiến răng chịu đựng, bọn họ tuy rằng xưng huynh gọi đệ, nhưng cũng không phải từ cùng một môn phái. Trịnh sư huynh đến từ Ngũ Linh Tông, là môn phái sắp bước vào hàng ngũ đại tông môn, Thú Vương Tông của hắn chỉ ở tầng thứ hai từ dưới đếm lên, thiện nghề thu phục linh thú, cũng đã từng là đại tông môn uy chấn một phương, nhưng Thú Vương Tông đã sớm xuống dốc, trong tông môn cũng không có linh thú gì đáng nói.

"Từ từ xem đã, Lưu sư muội bên kia hình như còn có manh mối." Có người nói.

Đây là manh mối do Tầm bảo bản đồ mang lại. Tầm bảo bản đồ sau một thời gian mới có thể tiếp tục sử dụng. Bên trong Huyết Tú Đao chứa Vô thượng đạo tạng, phép thuật truy tung cùng thuật bói toán tầm thường gần như đều không có tác dụng, đã không tìm ra người, vậy chỉ có thể chờ thêm thông tin từ Tầm bảo bản đồ.

Một đám tu sĩ không có manh mối, đành phải đứng nói chuyện phiếm. Vương sư đệ bị coi như không khí, tuy rằng người khác vẫn luôn tươi cười chào hỏi, bọn họ cũng không xem hắn ra gì.

Đang nói, Trịnh sư huynh bỗng nhiên quay đầu nói với hắn: "Vương sư đệ, ngươi rời môn phái cũng khá lâu rồi, đúng không?"

Vương sư đệ vội vàng trả lời: "Cũng bình thường, thêm hai tháng nữa là tròn ba năm."

Trịnh sư huynh nói: "Ba năm không ngắn, Vương sư đệ không định trở về thăm sao?"

Ý cười trên mặt Vương sư đệ tắt ngấm, hắn đã nghe hiểu ý. Đây là đuổi hắn đi, không muốn tiếp tục cho hắn đi cùng. Hắn miễn cưỡng cười nói: "Ra ngoài rèn luyện, đều là vì tu hành."

Trịnh sư huynh nói: "Cơ duyên chưa chắc đã ở bên ngoài."

Vương sư đệ thấy vẻ mặt hắn càng thêm không kiên nhẫn, hoảng sợ bất lực nhìn về phía những người khác, chỉ là đám tu sĩ này vẻ mặt hoặc lạnh nhạt hoặc khinh thường, không có ai muốn giúp hắn giải vây.

Hắn biết càng cố ở lại thì chỉ càng thêm khó chịu, đành phải miễn cưỡng cười nói: "Trịnh sư huynh nói đúng, ta cũng nên trở về một thời gian." Hắn cáo biệt mọi người, những người khác lung tung chắp tay, giữ phép lịch sự tối thiểu.

Sau khi hắn rời đi, có người nói: "Vương Dư cuối cùng cũng đi rồi."

"Thực lực kém, năng lực tệ, vậy mà cũng lì lợm đi theo, da mặt cũng đủ dày."

"Do Trịnh sư huynh mềm lòng mà thôi, nếu là ta thì ta đã sớm đuổi hắn đi rồi."

Mấy người lại mượn chuyện này hoặc lén lút hoặc công khai mà nịnh hót Trịnh sư huynh vài câu.

Trịnh sư huynh nói: "Được, nếu hắn đã rời đi, cũng không cần nói nữa. Ta thấy nơi này cũng không có manh mối gì khác, đi về phía trước một chút đi, chờ tin tức từ Lưu sư muội bên kia."

Sau khi đoàn người rời đi, một con chuột xám chui ra từ trong đất, chạy về một hướng khác, xuyên qua một sườn núi, dừng lại trước một gốc cây cổ thụ.

Từ đằng sau gốc cây, Vương Dư đi ra, vẻ mặt phức tạp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro