Chương 44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mây trên bầu trời u ám, tựa như sắp kết thành băng.

Lãng Kình Vân bị thương quá nặng. Dù là Thảo Nguyên, Văn Ngọc Thanh, hay là Bì Cốt Bác yếu nhất trong cả đám, anh đều không có khả năng chạy thoát khỏi tay bất kỳ ai trong số họ.

Cho nên anh quyết định đánh cuộc vào Họa Bất Thành, đánh cuộc ma tu thích đùa bỡn nhân tâm này sẽ dùng phương thức mà nàng thích nhất, cũng am hiểu nhất để khống chế anh.

Lần đánh cuộc này anh thắng, thắng được trong một nháy mắt.

Nhưng cũng chỉ là một nháy mắt mà thôi.

Chỉ trong một nháy mắt, dưới sự truy đuổi của bốn tu sĩ, Lãng Kình Vân có thể chạy bao xa?

124 trượng.

Anh chạy được 124 trượng, cuối cùng đã đến đường cùng. Một chút pháp lực vừa mới hồi phục lại giờ đã hao hết, Văn Ngọc Thanh đã đuổi tới đằng sau, Họa Bất Thành chỉ chậm nửa bước.

Mọi thứ sẽ chấm dứt ở đây sao?

Lãng Kình Vân cúi người nghiêng về phía trước, ánh mắt nhìn sang một bên, dường như vừa mới phát hiện cái gì.

Anh dứt khoát ép ra một tia pháp lực từ trong kinh mạch đã khô cạn, hướng về phía sau chém ra nhất kiếm, nhờ vào thế kiếm mà lăn về phía trước.

Văn Ngọc Thanh chưa từng gặp sát khí nào đáng sợ như vậy, vì tránh né mà không thể không chậm lại một bước, Họa Bất Thành đã sớm có chuẩn bị, nhưng nàng vốn đã chậm hơn một bước so với Văn Ngọc Thanh, chỉ kịp túm lấy góc áo của Lãng Kình Vân, nhưng Lãng Kình Vân đã biến mất.

Họa Bất Thành dừng lại ở nơi Lãng Kình Vân biến mất, cảm nhận được không gian dao động: "Bí cảnh?"

Bốn tu sĩ dừng lại, đề phòng lẫn nhau, đều ăn ý mà ngừng đánh nhau.

Người cầm Huyết Tú Đao đã trốn vào bí cảnh, đây vừa là chuyện tốt vừa là chuyện xấu.

Tốt ở chỗ bí cảnh này bị che giấu kỹ lưỡng, đến cả Họa Bất Thành cũng không nhận ra. Tin tức do Tầm bảo bản đồ truyền ra chỉ khoanh lại trong một phạm vi, không có ai có thể định vị vị trí chính xác của Huyết Tú Đao. Bây giờ Huyết Tú Đao bị giấu trong bí cảnh, những tu sĩ khác rất khó tìm được, chỉ cần bọn họ không để lộ chuyện này, cũng sẽ chỉ có bốn người bọn họ biết Huyết Tú Đao ở đâu để mà tranh giành.

Xui xẻo ở chỗ, cả bốn người, ai cũng không biết nên đối phó với bí cảnh này như thế nào.

Cái này gọi là mỗi người có chuyên môn riêng. Tuy rằng cả tu vi cùng chiến lực của Triết Vương đều thua kém bọn họ, nhưng nhờ có thần thông trời sinh của đàn Phỉ Điệt, hắn có thể dứt khoát cắt đứt không gian, mở ra bí cảnh. Bốn người bọn họ lại bó tay chịu chết.

Cả bốn người đều bó tay nhìn nhau, nhưng bọn họ không biết thật hay chỉ đang giả vờ không biết thì cũng khó nói.

Văn Ngọc Thanh cau mày. Tán tu là hành trình vô cùng gian nan, không thể so sánh với truyền thừa cùng tài nguyên của các đại tông môn, nhưng bọn họ cũng muốn cầu tiên vấn đạo. Bọn họ cần đến những gì, cũng chỉ có thể dựa vào chính mình. Để có được Vô thượng đạo tạng trong Huyết Tú Đao, hắn đã trả giá rất nhiều, quyết không cam lòng cứ thế từ bỏ như vậy.

Nhưng tại sao lại có một cái bí cảnh xuất hiện ở đây?

Lãng Kình Vân nằm sấp trong bí cảnh thở dốc, thở xong mới xoay người nằm thẳng. Nơi này bé xíu, chỉ vừa một người nằm. Trong bí cảnh không có gì khác, chỉ có một bình thuốc, bên trong là đan dược trị thương.

Nơi này sao có thể xuất hiện bí cảnh?

Lãng Kình Vân ngửa mặt nhìn bầu trời xám xịt trong bí cảnh, người ngoài bí cảnh không nhìn được bên trong, nhưng người bên trong lại có thể quan sát toàn bộ cảnh vật bên ngoài, tựa như đang quan sát thế giới từ sau một màn sương.

Anh chạy thoát vòng vây của bốn tu sĩ, lại cảm nhận được một dao động cực kỳ nhỏ, nhưng lại cực kỳ quen thuộc ở hướng này.

Đây là bí cảnh của Thái Tô Hồng.

Từng kinh mạch trong cơ thể Lãng Kình Vân đều đang đau nhức, anh lại bỗng nhiên bắt đầu cười, tiếng cười càng lúc càng lớn, chấn động đến dòng nước đang ẩn mình trong vết kiếm dưới lớp băng. Dòng nước cuồn cuộn, phá tan lớp băng! Như một hồi thủy triều lớn, dòng nước nhấn chìm toàn bộ giá băng chỉ trong nháy mắt.

Những cái tên đã bị đóng băng từ lâu dâng lên cùng với thủy triều.

Thái Tô Hồng, anh đã không còn nhớ vẻ mặt nàng trước lúc rời đi, lúc đấy điều duy nhất anh có thể nghĩ đến là phải khống chế bản thân, khống chế bản thân không được giết nàng. Nhưng anh nhớ rõ cách nàng đứng chắn trước mặt, bảo vệ anh, nhớ rõ cái nồi lớn có thể che được cả người của nàng, nhớ rõ bát mì nóng nàng làm...

Anh nhớ rõ Song huynh, nhớ rõ hắn giúp anh phá đi sát ý của Đạo Chủng, nhớ rõ hắn đưa tặng truyền thừa cho Thiệu Tứ, cứu mạng cả nhà, nhớ rõ hắn từng nói "Ngươi cho ta mượn một bộ áo choàng." "Ngươi còn mời ta một bát mì nóng."...

Anh nhớ rõ người nhà, Quý Hồng La vẫn luôn quán xuyến nhà cửa, toàn bộ quần áo của mọi người trong nhà đều là nàng tự may vá; Thiệu Tứ bị thọt một chân, nhưng cũng không bao giờ chịu làm việc ít hơn người khác nửa phần...

Anh nhớ rõ đại tỷ tỷ...

Một nơi khác ở Toại Châu.

Thái Tô Hồng đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về một phía.

"Có người đi vào bí cảnh của ta." Nàng nói.

"Ngươi có thể sẽ chết." Hệ thống bí cảnh nói.

"Ta chỉ đi nhìn một cái thôi." Thái Tô Hồng nói, "Ta muốn làm đại hiệp mà. Không phải đại hiệp luôn sẵn sàng xả thân quên mình sao."

Hệ thống bí cảnh thở dài một hơi, không nói nữa.

Thái Tô Hồng cười một tiếng, xông thẳng về hướng Trùng Hòa thành.

Lãng Kình Vân nhớ rõ từng người đã đối tốt với anh. Trên đời này vẫn còn người nhớ đến anh, quan tâm anh.

Đạo Chủng trong ngực anh truyền ra từng đợt rung chuyển kịch liệt, muốn đóng băng lại đợt thủy triều mới phá băng mà ra kia.

Nhưng không ngờ, lực lượng đã từng lạnh nhạt, cao rộng, hờ hững, lực lượng mà anh đã từng không thể ngăn cản được này, lại yếu ớt đến thế. Trong tiếng cười càng lúc càng lớn, vết nứt do kiếm chém ra kia cũng càng lớn, bổ đôi băng giá!

Bên ngoài bí cảnh, cuối cùng tuyết đã rơi. Bên trong bí cảnh, tuyết rơi lả tả, như hư như ảo mà xuyên qua thân thể của Lãng Kình Vân.

Dòng nước ấm áp mềm mại kích động trong thức hải của anh, băng tuyết lạnh lẽo nứt vỡ dưới dòng nước, vỡ vụn thành từng khối, từng khối băng lại tiếp tục nát thành từng mảnh vụn.

Đây là trận tuyết đầu tiên của mùa đông này, nhưng băng tuyết trong thức hải của anh lại tan chảy trong suối nguồn ấm áp của mùa xuân.

Đạo Chủng vẫn đang rung động kịch liệt hòng khống chế anh thêm một lần nữa, thân thể của Lãng Kình Vân dựa vào Đạo Chủng mới có thể sống sót, giờ đây càng thêm rách nát vỡ vụn.

"Ngươi biết không? Sau khi ta thoát ra khỏi Truyền Tống Trận, đã hôn mê một thời gian, cũng có một giấc mơ." Anh nghẹn ngào nói.

Giấc mơ về Huyết Tú Đao.

Người trẻ tuổi trong giấc mơ đã biến thành một ông cụ, tóc đã bạc một nửa, nếp nhăn hằn sâu bên khóe mắt, cả người xơ xác phong trần, nhưng vẫn cõng theo thanh kiếm này.

Trên giang hồ, thanh bảo kiếm chém sắt như chém bùn này đã trở thành truyền thuyết không người truy đuổi.

Sống lưng hắn vẫn luôn thẳng thắn, nhưng hắn đã sắp không cõng nổi thanh kiếm này nữa.

Lãng Kình Vân nhìn ra được. Thanh kiếm này vẫn luôn muốn giết chóc! Trong ánh mắt hắn giờ chỉ còn bóng ma tăm tối.

Hắn cõng hộp đựng kiếm, đi vào nhà tắm trong thành, tắm rửa giặt giũ sạch sẽ, cạo râu chải tóc, thay một bộ quần áo mới, ngủ một giấc thật ngon, sau đó chuẩn bị một vò rượu nóng, đi tới bên hồ đã bị tuyết rơi phủ kín.

Trên mặt hồ là một lớp băng dày, lại bị tuyết lớn bao trùm, chỉ có một người ngồi cô độc giữa trời tuyết trắng xóa.

Lãng Kình Vân ngồi bên cạnh hắn. Hư ảo, xa xôi, nhìn trận tuyết cổ xưa này.

Đây có lẽ là biện pháp phong ấn Huyết Tú Đao mà cuối cùng anh cũng chờ đến, có lẽ là giấc mơ cuối cùng của anh, có lẽ là lần cuối cùng anh được gặp mặt người bằng hữu đã cách xa vô số năm này...

Ánh sáng phản xạ trên mặt hồ, phản chiếu trong ánh mắt hắn, dường như đang rửa sạch mọi tối tăm. Đôi mắt này dần ngời sáng trở lại, làm Lãng Kình Vân lại nghĩ tới bóng dáng của người trẻ tuổi năm xưa.

Hắn đặt hộp kiếm trước người, nhìn tuyết trắng xóa, nhấc vò rượu lên uống từng ngụm.

Rượu nóng dần trở nên ấm áp, rồi lại từ từ nguội lạnh.

Hắn lấy thanh kiếm từ trong hộp ra, ánh sáng từ thân kiếm phản chiếu khuôn mặt hắn. Hắn bỗng nhiên cười:

"Ngồi thuyền nhỏ, chở rượu nồng..."

"Ta muốn sống..." Lãng Kình Vân lẩm bẩm nói.

Anh vẫn luôn muốn sống, cho nên anh nghe lời Đạo Chủng đi tu hành, lại bắt đầu chống cự ảnh hưởng của Đạo Chủng lên người anh. Cho nên anh vẫn mãi không chịu buông tay kể từ khi có được Huyết Tú Đao, cho nên anh vẫn luôn khổ sở chống đỡ áp lực mà cả Đạo Chủng lẫn Huyết Tú Đao mang lại.

Đạo Chủng càng thêm kích động, nó liều mạng kể lể đạo lý trong thức hải của anh.

Lãng Kình Vân vẫn đang cười: "Dưới trời xanh bao la kia, tất cả chúng sinh đều giống nhau, đều chỉ như cỏ rác. Ta không quan tâm người khác, cũng không quan tâm chính mình. Nếu ta đến chính bản thân mình còn không quan tâm, tại sao ngươi lại nghĩ rằng ta sẽ quan tâm đến ngươi?"

Sau khi giá băng từ Đạo Chủng hoàn toàn bao trùm lấy thức hải, anh đã không muốn sống, ý niệm duy nhất còn lại trong đầu anh chính là hủy diệt Huyết Tú Đao cùng Đạo Chủng!

Lãng Kình Vân nuốt xuống toàn bộ đan dược trong bình, nhờ đan dược mà cố gắng kiên trì thêm một chút.

Anh liếc mắt nhìn ra phía ngoài, bốn tu sĩ kia đã bắt đầu phá vỡ bí cảnh, có vẻ bí cảnh sắp sụp rồi. Ở nơi xa hơn có rất nhiều tia sáng đang lao đến, đó đều là các tu sĩ đã nhận được tin tức, muốn tới đoạt Huyết Tú Đao.

Tuyết trên bầu trời càng lúc càng lớn.

Bây giờ anh lại muốn sống. Nhưng nếu đã không thể sống được nữa, cũng chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước.

Anh đã không còn cõng nổi Đạo Chủng cùng Huyết Tú Đao.

Lãng Kình Vân xoay Huyết Tú Đao lại nắm trong tay, anh nắm phần thân đao đầy gỉ sét kia.

Lưỡi kiếm của Huyết Tú Đao lạnh băng sắc nhọn, chỉ cần đụng vào sẽ bị thương. Đoạn gỉ sét này vẫn luôn che chở, vẫn luôn bảo vệ những người chạm vào thân kiếm.

"Ta có một giấc mơ..." Lãng Kình Vân nhẹ nhàng nói.

Trong mơ, người bạn giờ đã xa cách ngàn năm của anh ngồi một mình bên hồ tuyết.

Bằng hữu của anh đã già rồi, nhưng đôi mắt vẫn sáng ngời như những năm tháng thanh xuân.

Khi đó hắn mới xuống núi, trong lòng tràn đầy niềm yêu thích với kiếm thuật. Hắn muốn tắm rửa tẩy sạch những bụi bặm trên đường, vui vẻ đi gặp bằng hữu, cùng chia sẻ niềm vui sướng này với bọn họ...

"Ngồi thuyền nhỏ, chở rượu nồng, gảy đàn múa kiếm, ca hát ngắm hoa."

Cuối cùng hắn cũng không thể ngồi thuyền thưởng rượu cùng các bằng hữu, cùng bọn họ gảy đàn, múa kiếm, ca vang.

Hắn nâng chén uống cạn chén rượu cuối cùng trong vò, khẽ vuốt thân kiếm, ý cười thư thái đạm nhiên.

"... Mưa bụi mờ, hồ tỏa sáng..."

Hắn cầm chuôi kiếm, chĩa mũi kiếm vào trước ngực.

"... Sóng ngủ say."

Khi mũi kiếm sắc bén nhất trên thế gian này xuyên qua lưng hắn, nó đã trở nên gỉ sét loang lổ.

Huyết Tú Đao vẫn luôn có chủ nhân, chủ nhân của nó dùng trái tim nhiệt huyết phủ một tầng gỉ sét lên thân đao, dùng tín niệm một đời vĩnh viễn phong ấn nó.

Anh cũng có thể.

Lãng Kình Vân chĩa thẳng mũi kiếm vào hướng trái tim.

"Huyết Tú Đao, ngươi đã thích giết chóc như vậy, cái gì cũng muốn thử giết một lần, ngươi đã từng được giết Đạo Chủng bao giờ chưa?"

Bên ngoài bí cảnh, tuyết trắng mù trời.

Anh ngẩng đầu.

"Hoa lê nở rộ như tuyết..."

Thái Tô Hồng cuối cùng cũng chạy đến nơi. Tuyết trắng xóa, trên Trùng Hòa thành, khí tức hung ác đang vần vũ.

Hệ thống bí cảnh vốn định nói "Bây giờ ngươi trở về còn kịp." Nhưng lời ra đến miệng, lại biến thành một vấn đề khác:

"Đây là 'hiệp' của ngươi sao?"

Thái Tô Hồng dừng một chút: "Coi như vậy đi."

Một yêu quái tu tiên, lại hướng về nghĩa hiệp của nhân gian.

Có lẽ là bởi vì những tiên nhân trong chuyện xưa tích cũ hành hiệp trượng nghĩa luôn dễ dàng đến thế, cũng luôn xa xôi đến thế, tựa như mãi cách một tầng mây. Nhưng người phàm trong những câu chuyện kia lại khác, bọn họ thà chết chẳng từ chỉ vì đạo nghĩa trong lòng.

Thiệu Tứ ngẩng đầu nhìn tuyết trắng trời.

Mặt cậu nhợt nhạt, uể oải do ngủ không đủ giấc.

Quý Hồng La khoác áo choàng lên người cậu, nói: "Bên ngoài trời lạnh, đệ mau trở về đi thôi."

Thiệu Tứ lắc đầu: "Đệ vươn vai một chút, sau đó đi leo núi."

"Đệ nghỉ ngơi một chút đi, đừng cố leo tiếp." Quý Hồng La lo lắng nói.

Thiệu Tứ nhắc đến tòa núi trong mộng kia. Đó là chính pháp, sẽ không làm người bị thương, nhưng người đọc sách lâu còn mệt mỏi, nói gì đến liên tục ngã xuống vực sâu vạn trượng?

Nếu chỉ là một ngày leo núi một lần, cậu cũng sẽ không tiều tụy thành như bây giờ, leo ba lần hay năm lần cũng không đến mức. Nhưng bây giờ cả nhà không thiếu ăn không thiếu mặc, cũng không có gì để làm, Thiệu Tứ liền dành toàn bộ thời gian chỉ để leo núi, một ngày leo núi đâu chỉ năm lần?

"Đệ lo lắng. Tam tỷ tỷ, gần đây đệ càng ngày càng bất an." Thiệu Tứ nói.

Quý Hồng La nắm chặt tay: "Nhưng đệ đến đứng còn đứng không vững, cứ tiếp tục như vậy, làm sao đợi được đến khi nhị ca trở về?"

Nàng cũng lo lắng, nhưng nàng không làm được gì khác. Nàng chỉ có thể tiếp tục cố gắng gìn giữ gia đình này. Nàng không thể để nhị ca trở về, lại nhìn thấy ngôi nhà này thiếu mất một người.

"Nhị ca còn có thể trở về sao?" Thiệu Tứ thấp giọng hỏi.

Mặt Quý Hồng La trắng bệch, nhưng nàng không mắng Thiệu Tứ. Nàng cũng đã suy nghĩ về vấn đề này rất nhiều lần. Nhị ca rời đi đã gần một năm, đến bây giờ một chút tin tức cũng không có. Càng ngày nàng càng nghĩ đến khả năng này nhiều hơn.

Những người như bọn họ không có tư cách ra vẻ nói cái gì là gở miệng, cái gì là điềm lành. Bọn họ chỉ có thể luôn luôn sẵn sàng chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, mới có thể sống ổn định một chút.

"Nếu... Nếu thật sự nhị ca đã không còn nữa, đệ phải có tu vi, mới có thể tiếp tục nuôi cả gia đình." Thiệu Tứ thấp giọng nói.

"Cũng không đến lượt đệ phải lo." Quý Hồng La mím chặt môi, môi trắng bệch như tuyết trắng, "Đại tỷ tỷ làm được, tỷ cũng làm được."

"Đầu tiên là đại tỷ tỷ, sau đó là nhị ca." Nàng quay đầu nhìn trời tuyết bên ngoài, "Tỷ đứng thứ ba."

"Ta muốn sống." Lãng Kình Vân chống mũi kiếm, môi run rẩy.

Bí cảnh mà Thái Tô Hồng để lại cho anh sắp bị phá, tu sĩ bên ngoài bí cảnh đã có thể thấy rõ tình huống bên trong. Bọn họ kinh sợ nhìn tu sĩ đang cầm Huyết Tú Đao này, không hiểu vì sao hắn đã liều mạng chạy trốn rồi lại quyết định tự sát.

Lãng Kình Vân nhìn tuyết trắng trời, một giọt nước mắt từ từ lăn xuống.

Hoa lê nở rộ như tuyết, cỏ xanh mềm mại như nhung...

Tay anh vẫn không run, mặc cho sát ý trên mũi kiếm đã cắt qua vải áo.

... Dưới hiên đàn én lượn quanh, về dưới hành lang cười vui.

Dòng nước ấm áp ào ạt chảy, phá vỡ từng mảnh băng trong thức hải.

Đạo Chủng ra sức nhồi nhét đủ mọi loại ý niệm trong đầu anh. Nó đã không còn ngụy trang thành bộ dáng thanh cao đạm mạc như trước nữa.

Nó dùng con đường tu đạo trong xanh thông suốt như bầu trời cao kia để dụ dỗ anh, dùng quan hệ cộng sinh của cả hai bên để thuyết phục anh, dùng cái chết để đe dọa anh.

Nó nói đạo của nó cũng sẽ không để anh phải chết, anh muốn sống, đương nhiên có thể sống, hơn nữa có thể vẫn tiếp tục sống rất tốt là đằng khác.

Nó nói anh đang tự đi vào ngõ cụt. Anh sẽ chết, không ai sẽ quan tâm anh, mọi thứ mà anh nhớ thương đều sẽ tan biến, mọi người sẽ quên đi anh, sẽ không có người biết anh đã chịu đựng những gì, không có người biết vì sao anh lại làm vậy.

Nó không hiểu vì lý do gì mà Lãng Kình Vân vốn đang ngoan ngoãn nghe lời lại làm ra một quyết định ngu xuẩn như vậy.

Máu nở rộ trên mũi kiếm.

"Ta không biết là người tu đạo, hay là đạo tu người."

"Ta chỉ biết, ta không làm được trời xanh, chỉ có thể làm Lãng Kình Vân."

Phập.

Thời khắc sinh tử, cảm xúc kéo dài. Yêu ghét vui buồn thoảng qua trước mắt.

Gió táp mưa sa hoa rụng hết, trăng tỏ sao thưa nước trong veo.

Lãng Kình Vân nhắm mắt lại. Anh chỉ là một con người nhỏ bé, có một giấc mộng nhỏ nhoi.

Dù cuộc sống có nghèo đói, dù đường đời có buồn thương.

Đã đi rồi, đừng quay đầu lại.

Anh nắm phần gỉ sét thô ráp kia, kề sát vào trái tim.

Kiếm ý sắc bén vô cùng đã xuyên thấu ngực anh.

Nhưng lại không đau, cũng không có sát ý. Lãng Kình Vân mở mắt ra.

Bí cảnh đã bị phá. Bốn tu sĩ đứng ngoài bí cảnh kinh ngạc nhìn cảnh tượng đang diễn ra trước mắt.

Huyết Tú Đao đã xuyên thủng ngực Lãng Kình Vân.

Nhưng trên chuôi kiếm còn nắm một bàn tay, bàn tay này rút kiếm khỏi ngực anh, không để lại dù chỉ một vết thương.

Lãng Kình Vân nhìn dọc theo bàn tay kia: "... Song huynh?"

Anh thấy một đôi mắt mang ý cười.

Đôi mắt trong sáng sạch sẽ kia, lại quen thuộc đến thế. Anh đã nhìn thấy đôi mắt này vô số lần trong mộng, từ tuổi trẻ đến tuổi già, tiêu sái, xác xơ, nhẹ nhàng, mỏi mệt...

"Nếu có một ngày, ngươi nghe được tin tức về nó một lần nữa..."

"Vậy ta nhất định sẽ tìm được nó bằng mọi giá!"

Gió táp mưa sa hoa rụng hết, trăng tỏ sao thưa nước trong veo.

Muôn ngả đường đời không chuyện cũ, tương phùng một đời chẳng ngạc nhiên.

"Một người không thể đồng thời đi trên hai con đường." Song Văn Luật lại cười nói, "Ngươi đã tìm được đạo của mình."

Cũng đã rời khỏi khống chế của Đạo Chủng.

Lãng Kình Vân chợt cười khổ một chút: "Chuyện ta làm bây giờ, cũng có thể coi là đạo sao?"

Anh chỉ là một con người nhỏ bé, có một giấc mộng nhỏ nhoi. Ban đầu, toàn bộ những gì anh muốn chỉ là hy vọng anh cùng gia đình có thể tiếp tục sống sót. Không có tiêu sái của người tu hành, cũng không có hiệp nghĩa của người trẻ tuổi trong giấc mơ.

"Vì sao không tính?" Song Văn Luật cúi đầu nhìn anh, bóng dáng từ xưa đến nay chồng lên nhau trong đôi mắt anh, không có gì khác biệt.

Thời gian như sông rộng, bóng hình năm cũ chảy xuôi, một đời lại một đời thoảng qua trong tâm trí.

Lãng Kình Vân bừng tỉnh hiểu ra.

Con nhện ngày ngày dệt mạng kiếm ăn, chim chóc kiếm ăn về nuôi chim non, tiếng khung cửi ngày đêm không ngớt trong phòng, phu khuân vác nơi bến tàu mồ hôi như tắm...

Cái gì là hèn mọn nhỏ bé?

Trảm yêu trừ ma cũng là hiệp, cứu người gặp nạn cũng là hiệp, cứu tế người nghèo cũng là hiệp.

Quý cô nương không biết võ công, nhưng hàng năm vẫn chữa bệnh từ thiện, chẳng lẽ không phải hiệp? Bé con bị sơn tiêu ăn thịt nhưng vẫn muốn nhắc nhở người ngoài, cố tình giúp bọn họ chạy trốn, chẳng lẽ không phải hiệp? Người già không còn đủ khả năng chi trả thuế đinh khẩu tự nguyện rời bỏ thành trấn đi về nơi hoang dã, chẳng lẽ không phải hiệp?

Đại tỷ tỷ của anh, chẳng lẽ không phải hiệp?

Lãng Kình Vân nhắm mắt lại, trong mắt ngập nước. Anh dùng sức nuốt xuống, dường như đang cố gắng nuốt trôi toàn bộ những nghẹn ngào trong cổ họng.

Dù cho cuộc sống có khó khăn gian khổ, vẫn có thể giữ vững đạo đức lễ nghĩa, đó chính là hiệp.

Những cao nhân đó, khinh miệt chúng sinh, coi như cỏ rác, tự nhận là tâm trong mắt sáng, hết mình vì mục tiêu theo đuổi Vô thượng đại đạo, liệu đã bao giờ từng nhìn thấy, đạo của phàm trần chúng sinh cũng vẫn luôn tồn tại trong mênh mông đại đạo chốn Càn Khôn?

Phong hoa tuyết nguyệt là đạo, bụi bặm cỏ rác cũng là đạo.

Đạo là gì?

Vì sao phải tu hành?

"Những người theo đuổi Vô thượng đạo tạng này, liệu còn ai trong số bọn họ nhớ rõ vì sao chính mình lại tu đạo? Đã trả giá những gì vì thứ gọi là "Vô thượng đạo tạng" này?" Song Văn Luật nói.

Ai có thể vì một nguyện vọng trong lòng, không đi theo "Thông thiên đại đạo" của Đạo Chủng, không chấp mê "Vô thượng đạo tạng" trong Huyết Tú Đao?

Phải dùng vật ngoài thân giải quyết chướng ngại trong tâm, vốn đã là đi sai đường; nếu còn vì vật ngoài thân mà quên mất bản tâm, vậy còn đáng buồn đến mức nào?

Văn Ngọc Thanh đẫm mồ hôi lạnh, rất nhiều tu sĩ khác cũng tái nhợt như hắn, nhưng vẫn còn biết bao người chấp mê bất ngộ.

Lòng người vị kỷ, vụ lợi cá nhân, đã cầm lưỡi dao sắc bén trong tay, sẽ tự sinh lòng hiếu sát, giết người khác dễ dàng, giết chính mình cũng không khó, nhưng muốn giết chướng ngại trong lòng, đã khó lại càng thêm khó, đó là con đường nhập đạo.

Trên đời này, luôn có quá nhiều lý do để giết người khác. Có thể giết, nhưng lại buông kiếm không giết, đó chính là nhập đạo.

Sắc mặt Bì Cốt Bác cũng trắng bệch, không phải bởi vì hắn ngộ ra điều gì, mà là bởi vì hắn đã dùng mấy chục phương pháp hòng chạy trốn, nhưng vẫn bị ghim tại chỗ.

Hắn không nhận ra Kiếm Tôn, lại có thể nhìn thấy phản ứng của Họa Bất Thành —— khi Họa Bất Thành nhìn thấy người này, vẻ mặt lập tức trở nên kinh hãi.

Họa Bất Thành cũng muốn trốn.

Hỗn loạn ở Trùng Hòa thành hiện giờ chính là do nàng gây ra.

Thân là đại ma bá chủ một phương, sao có thể chỉ ở chỗ này đánh đấm như một tên ngốc? Khi tiến vào Trùng Hòa thành, nàng đã gieo rắc hạt giống hỗn loạn, trêu chọc tham lam ngạo mạn trong lòng tu sĩ, kích động sợ hãi oán hận trong mắt phàm nhân, phóng đại mọi mâu thuẫn, mọi tức giận, câu lấy đủ loại khuyết điểm trong lòng chúng sinh, gieo hạt giống Phệ Tâm Hoa của nàng vào đó. Đợi đến khi hỗn loạn đạt đến đỉnh điểm, toàn bộ sinh linh nơi đây tất sẽ thành chất dinh dưỡng của nàng, còn ai có thể tranh đoạt Huyết Tú Đao với nàng đây?

Nàng tự cho bản thân là kẻ đứng sau màn, lại không biết rằng nàng cũng chỉ là một phần trong kế hoạch của người khác.

Họa Bất Thành đã dùng toàn bộ các phương pháp bảo mệnh mà nàng có, cuối cùng, bóng dáng nàng tựa như sắc xanh biếc nơi đỉnh núi xa, chút ấm áp còn sót lại khi mặt trời lặn, mơ hồ bất định, nhẹ nhàng tan đi. Nàng hóa thân thành một ý niệm thoảng qua trong lòng chúng sinh, tựa như một ý nghĩ xẹt qua, nhưng không ai nhận ra, cũng không nhớ đến.

Phương pháp này cực kỳ giống thủ đoạn của ma, gần như không có gì khác biệt. Ma tu cũng không hẳn là cùng một giuộc với ma, ma coi bọn họ là lương thực trên đường tu hành, bọn họ cũng coi ma là nguồn cảm hứng hoặc đối tượng để lợi dụng.

Song Văn Luật nhìn nàng một cái.

Chỉ trong cái liếc mắt này, Họa Bất Thành từ một ý niệm thoảng qua biến thành một hạt bụi, nhanh chóng bị phủi đi.

Bì Cốt Bác cũng đã ngã trên mặt đất.

Trong thành ngoài thành, trên trời dưới đất, trong Kiếm Vực, toàn bộ yêu ma quỷ quái cùng ma tu đã chết sạch, toàn bộ tu sĩ đã thoát khỏi hỗn loạn, toàn bộ người thường đã trở về vị trí cũ trong kinh ngạc mê mang, tựa như vừa trải qua một giấc mộng to lớn.

Các tu sĩ tỉnh táo lại, cuối cùng cũng thấy được Huyết Tú Đao, thấy nó bị người cầm trong tay. Huyết Tú Đao điên cuồng chấn động, giống như cực kỳ sợ hãi, liều mạng muốn chạy trốn. Nhưng bàn tay kia vẫn nắm chặt chuôi kiếm, vững vàng bất động.

Song Văn Luật rũ mắt, nhẹ rung cổ tay.

Huyết Tú Đao phát ra một tiếng rên rỉ, từng mảnh vỡ vụn rơi trên nền tuyết trắng, mọc đầy gỉ sét, lại vỡ thành bụi mịn, tan biến trong mưa tuyết bay bay.

Thân kiếm đã bị phá hủy, cũng là nhân quả. Chúng sinh đã vì thanh kiếm này mà sinh, cũng vì thanh kiếm này mà chết, sau một lần chuyển kiếp này, cũng đã trở thành nhân quả.

Một đời nhập đạo đã từng kiềm giữ thanh kiếm này vô số năm, cuối cùng cũng trở về trên người Song Văn Luật.

"Nát rồi sao?" Thái Tô Hồng bây giờ mới chạy đến nơi, nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy choáng váng.

Các tu sĩ lâm vào hỗn loạn đã khôi phục bình thường, vị tiền bối từng có cơ hội quen biết hình như là một vị đại lão hết sức không tầm thường, Huyết Tú Đao mà mọi người tranh đoạt dễ dàng vỡ nát, Lãng Kình Vân hình như cũng không bị thương, Thái Tô Hồng nhìn từ xa, hình như Lãng Kình Vân đang trong trạng thái giác ngộ nào đó.

Vất vả lắm mới hạ quyết tâm đi làm đại hiệp, kết quả vấn đề đều giải quyết xong rồi?

Thái Tô Hồng suy ngẫm lại toàn bộ những chuyện đã qua, hùng hổ nói với hệ thống bí cảnh: "Nói! Ngươi biết chuyện này từ lâu rồi, đúng không?"

"Gì?" Hệ thống bí cảnh không giả ngu được nữa, dù gì chuyện cũng xong rồi, cuối cùng quyết định nói thẳng, "Ngươi cũng đừng so đo nữa, không phải kết quả rất tốt đó sao?"

Thái Tô Hồng nhớ lại chính mình đã làm những gì, lấy lý do này ăn vạ một khoản bồi thường lớn từ hệ thống bí cảnh.

"Được rồi, chúng ta đi thôi."

Hệ thống bí cảnh ngạc nhiên nói: "Ngươi chạy tới cứu hắn từ ngàn dặm xa xôi, còn chưa kịp thấy mặt hắn đã vội đi rồi?"

"Ta tới cứu hắn, cũng không phải tới gặp hắn. Hắn đã ổn rồi, ta còn loanh quanh ở đây làm gì?" Thái Tô Hồng thản nhiên nói. Dứt lời, lập tức xoay người rời đi.

Hệ thống bí cảnh ngẫm lại, cũng thấy không có vấn đề gì. Dù sao chuyến này cả hai người bọn họ đều lãi to. Cái khác không tính, chỉ riêng tia kiếm khí trong không gian giờ đã thuộc về bọn họ kia cũng đã là bảo bối có muốn cũng không tìm được.

Tuyết trắng bay bay, màu trắng tinh khiết thanh tẩy cả đất trời.

"Ta có thể... Về nhà." Lãng Kình Vân ngửa đầu nhìn tuyết rơi.

Thái Tô Hồng bước lên tuyết trắng đi xa, nhẹ nhàng ngâm nga.

Thiệu Tứ bước lên đỉnh Nhất Niệm Phong trong mộng, trên đỉnh núi khắc tám chữ, đường nét sắc bén như kiếm: Thế trọc tắc nghịch, đạo thanh tư thuận (*).

(*): Dịch thoát: Thiên hạ hỗn loạn, tất sẽ phản nghịch; thiên hạ thái bình, tất sẽ quy thuận. Trích "Kiếm Các minh" của Trương Tái.

Khâu Thư Phong vịn khung cửa, trong tay cầm sách lụa truyền tin mới thu được, ngửa đầu nhìn tuyết rơi, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn lộ ra một nụ cười.

"Tuyết rơi đúng lúc..."

Lời cuối chương của tác giả:

"Một người không thể đồng thời đi trên hai con đường." —— Chương 14, Song Văn Luật nói với Lãng Kình Vân.

Khi đó Lãng Kình Vân cho rằng ý của Song Văn Luật là, anh đã đi lên con đường do Đạo Chủng chỉ dẫn, sẽ không còn cơ hội nào khác.

————

Thế trọc tắc nghịch, đạo thanh tư thuận (Kiếm Các minh - Trương Tái)

Thay đổi một chút, "Nghịch" lấy ý ngược dòng mà đi, "Thuận" lấy ý thuận theo mà đi. Ý nghĩa này khác với ý nghĩa của câu gốc. Có thể hiểu là "Con đường yên ổn thái bình (đạo tâm trong sạch liêm khiết) tất sẽ dễ đi thuận lợi" và ngược lại.

————

Chuyện xưa về Huyết Tú Đao đã kết thúc, chuyện xưa về một đời nhập đạo của Kiếm Tôn cũng kết thúc.

Vì sao lại phải tiêu phí rất nhiều giấy bút vào chi tiết này?

Tiên hiệp tiên hiệp, có tiên, cũng có hiệp.

Tôi hy vọng rằng câu chuyện này có thể viết ra hương vị của tiên, nhưng cũng không để mất hương vị của hiệp.

Cả chữ "Tiên" (仙) và chữ "Hiệp" (侠) đều mở đầu bằng bộ "Nhân" (亻), đều là câu chuyện của con người. Đứng quá cao, sẽ không còn hương vị của con người nữa.

Tựa như Thái Tô Hồng nói, vì sao nàng lại thích chuyện hiệp khách hơn chuyện của thần tiên?

Thần tiên cứu người quá đơn giản, không nhìn rõ đạo của hắn nặng nhẹ ra sao. Quá nhẹ nhàng.

Tôi cho rằng, Song Văn Luật bắt đầu tu hành như thế nào, nhập đạo ra sao, là một phần rất quan trọng của hắn. Từ khi hắn mới xuất hiện thì thực lực đã ở trên đỉnh chóp, hắn phẩy tay một cái là đủ giải quyết phần lớn chuyện trên đời. Tôi muốn kể chuyện từ khi hắn vẫn chỉ là một người thường, muốn giới thiệu cho mọi người biết hắn là người như thế nào.

Hắn không phải chỉ là một cái tên xa xôi mờ mịt nào đó, "Kiếm Tôn" chỉ là một danh hào, nhưng Song Văn Luật không chỉ bị gói gọn trong danh hào này.

-

Tiên là tiêu dao tiêu sái, nhưng nếu chỉ quan tâm tiêu dao tiêu sái của chính mình, vậy sẽ trở thành giống như những lời mê hoặc của Đạo Chủng, trở thành ma ích kỷ vụ lợi.

Đạo Chủng đã từng mê hoặc Lãng Kình Vân, nói chỉ cần anh có thể rút kiếm ra với người nhà, không nhất thiết phải chém xuống. Nó không muốn anh chém người sống, mà muốn anh chém đứt tình cảm với những người này. Nhưng những lời này cũng chỉ là ngụy biện. Hành vi và cử chỉ của một người là từ trong lòng mà ra. Khi đã rút kiếm chém đi tình cảm, anh cũng sẽ rút kiếm chém người. Bởi vì anh đã không còn quan tâm nữa.

Tiên vì thấu hiểu nên mới xuất trần, bởi vì xuất trần mà có vẻ lãnh đạm. Nếu tiên nhân ám ảnh với pháp lực, ám ảnh với trường sinh, tựa như phàm nhân ám ảnh với tài phú, ám ảnh với quyền thế, vậy không phải tiên. Sự lãnh đạm sau khi đã thấu hiểu này, không phải là ích kỷ hay hận đời, mà là sau khi đã lĩnh ngộ được đau khổ cùng ảo vọng trên thế gian này, học được cách buông bỏ rất nhiều thứ.

-

Hiệp là tự do, là phóng khoáng, nhưng tôi nghĩ điểm quan trọng nhất của hiệp là cứu giúp người, là một trái tim hướng thiện. Không có trái tim này, chỉ có thực lực cao cường, chỉ biết tự do phóng khoáng cho bản thân, đó chỉ là cao thủ võ lâm mà không phải hiệp.

Mọi người đã quen với việc "Hiệp" đồng nghĩa với thực lực cao cường. Thực lực cao cường có thể làm cho người đọc cảm thấy sảng khoái, thế nhưng, ý nghĩa của nó đối với "Hiệp" là gì?

Tôi cảm thấy rằng, không phải vì có thực lực cao cường nên mới có thể cứu người, mà là dù đã có thực lực cao cường vẫn luôn sẵn sàng cứu người; đã gặp qua phú quý phồn hoa, có được địa vị to lớn, vẫn luôn sẵn sàng cúi đầu nhìn, sẵn sàng dành thời gian và công sức đi cứu trợ người khác, chứ không phải hưởng thụ phú quý quyền lực ngay trong tầm tay; ở chỗ "Đã biết chốn càn khôn to lớn, vẫn luôn thương cây cỏ xanh rì."

Mỗi người đều có thể làm hiệp.

"Tiên" và "Hiệp" là có khác nhau, sự khác biệt này nằm trong nhận thức về thế giới, nhưng trọng tâm vẫn luôn giống nhau. Cho nên hai chữ tiên hiệp lại có thể liên kết với nhau.

Tôi muốn viết về hình tượng kiếm tiên trong lòng tôi, một người xứng đáng với hai chữ "Tiên hiệp".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro