Chương 85

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đạp Lâm.

Nước chảy cầu đá, mưa bụi nhẹ bay.

Trong căn phòng gỗ cũ, một thanh niên cao lớn khỏe mạnh đang ghì chân một thiếu nữ xuống, một người đàn ông trung niên để râu đang cầm dây thừng thít chặt cổ nàng.

Thiếu nữ cố sức giãy giụa, ngón tay bám lấy dây thừng trên cổ, đáng tiếc, sức lực của nàng sao có thể chiến thắng hai người đàn ông?

Ý thức dần dần mơ hồ, chỉ có duy nhất một cảm xúc sợ hãi càng ngày càng rõ ràng: Không muốn chết!

Không muốn chết, dù thế nào đi nữa... Bằng bất cứ giá nào, làm ơn, có ai đến cứu nàng không?

Có chấp niệm, có dục vọng, ma sẽ bắt đầu truy đuổi người.

Cơ bắp lỏng lẻo, bàn tay vô lực rũ xuống, hơi thở biến mất, tim ngừng đập.

Người đàn ông trung niên thăm dò nhịp tim và nhịp thở của nàng, đợi trong chốc lát, sờ lên làn da dần trở nên lạnh băng, xác nhận: "Được rồi, chết thật."

"Ngày mai báo tin rằng nàng thắt cổ tự vẫn, đền thờ và giảm thuế sẽ đến tay nhà ta." Thanh niên cao lớn nói.

Em gái nhà bọn họ may mắn, mệnh tuổi phù hợp, được gia đình giàu có hỏi cưới để xung hỉ cầu may. Đáng tiếc, người còn chưa kịp gả, con ma ốm nhà giàu kia đã bệnh tật mà chết.

Nhân duyên tốt như vậy, cứ thế tan rã, thật quá đáng tiếc.

Hai người mặc áo cưới cho thiếu nữ, đặt xác vào trong quan tài. Quan tài kẽo ka kẽo kẹt lắc lư, được khiêng vào trong linh đường đã chuẩn bị sẵn.

Hai người vội vàng rời đi, không bao lâu sau, người đàn ông trung niên dẫn theo một người đàn ông khác đi vào, người này quần áo rách rưới, vẻ mặt hèn mọn.

"Nhớ cho kỹ, cẩn thận túc trực bên linh cữu, nửa xâu tiền này giờ thuộc về ngươi, bảy ngày sau sẽ đưa nốt cho ngươi số tiền còn lại. Không thể qua loa! Nếu xảy ra chuyện, coi chừng chúng ta xốc túp lều rách của ngươi lên, đánh chết ngươi!" Người đàn ông trung niên hù dọa.

Người đàn ông quần áo rách nát này là tên lưu manh trong thôn, bị người gọi là thằng vô lại, ham ăn nhác làm lại háo sắc, nhưng lá gan rất lớn. Không dễ tìm người sẵn sàng túc trực bên linh cữu, thằng vô lại thiếu tiền mà gan cũng lớn, hắn không ngại công việc không may mắn này.

Thằng vô lại cười hề hề hai tiếng: "Không thành vấn đề, ta đảm bảo sẽ canh giữ linh cữu cẩn thận, nhưng ngươi xem, có phải nên thêm chút ít tiền không?"

Trung niên quát: "Bảy ngày một xâu tiền, ngươi tìm đâu ra kèo làm ăn lãi như vậy? Không muốn làm thì cút!"

Thằng vô lại cợt nhả: "Bảy ngày một xâu tiền, đúng là hiếm có, nhà khác đều là người trong nhà thay phiên túc trực bên linh cữu, đây là em gái ruột thịt nhà các ngươi, sao không tự đi mà trông nom, tìm người ngoài như ta làm gì?"

Trung niên khẽ biến sắc mặt, đang muốn quát mắng, thằng vô lại lại cười đùa: "Thêm nửa xâu nữa, nửa xâu nữa! Các ngươi sắp kết thông gia với nhà giàu rồi, tiếc gì chút tiền vặt này? Người như ta, chỉ cần có rượu có thịt, dù có xảy ra chuyện gì cũng không nhớ nổi! Bảy ngày, ngươi nuôi cơm ta bảy ngày, phải có thịt, công việc này ta nhận!"

Trung niên sợ hắn ăn vạ la hét ồn ào làm lộ chuyện, uy hiếp hắn một phen, đáp ứng điều kiện của hắn rồi vội vàng rời khỏi linh đường.

Bảy ngày tiếp theo, người tới tới lui lui, trong đó cũng có cả người từ gia tộc giàu có kia. Tuy rằng tiểu công tử đã qua đời, quan hệ cũng coi như xong, nhưng ai ngờ con gái nhà người ta trung trinh tiết liệt, thắt cổ tự vẫn theo chồng, không thể cứ thế cho qua, đành phải kết minh hôn.

Ngày mai sẽ làm lễ chính thức. Thằng vô lại vuốt ve tiền trong ngực, uống rượu ăn thịt, say khướt vui vẻ.

Ai cần biết cô gái trong quan tài kia chết như thế nào, tiền đến tay hắn là được rồi.

Ý dâm bỗng nhiên đâm chồi, khiến hắn ngứa ngáy trong lòng.

Đã nghe danh em gái nhà này xinh đẹp từ lâu, tiếc là trước đây hai ông anh trai của nàng quản chặt chẽ, thằng vô lại mới chỉ nhìn thoáng qua vài lần, không thấy rõ mặt, nhưng dáng người thật là thon thả! Làn da cũng trắng sáng!

Bây giờ có cơ hội, sao hắn không thử nhìn một cái?

Suy nghĩ này loanh quanh luẩn quẩn trong đầu, thằng vô lại say khướt đứng lên, lảo đảo đi đến bên cạnh quan tài, vừa cười đê tiện vừa đẩy nắp quan tài sang một bên, vén khăn voan lên.

Thiếu nữ có làn da tái nhợt, môi trắng bệch, thanh tú dễ nhìn, cũng không phải tuyệt sắc giai nhân. Nhưng không biết vì sao, thằng vô lại càng nhìn càng cảm thấy mê người. Gương mặt tái nhợt này, dường như có vẻ mỹ lệ ma mị nào đó.

Đẹp quá... Tiếc là đã chết. Nếu hắn cũng có thể có một người vợ xinh đẹp như thế này...

Thằng vô lại càng nghĩ càng hưng phấn, vươn tay định sờ lên mặt thiếu nữ. Vừa mới chạm vào, trái tim lập tức co rút, đột tử tại chỗ.

Trong quan tài, trái tim của thiếu nữ chậm rãi đập trở lại, bơm máu khắp cơ thể, thân hình cứng đờ trở nên mềm mại, nhịp tim cũng dần dần khôi phục bình thường.

Hình Nhiễm mở mắt ra, đột nhiên há miệng thở dốc, đưa tay chạm vào cổ.

Nàng không chết. Nàng phải chạy.

Suy nghĩ chưa bao giờ rõ ràng đến vậy. Nàng quan sát xung quanh, phát hiện ra thi thể của thằng vô lại.

Hình Nhiễm bò ra từ trong quan tài, cởi áo cưới trên người khoác cho thằng vô lại, kéo hắn vào quan tài, che khăn voan kín mặt, khép nắp quan tài lại.

Nàng mặc áo vải thô của thằng vô lại lên người, vội vàng trốn khỏi thôn.

Ngày hôm sau, hai người anh của nàng không thấy thằng vô lại đâu, cũng chỉ coi là hắn sợ chạy mất, mở quan tài xác nhận thi thể mặc áo cưới vẫn nguyên vẹn, không dám cẩn thận điều tra, liền đóng đinh lên nắp quan tài, chửi thằng vô lại vài câu, vội khiêng quan tài đi làm lễ.

Sợ hãi, oán hận, tham lam... Tất cả những ý niệm này vốn được sinh ra trong lòng người. Không ai sẽ cảm thấy bản thân đang bị khống chế. Bởi vì những ý niệm, những suy nghĩ này, vốn thuộc về bọn họ.

Cũng là dây tơ trong tay Phương Phất Ca.

Đây là Tự tại Thiên ma.

Mượn dùng đôi mắt của Hình Nhiễm, cuối cùng Phương Phất Ca đã hiểu vì sao Đạp Lâm lại cố chấp muốn cắn nuốt Càn Khôn đến vậy.

Quy tắc của hai thế giới này quá giống nhau, tựa như hai nhánh cây trên một thân cây. Chỉ cần cắn nuốt Càn Khôn, Đạp Lâm dường như có thể hoàn toàn tiêu hóa tất cả những tích lũy qua bao năm tháng của nó, không chừng còn có thể lập tức thăng cấp viên mãn.

Trong Càn Khôn, Hạ Di đang luyện kiếm thuật nhằm ổn định tu vi, chợt thấy Song Văn Luật mở mắt ra, trước mặt vẽ ra một tia kiếm quang như sóng nước khẽ gợn.

Song Văn Luật phỏng theo hệ thống chi nhánh của Thế giới Chủ Thần, khiến cho kiếm ý này có thể liên lạc xuyên thế giới.

Thanh âm của Phương Phất Ca vang lên từ trong kiếm quang: "Ta đã hiểu vì sao Đạp Lâm trốn tránh Càn Khôn, cũng biết được nó đã lấy đi thứ gì từ Càn Khôn."

Hạ Di nhịn không được mà bĩu môi. Hắn chán ghét Phương Phất Ca.

Phương Phất Ca vẫn ẩn trong tâm cảnh của Hình Nhiễm. Nàng hiện đang đồng hành cùng một nam võ tiên trẻ tuổi.

Nam võ tiên tên là Trình Dịch Bân, đang giảng giải chuyện tu hành của võ tiên cho Hình Nhiễm, giống như chim đực xòe cánh khoe lông vũ.

"... Giống như Thiên Cực Tông của chúng ta, chính là một trong bảy đại môn phái đứng đầu, mỗi trăm năm đều có đánh giá chấm điểm, đệ tử ưu tú nhất có thể tiến vào thánh địa Cửu Tiêu Cung, được các Hợp Đạo Giả chỉ dạy. Không biết tư chất tu hành của ngươi ra sao, nhưng cũng không quan trọng, nếu tư chất tu hành không cao, cũng có thể thử tu ngoại võ đạo." Trình Dịch Bân nói với Hình Nhiễm.

Hắn cứu được thiếu nữ người phàm này từ trong miệng linh cẩu hoang dã, hắn đã kiểm tra qua, Hình Nhiễm đúng là người thường, mà không phải yêu ma biến thành. Trình Dịch Bân thấy nàng thanh tú xinh đẹp, lại nghe nói nàng bị anh trai bán đi kết minh hôn với nhà giàu, chỉ cảm thấy nàng đáng thương đáng yêu, dù sao nàng cũng không có nơi để về, không bằng đưa nàng về làm thiếp, cũng coi như là công đức.

"Ngoại võ đạo không yêu cầu tư chất, nghiên cứu về vũ khí giúp phụ trợ người sử dụng, phàm nhân cũng có thể dùng được. Ngươi nghe danh Phong lôi đạn bao giờ chưa?" Trình Dịch Bân thao thao bất tuyệt.

"...Ngoại võ đạo ước chừng xuất hiện vào khoảng 2400 năm trước." Trên đỉnh Khởi Vân Phong, Phương Phất Ca tiếp tục truyền tin.

Phương Phất Ca từng tra xét đạo tâm của Song Văn Luật, hiểu biết rõ về Càn Khôn và Đạp Lâm từ trong trí nhớ của hắn. Sau này trong Đạp Lâm ra đời ngoại võ đạo, làm hắn nhớ tới một người: Tổ sư của Thiên Công Lâu, ngã xuống vào 3000 năm trước, đến nay chưa từng trở lại.

"Ấn Khai Thiên." Ánh mắt của Song Văn Luật lạnh băng, "Đạp Lâm trộm lấy hồn phách của nàng."

Đạo của Thiên Công Lâu, đúng là truy về nguyên gốc, nghiên cứu quy tắc của thiên địa, thông suốt đạo của thiên địa. Thuận theo quy tắc của thiên địa mà sáng tạo, nhờ đó mượn dùng lực lượng của thiên địa.

"Trong Đạp Lâm, nàng hiện tại tên là Sách Tích Vân. Đạp Lâm có một thánh địa, tên là "Cửu Tiêu Cung", chỉ có Hợp Đạo Giả có thể ở lại. Sách Tích Vân là tổ sư sáng lập ngoại võ đạo, nhưng cũng chưa tu hành đến cảnh giới "Hợp Đạo Giả". Nhưng hai năm trước, nàng đột nhiên tiến vào Cửu Tiêu Cung, đến nay chưa ra." Phương Phất Ca nói.

Rõ ràng thấy được vì sao Đạp Lâm lại làm như thế.

Nó muốn ra tay với Càn Khôn, hồn phách của Sách Tích Vân đến từ Càn Khôn, nó đang đề phòng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

"Một tháng không đủ để ta liên lạc được với nàng." Phương Phất Ca nói.

Nếu chỉ còn một tháng là đến hạn thăng cấp của Càn Khôn, Đạp Lâm tất nhiên sẽ ra tay trong khoảng thời gian dao động kịch liệt đó, đến lúc đó, sẽ càng khó để Phương Phất Ca hành động.

"Không chỉ một tháng." Song Văn Luật chậm rãi vỗ kiếm, "Ngươi cần bao nhiêu thời gian, ta cho ngươi bấy nhiêu thời gian."

Phương Phất Ca nhanh chóng suy nghĩ, trước đây Song Văn Luật nói với Lạc Bình Lan chỉ còn một tháng là Càn Khôn sẽ thăng cấp, quả nhiên là nói cho hắn nghe.

Hắn muốn bao nhiêu thời gian, Song Văn Luật có thể cho hắn bấy nhiêu thời gian. Chẳng lẽ Hộ Đạo Giả còn có thể khống chế được cả thời gian thăng cấp của Càn Khôn sao?

Nhưng nếu Song Văn Luật có thể nắm giữ thời gian thăng cấp của Càn Khôn, hắn cũng tuyệt đối sẽ không vì Đạp Lâm mà nấn ná kéo dài.

Trừ khi... Đại Thiên Thế Giới thăng cấp viên mãn, có lẽ khác với từ Tiểu Thiên lên Trung Thiên, Trung Thiên lên Đại Thiên. Có lẽ tựa như đột phá trong tâm cảnh của tu sĩ, chỉ một ý niệm, nước chảy thành sông, tự nhiên mà thành.

Phương Phất Ca tạm không suy đoán nữa.

Song Văn Luật nói hắn muốn bao nhiêu thời gian cũng được. Nhưng cũng không có nghĩa là hắn có thể câu giờ vô thời hạn.

Tìm được Ấn Khai Thiên như thế nào, đưa nàng đi ra sao, đều là chuyện phiền toái.

Năm đó, Đạp Lâm chỉ kém một bước là đủ để cắn nuốt Càn Khôn, nó cũng bắt đầu tự hỏi Càn Khôn có điểm gì đặc thù, vì sao có thể xuất hiện Hộ Đạo Giả. Nó trộm đi hồn phách của Ấn Khai Thiên, xóa sạch ký ức của nàng, để nàng phát triển trong Đạp Lâm. Không ngờ, Ấn Khai Thiên cũng thật sự sáng lập ra một con đường, giúp quy tắc đã đình trệ từ lâu của Đạp Lâm tiến thêm một bước.

Nhưng cũng bởi vậy, Đạp Lâm bắt đầu lo lắng trước Càn Khôn.

Ấn Khai Thiên dù gì cũng là hồn phách thuộc về Càn Khôn. Thế giới Càn Khôn sẽ ảnh hưởng đến nàng, ảnh hưởng này rất có thể sẽ gây thương tổn cho Đạp Lâm.

Bởi vì trọng điểm cho quá trình trưởng thành của Đạp Lâm không phải ngoại võ đạo, mà chính là vì hồn phách của Ấn Khai Thiên.

Đạp Lâm chỉ có hai lựa chọn, hoặc là đồng thời thăng cấp viên mãn, hoặc là ngăn cản Càn Khôn thăng cấp viên mãn.

Lựa chọn đầu tiên, nó phải dựa vào hồn phách của Ấn Khai Thiên, lựa chọn thứ hai, nó sợ hai thế giới tiếp xúc, Càn Khôn cảm nhận được hồn phách của Ấn Khai Thiên, bởi vậy vẫn luôn ẩn giấu sau màn.

Sau khi có được trợ giúp như ý nguyện, Phương Phất Ca cắt đứt liên lạc.

Hạ Di vẫn đang nín thở. Tuy rằng hắn rất chán ghét Phương Phất Ca, nhưng cũng không thể không thừa nhận, Phương Phất Ca đúng là lợi hại hơn hắn nhiều. Phiền toái do Đạp Lâm gây ra, Phương Phất Ca có thể đi giải quyết, hắn không giúp được gì.

Song Văn Luật để kiếm quang tan đi, thấy Hạ Di đứng bên cạnh, cười một chút.

"Ngươi cũng có chuyện cần làm." Hắn nói, "Đạp Lâm sẽ càng ngày càng gấp gáp, nó tuyệt đối sẽ không chỉ dừng lại ở xúi giục kẻ khác đến quấy nhiễu Càn Khôn.

"Nó hẳn đã ra tay."

"Đi tìm ra dấu vết của nó."

Sóc Châu.

Trên lục địa hoang vắng, có một thế lực nhanh chóng quật khởi —— Bạch Linh thần nữ.

Linh khí Sóc Châu mỏng manh ít ỏi, tu sĩ có tu vi ở tầng thứ bảy Thiên Cơ cảnh đã vô cùng khan hiếm, chỉ có lác đác một vài tu sĩ ngang tầm Kế Thiên Tinh. Không có ai có thể ngăn cản được Bạch Nha.

Nhưng nàng khuếch trương quá nhanh, quá mạnh bạo, thủ đoạn bắt ép người khác ký kết khế ước bằng hệ thống Tín ngưỡng lại quá tàn nhẫn, mau chóng gặp phải vật cản.

Bạch Nha nhìn sương mù trước mắt.

Nàng không nhớ rõ nàng đi vào nơi này bằng cách nào, nàng không thể truyền tin tức ra ngoài, cũng không thể cảm nhận được sự tồn tại của tín đồ xung quanh.

Nơi này là ảo cảnh, do ma xâm nhập vào tiềm thức mà thành.

Trong Càn Khôn, tốc độ tu hành của ma tu nhanh hơn nhiều so với tu sĩ chính pháp, nhưng tương ứng, tỉ lệ ma tu bị ma phá tâm cảnh cũng nhiều hơn so với tu sĩ chính pháp.

Ma tu tu hành vì chấp niệm, chấp niệm này chính là điểm mốc để ma dễ dàng xâm lấn.

Chấp niệm của Bạch Nha chính là sống sót, tương ứng với thất tình lục dục, sơ hở lớn nhất của nàng nằm ở sợ hãi.

Nàng ám ảnh với sống sót bao nhiêu, sẽ sợ hãi cái chết bấy nhiêu.

Ngoại trừ sương mù, Bạch Nha không nhìn được bất kỳ thứ gì khác. Nhưng nguy cơ lại tiềm tàng như kim chích trong lòng, tựa như có quái vật muốn giết nàng đang ẩn núp trong màn sương dày đặc.

Trong sương mù dần dần xuất hiện bóng dáng mơ hồ, từ từ tiến đến. Bạch Nha liều mạng chạy trốn, nhưng những bóng dáng kia vẫn tiếp tục lại gần.

Xuất hiện đầu tiên chính là Kế Thiên Tinh, trên ngực có một lỗ thủng, bên trong không có trái tim, hung ác nhào về phía nàng.

Nàng giết hắn, hắn muốn tìm nàng báo thù! Hắn muốn giết nàng!

Trong tay Bạch Nha xuất hiện một thanh đao cong, nàng dùng sức thọc đao vào trong bụng Kế Thiên Tinh, Kế Thiên Tinh ngã xuống, bộ mặt dữ tợn, tiêu tan thành một đoàn sương mù.

Bạch Nha bắt đầu chạy, nàng đã giết chết Kế Thiên Tinh, nhưng nỗi sợ hãi trong lòng nàng lại càng lúc càng lớn.

Trong sương mù, càng ngày càng nhiều bóng hình xuất hiện, tu sĩ Chiêm Tinh Tông, những người ngăn trở nàng trong Sóc Châu, ma tu bắt nàng khỏi Ngũ Linh Tông... Đều là những người nàng từng giết, bây giờ bọn chúng đến giết nàng!

Bạch Nha dùng đao giết chết hết bóng dáng này đến bóng dáng khác. Nàng có thể giết chết bọn chúng một lần, cũng có thể tiếp tục giết lần thứ hai! Đừng hòng giết được nàng!

Những bóng hình bị nàng giết chết dần dần biến mất, biến thành lưu manh muốn đoạt lấy bạc của nàng, sói đói hoang dã, người dân kêu la muốn đánh chết nàng... Tất cả bọn chúng đều muốn giết nàng!

Bạch Nha dùng sức múa may đao cong.

Không ai có thể giết chết nàng! Nàng không còn là đứa trẻ bạch tạng nhỏ yếu đáng thương kia nữa! Nàng có sức mạnh, nàng không bao giờ phải sợ hãi bọn họ!

Bạch Nha tiếp tục chạy, nàng đã giết toàn bộ những kẻ muốn giết nàng, nhưng vì sao nàng lại càng ngày càng sợ hãi?

Bỗng nhiên trời ầm ầm đổ mưa trong sương mù vần vũ, mưa rơi lộp bộp, đập lên người phát đau. Năm con yêu quái không rõ mặt mũi xuất hiện. Chúng nó cũng muốn giết nàng!

Bạch Nha thở hồng hộc, giết chết cả năm con yêu quái.

Tốt rồi!

Không còn có ai có thể giết nàng được nữa.

Nàng đứng giữa nơi hoang dã, trong mưa lạnh căm, siết chặt thanh đao trong tay, há miệng thở dốc.

Bỗng nhiên lại có một bóng hình khác xuất hiện trước mặt nàng.

Bạch Nha đề phòng theo bản năng, nhưng người trước mặt cũng không nhào về hướng nàng, hắn chỉ bình tĩnh mà đứng ở nơi đó, ánh mắt bi thương đau xót.

Lãng Kình Vân?

Bạch Nha bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Nàng bị vây trong ảo cảnh của ma, vẫn luôn ngã vào trung tâm ảo cảnh, càng rơi xuống, sợ hãi càng sâu.

Bây giờ đã quá muộn. Nàng đã rơi xuống quá xa. Ma đã đào ra nỗi sợ hãi sâu sắc nhất trong lòng nàng, ý chí của nàng dần dần rách nát, sắp chết đi.

Nàng nhìn Lãng Kình Vân trong ảo cảnh, không cam lòng: "Vì sao ta lại sợ hãi ngươi?"

Nàng đã từng sợ hãi Lãng Kình Vân. Nàng lo lắng, sợ hắn sẽ trả thù nàng sau khi bái nhập Kiếm Các.

Nhưng nàng đã không còn sợ hãi nữa. Nàng đã từng nhỏ bé yếu ớt, nhưng giờ nàng có được tu vi của Sở Cuồng Nhân, Lãng Kình Vân có tu hành nhanh chóng đến mấy thì cũng không thể vượt qua nàng. Nàng đã từng ngây thơ vô tri, nhưng giờ nàng biết được, Kiếm Các đúng là rất to lớn, rất quyền năng, nhưng nó sẽ không can thiệp vào ân oán cá nhân của một đệ tử.

Nếu Lãng Kình Vân thật sự có thể mượn lực lượng của Kiếm Các để trả thù nàng, vậy nàng đã chết từ lâu rồi.

Nhưng nàng không còn cơ hội để suy nghĩ đáp án cho câu hỏi này nữa.

Ma đã phá tâm cảnh của nàng, nàng sắp chết rồi.

Bạch Nha cảm nhận được nàng đang càng ngày càng suy yếu, vào khoảnh khắc cuối cùng trước khi chết, cũng chính là khoảnh khắc nàng không cam lòng nhất, ám ảnh nhất, bất chấp nhất, nàng bỗng nhiên nghe được một thanh âm:

"Ngươi muốn sống sao?"

Đạp Lâm, Cửu Tiêu Cung.

Sách Tích Vân đang tu hành. Cửu Tiêu Cung là thánh địa trong Đạp Lâm, chỉ cho phép Hợp Đạo Giả thường trú. Nơi này linh khí nồng đậm, Thiên Đạo hiển hiện, là địa điểm tuyệt vời để tu hành.

Nhưng Sách Tích Vân tích cực tu hành đến thế, cũng không chỉ là vì quý trọng cơ hội hiếm có này.

Nàng không ngốc. Hai năm trước, Hợp Đạo Giả bỗng nhiên mời nàng tiến vào Cửu Tiêu Cung, phục vụ mọi yêu cầu của nàng, chỉ không cho phép nàng rời đi. Nàng không thể không nhận ra điểm kỳ quái nơi đây.

Nhưng cho dù có nhận ra thì nàng cũng không làm được gì. Trong Cửu Tiêu Cung luôn có hai Hợp Đạo Giả trấn thủ, với tu vi của nàng, dù có làm cái gì cũng không thể qua mắt được bọn họ. Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có tu hành.

Sách Tích Vân chìm vào thiền định, hai Hợp Đạo Giả trấn thủ Cửu Tiêu Cung liếc mắt nhìn nhau một cái, lại thu hồi ánh mắt.

Thiền định là một lựa chọn tuyệt vời. Một lần thiền định, không biết sẽ kéo dài bao nhiêu năm tháng. Sách Tích Vân an tĩnh tu hành, bọn họ cũng bớt vất vả phần nào.

Sách Tích Vân chìm vào thiền định, tâm niệm thanh tịnh, nhưng nàng lại cảm thấy được có điểm khác thường trong sự thanh tịnh này.

"Đừng tỉnh lại, chỉ có giao tiếp ở đây mới an toàn." Tâm niệm của nàng lên tiếng.

"Ngươi là ai?" Sách Tích Vân trả lời trong tâm tưởng.

Tâm niệm như nước, thủy triều lên xuống, gợi lên một câu chuyện khác.

Rất khó để đánh thức ký ức kiếp trước của Ấn Khai Thiên. Đạp Lâm để nàng đầu thai trong thế giới này, dùng luân hồi xóa sạch dấu ấn trong hồn phách của nàng, muốn nàng quên đi hết thảy, mài mòn lòng kiên trì hướng về Càn Khôn.

"Ta đã tìm được Ấn Khai Thiên, nhưng không có biện pháp đưa nàng đi." Trên đỉnh Khởi Vân Phong, thanh âm của Phương Phất Ca truyền ra từ trong kiếm quang.

Cửu Tiêu Cung phòng vệ quá nghiêm ngặt, thừa dịp bảy đại tông môn tuyển chọn đệ tử tiến vào Cửu Tiêu Cung để được chỉ dẫn, Phương Phất Ca mới có thể gian nan lẻn vào, nhưng lẻn vào là một chuyện, cứu người lại là chuyện khác. Chỉ khi Sách Tích Vân chìm sâu vào thiền định, Phương Phất Ca mới có thể liên lạc với nàng, muốn gợi lại ký ức năm xưa cũng chỉ có thể ẩn mật kín kẽ. Nếu tâm niệm có dao động, tất sẽ bị Đạp Lâm phát hiện.

Ngoài ra, hai Hợp Đạo Giả túc trực trong Cửu Tiêu Cung cũng rất phiền toái. Hợp Đạo Giả của Đạp Lâm có thể lập tức hóa thành hiện thân của ý chí thế giới, Phương Phất Ca có thể lẻn vào tâm niệm của bọn họ, nhưng nếu ý chí của Đạp Lâm xuất hiện, vậy coi như xong.

Chủ Thần cũng không có cách nào có thể đưa hồn phách của Ấn Khai Thiên rời đi, Đạp Lâm theo dõi nàng quá nghiêm ngặt. Muốn đưa nàng đi, chỉ có thể mượn năng lực của Cục Quản lý Xuyên không đang ẩn náu xung quanh Đạp Lâm. Nhưng muốn đưa Ấn Khai Thiên đến Cục Quản lý Xuyên không, khả năng thành công gần như không tồn tại.

Tia kiếm ý mà Song Văn Luật cho hắn có thể tạm thời ngăn cản một Hợp Đạo Giả, nhưng vẫn còn Hợp Đạo Giả thứ hai.

Hạ Di đứng một bên hừ lạnh: "Ngươi không làm được, hay là ngươi không muốn làm?"

Đường đường là ma chủ, hô phong hoán vũ khiến cho Càn Khôn không được yên bình, sao đến lượt Đạp Lâm liền co ro cúm rúm?

Hắn cho rằng kiếm quang truyền tin bằng ý niệm, có lén nói nhỏ vài câu cũng không ảnh hưởng đến sư phụ.

Phương Phất Ca lại nghe thấy, trong kiếm quang truyền đến thanh âm mang theo ý cười của hắn: ""Tiểu sư huynh" à, tuy rằng Tự tại Thiên ma thủ đoạn khó lường, nhưng chỉ có tác dụng với chúng sinh, không thể ảnh hưởng đến ý chí của thế giới. "Hợp Đạo Giả" của Đạp Lâm chính xác là khắc tinh của ta, ta thật sự không có cách nào khác."

"Tính mạng của ta nằm trong tay sư phụ ngươi, làm sao ta dám giở trò? Sư phụ không dịu dàng với ta được như với ngươi, nếu ta lười biếng, cũng chỉ có nước mất mạng."

Hạ Di trừng mắt.

Ai là tiểu sư huynh nhà ngươi?!

Gọi ai là sư phụ đấy?!!

"Được rồi. Ngươi coi thường nàng." Song Văn Luật ngắt lời bọn họ, nói với Phương Phất Ca, "Sắc tức thị không, không tức thị sắc. Đạo của nàng, chính là tự tại."

Phương Phất Ca dường như ngộ ra được điều gì.

Đạp Lâm ám ảnh với "Có". Cái gì cũng phải nắm chặt trong tay. Nếu không có, vậy đoạt lấy từ thế giới khác. Nó cho rằng, sử dụng cái "Có" của thế giới khác để bổ khuyết cái "Không" của nó, là có thể trưởng thành viên mãn.

Nó vẫn luôn bắt lấy hồn phách của Ấn Khai Thiên không buông, cũng là vì tuy rằng nó lợi dụng hồn phách của Ấn Khai Thiên nhằm hoàn thiện quy tắc của bản thân, lại không chạm được đến bản chất. Phần đạo mới được hoàn thiện của Đạp Lâm kia, trọng điểm không nằm ở ngoại võ đạo, mà nằm ở hồn phách tự tại tiêu dao của Ấn Khai Thiên.

Nếu không có hồn phách của nàng, phần đạo mới hoàn thiện của Đạp Lâm sẽ sụp đổ. Nhưng nó giữ càng chặt, lại càng khó trưởng thành viên mãn.

Song Văn Luật bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Sóc Châu.

"Ngươi hành động tùy theo tình huống đi." Song Văn Luật bước ra một bước, bóng hình đã biến mất khỏi đỉnh Khởi Vân Phong.

Nhưng kiếm quang dùng để truyền tin vẫn còn đó.

Phương Phất Ca nhạy bén, cảm thấy có vấn đề, hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

Hạ Di không muốn trả lời hắn, cố gắng tự kiềm chế bản thân: "Không biết."

Song Văn Luật vội vàng rời đi, chỉ để lại nửa câu nói, Hạ Di cũng cảm thấy sầu lo.

Phương Phất Ca nhắc nhở: "Đừng rời khỏi đây. Hắn để lại kiếm quang, là vì muốn ngươi truyền tin cho ta."

"Ta biết!" Hạ Di nóng nảy nói.

Song Văn Luật gấp gáp rời đi, nhưng muốn kiếm quang tan đi cũng không phải việc khó khăn gì. Hắn muốn Phương Phất Ca hành động tùy theo hoàn cảnh, quan sát cơ hội, không chừng còn phải cần Hạ Di thông báo.

Nếu không phải đã phát hiện ra điểm này, còn lâu Hạ Di mới thèm trả lời Phương Phất Ca.

Nhưng, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro