Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Túy Hậu Ngư Ca

Editor: Mii

Bộ phim truyền hình mới nhất của đạo diễn nổi tiếng Lữ Hân Lâm "Long Phượng Cốt" được quay tại một ngôi làng nhỏ miền núi phía Tây Bắc, phim của Lữ Hân Lâm nổi tiếng là khắc nghiệt, ngay cả một cảnh nhỏ cũng không được qua loa, đây cũng là nguyên nhân anh ta trèo đèo lội suối chạy đến miền núi xa xôi này.

An Ca ngồi máy bay hơn bốn giờ đồng hồ, thêm sáu tiếng đi ô tô, mới đến được nơi này, tới thăm ban Tông Phi.

Tông Phi là nam nghệ sĩ nổi tiếng nhất ' An Ca Studio ' trong khoảng thời gian gần đây, bộ phim võng du cải biên từ tiểu thuyết tiên hiệp đã khiến anh ta trở nên nổi tiếng chỉ sau một đêm, trở thành lưu lượng tiểu sinh* thế hệ mới, người hâm mộ trên Weibo từ không đến một triệu hiện tại đã lên tới con số 20 triệu.

* Lưu lượng tiểu sinh là cụm từ đặc biệt dành riêng cho những nam minh tinh sở hữu cho mình lượng fan hâm mộ hùng hậu.

Mày kiếm mắt sáng, diện mạo khí khái, đây cũng là lý do lớn nhất khiến Lữ Hân Lâm chọn anh đóng cho bộ phim chiến tranh thương mại thời dân quốc.

Gió đầu thu không đến mức thấu xương nhưng cũng có chút se se lạnh, bước ra khỏi buồng xe ấm áp, An Ca không khỏi rùng mình, siết chặt chiếc áo gió đơn bạc dài đến đầu gối trên người.

Tông Phi đã sớm nhận được tin tức, ở chỗ cổng làng chờ An Ca, anh ta mặc một bộ trường bào thời dân quốc màu lục lam, dáng người càng thêm rắn rỏi, tinh thần sáng láng.

"Chị An, chị đến rồi." Tông Phi đối với An Ca luôn tồn tại một cảm giác sợ hãi, tuy rằng anh ta còn lớn hơn An Ca một tuổi, nhưng An Ca ở trong công ty từ trước đến nay luôn ít khi nói cười, thậm chí có chút u ám, cho nên mọi người ở trước mặt An Ca, từ trước đến nay tương đối câu nệ.

"Đạo diễn của các người đâu? Tại sao anh ta không tới đây tiếp đón?" người đại diện của An Ca, Hà Gia, nhìn thoáng qua bên người Tông Phi, ngoại trừ trợ lý Tông Phi thì không còn ai khác, anh ta không khỏi nhíu mày.

"Đạo diễn còn đang quay phim, không có thời gian, để tôi đến đón chị An." Tông Phi thay Lữ Hân Lâm giải thích.

An Ca cười nhẹ, văn nhân đều có cốt cách của văn nhân, Lữ Hân Lâm đương nhiên cũng vậy, huống chi anh ta ở trong vòng tròn này xưa nay đều kiêu ngạo, để anh ta hạ mình tới đón An Ca, đương nhiên là không có khả năng.

"Không sao, chúng ta đi gặp đạo diễn." An Ca tựa như không thèm để ý, nhàn nhạt nói.

Tông Phi dẫn An Ca cùng Hà Gia đi vào trong làng, nhân viên công tác còn có dân làng xung quanh đều quay sang nhìn, An Ca không đeo khẩu trang, cũng không đeo kính râm, không mang bất cứ trang bị nào, khuôn mặt trắng nõn tinh xảo cứ thế lộ ra trước mắt mọi người, có người dân còn cầm di động bắt đầu chụp ảnh, "Đó không phải là thiên hậu An Ca sao?"

"Đúng vậy, đúng vậy, chính là cô ấy, ngoài đời còn xinh đẹp hơn trên TV?"

"Đúng vậy, thật xinh đẹp, giống như bước ra từ trong tranh vậy."

"Nghe nói cô ấy phẫu thuật thẩm mỹ? Không lẽ xinh đẹp như vậy là do có chỉnh sửa?"

"Là phẫu thuật thẩm mỹ toàn bộ, chính cô ấy thừa nhận."

"Này, các người nói xem, diễn viên thì mới cần xinh đẹp, chỉnh sửa cũng là cần thiết, đằng này cô ấy là ca sĩ, chính làm cái gì!"

......

Có thể là do người trên núi thường ăn to nói lớn, cũng có thể do họ cố ý không hạ giọng, toàn bộ câu chuyện An Ca đều nghe được rõ ràng, thế nhưng trên mặt lại không có biểu cảm gì. Có cô gái nhỏ mới mười mấy tuổi cầm giấy bút chạy tới, ngăn cô lại, nhìn cô chờ đợi, "Chị An Ca, chị có thể ký tên cho em không? Em rất thích bài hát của chị."

An Ca rũ mắt nhìn cô ấy, rồi lại ngẩng đầu lên, Hà Gia hiểu ý cô, bắt đầu đuổi người, "An Ca hiện tại không tiện, xin nhường đường một chút."

Cô gái nhỏ rõ ràng trở nên mất mát, nước mắt đảo quanh viền mắt, An Ca lại hoàn toàn không để tâm mà tiếp tục đi về phía trước.

Tông Phi đi bên cạnh cô, bất giác nhíu mày, chẳng qua chỉ là ký một chữ cho cô gái nhỏ, hà tất phải cự tuyệt, nhưng anh ta không có dũng khí nói ra những lời này, dù muốn sờ sờ đầu cô gái nhỏ để trấn an cô một chút, anh ta cũng không dám, suy cho cùng tương lai của anh ta vẫn còn nằm trong tay An Ca, dù rằng hiện tại anh là minh tinh có nhiệt, nhưng chỉ cần An Ca nói một câu, trong tích tắc, anh ta sẽ bị đánh trở lại nguyên hình.

Tiến vào phạm vi quay chụp lấy cảnh, dân làng bị ngăn cách ở bên ngoài không được tiến vào, xung quanh cũng trở nên thanh tịnh, từ xa có thể nhìn thấy giá máy móc và nhân viên quay chụp, Tông Phi chỉ về phía góc tường vây hướng Đông Bắc, "Chị An, đạo diễn ngồi ở kia."

An Ca dừng bước, ánh mắt nhìn chằm chằm vào một ngôi nhà bỏ hoang bên cạnh con đường đất, Tông Phi cũng nhìn qua, "Chị An, sao vậy?"

An Ca hướng vào trong nhìn vài lần, "Đây là miếu sao?"

Tông Phi gật đầu, "Trước đây là một ngôi miếu thổ địa, nhưng đã bị bỏ hoang từ lâu, cũng không có ai tới dâng hương."

An Ca không chút suy nghĩ, di chuyển bước chân đi vào miếu.

Tông Phi sửng sốt một chút, "Chị An... Bên trong rất bẩn, chị cẩn thận một chút."

Sau khi Tông Phi đi vào thì phát hiện An Ca đang quỳ trên mặt đất, thành kính dập đầu trước thổ địa công đã bám đầy mạng nhện, Tông Phi sững sờ trong giây lát, Hà Gia đốt ba nén hương đưa cho An Ca, An Ca cầm lấy rồi nhắm hai mắt lại, sau đó đứng lên đem nén hương cắm vào bên trong chiếc lư đã loang lổ cũ nát, chắp tay trước ngực vái ba cái, xong xuôi mới xoay người đi ra ngoài.

Tông Phi quay đầu nhìn thoáng qua thổ địa công tràn đầy tro bụi kia, nghi vấn trong lòng đã lên tới cuống họng, An Ca tin Thần Phật sao? Anh ta chưa bao giờ nghe người khác nhắc tới, nhìn bộ dáng Hà Gia thì đây hẳn không phải là lần đầu tiên, nếu không, trong túi sẽ không cất hương để lúc cần có thể sử dụng.

An Ca rời khỏi miếu thổ địa, đi thẳng tới nơi Lữ Hân Lâm ngồi.

Lữ Hân Lâm đang quay cảnh nữ chính cãi nhau với người khác, thoạt nhìn có vẻ không hài lòng, kéo tai nghe xuống, "Chu Nhân, rốt cuộc cô có thể diễn hay không, nếu không diễn được thì cút ngay cho tôi."

An Ca nhìn qua, ở phía xa là một cô gái xinh đẹp, tóc thắt bím, khoác lên mình chiếc áo choàng màu đỏ, tay áo đã sờn, An Ca biết cô ấy, Chu Nhân, xuất đạo bảy năm, kỹ thuật diễn trung bình, vẫn luôn không nổi, nhưng bởi vì có bối cảnh là Chu gia, cho nên tài nguyên vẫn luôn dồi dào.

Lữ Hân Lâm để đoàn phim nghỉ ngơi, xoay người, đã thấy An Ca đứng ở nơi đó, Tông Phi bước tới giới thiệu hai người, Lữ Hân Lâm đương nhiên sẽ không còn giả bộ như không biết sự xuất hiện của An Ca, khách khí gật đầu với cô, "An Ca, ngưỡng mộ đại danh đã lâu."

An Ca thật sự nổi tiếng, không chỉ là bởi giọng hát thiên phú, được mệnh danh là thiên hậu Trung Hoa, mà còn bởi vì cô phẫu thuật thẩm mỹ, mắt cao hơn đầu, các loại lời đồn về tính tình cổ quái, điều quan trọng nhất chính là scandal giữa cô và thái tử gia nhà họ Phương.

*Mắt cao hơn đầu: Người không xem ai ra gì, tính cách kiêu ngạo.

Phương gia cùng Chu gia mỗi bên chiếm cứ một nửa giang sơn giới giải trí, hai nhà chỉ cần dậm chân một cái, ngành công nghiệp giải trí ngay lập tức rúng động, mà bạn trai tin đồn của An Ca Phương Diệc Hằng chính là thái tử gia của nhà họ Phương, tổng giám đốc công ty điện ảnh Diệc An, mà phòng làm việc của An Ca trực thuộc điện ảnh Diệc An.

Giọng hát của An Ca rất đẹp, Lữ Hân Lâm rất thích nghe nhạc của cô, bởi vì giọng hát của cô rất giống với giọng một người bạn đã khuất của anh, nhưng tai tiếng đã làm ô uế giọng hát đẹp đẽ đó của An Ca, cho nên Lữ Hân Lâm rất chán ghét cô, chán ghét không có lý do.

An Ca nhàn nhạt cười, "An Ca đối với đạo diễn Lữ mới là ngưỡng mộ đại danh đã lâu."

Lữ Hân Lâm cười cho có lệ, vẫy tay với phó đạo diễn ở bên cạnh, "Chăm sóc cho cô An."

An Ca nhìn bóng lưng vừa rời đi của Lữ Hân Lâm, trên mặt treo một nụ cười khéo léo, Hà Gia rất không vui, "Thái độ gì vậy, đúng là loại người mắt lớn lên trên đỉnh đầu."

Đến phiên Tông Phi diễn, An Ca ngồi trên ghế xem anh ta, kỹ thuật diễn của Tông Phi tốt hơn nhiều so với người dựa vào bối cảnh nhận vai như Chu Nhân, có thể nhìn ra được, Lữ Hân Lâm đối với anh rất hài lòng, liên tiếp gật đầu.

Phó đạo diễn bên kia đang nói về cách diễn với cô nàng, Chu Nhân toàn toàn không kiên nhẫn, không ngừng cau mày, thỉnh thoảng không có việc gì tìm trợ lý mắng vài câu, sắc mặt phó đạo diễn rõ ràng không được tốt, nhưng vẫn luôn nhẫn nhịn không nói gì.

Hà Gia tiến đến bên cạnh, nhỏ giọng nói bên tai An Ca, "Chị An, nghe nói Lữ Hân Lâm rất không tình nguyện để Chu Nhân làm nữ chính, nhưng nhà họ Chu gây sức ép, Lữ Hân Lâm cũng không còn cách nào, người dưới mái hiên không thể không cúi đầu, anh ta còn phải lăn lộn trong vòng này, nếu đắc tội Chu gia, anh ta sẽ mất hết tất cả."

*Người dưới mai hiên không thể không cúi đầu: nguyên gốc 人到矮檐下, 怎能不低头 (rén dào ǎi yán xià, zěn néng bù dī tóu) :Bước qua mái hiên thấp, sao không phải cúi đầu. Bất đắc dĩ phải khuất phụ hoàn cảnh. (gg)

"Bộ phim này sang năm chắc chắn sẽ không thể giành được giải đạo diễn xuất sắc nhất, Chu Nhân chính là mẩu cứt chuột làm hỏng cả nồi cháo." Hà Gia tấm tắc.

Lữ Hân Lâm trong vòng giải trí nổi tiếng xấu tính, từ trước đến nay chưa từng nể mặt ai, thế nhưng lần này lại thỏa hiệp, có thể thấy được nhà họ Chu sau lưng tốn không ít công sức, rốt cuộc là đe doạ là dụ dỗ, ai cũng không biết rõ.

Thấy sắp đến giữa trưa, đoàn phim cũng chuẩn bị ăn cơm, cơm hộp đặt theo yêu cầu từ tiệm cơm trong làng đã được đặt ngay ngắn trong thùng xe thương mại, An Ca bước tới mở một hộp cơm ra nhìn, người phụ trách hậu cần biết An Ca, dùng ánh mắt kính nể nhìn cô, "Chị An muốn ăn cái gì, em sẽ chuẩn bị riêng cho chị."

An Ca lắc đầu, "Không cần, tôi xem thử đồ ăn diễn viên như thế nào thôi, cô không cần phải lo lắng cho tôi, cứ làm việc của cô đi."

Người nọ gật đầu, xoay người rời đi.

Truyện được đăng tải duy nhất tại Wattpad @miivoyage và https://miilavoyage.wordpress.com/

An Ca nhìn một lượt qua các hộp, thấy được hộp của các diễn viên chính, cơm hộp đều được dán nhãn, Tông Phi, Chu Nhân, An Ca mở ra nhìn nhìn, đồ ăn của Tông Phi và diễn viên quần chúng hoàn toàn giống nhau, hai món chay hai món mặn, Chu Nhân có vẻ là đang giảm béo, chỉ có một phần salad rau dưa.

Thừa dịp mọi người xung quanh không chú ý, An Ca từ trong túi lấy ra một bọc nhỏ màu trắng, rắc vào đĩa salad.

Tác giả có lời muốn nói: Khai văn, khai văn, đã đến lúc làm mọi thứ, ha ha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro