Chương 1: trọng sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh mặt trời chói chang từ ngoài cửa sổ chiếu vào, Cảnh Vân Chiêu nhíu nhíu mày, chậm rãi mở to mắt, cô ôm đầu đang đau như muốn nứt ra đứng dậy, tóc dài từ tai rủ xuống, Cảnh Vân Chiêu ngẩn người.
Cô có một đầu tóc dài không phải đã sớm bị Kiều Hồng Diệp cắt không còn một mảnh sao? Như thế nào lại còn?.
Trong không khí có một mùi hương nhàn nhạt, Cảnh Vân Chiêu quay đầu liền thấy, trên bàn có một chén cháo ngọt ngào, vừa thấy vậy trong lòng Cảnh Vân Chiêu hung hăng chấn động!
Nơi này không phải là nơi cô trước kia sống sao? Phòng ngủ sạch sẽ, trên bàn là bình hoa lưu ly trước kia cô yêu thích nhất, bên trong cắm vài cành trúc, trên giường màn lụa màu lam đang lay động, trong phòng mọi thứ đều đơn giản không hề quý trọng, nhưng lại khoảng thời gian hạnh phúc nhất của nàng khi có được.
Cảnh Vân Chiêu trong lòng kinh hoảng đến cực điểm, cô run rẩy liền cầm gương lên nhìn, trong gương xuất hiện là một gương mặt quen thuộc nhưng lại có chút xa lạ.
Đây là gương mặt của cô, nhưng lại là cô của rất nhiều năm trước!
Chẳng lẽ, cô trọng sinh?!
Cảnh Vân Chiêu nắm chặt hai tay, gương mặt làn da, đồ vật trong phòng đều nói cho cô là suy nghĩ của cô không sai, cô đã trở lại mười năm trước! Khi cô mới mười lăm tuổi!
Hai tay nắm chặt thành quyền, mọi thứ kiếp trước dường như là một cơn ác mộng, làm cô khắc cốt ghi tâm!
Nhớ tới những việc đó, Cảnh Vân Chiêu trong lòng run rẩy. Một lát sau, mới xuống giường mở cửa, bước tới phòng khách là những gương quen thuộc, Cảnh Vân Chiêu nhìn thấy khuôn mặt của kẻ thù, chỉ cảm thấy máu lưu động nhanh chóng, hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Trong phòng khách có bốn người đang ngồi, hai người lớn, hai đứa nhỏ.
Mẫu thân của cô Diệp Cầm, cha kế Kiều Úy Dân, cùng với một đôi long phượng thai, Kiều Hồng Diệp cùng Kiều Tử Châu.
Kiếp trước cô vẫn luôn cho rằng Diệp Cầm là mẹ ruột của cô, nhưng sau này cô mới biết được, kỳ thật là Diệp Cầm nhặt được cô. Diệp Cầm vẫn luôn đối cô không tồi, nhưng mọi người trong gia tộc đều không hoan nghênh cô ngay cả người trong nhà.
Nhìn đến cha kế Kiều Úy Dân……trong mắt Cảnh Vân Chiêu tràn đầy chán ghét cùng hận ý.
Kiếp trước cũng đại khái là lúc này, Diệp Cầm bị bệnh nặng qua đời, cô càng thành một đứa ngoại tộc. Kiều Úy Dân là một tên nam nhân cặn bã, không còn vợ là Diệp Cầm, hắn đối với cô động tay động chân, khi đó cô tuổi nhỏ lại là đứa nhát gan, chỉ có thể  trốn tránh không dám tố giác, cô vẫn luôn cho rằng chỉ cần đi ra ngoài vào đại học liền có thể né tránh cái tên súc sinh này.
Lại không nghĩ rằng người nam nhân này căn bản liền không nghĩ tới chuyện cho cô tiếp tục đi học, hắn lấy danh nghĩa là người giám hộ cưỡng chế cô thôi học, khiến cho cô trở thành một đứa giúp việc cho ba cha con bọn họ.
Nàng ở nhà trong lòng run sợ sinh sống 5 năm, nhưng Kiều Úy Dân không thực hiện được, bởi vì Kiều Úy Dân bị Kiều Hồng Diệp phát hiện tâm tư, Kiều Hồng Diệp tạo ra lời đồn, nói nàng câu dẫn cha kế, làm thanh danh của cô bị hủy, mỗi lần ra cửa đều bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ.
Năm đó cô hai mươi tuổi, cô ngẫu nhiên gặp một người từng học chung, đối phương theo đuổi nhiệt tình, khiến cho mỗi người xung quanh đều biết.
Cô biết tình huống của mình, căn bản không có đồng ý, nhưng mà Kiều gia lại không có buông tha nàng.
Kiều Úy Dân tức giận không nhẫn nại được ra tay với cô, đêm đó cô phản kháng lỡ tay khiến Kiều Uý Dân chết, rõ ràng là phòng vệ chính đáng, lại bị Kiều Hồng Diệp cùng Kiều Tử Châu đổi trắng thay đen, khiến cô bị bắt bỏ tù.
Mà tên kia từng oanh oanh liệt liệt theo đuổi nàng, lại ở lúc cô ở trong tù nói với cô là hắn căn bản không có thích cô, hắn làm như vậy là để kích thích Kiều Hồng Diệp bởi vì người trong lòng hắn chỉ có mình Kiều Hồng Diệp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro