Chương 6: Muốn tự mình, hát cho cậu nghe

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




/Bài hát mà cậu thích, tớ muốn tự mình hát cho cậu nghe/

_____________________________________________

Ngô Triết Hàm xoa xoa hai bên thái dương, lấy lại bình tĩnh, dịu giọng

"Lão Đới a. Không, vừa mới dậy, có chút chưa được tỉnh táo.....Có chuyện gì à?"

Đới Manh cũng không cùng cô so đo, tiếp tục nói:

"Cuối tuần này công ty tổ chức sự kiện ở quảng trường Thịnh Thế, em có đi không?"

Thật ra Ngô Triết Hàm không thích mấy sự kiện ồn ào này, nhưng nhiệm công ty giao cho thì không có khả năng cự tuyệt, mấy ngày trước cũng chỉ đơn phương thông tri cho cô biết hoạt động này, kêu cô chọn một ca khúc, đến trước một ngày để tổng duyệt, đến lúc lên sân khấu, cô liền ứng theo là được.

"Ân, có đi, sao vậy?" Ngô Triết Hàm đáp.

Đới Manh trầm mặc trong chốc lát, nhẹ nhàng vuốt ve Anna đang ngáp trong tay, thanh âm cực kỳ nhỏ nói với cô một câu ".....Nghe nói.....Momo cũng đi..."

Ngô Triết Hàm vừa nghe, tay phải vừa cầm lấy ly nước không tự chủ mà run lên, cô biết, gần đây Đới Manh trốn Mạc Hàn, Đới Manh không nói cho cô biết nguyên nhân, nhưng ở những trường hợp cả hai sẽ gặp nhau, cho dù Ngô Triết Hàm vốn không đi, Đới Manh cũng sẽ gọi cô, đứng bên cạnh, liên tục giả vờ thân mật, hận không thể lúc nào cũng ôm nhau được.

Lúc trước Ngô Triết Hàm đều chỉ đơn thuần nghĩ, hai người có thể đã cãi nhau, dù sao trước đây quan hệ của các nàng tốt như người một nhà, Đới Manh thường qua chỗ Mạc Hàn ăn ăn xuống uống, trong vòng bạn bè của hai người, ảnh nhóm cơ hồ đều có thân ảnh của đối phương. Nhưng gần đây, vì sự xuất hiện của Hứa Giai Kỳ, thế giới của Ngô Triết Hàm đột nhiên có một số nhận thức khác, cô bất động thanh sắc hỏi:

"Oh, vậy nên?"

Đới Manh ấp a ấp úng một hồi ".....Ừ, nên......em có thể giống như trước kia, giúp chị chắn một chút...."

Có người, một khi từng chút mở ra, thì những lời từ miệng thường rất dễ dọa sợ người khác, giống như Ngô Triết Hàm giờ phút này:

"Lão Đới, chị nói thật cho em biết, Momo thích chị phải không?"

"A??" Đới Manh kinh ngạc đến mức suýt nữa quăng ngã Anna, cô thật sự không nghĩ đến Tiểu Ngũ Chiết đơn thuần đến vô địch cư nhiên có thể nghĩ đến việc "thích" này, nhưng điều Ngũ Chiết thật sự không ngờ được.....chính Đới Manh mới là người gây chuyện rồi bỏ chạy.

Vấn đề này bắt đầu từ một ngày của 2 tháng trước.

Ngày đó, các nàng cùng mấy bằng hữu khác đi chơi, Đới Manh uống nhiều, như thường lệ được Mạc Hàn đưa về phòng ngủ cho cô uống nước mật ong, Đới Manh cũng không biết mình bị làm sao, cô lặng lẽ đến sau lưng Mạc Hàn, lúc Mạc Hàn pha tốt mật ong cầm ly xoay người lại, một cái "Ba" đem Mạc Hàn ôm vào trong lòng, hai tay đặt bên cạnh bàn, hơi hơi đến gần, giữ Mạc Hàn trong lòng, càng ngày càng gần.

Mạc Hàn hoảng sợ, vội vàng đặt ly nước xuống, trừng mắt nhìn Đới Manh, "Em, em làm gì vậy?"

Đới Manh vẻ mặt ngây ngô cười, nói trong men say "Momo. Chị đối với em thật tốt...." Nói xong không biết tại sao, tầm mắt chậm rãi chuyển đến đôi môi phiếm hồng của Mạc Hàn, nhìn vài giây, cô như bị sét đánh trúng, nảy sinh cảm giác muốn hôn lên, đúng, cô nhớ rất rõ, là một nụ hôn. Không giống nụ hôn đùa giỡn cho vui như bình thường, mà là một nụ hôn thật sự, một nụ hôn khi động tình....

Điều khiến cô quan tâm hơn cả, chính là Mạc Hàn không có đẩy cô ra.... Cô không biết bản thân đã hôn bao lâu, có lẽ là mấy chục giây, có lẽ là mấy phút, nhưng đến khi ý thức của cô trở lại, cô cảm nhận được Mạc Hàn dùng tay đánh vào người mình, tâm trí trong nháy mắt liền trở nên thanh tỉnh.

Đới Manh không biết rốt cuộc bản thân vì sao lại làm ra hành động này, cũng không biết giải thích như thế nào, không biết đối mặt như thế nào, nên đơn giản tiếp tục giả vờ say, cười ngây ngô nói một đống lời khi say, xấu hổ trốn ra khỏi phòng của Mạc, thế nên sau này tất cả trường hợp sẽ cùng Mạc Hàn chạm mặt, cô đều tìm những người khác nhau giúp cô chống đỡ, liều mạng đứng bên người người ta nói nói. Mỗi lần đều có thể dùng dư quang liếc thấy, cước bộ của Mạc Hàn vốn muốn đi đến chỗ mình, chậm rãi dừng lại, đi đến chỗ khác...

【Thích....đừng nói là thích.....còn không biết có thể làm bằng hữu nữa không....】Đới Manh không biết trả lời câu hỏi của Ngô Triết Hàm như thế nào, giống như xung quanh cô đều lựa chọn trốn tránh....

Cô rối rắm không nói ra được một đáp án, cô không biết nội tâm của mình rốt cuộc nghĩ gì, lại càng không dám đoán trong lòng Mạc Hàn, nghĩ gì về cô. Nhưng không thể xoá bỏ được sự tồn tại của những việc đã xảy ra, là sự tồn mà cô không thể lý giải....nên, trừ việc bỏ chạy, cô không biết bây giờ mình nên làm gì.....Cô sợ mất đi Mạc Hàn, vô luận là loại mất mác nào.......

"Nói đi a, chị thì sao?" Ngô Triết Hàm xem Đới Manh nửa ngày cũng không có phản ứng, hỏi.

"...Đâu ra...đừng nói bậy.... Thích cái gì, chỉ là chút xung đột nhỏ, không quan trọng.....Ayyy, em chỉ cần nói giúp hay không thôi."

"Giúp giúp giúp, việc nhỏ có là gì, đến lúc đó gặp" Ngô Triết Hàm vừa chuẩn bị cúp máy,

Đới Manh lại hỏi, "Ay, tiết mục của em là gì, hát à?"

"Ừ, đúng rồi a." Ngô Triết Hàm đáp.

Đới Manh tiếp tục: "Hát bài gì vậy, chị cũng hát, đừng để đụng hàng."

"Em còn chưa quyết định, chị chọn bài gì?" Ngô Triết Hàm hỏi.

" 【Dù nhảy】 đi, gần đây chị thích bài đó."

"Được, đã biết, nghỉ ngơi sớm một chút a, ngủ ngon."

Đới Manh đáp lại "Ân, ngủ ngon" cúp máy.

Ngô Triết Hàm xoay điện thoại trong tay, bắt đầu tự hỏi việc chọn bài hát, 【Chọn gì thì tốt đây】

Cô lại mở điện thoại lên, mở Võng Vân lên, kiểm tra danh sách bài hát, 【Bong bóng tỏ tình à?? Không được, trước đó đã hát qua rồi, Đại miên sao? Không được, có điểm buồn..... Rốt cuộc thì chọn cái gì đây....】

Khi cô đang do dự, tin nhắn Wechat hiện lên đầu thông báo, cô ấn vào, là Hứa Giai Kỳ nhắn qua

Ki: 【Tớ vừa về nhà, đã ngủ chưa?】

RR: 【Chưa】

Ngô Triết Hàm nhìn đồng hồ, đã hơn 11 giờ, lại nhắn thêm một cái

【Trễ vậy mới tan tầm, xem ra làm đại minh tinh cũng không dễ dàng a】

Hứa Giai Kỳ bên kìa màn hình cười, viết

【Sửa lại, không phải đại minh tinh, chính là một nhân viên làm công vất vả cần cù】

Hai người cứ như vậy cô một câu tôi một câu trò chuyện

Hàn huyên tán gẫu về lịch trình gần đây, hàn huyễn một chút tiểu bát quái trong giới giải trí, trò chuyện với nhau, Ngô Triết Hàm nói mình cuối tuần này sẽ tham gia sự kiện của công ty.

Ki: 【Sự kiện kia tớ cũng tham gia! Vốn đang cảm thấy sẽ rất nhàm chán, hiện tại bắt đầu có chút mong đợi】

RR: 【Cô cũng đi sao? Xem ra công ty thật sự gọi tất cả các nghệ sĩ có thể gọi được】

Ki: 【Thế nào, cậu không muốn gặp tớ sao?】

RR: 【Tôi không nói vậy, cô vu oan hãm hãi a】

........Lại hàn huyên thêm một hồi, Ngô Triết Hàm làm bộ lơ đãng hỏi một câu

【Có bài nào hay không, đề cử một chút đi】

Hứa Giai Kỳ đề xuất cho cô một lượt 7,8 bài hát, nhưng nàng tiếp tục nói, gần đây thích nhất là 【Tỏ tình】, nàng còn nói thanh âm của lão Vương thật sự rất ngọt, Ngô Triết Hàm lập tức không nói gì, ứng phó mấy câu rồi liền chuyển đề tài, sau đó im lặng bật máy nghe nhạc, đeo tai nghe vào, bắt đầu lặp đi lặp lại bài 【Tỏ tình】.

Đại khái đến lần lặp lại thứ 13, hai người mới trò chuyện xong, chúc nhau ngủ ngon. Hôm nay Hứa Giai Kỳ thay đổi so với mọi khi, không giống như trước im lặng, ngược lại đáng yêu phát một cái sticker "Hôn nhẹ" miêu miêu, khiến Ngô Triết Hàm nhịn không được nở nụ cười, đáp lại bằng một tiểu trư "ôm đầu đi ngủ".

Sau khi màn hình điện thoại chuyển đen, Ngô Triết Hàm nhắm mắt dựa vào giường phía sau, ngân nga theo điệu nhạc trong tai nghe.

"Bởi vì người mà yêu cả mùa hè, la la la, nói đủ mọi chuyện từ trời Nam đến đất Bắc...."

Cô đột nhiên mở mắt, mở điện thoại, bấm vào wechat của người đại diện, nhắn qua một câu:

【Em đã chọn bài rồi, 「Tỏ tình」của Vương Hân Vũ, hẹn gặp lại ở buổi tổng duyệt thứ 7】

Nhìn đối phương đáp lại "Được", Ngô Triết Hàm mới để điện thoại xuống, bên tai vẫn quanh quẩn giai điệu bài hát, khoé miệng cùng kìm được mà nâng lên, cô không biết bản thân bị làm sao, nhưng đêm nay, ngay lúc này, có một cảm giác khiến cô muốn hát bài hát này cho Hứa Giai Kỳ nghe, có lẽ trong tiềm thức, cô hy vọng Hứa Giai Kỳ có thể nhìn thấy hào quang của mình, nhìn cô trên sân khấu, cầm micro, lung linh dưới ánh đèn.

Cho dù chỉ là quan hệ trên hợp đồng, Ngô Triết Hàm hy vọng Hứa Giai Kỳ cảm thấy nàng đã không tìm lầm người, ngược lại thu được một bảo bối. Nhưng cô không biết, ngay từ đầu, Hứa Giai Kỳ đã luôn xem cô là bảo bối của nàng. Mà 【Tỏ tình】này của cô, sắp trở thành pháo hoa vang dội trong cuộc đời của Hứa Giai Kỳ, chiếu sáng cả thế giới của nàng.

Cuối tuần đến rất nhanh, nháy mắt đã đến tiệc tối chủ nhật.

Hứa Giai Kỳ đến tiệm làm đẹp từ sớm để chuẩn bị, từ cách trang điểm đến phục sức, tóc xoăn lọn nhỏ, đánh bóng sâu, highlight tự nhiên, màu son dưới ánh đèn, đều được yêu cầu, kiểm tra cẩn thận, đứng trước gương không dưới 3 giờ đồng hồ. Ngay cả nhân viên trang điểm còn chọc nàng như thể nàng sắp kết hôn, bình thường thực hiện những lịch trình lớn đều không để tâm đến như vậy.

Hứa Giai Kỳ chỉ cười, trong lòng thầm nghĩ: anh thì biết gì chứ, khó có thể gặp được nhau, đương nhiên phải xinh đẹp trong lòng cậu ấy.

Lúc sau lại thay chiếc váy trắng trắng cao mà bản thân đã chuẩn bị kỹ lưỡng, đường viền bạc uốn lượn, thắt lưng đen thời thượng cao cấp, giày cao gót ánh bạc lấp lánh pha lê của Jimmy Choo, túi xách Chanel màu chàm, vòng eo cực chuẩn, đường cong hoàn mỹ, từ trong ra ngoài phát ra sức hấp dẫn không thể kháng cự.

Nàng mỉm cười với mình trong gương, gật đầu hài lòng, mang theo tiểu trợ lý xuất phát đến hội trường.

Lúc này hội trường đã có rất nhiều người, có ca sĩ có diễn viên, cũng không thể mấy vị nghệ sĩ tạp kỹ, Hứa Giai Kỳ cùng những người thân quen chào hỏi, nhìn xung quanh, tìm kiếm thân ảnh của Ngô Triết Hàm.

Sau chốc lát, nàng nhìn thấy được Ngô Triết Hàm ngồi ở hàng ghế trước, cô đang cùng bằng hữu nhiệt liệt tán gẫu, cười thật sự vui vẻ. Nhưng giây tiếp theo, Hứa Giai Kỳ không khỏi nhướng mày, nhìn quần áo của Ngô Triết Hàm hôm nay rồi oán thầm:

【Mặc gì vậy a, sao lại lộ như vậy】

Hôm nay Ngô Triết Hàm mặc một chiếc váy dài màu xanh không có tay, bờ vai thẳng như đường biển khiến người ta liếc mắt một cái liền tâm động không thôi, chiếc cổ thiên nga thon dài, làn da trắng nõn, còn có xương quai xanh khiến người ta muốn lập tức nằm lên.

Ngô Triết Hàm không để ý đến ánh mắt của Hứa Giai Kỳ, cô cũng theo bản năng tìm kiếm thân ảnh của Hứa Giai Kỳ, nhưng vị trí của Hứa Giai Kỳ quá tối, rất khó nhìn thấy, cô không nhìn đến được. Lúc này Tôn Nhuế mới đến đi đến cạnh Hứa Giai Kỳ, ngồi xuống trước mặt nàng tán gẫu, hoàn toàn chặn mất tầm nhìn của Hứa Giai Kỳ và Ngô Triết Hàm, chờ đến khi Hứa Giai Kỳ đẩy Tôn Nhuế ra muốn đi tìm Ngô Triết Hàm, người đã biến mất.

Nàng đành phải bỏ cuộc, tìm chỗ ngồi xuống, cầm điện thoại nhắn tin cho Ngô Triết Hàm

Ki: 【Tớ tới rồi, hàng 5 ở giữa, cậu ở đâu?】

RR: 【Tôi ở phía sau chuẩn bị, tiết mục của tôi là cái thứ 5, chờ biểu diễn xong mới xuống ngồi được, nhưng chỗ của tôi ở kế bên】

Ki: 【Cậu còn có tiết mục sao? Sao cậu không nói cho tớ biết?】

RR: 【A, tôi chưa nói sao? Có lẽ là đã quên, tiết mục nhỏ thôi, chỉ hát phần đầu】

Mặc dù các nàng mỗi ngày đều trò chuyện, nhưng Ngô Triết Hàm vẫn không nói đến tiết mục biểu diễn của mình, cô có hơi xấu hổ khi nói ra điều đó, dù sao bản thân cũng chọn bài hát mà nàng thích.

Ki: 【Wow đáng chờ mong!! Tớ sẽ call cho cậu!】

Ngô Triết Hàm không trả lời lại, nhưng tâm tình nói không nên lời, cô cũng rất mong đợi, mong đợi biểu hiện của Hứa Giai Kỳ khi nghe cô hát bài hát này. Nhưng đã lâu liền có chút khẩn trương, sợ bản thân không phát huy tốt, hát không hay.....

Ngay sau đó sự kiện liền bắt đầu, rất nhanh liền đến tiết mục của Ngô Triết Hàm, trước khi lên sân khấu cô có liếc mắt nhìn điện thoại, Hứa Giai Kỳ nhắn đến 【Cố lên!】

Khoé môi bất giác nâng lên thành một nụ cười, khẽ hắng giọng, cô cầm micro, đi lên phía trước đối diện với ánh đèn sân khấu.

______________________________________________

Đến đây là đuổi kịp tiến độ của tác giả rồi. Giờ không phải là mình khi nào dịch nữa mà là khi nào tác giả ra chương mới để mình dịch thôi.

Hôm qua xong cảm xúc có hơi không ổn định. Có lẽ hôm nay sẽ lên nhiều Thất Ngũ Chiết.

Dù sao cũng chúc mừng Tam Ca đã đăng đỉnh!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro