Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit by Một quả táo nhỏ
~~~~~~~~
"Vậy cậu giải thích thế nào về việc cậu ấy làm?"
"........" Đào Nhiễm cảm thấy Ngụy Tây Trầm có điên cũng không thể nào thích cô, nhưng thấy ánh mắt vừa bát quái vừa thương cảm của bạn cùng bàn, cô vỗ vỗ ngực.
"Cậu chờ, tan học tớ sẽ đi hỏi một chút, chắc chắn là đại biểu báo sai rồi."
Một thiếu niên cao cao đứng trên hành lang, dáng người thẳng tắp như cây Bạch Dương.
Đào Nhiễm ghé lên bàn nhìn thiếu niên cao lớn kia, ánh mặt trời giống như thiên vị hắn, kim sắc chiếu trên người hắn phá lệ nhu hòa.
Hắn không giống cô sợ hãi e dè, đường hoàng đứng cùng đám học tra, hai tay cắm trong túi quần, nhàn nhã nhìn mấy cây phong cao lớn bên ngoài, một chút cũng không thèm để ý ánh mắt của các bạn học trong lớp.
Cô nhìn một lát rồi thu ánh mắt lại.
Làm sao có thể chứ? Ngày hôm qua hắn còn hù dọa cô như vậy. Cô cũng không ngốc, có khi chuyện Giang Diệp thích cô còn đáng tin hơn Ngụy Tây Trầm thích cô.
Tiếng chuông tan học vang lên, trong mắt Đoạn Phân Phương toàn là thúc dục, da đầu Đào Nhiễm căng lên, chậm rì rì đi ra ngoài.
Ngụy Tây Trầm đứng phạt xong, liền quay về phòng học.
Đúng lúc đụng phải.
Cô ngửa đầu nhìn hắn, lưu quang tựa hồ sóng sánh lưu quang: "Ngụy Tây Trầm, bài tập của cậu viết tên của tôi?"
Đoạn Phân Phương đang ở một bên nghe được liền lấy tay che mặt, ngọa tào, Nhiễm Nhiễm sao lại ngốc nghếch như vậy, vậy mà lại đi hỏi thẳng loại vấn đề này!
Thiếu niên rũ mắt xuống, mắt hắn đen nhánh, không có cảm xúc gì cả, tựa một cái giếng sâu hun hút.
Cô ngốc đến mức này làm hắn cảm thấy hoàn toàn ngoài ý muốn.
Hắn cong môi: "Đúng vậy."
Ánh mắt thiếu nữ ngốc lăng, hắn tràn ngập ác ý mở miệng: "Đào Nhiễm."
"Ân?"
"Hôm qua, tôi nhìn thấy rồi."
Cho nên giúp cậu a.
Trong ánh mắt tò mò của đồng học, lỗ tai cô chậm rãi đỏ bừng, cả gương mặt cũng bắt đầu đỏ theo.
Ngụy Tây Trầm nhịn không được cười: "Thế nào? Không nên quá cảm ơn tôi."
Cảm ơn cái gì chứ, cô tức muốn chết rồi.
Lỗ tai cô đỏ bừng, không nghẹn lại, lập tức mắng hắn:
"Cậu lưu manh!"
Khóe môi hắn khẽ cong lên, từ từ nói ra một chữ, là thừa nhận: "Ừ."
Ba bàn học cuối cùng là khu vực bát quái nặng, đoạn đối thoại ngắn ngủi kia của hai người tuy không có mấy ai nghe thấy, nhưng gương mặt Đào Nhiễm đỏ bừng vẫn làm mọi người nhịn không được mà suy đoán lung lung.
Đào Nhiễm nghe thấy bạn học nói nhỏ, trong lòng càng hận chết Ngụy Tây Trầm.
Hắn khẳng định là cố ý.
Ánh mắt củaTrác Lương ngồi phía trước đau buồn, thỉnh thoảng lại quay lại nhìn Đào Nhiễm, Đào Nhiễm bị cậu ta nhìn đến lông tóc dựng đứng, bất an nói: " Quyển <Ngược gió chi ý> tớ đã trả cho cậu rồi."
Trác Lương hận rèn sắt không thành thép mà liếc nhìn cô một cái, tức giận quay đầu làm bài tập.
Đoạn Phân Phương chứng kiến toàn bộ, ở bên cạnh cười trộm.
Cô nghe được đoạn đối thoại của Đào Nhiễm và Ngụy Tây Trầm, lúc này mới không nhịn được hỏi Đào Nhiễm:
"Ngụy Tây Trầm thấy cái gì vậy?"
"........." Đào Nhiễm cắn răng, "Không có gì."
"À, cái đó, ngày hôm qua cậu chạy đi để đuổi theo Giang Diệp sao?"
"Không có." Đào Nhiễm lắc đầu, "Về sau đừng nói mò, đối với thanh danh của cậu ấy không tốt."
Đoạn Phân Phương thở dài: "Đồ ngốc."
Việc này nói như thế nào đều là Đào Nhiễm thua thiệt.
Đào Nhiễm đọc truyện tranh không vào, Lam Tấn vỗ vỗ vai cô từ phía sau: "Này, Đào Nhiễm."
Đào Nhiễm quay đầu lại nhìn cậu ta, giá trị nhan sắc của cô rất cao, một đôi mắt to ngập nước, được cô nghiêm túc nhìn, Lam Tấn mặc dù tính tình cứng rắn cũng không chịu được.
Cậu ta tự nhiên hạ thấp giọng xuống một chút: "Cậu quen cái người mới tới kia à?"
Cậu ta chỉ Ngụy Tây Trầm.
Biểu tình trên mặt Đào Nhiễm trong nháy mắt liền đổi thành đứng đắn, kéo dài lời nói: "Làm sao có thể?"
Lam Tấn quái dị liếc cô một cái, cũng không tiếp tục nói nữa, hỏi: "Anh tôi hỏi cuối tuần này cậu có muốn cùng đi chơi  hay không?"
Lâu rồi cô không cùng ba tiểu đồng bọn đi chơi, lập tức gật gật đầu.
"Đi! Sao vậy? Cậu cũng đi sao?"
Lam Tấn cười cười: "Đương nhiên, lúc đó sẽ có thật nhiều tiểu học muội tới."
Đào Nhiễm bị những lời này chiếm cả tâm tư, trong lòng lại có dự cảm không tốt, cuối tuần rất nhiều học sinh tới tụ hội, nói không chừng sẽ trở thành cái 'Đại hội gặp mặt'.
Cuộc sống của Đào Nhiễm vô cùng nhàn nhã, có Ngụy Tây Trầm giúp đỡ việc bài tập, cô trong giờ của "Diệt Tuyệt sư thái rất thuận lợi, không bị gây phiền toái.
Đi học chỉ đọc truyện tranh, tan học tâm sự với trời, đảo mắt đã tới thứ 6.
Đố với nhiều người, thứ 6 chính là ác mộng.
Sáng sớm trong phòng học không khí so với bình thường rất ngưng trọng, bởi vì hôm nay là ngày thi khảo sát đầu học kì.
Qua một kì nghỉ hè rửa tội, liền không còn mấy ai giữ trạng thái học tập ổn định.
Cũng may không đổi chỗ ngồi, tất cả mọi người đều ngồi ở chỗ cũ, chủ nhiệm lớp giám thị.
Trần Chí ngày thường ôn hòa, nhưng khi giám thị phá lệ nghiêm túc. Hắn là giáo viên tốt, giám thị cũng phải cẩn trọng.
Giáo viên khác sẽ đứng ở cửa sổ xem, đôi mắt sau cặp kính kia giống như laser, nhìn chằm chằm cả phòng học, nhìn chằm chằm chính là vài tiếng đồng hồ.
Là một rất giáo viên rất nhiệt tình.
Bài thi từ bàn đầu từ từ chuyền xuống dưới.
Đào Nhiễm cầm 2 bài cuối cùng, một tấm giữ lại, còn một tấm khác.... Cô cố ý cọ tới cọ lui làm việc khác mới chậm rì rì chuyển qua cho Ngụy Tây Trầm.
Hai ngón tay thiếu niên cầm bút,, cười như không cười nhìn cô.
Hắn tựa lưng vào ghế ngồi, một chút cũng không vội, cùng cô cách một cái bàn nhìn nhau.
Đào Nhiễm nhớ tới lúc trước hắn mắng cô là đồ ngu ngốc thì trong lòng liền bốc khí, đem bài thi chụp một cái lên bàn hắn. Cảm thấy chính mình không thể yếu thế, cười khiêu khích nhìn hắn.
Giống như không chút dấu vết nói: Cậu hay a, để tôi xem cậu có bao nhiêu lợi hại.
Trong mắt Ngụy Tây Trầm tràn đầy ý cười, cảm thấy cô..... Ừm, ngu ngốc.
Không làm chuyện thật sự xấu xa mà còn cậy mạnh.
" Đào Nhiễm, chuyển bài cho bạn học, cố gắng làm bài cho tốt." Chủ nhiệm lớp lạnh lùng nói.
Đào Nhiễm nghe lời chuyển bài qua,  trong lòng vui mừng nghĩ, tốt xấu gì cũng làm hắn chậm trễ vài phút.
Cô thật ra không để ý vài phút kia.
Đem tên viết xong, cô liền nhìn chằm chằm bài thi vẻ mặt mờ mịt.
Kiểm tra đầu học kì biến thái ở chỗ chỉ làm 4 môn.
Toán lý hóa cộng thêm một môn ngoại ngữ.
Đào Nhiễm học giỏi nhất chính là môn văn, 150 điểm văn cô cũng có thể lấy được 100 điểm.
Còn lại mấy môn, cô đều dừng lại ở trình độ biết chữ.
Một môn kiểm tra 2 giờ, cô ngồi đến thật sự khó chịu, cố tình phía sau lại có tiếng bút viết trên giấy sàn sạt không ngừng.
Cô biết Ngụy Tây Trầm chuyên Toán học.
Đặc biệt muốn quay xuống, xem hắn có phải hay không đang ở trên giấy viết viết vẽ vẽ.
Nhưng mà Trần Chí ở trên bục giảng ánh mắt sắc bén, như có như không nhìn chằm chằm cô, cô thật sự không dám.
Đào Nhiễm làm bài có một quy tắc.
Làm trắc nghiệm trước, chọn ABCD bằng cảm giác mơ hồ một lúc, nếu là ngoại ngữ liền xem dài ngắn, ba dài một ngắn chọn ngắn, ba ngắn một dài chọn dài.
Còn lại tự luận, liền đem toàn bộ công thức viết lên.
Có thể đúng được 2 3 phần.
Tất cả đều dựa vào vận khí.
Trình độ học thức của cô cùng với khuôn mặt xinh đẹp tạo thành đối lập.
"Ngọa tào, biến thái a, khảo sát đầu học kì thôi mà khó như vậy, 6 cái đề tớ làm được 2 cái."
"Lựa chọn đề cũng khó, cả hai cái tớ tính cả nửa ngày vẫn không ra đáp án."
"Các cậu suy nghĩ khách quan một tí đi, có khi tất cả mọi người đều làm chẳng ra gì."
Trác Lương vẻ mặt rụt rè quay đầu lại: "Đào Nhiễm, cậu làm bài thế nào a?"
Đào Nhiễm đơ mặt ra nhìn cậu ta.
Cái người này lại còn không biết nhìn sắc mặt, còn một lòng suy nghĩ mình rất lợi hại: "Tớ cảm thấy lần này đề còn khó đi, rất có tính khiêu chiến, cùng với tài liệu tớ xem trong kỳ nghỉ vừa vặn cùng một dạng."
Chơi bời lêu lổng cả một kỳ nghỉ - Đào Nhiễm, thật muốn đem cuốn truyện chụp lên mặt cậu ta.
Bàn cuối, Ngụy Tây Trầm rũ mắt cười cười, trên mặt có vài phần lương bạc.
Vượt qua kì thi gian nan, kế tiếp chính là cuối tuần mọi người mong chờ.
Bọn Đào Nhiễm tụ hội vào chiều thứ 7, ở một quán bar tên là "Capture".
Bên trong trang hoàng đại khí, bật nhạc nhẹ, chi phí khá cao. Mời khách chính là Lam Hải Dưong.
Lam gia có chút tài sản, Lam Hải Dương ra tay cũng hào phóng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro